Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Nhưng Cố Như Hạ đang tức giận, Tô Linh cũng không yên tâm để cô ấy mộtmình, vì thế cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Tử Kiêu nói rằng mìnhđi ra ngoài.
NhưngsựchúýcủaThẩmTửKiêulạichẳngđặtởnơinày,cũngchẳngquantâm đến việc cô ta có đang đau buồn hay không.
Đối với Hạ Chí Thịnh mà nói, dù cho Thẩm Tử Kiêu có trở nên như thế nào thìôngcũng không thểbuông bỏ ngườihọc trò này.
Cố Như Hạ nói đến đây phải uống hai ly nước đá mới áp xuống cơn giận củamình: “Anh ta còn nói dù sao về sau tớ cùng anh ta cũng về một nhà, tiền của tớsẽthành tiền chung.’’
Ngón trỏ Tằng Khả Vân khẽ nhúc nhích, sau đó thu lại ánh mắt cười nhẹ tựanhư châm biếm lại vừa như xót xa, khóe mắt lại lăn xuống vài giọt nước mắt:“Xem ra lâu không gặp, mọi người đều trở nên xa lạ rồi.”
Tằng Khả Vân sửng sốt, dù sao cô ta cũng là phụ nữ đường nhiên hiểu lời củaanh có ý gì, Thẩm Tử Kiêu không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.
ThẩmTửKiêugiươngmắtnói:“Đượcạ.’’
Cố Hạ Như lắc đầu, lấy tay đè bả vai Tô Linh ý bảo cô ngồi xuống: “Cậu nghelời tớ đi, sự việc khác cậu có thể quan nhưng đây là chuyện gia đình người tacậuđừng quá xúc động.’’
Tằng Khả Vân cũng đẩy xe lăn tới gần Thẩm Tử Kiêu, cô ta ngẩng đầu lên nhìnanh, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: “Thẩm đội trưởng, anh…”
Người phục vụ trong lòng một bên cảm thấy khó hiểu, một bên gật đầu đi rangoài.
Nămấy,độichósănđãthànhcôngthuđượctinbáovàtìmramộtcăncứcủabọn chúng.
Tô Linh và Cố Như Hạ theo bản năng mà nhìn tới chỗ âm thanh phát ra.
Nhưnglúcnày,ThẩmTửKiêulạinhànnhạtmànóithêmmộtcâu:“Bờivìtôichưatheo đuổi côấy thành công.’’
Nói xong ông đứng lên, nói: “Nhiều năm như vậy chúng ta không gặp nhau, bâygiờta đi ăn bữacơm đi.’’
“Tớchỉmuốncùnganhấyởbênnhau.’’
*Khẩu thị tâm phi:miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Nói xong còn gửi vài cái sticker tức giận.
Người bên cạnh liền bàn tán: “Hình như họ là vợ chồng, người phụ nữ hình nhưnóisai cáigì liền bịchồng trực tiếpđánh luôn.’’
Chương 27
Nhưng không ngờ tới trong nhiệm vụ bao vây tiêu diệt bọn chúng lại có nộigián tiết lộ hành động khiến cho hầu hết những người tham gia năm đó phải bỏmạng.
Cho dù là cách màn hình Thẩm Tử Kiêu cũng có thể hình dung ra được hìnhảnh Tô Linh nói như vậy với anh.
Ngườiphụclầnđầutiênngheđếncáchgọimónnhưvậy,khôngkhỏikinhngạc,anh ta dùng ánh mắt để xin sự giúp đỡ của Tằng Khả Vân.
Nhà hàng này khi khai trương rất khí thế, mời các hotgirl mạng đến để quảngcáo. Cho nên không lâu sau khai trương thì đã trở nên hot, người xếp hàng đềuđứng thành hàng dài.
Thẩm Tử Kiêu đem thực đơn đưa cho anh ta, giong nói mang theo chút lườinhác: “Cho chúng tôi 3 phần thức ăn như thế nào cũng được, không ăn kiênggì.’’
Cô ta cố gắng nở 1 nụ cười gượng gạo, sau đó nói: “Anh làm theo lời anh ấy đi,khôngquan trọng móngì đâu.’’
Mà nhiệm vụ năm đó của Tằng Khả Vân chính là lẻn vào căn cứ của bọn chúngđể thăm dò tình hình không ngờ lại giữ được tính mạng.
Tô Linh liền bỏ đũa xuống.
Anh ta cả người đầy cơ bắp lại thêm đáng tức giận nên mặt mũi bặm trợn đầyhung ác, dù mọi người có lòng tốt nhưng đều cảm thấy sợ hãi. Có người đã bắtđầu gọi cho cảnh sát nhưng chờ họ đến người vợ đã bị lôi về nhà rồi.
Anh nghiêng đầu, đem di động ở trên bàn lật lên xem.Là Tô Linh gửi tin nhắn.
6h chiều.
“Côăngì?’’
Đúng lúc này cách chỗ 2 người ngồi không xa truyền đến 1 trận xôn xao.“Tôikêu côtrở vềmà cô khôngnghe thấysao.’’
Cô ta rũ mắt xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm, một lát sau liền cưới nói:“Nhưthế nào cũngđược.’’
Nhưng khi cô chuẩn bị gửi tin nhắn thì Thẩm Tử Kiêu đã nhắn trước: “Hôm naytôicó bữa tiệc,sẽ về muộn mộtchút.’’
Sức lực của phụ nữ đương nhiên không thể bằng đàn ông, người vợ bị anh takéo thẳng ra cửa, nước mắt không ngừng rơi nhìn mọi người xung quanh cầucứu.
Nhưng ngay sau đó cô liền tức giận mà bỏ điện thoại ra.Ai muốn để ý khi nào anh ta về chứ!
Nói đến đây, Hạ Chí Thịnh bỏ cốc trong tay xuống, vô cùng nghiêm túc nhìnThẩm Tử Kiêu: “Còn lại một số tin tình báo khác, thầy tạm thời không có cáchnào nói được, trừ khi con đồng ý quay lại.”
ThẩmTửKiêukhẽcười,sauđókhôngchútđểýmànóinhưvậy,ánhmắtanhtựa hồ khiến người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Dùcóphảiđixanhưnàotớcũngmuốncùngđivớianhấy.’’“Tớcó phảirất ngốc không.’’
Tằng Khả Vânvắt hếtóc, nhưng vẫnkhông tìmđược chủđề để nóichuyện,cuối cùng lại giả vờ vô tình làm hỏi chuyện cô ta đang tò mò: “Thẩm đội trườnghìnhnhư vẫn luônđợi tin nhắncủa bạn gáià?’’
Tô Linh giả bộ rất tự tin: “Tớ không thích anh ta.”
Tằng Khả Vân hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười vớiThẩm Tử Kiêu, nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai: “Chắc chỉ có mình em còn nhớmãitìnhbạncũ.Đếnbâygiờvẫnluônnhớđếnmọingườicủangàyxưa.’’
Cố Như Hạ thở dài, sau đó nói: “Người như anh ta lai lịch phức tạp, hơn nữa tớcũng đã hỏi thăm nhưng có vẻ anh ta không có người thân, tám phần là khôngđángtincậy,nếuvậysaunàysinhhoạtcũngkhôngthểổnđịnh.Tớsợcậuphảichịu khổ.”
***
Cố Như Hạ từ nhỏ đã xinh đẹp, tính cách cũng tốt, từ cấp 3 đã có rất nhiềungười theo đuổi, nhưng mỗi cuộc tình đều không được lâu dài.
Nửa tiếng trước Hạ Thụy đã bị bố mình gọi về.
“Nếudựatheophánđoáncủatớthìkhảnăngcaolànhưvậy.”
TrầmTửKiêukhẽnheomắt lạibướcchânhơixê dịch.
Hạ Chí Thịnh cũng không nói gì, chỉ là nhấp môi, vô cũng bình tĩnh nhìn lạianh.
Nhưng cũng may Cố Như Hạ đã chuẩn bị sớm, nhờ người quen biết hẹn trướcnên không phải xếp hàng ở bên ngoài.
CốNhưHạ:“Aidahômnaycậumặcthậtxinhđẹp.’’Thật là tỷ muội tình thâm mà.
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy động tác hơi dừng lại.
“Hôm nay tớ thật là được mở rộng tầm mắt, tớ vẫn luôn cho rằng ăn xong chiađôi tiền chỉ có ở trong truyện, không nghĩ tới ngoài đời có cả loại đàn ông cựcphẩmnày.’’
Khi suy nghĩ này vụt qua đầu Tô Linh, trên mặt cô đỏ như lửa đốt, cô nhìn điệnthoại di động rồi đột nhiên bỏ xuống, làm bộ như mình không thấy tin nhắn đểbình tĩnh lại.
Thẩm Tử Kiêu nhìn cô ta, lười nhắc cô ta sửa xưng hô đối với anh quá nhiềulần,anhchỉbuôngđiệnthoạixuống,nhànnhạtnói:“Ừ,chuyệnbìnhthường.’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Chí Thịnh vừa mới nhận được điện thoại, nhìn như là của cộng sự, vì thế nóicâu xin lỗi rồi ra cửa nghe điện thoại, bây giờ vẫn chưa quay lại.
Nhà hàng Cố Như Hạ chọn vừa mới khai trương, đồ ăn tuy sang trọng nhưngcũng chẳng có gì mới mẻ. Chẳng qua là nó khác ở chỗ, trang trí rất đẹp mắt màthôi.
Tằng Khả Vân sau khi được cứu đã nói rằng cô ta nhìn thấy một người giốngnhư lãnh đạo cấp cao của tổ chức, sau gáy hắn có một vết bớt hình trăng lưỡiliềm.
Tô Linh: [Tôi không thèm biết]
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy liền nhíu mày lại.
Phản ứng của anh không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt. Giống như đây chỉ làmột cuộc gặp gỡ bình thường với người bạn đã lâu không gặp, không nóngkhông lạnh chào hỏi nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trongphònglạilâmvàokhôngkhígượnggạo,chỉcóThẩmTửKiêuthỉnhthoảng lại nhìn vào điện thoại, tựa như anh đang đợi tin của ai đó.
“Trời,mọingườicónhìnthấycánhtaycủacôấycónhiềuvếtbầmtímkhông,chắccô ấy thườngxuyên bị đánh.’’
Đámngườikiađợilâunhưvậy,cuốicùngcũngquyếtđịnhratay.
Cố Như Hạ tay nắm thành nắm đấm, trên trán đầy gân xanh tức giận, cô vươntay lên mặt Tô Linh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu mau chuẩn bị cùng tớ đira ngoài ăn cơm, tớ mời. Hôm nay tớ đi xem mắt gặp phải 1 tên cực phẩm, làmbàđây tức đầy mộtbụng.’’
Vừa mở cửa ra liền thấy Cố Như Hạ tinh thần phấn chấn, vui vẻ mà chào hỏi TôLinh:“Tada,đoán xemaiđến chơivớicậu nè.’’
Như vậy chứng tỏ nhân lực của bọn chúng đều đã được điều chỉnh, từng bướckhôiphục lại trạng tháitrước đây.
Hạ Chí Thịnh dừng lại một chút sau đó rũ mắt xuống, sau một lúc, ông khẽcườinhànnhạtnói:“Nếuemđãnóivậy,thầysẽchờquyếtđịnhcủaem.’’
Năm đó, hầu hết toàn bộ thành viên đội c·h·ó săn đều đã hi sinh trong nhiệm vụbao vây diệt trừ một trong những nơi ở của bọn kh*ng b*.
Sau đó cô vui vẻ bỏ điện thoại xuống, chuẩn đồ bị đi ăn tối.
Tằng Khả Vân nói như thế nào cũng được, Thẩm Tử Kiêu đúng như lời cô tùytiện thật, một chút khách sáo lấy lệ anh cũng không muốn làm.
Cố Như Hạ chồng cằm nhìn phản ứng của Tô Linh, sau đó bật cười: “Cậu đừngcó chối. Nếu như cậu không thích thì sao lại phản ứng gay gắt như vậy. Tớ cảmthấy cậu chính là thích người ta rồi.”
Cố Như Hạ: “. ”
Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười nhạt, giọng điệu giường như không chút để ý:“Thầy,thầychắclàbiếtsaukhichuyệnkiaxảyra,emkhôngcòncáchnàocầmsúng được nữa, thậm chí ngay cả nghe tiếng s·ú·n·g cũng cảm thấy không chịuđược.’
Phục vụ đến rất nhanh, không tới 1 phút đã đến.
Tô Linh duỗi người, mắt nhìn vào điện thoại, trong đầu cô theo bản năng tínhthời gian Thẩm Tử Kiêu ra khỏi nhà đã 7 tiếng rồi.
Người phụ nữ một tay cố gắng bỏ ngón tay người đàn ông ra, một tay túm chặtlấy ghế nhựa, có vẻ như đang ra sức phản kháng.
Cái này có được gọi là vợ chồng tâm linh tương thông không.
Hạ Chí Thịnh là người phụ trách của đội c·h·ó săn, quân hàm đương nhiên cũngkhông thấp. Giờ phút này ông lại ở đây hơn nữa còn dẫn theo Tằng Khả Vân,nhưvậycũng đủđể ThẩmTử Kiêuhiểuđược tạisao họlại đếnđây.
Điện thoại của Thẩm Tử Kiêu kêu ting 2 tiếng.
Sau đó là tiếng bát đũa bị đập xuống đất vang lên, trong không gian yên tĩnhvang lên nghe rất rõ ràng.
Thời điểm còn ở đội c·h·ó săn, Thẩm Tử Kiêu tuy là có cười nhưng anh chỉ cườikhinóichuyệnphiếmvớiđồngđộinam,rấtítkhianhtrởnênônnhunhưvậy.
Có người tốt bụng khuyên vài câu liền bị người chồng hùng hổ đẩy ra.
Cố Như Hạ một bên ăn cơm rau củ quả trộn, một bên không ngừng kể về sángnay đi xem mắt gặp phải một tên keo kiệt như thế nào, lồng ngực cô vì tức giậnmà phập phồng: “Anh ta không phải lái xe tới hay sao, vốn dĩ tớ định gọi xe đivềnhưnganhtacứnhấtquyếtmuốnđưatớvề,tớcũngchoanhtamặtmũi.’’
Hà Chí Thịnh gật đầu nhưng phản ứng của ông lại thản nhiên: “Thầy biếtchuyện này nhưng thầy biết học trò của mình sẽ không bị những chấn thươngtâm lý ấy cản trở. Thầy có thể mời những bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho em, tiếptục… ’’
Thẩm Tử Kiêu cười nhẹ, cả người anh trở nên nhẹ nhàng hơn.Quả nhiên vẫn là 1 cô gái nhỏ thích nũng nịu.
Tô Linh đã phản ứng lại: “Hôm qua rõ ràng cậu nói cậu đi công tác kêu tớ đừngquấyrầy cậu, tại saolại biến thànhxem mắt rồi?’’
Những lời này giống như sét đánh ngang tai Tằng Khả Vân. Cô ta rũ mắt,khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Tằng Khả Vân nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu cười ôn nhu, trong lòng cô ta khôngkhỏi sửng sốt.
Chẳng qua, căn cứ vào những gì tình báo đã điều tra được thì lần này bọn chúngmuốnchủ động gâychiến, chuyển dờiđến nơi này.
Lâu dần, cô cũng hình thành thái độ không để tâm tới chuyện này nhưng so vớingười khác cô lại càng hiểu rõ hơn cả.
Cố Như Hạ lúc này mới cảm thấy sảng khoái mà dựa vào ghế ngồi, nhướn màyvới Tô Linh, đem đề tài chuyển đến cô: “Cậu thì thế nào? Cùng anh đẹp trai kiatiến triển đến đâu rồi?”
Tằng Khả Vân bị nghẹn một chút rồi gục đầu xuống.ThẩmTửKiêugiươngmắtcùngHạChíThịnhđốimặt.
Hạ Chí Thịnh sau khi nghe được câu hỏi của Thẩm Tử Kiêu thở dài một tiếng,chậm rãi đi đến bàn làm việc ngồi xuống nói: “Đã nhiều năm như vậy, chínhphủvẫn chưa hềngưng điều travề tổ chức ấy.”
Đập vào mắt anh là 2 tin nhắn của Tô Linh cùng với con thỏ 2 má phình phình,thở phì phò tức giận.
Thẩm Tử Kiêu chính là người trời sinh thu hút ánh mắt, mỗi hành động của anhđều thu hút ánh mắt của mọi người.
“Hơn nữa miệng đàn ông đều không đáng tin, anh ta hiện tại có thể cùng cậumập mờ đương nhiên sau này nếu gặp người tốt hơn liền có thể cùng ngườikhác ….”
“TôiđãkhôngcònlàThẩmđộitrưởng.’’
Hạ Chí Thịnh lấy bình giữ nhiệt để lên bàn, rót nước bưng lên uống, ánh mắt vôcùng ngưng trọng: “Biên giới nước ta trong khoảng thời gian này đã xảy ra liêntiếp nhiều vụ bị kh*ng b* tập kích. Có cả sự kiện của An Hiểu Chi, qua đóchúng ta đã tìm ra đường dây buôn bán m* t**, và phát hiện ra không lâu trướcđâyđãbắtmộtngườitrongtổchứccóliênquanđếnviệcbuônmatúy.’’
Đôi mắt Tằng Khả Vân khẽ nhúc nhích, tuy cô ta chưa nói gì nhưng hai mắt lạitràn ngập sự vui sướng.
CôNhưHạcaumày,nói:“Đâykhôngphảilàbạohànhgiađìnhsao?’’
“Bàđâythèmvào!Aithèmcùnganhtatrởthànhngườimộtnhàcơchứ.’’
“Kết quả là gì cậu biết không, trên đường về bị tắc đường 20 phút chưa đếnđường lớn. Lúc ấy mặt anh ta tái mét, không ngừng nói với tớ rằng anh ta đaulòng cho tiền đổ xăng của mình. Lúc về đến nhà tớ, anh ta còn nhất quyết khôngchotớ xuốngxe bắt tớđưa tiền đổxăng choanh ta.’’
ThẩmTửKiêucườinhạt,sauđóngồithẳngdậy,ấnxuốngchuônggọiphụcvụđến.
Cố Như Hạ lấy tay ngăn cô ấy lại, khuyên nhủ: “Bà cô của tôi ơi, biết cậu cóbản lĩnh rồi, nhưng cũng cậu đừng manh động. Vấn đề gia đình này rất khó giảiquyết, hơn nữa cậu giúp cô ấy một lần có giúp được lần thứ hai sao? Nhỡ đâusau này hai người họ làm hòa, họ lại mắng cậu là xen vào chuyện người khácđó.’’
Bọn chúng là một tổ chức phức tạp với vô số thành viên, mỗi thành viên trongđó đều có thân phận cực kỳ thần bí và nguy hiểm, có người cực kỳ giàu có làdoanh nhân thành đạt, cũng có người là lính đánh thuê không sợ c·h·ế·t, thậm chícócả những phần tửbuôn m* t**,...
GươngmặtTôLinhhiệnlênvẻmấtmát:“Tạisaolạilàcậu?’’
Mộtlátsauanhmớinói:“Tôivẫnchưacóbạngái.’’
Cố Như Hạ cười nói: “Cậu đừng chối nữa, một người đàn ông như anh ta, toànthân đều hấp dẫn người khác, cậu không thích anh ta thì cũng khó. Chẳng qua lànếu cậu yêu chơi thì được còn nghiêm túc thì rất khó.”
Tô Linh nghe thấy Cố Như Hạ nhắc đến Thẩm Tử Kiêu, cả người cô đều giốngnhư nóng lên, nhanh chóng nói: “Cái gì mà thế nào chứ? Ai muốn cùng anh tacóchuyệngì!Tớvớianhtakhônghềthân,chúngtớkhônghềnóichuyện.’’
Không lâu sau Tô Linh đã phục hồi tinh thần, cô cầm di động, gõ ầm ầm.Tô Linh: [Ai quan tâm anh về lúc nào]
Âm thanh nhạt nhẽo của Thẩm Tử Kiêu truyền đến, anh giơ tay cầm thực đơnkhôngchútđể ýmà tùytiện mởra mộttờ, sauđó hỏicôta nhưvậy.
***
“Tuyrằngkhiấynguyhiểmluônrìnhrậpxungquanhnhưngrấtnáonhiệt,chodùvào sinh ra tửcũng…..’’
Thẩm Tử Kiêu là học trò giỏi nhất mà Hạ Chí Thịnh đã từng dạy dỗ. Dù cho làvề thể trạng hay năng lực đánh giá của anh thì trước nay vẫn luôn được đánh giálà cao nhất, chưa từng có người vượt qua.
Khuôn mặt cô xụ ra, trong lòng nghĩ rằng tuyệt đối sẽ không mở cửa cho ThẩmTử Kiêu, một bên lại khẩu thị tâm phi* mà đứng dậy mở cửa.
“Thậtsao?NgườiđượcThẩmđộitrưởngthíchthậtmaymắn.’’
***
“Tử Kiêu, thầy biết sự việc năm đó đã gây cho con áp lực tâm lý rất lớn.Nhưng chúng ta không thể để cho sự hi sinh của mọi người là vô ích được, nếunhưcon gianhập thìđây làđiều hếtsứccó lợicho chúngta.’’
Cố Như Hạ chống cằm, đưa mắt nhìn Tô Linh, một lát sau cô bất đắc dĩ bậtcười, dùng tay véo véo má Tô Linh, thở dài nói: “Nếu tớ là đàn ông tớ chắcchắn sẽ đem cậu trói chặt bên người không bao giờ buông ra.”
“Năm đó trong trận chiến cả hai bên đều tổn hại nặng nề, nhưng nhiều năm nhưvậybọnchúngsớmđãbổsunglựclượngchuẩnbịquaytrởlạimộtlầnnữa.’’
ThẩmTửKiêunhanhchóngđánhgãylờicủaông:“Emsẽsuyxét.’’
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, ánh mắt dừng trên người Tằng Khả Vân, sau đó híp mắtcấtgiọng nhàn nhạt:“Đã lâu khônggặp’’
Đến giờ Hạ Chí Thịnh vẫn còn chưa quay lại.
Cho nên hiện tại trong phòng chỉ có Thẩm Tử Kiêu và Tằng Khả Vân.
Tằng Khả Vân rũ mắt xuống, tay nắm chặt,sau đó nhẹ giọng nói: “Thẩm độitrưởng,nhiềunămnhưvậy,anhcũnggiốngnhưmọingườiđềuthayđổikhôngít.’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe miệng anh theo bản năng hơi nhếch lên, vươn tay mở tin nhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng không có chút phép tắt, đồ lưu manh!Nhưng đúng lúc này chuông cửa lại vang lên.
Bước chân anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt có phần ngưng trọng nhìn Hạ ChíThịnh: “Hôm nay thầy đến tìm em có phải liên quan đến chuyện vụ án nămđó?’’
Người đàn ông kia liên tục chửi người phụ nữ với những ngôn từ tục tĩu, khiếnngười nghe không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tô Linh cầm chiếc đũa chọc vào chén đậu nành sau đó chậm chạp nói: “Nhưngnếutớđã thíchai thìrất khóđể khốngchế tìnhcảm củamình.’’
Cho dù quá khứ và hiện tại khác nhau, nhưng cô ta đã quen với một người lạnhlùng, giờ đây anh cười như vậy khiến cô ta rạo rực.
Một người đàn ông đang nắm tóc người phụ nữ, không chút thương tiếc mà lôikéo cô ta ra ngoài.
Tô Linh là chị em tốt của Cố Như Hạ lúc này đương nhiên phát huy khả năngphụhọacủamình. CùngCốNhư Hạđemtên kiamắngđếnkhi hảdạmới thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.