Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34


Tô Phó Thần cảm thấy lập luận của mình rất thuyết phục.

Cô chần chờ một lát, sau đó cau mày suy nghĩ hồi lâu liền đưa ra đề nghị: “Haylà hai người đừng đứng đối diện nhau nữa, đổi sang đứng song song cạnh nhauđi?”

Tô Linh hết nhìn Tô Phó Thần rồi lại nhìn sang Thẩm Tử Kiêu, sau đó rơi vàotrầm tư.

Nhưng tình trạng đó cũng không kéo dài được bao lâu.

Nhưng người này có vẻ khác hoàn toàn dáng vẻ của tên đó trong tưởng tượngcủa anh, người này trông dáng vẻ rất chính trực, bảo sao mà một cô gái nhỏ đơnthuầnnhư Tô Linh lạidễ bị lừa đếnvậy.

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu liếc nhìn Tô Linh.

Cũng bởi vì sự giúp đỡ bí mật gần đây của Thẩm Tử Sở mà Tô Phó Thần ngàycàng mở rộng những mối quan hệ xung quanh mình, cũng chính nhờ cơ hội nàymà anh không còn bị Thiệu Quý Phương kiểm soát quá chặt chẽ như trước nữa.

Tô Phó Thần vừa nói chuyện vừa lặng lẽ đánh giá Thẩm Tử Kiêu từ trên xuốngdưới.

Tô Phó Thần cũng đã nghe ngóng một số tin đồn về nhà họ Thẩm.

Thẩm Tử Kiêu hiển nhiên đã coi Tô Phó Thần là mấy tên tay sai không có gì làkhông dám làm, chuyên đi làm điều ác tác oai tác quái coi trời bằng vung dướitrướng Tưởng Hách.

Trong lòng anh, Tô Linh vẫn chỉ là “bông sen trắng nhỏ đáng thương vừa mớichập chững bước chân vào xã hội thì đã bị một người đàn ông làm nghề khôngđoan chính từ đâu chui ra lừa tiền lừa tình”.

Nghĩđếnđây,TôPhóThầnbỗngbựcmìnhđếnnghiếnrăngnghiếnlợi.

Tô Phó Thần vừa định bắt đầu một tràng mắng chửi cay nghiệt thì đột nhiênnghe thấy có tiếng động từ chiếc ghế sô pha phía sau.

Vậy nên tối nay Thẩm Tử Kiêu mới vội vã trở về để nói lời tạm biệt với TôLinh.

Tên của Thẩm Tử Kiêu tương tự như tên của Thẩm Tử Sở, điều này khiến TôPhó Thần nhớ đến tin đồn đó, nhưng anh ấy trước giờ vốn không thích xen vàochuyện gia đình của người khác nên cũng chẳng mấy để tâm.

Tô Phó Thần mím môi không nói gì nữa.

Mấy người?

Thẩm Tử Kiêu quay lại nhìn Tô Phó Thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh ấy là…”

Dạo gần đây Tô Phó Thần và Thẩm Tử Sở đã có vài lần gặp gỡ. Anh nghe đồnnhà họ Thẩm có một đứa con trai, nhưng người này chưa bao giờ lộ mặt trướccôngchúng, thậmchí rất ítngười biếttên của ngườinày.

Nhưnglúcnày,haingườiđứngtrướcmặtcôđộtnhiênvươntayra,mỗingườitúmlấymộtbêncánh taycủacô,gần nhưđồngthờilêntiếng: “Tớiđây.”

Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, cuối cùng thì Tô Linh cũng thành côngdùng cái cái miệng lắm lời của mình để ru bản thân vào giấc ngủ.

Cũng giống như việc một người thật sự đối xử tốt với anh, người đó không cầnphải phô trương hay thường xuyên nhắc đi nhắc lại rằng bản thân đối xử tốt vớianh ra sao, mà chính bản thân anh cũng có thể tự cảm nhận thấy được sự chânthànhấy.

Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết cậu nghe không lọt tai những lờikhuyên này, nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, rằng tốt nhất không nên làmcàn, người của tôi đang ở bên dưới, cậu dám manh động thì chỉ có đường chếtthôi.”

Khi còn nhỏ, sau khi mẹ anh qua đời chưa được bao lâu, ngày nào anh cũngphải sống mà nghe những lời khích bác hòng chia rẽ của Thiệu Quý Phương.Cũng chính bởi những thành kiến đó mà anh cũng không ưa gì mẹ con họ, cốvạch ra một ranh giới rõ ràng với mẹ con họ, nước sông không phạm nướcgiếng.

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu ngày càng trở nên lạnh lùng, anh rũ mắt xuống, giơ taylên giữ lấy vai mình, khẽ xoay xoay cái cổ làm động tác khởi động, nhẹ giọngnói: “Xem ra mấy người nghe không hiểu lời khuyên bảo của tôi rồi, còn muốnđâm đầu vào chỗ c·h·ế·t.”

Chương 34

Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng, có chút đắc ý.Thẩm Tử Kiêu: “...”

Việc Hạ Chí Thịnh bị phục kích cho thấy tổ chức có lẽ đã nhận thức được mốinguy hiểm, đồng thời đang chuẩn bị tiêu diệt mầm họa đó trước khi nó trở nênlớn mạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên Tô Phó Thần nhìn thấy một tên làm trai bao mà dáng vẻtrông vẫn đường hoàng đầy khí thế như vậy. Anh không khỏi cảm thấy bựcmình,saukhicốđènénsựbựcdọcấy,anhcườilạnhnói:“Tôikhuyêncậutừgiờ trở đi đừng nên nhúng tay vào chuyện của Tô Linh nữa.”

Đúng là quá mất mặt.

Xét về ngoại hình, Thẩm Tử Kiêu đúng là có nhiều nét giống Thẩm Tử Sở.

Tô Linh: “...”

Nhưng rõ ràng anh ấy vẫn chưa hết nghi ngờ. Trong khoảng thời gian này, nhàhọ Thẩm oai phong hiển hách chưa một lần nhúng tay vào chuyện của tập đoànkhác, nay lại đột nhiên hạ thấp địa vị xã hội của họ mà chủ động đưa lời mờihợp tác hữu nghị. Tô Phó Thần cũng phát hiện ra rằng chính Thẩm Tử Sở, chủtịchđươngnhiệmcủaTậpđoànnhàhọThẩmlàngườiđưaraquyếtđịnhnày.

Tiếngthởđềuđềucủacôtruyềnđến.

Còn bây giờ, cô em gái mà anh chăm từ khi còn bé lại bị một tên chuyên ănbám không biết từ đâu đến bắt đi mất.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Tử Kiêu cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tô Phó Thần,biểu cảm trên mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng khi nói chuyện thì dườngnhư mang đầy sức ép, khiến đối phương không tự chủ được mà căng thẳng:“Anh làm gì Tô Linh rồi?”

TôPhóThầnđáp:“Đừngnghĩbậy,tuyệtđốikhôngcókhảnăngđấy,bởivìcáinày bật lửa này còn đáng giá hơn em nhiều.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tử Kiêu nhìn thẳng vào Tô Phó Thần với vẻ hết sức bình tĩnh, thậm chígiọng điệu cũng như chưa hề có gì xảy ra, như thể anh ấy vừa chỉ hỏi một câuhỏibâng quơ,rồi đột nhiêncười nói,“Tôi tặng anhđấy.”

TôPhóThầnnghethấycáitênnàythìcaumày,anhấynhìnThẩmTửKiêumộtcách cẩn thận, rồi hỏi: “Cậu và Thẩm Tử Sở có quan hệ gì?”

Nhưng trước khi Thẩm Tử Kiêu bước tiếp, Tô Phó Thần đột nhiên lên tiếng.“Còn có một chuyện nữa.”

Tô Phó Thần đặt tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn em gái đang nằm trênghế sô pha, dang tay dang chân ra ngủ một cách ngon lành. Anh vừa day daythái dương vừa bất đắc dĩ mỉm cười.

Cô cũng sẽ vì một câu chọc ghẹo cố ý “Anh trai em ghét em lắm đấy” củangười khác mà chui tọt vào trong chăn khóc rưng rức.

Tô Linh duỗi eo, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, khẽ mở mắt nhìn vềphía cửa ra vào.

Cô dừng một hồi lâu như vậy chỉ để nghĩ ra một cái tên?

Nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm, chỉ khẽ xoay người nhường đường cho ThẩmTử Kiêu đi vào nhà.

Quảnhiênlàvậy,chảtráchtạisaotênnàycóthểmuađượcchiếcbậtlửađắttiềnđếnvậy, hóara hắnquả thựclà mộttên xãhội đenhung ác!

Hơn nữa, Tô Phó Thần nhạy bén nhận ra Thẩm Tử Kiêu có hơi nhíu mày trướckhi phủ nhận, dường như cảm xúc lúc đó có vẻ không giống bình thường.

Lúc Thẩm Tử Kiêu trở về nhà sau khi giải quyết xong các công việc của cảnhsát thì đã là gần mười hai giờ đêm.

Thẩm Tử Kiêu nghe được những lời này thì ánh mắt khẽ động, anh hơi nhướngmày rồi nhìn vào mắt Tô Phó Thần. Thật lâu sau anh mới cười khẩy một cái,nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói đến ai.”

Ồ, tên này chắc hẳn là đang nói về mình và Tô Linh đây mà!

Tô Phó Thần: “!”

Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc Tô Linh còn hơi mơ màng, nhưng sau khi nhìn rõràng hai người trước mắt, cô liền vội vàng đứng dậy đi về phía họ, nhẹ giọngnói: “Anh đã về rồi à? Anh, anh vẫn chưa về sao? Ban nãy vừa nói…”

Tô Linh sợ rằng nếu để Tô Phó Thần và Thẩm Tử Kiêu gặp nhau thì sẽ gây ramột trận tai họa khó lường, đó là lí do mà cho đến tận bây giờ cô vẫn cố gắngtìm đủ mọi cách để khuyên Tô Phó Thần rời đi.

Tô Phó Thần cố gắng thuyết phục cô em gái ngây thơ của mình: “Lại đây! TôLinh! Đừng để tên đó lừa nữa. Hắn ta là thành viên của tổ chức buôn người đó.Hắn cố tình ẩn nấp bên cạnh em hòng chiếm được lòng tin, sau đó sẽ lừa bánem lên núi đấy! Chưa biết chừng còn lừa moi của n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của em đi bán đấy!Hômnay hắn địnhra tay, maylà bị anhbắt gặp.”

Nóitớiđây,anhấyhơingừnglạimộtchút,sauđónhướngmày,nhànnhạtnói:“Nhưng Tô Linh ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”

Nhưng có một lần Tô Phó Thần đến gặp Thẩm Tử Sở để bàn về một dự án thìchợt tình cờ nghe thấy cô ấy đang gọi điện thoại cho ai đó trong phòng trà,giọng nói có phần bất đắc dĩ: “...Được rồi, về phía bố mẹ thì chị sẽ nói đỡ choem,nhưngem phảicẩn thậnđấy, ngherõ chưaThẩm TửKiêu?”

Một khi đã nhúng tay vào việc này thì anh sẽ không thể ở bên cạnh Tô Linhđượcnữa, bởirất có khảnăng sẽ khiếncô bịliên lụy.

Tô Linh hít một hơi thật sâu, chỉ vào Tô Phó Thần rồi nói: “Đây là anh trai cùngcha khác mẹ của tôi.”

Tô Linh khi còn nhỏ rất hay quấn quýt lấy Tô Phó Thần, sau khi biết đi thì lúcnàocũnglắc lưcáiđầu nhỏ,biba bibô gọitênTô PhóThầnbằng cáigiọng non

Sao có thể ngủ ngon không chút cảnh giác thế cơ chứ?Tô Linh đã sống ở nhà cùng anh từ khi còn bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cỗ máy phiên dịch bên tai Thẩm Tử Kiêu tự động dịch thành: Đúng! Tôi chuẩnbị b·ắ·t· ·c·ó·c Tô Linh đấy! Còn dẫn theo cả một nhóm người nữa, nếu cậu dámngăn cản thì tôi sẽ gọi người lên đánh cho một trận nhừ đòn!

Tô Phó Thần từ lâu đã miễn nhiễm với kiểu nói chuyện luyên tha luyên thuyêncủa Tô Linh, anh ấy vừa có thể đọc báo cáo và tài liệu mới nhất của công ty vừatrả lời Tô Linh một cách dễ dàng.

Vậy nên câu này khi lọt vào tai Tô Phó Thần thì thành: Tôi chính là tổ chức xấuxa chuyên đi lừa bắt những cô gái vô tội, hơn nữa hôm nay tôi nhất định sẽ bắtcóc Tô Linh để bán lấy tiền, nếu cậu dám ngăn cản thì chỉ có con đường c·h·ế·t!

Mấy người cái gì cơ?

Tên tội phạm kiêu ngạo này chui ra từ đâu vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu khẽ nheo lại, buông tay nắm cửa ra, trongmắthiệnlênsự lạnhlẽonguyhiểm, giọnganhlạnhnhưbăng: “TôLinhđâu?”

nớt nói còn chưa sõi, lon ta lon ton chạy theo sau mông anh đòi bế.

Tô Phó Thần cười cười, lạnh lùng nói: “Em ấy ngủ rồi.”

TrênmặtTôLinhhiệnlênmộtdấuchấmhỏi:Thếnênhômnayanhtứcgiậnnhư vậy không phải là bởi vì em, mà là bởi vì cái bật lửa?

Nhưng những lời này khi lọt vào tai Thẩm Tử Kiêu thì trở thành: Dù sao thì tôicũng sẽ đưa Tô Linh đến chỗ Tưởng Hách nên khỏi cần lo, hôm nay tôi nhấtđịnh phải bắt cô ấy đi bằng được.

Tô Linh kéo ống tay áo của Tô Phó Thần, nói: “Không phải anh bảo đây làngười của một tổ chức buôn người à? Sao lại…”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tô Phó Thần.Trongmắt haingười họ nhưthể hiện racùng mộtcâu hỏi: Tênnày là ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trảchohắn?

ThẩmTửKiêugiễucợtnhếchkhóemôi,sauđónhướngmày,trongmắthiệnlênvẻlạnh lùng: “Trả cô ấy cho tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Linh: “?!” Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tô Phó Thần giơ giơ chiếc bật lửa mà anh tìm thấy trên bàn cà phê trước đó lên,rất nghiêm túc hỏi: “Sao cậu lại có được chiếc bật lửa Zero bản đặt làm này?”

Đây chẳng lẽ là cái tên cáo già xảo quyệt chuyên đi lừa đảo không có lươngtâm, hơn nữa còn chuyên gia bám váy phụ nữ gian hiểm xảo trá ích kỷ lừa gạttrái tim thiếu nữ chưa trải sự đời để kiếm lợi về mình?

Tô Linh chính là kiểu rất được mọi người yêu mến, vậy nên vào lúc đó, khôngchỉ có Tô Phó Thần, mà ngay cả mấy tên thiếu gia giàu có chẳng đứng đắn gìxungquanhanhcũngđềurasứcbảovệmộtcôemgáiđộtnhiênxuấthiệnnày.

Nhưng có thể là người đàn ông tốt đến mức nào để nhặt từ trên đường mang vềnhà không chút cảnh giác cơ chứ? Hơn nữa, người đang đứng trước mặt anh lúcnày, mặt mũi trông chẳng khác nào mấy phần tử kh*ng b*, rất có thể đây là mộttên tội phạm chuyên đi lừa gạt những cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.

Tô Linh buông tay.Ôi,đúnglàđànông.

Thẩm Tử Kiêu: “...”

Tôi cũng nhiều lần thử nhờ người đi mua hộ nhưng đều không được.Thậmchí hàngđã quasử dụngcũng chẳngtìm thấy.

Hai người này rốt cuộc đã nói chuyện với nhau như thế nào để rồi đưa ra mộtkết luận kỳ cục thế này?

Bởi vì Tô Phó Thần có thể cảm nhận được rõ ràng sự ân cần của Lâm Hiểu Nhưvà Tô Linh đối với mình, đó là sự dịu dàng và quan tâm thực sự, điều mà dù kỹnăng diễn xuất có xuất sắc đến đâu cũng không thể nào thể hiện ra được.

Sau đó Tô Linh chỉ vào Thẩm Tử Kiêu, nhưng ngón tay đang giơ lên giữachừng thì bỗng khựng lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cô không biết nêngiới thiệu anh như thế nào cả. Cô hít một hơi thật sâu rồi giới thiệu tên của anh:“Là … Thẩm Tử Kiêu.”

Lúc Tô Phó Thần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Tô Linh sau khi đối mặtvới sự hiểm ác của xã hội, bị lừa gạt mất cả tiền bạc lẫn tình cảm thì anh cảmthấy, mối quan hệ sai trái này tốt nhất là nên chấm dứt ngay trước khi quámuộn.

Hôm nay nghe Tô Linh nói ra cái tên này mới khiến anh đột nhiên nhớ rachuyện đó.

Thẩm Tử Kiêu cười khẩy: “Bây giờ mấy tên thuộc hạ vô dụng của Tưởng Háchlại còn có kiểu kím bừa cái lí do ngu ngốc như vậy để hòng li gián cơ à? TôLinh, đến chỗ tôi mau. Cái người không rõ danh tính này là thuộc hạ của TưởngHách,anh ta saingười đến b·ắ·t· ·c·ó·ccô đi đấy.”

Mừng xỉu lên xỉu xuống!

Đúng lúc này bỗng có tiếng mở cửa, hình như có người chuẩn bị mở cửa vàotrong nhà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34