Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
TrênmặtHạThụylộravẻkhóxử,cậucắnmôihồilâumớilấyhếtdũngkhíranói: “Hạ Thụy không sợ anh!”
Người đàn ông ngoại quốc hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu vềphíahành lang gọito: “Brian, lại đây.”
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu nhìn cậu bé vừa nhút nhát rụt cổ, lại vừa tò mò ngẩngđầu lên liếc trộm mình.
Thẩm Tử Kiêu nghiến răng ken két, thái dương giật giật đau nhức, anh lấy tayday day trán, cố gắng chịu đựng kìm nén để không phát tiết sự bực bội ra bênngoài.
Tô Linh bắt đầu nghi ngờ Thẩm Tử Kiêu đang cố ý trả thù mình, vì vậy cô giơhai tay lên, đẩy Thẩm Tử Kiêu ra khỏi cửa phòng ngủ: “Ra ngoài, mau cút rangoài! Nhận xét này vô hiệu! Tôi cần thay đồ rồi!”
ThẩmTửKiêuthởdài,đứngthẳngdậy,điđếnngồibêncạnhHạThụy,đặtmộtngón tay lên môi thằng bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Thụy chỉ khẽ thút thít, quay đầu đi chỗ khác, ngậm chặt miệng, giống nhưđang cố hết sức kìm nén, không chịu mở miệng.
Vì vậy cô lo lắng hỏi: “...Chắc là anh sẽ không bắt nạt người ta đâu nhỉ?”
Tô Linh đứng ở ngoài cửa, vừa xoay người định đóng cửa thì lại thò đầu vàonhắc nhở thêm lần nữa: “Nhớ đấy! Cấm không được nóng nảy! Đối xử vớingười khác phải hòa nhã một chút!”
Người đàn ông ngoại quốc nhìn đồng hồ, sau đó cười nói: “Xin lỗi, tôi không cónhiều thời gian ở lại đây, chỉ đành phiền anh chăm sóc thằng bé hộ tôi vậy. Đợikhi nào cô Tô Linh quay lại, anh hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn tới cô ấy nhé.”
Và lần nào Thẩm Tử Kiêu cũng đều phát hiện ra.
Thẩm Tử Kiêu tùy ý cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của cậu bé, sau đó thảnnhiên nói: “Em…”
CốNhưHạ:[Đúngvậy,HạThụylàcontraicủachịhọcủađồngnghiệpcủatớ.Chị ấy bị hiếm muộn do bệnh tật từ khi còn trẻ, nhưng vợ chồng họ lại rất yêutrẻ con. Vì thế nên năm ngoái đã nhận nuôi một đứa bé ở cô nhi viện, năm nayhai người họ mới về nước.]
Cảm xúc này không bình thường chút nào.
Đồncảnhsátlúcnàomàchẳngởđấy,chiềuhaytốinayđicũngnhưnhaucả.
Dù sao thì anh cũng đã rõ những điều muốn biết rồi.
Mắt Tô Linh giật giật: “Nhiệt độ thấp mà anh nói là cái này à?”Thẩm Tử Kiêu không chút xấu hổ mà gật đầu.
ThẩmTửKiêuhơinhướngmày,khoanhtaylại,khẽnói:“Tôibắtnạtngườikhác ư?”
Tô Linh đặt túi đồ mới mua trên tay xuống, khom người xuống trước mặt cậubé, giơ hai tay ra cười nói: “Nào, lại đây với chị đi.”
Trênthựctế,vớimộtđứatrẻmớitámtuổinhưHạThụymànóithìcóthểcoilàrất ngoan ngoãn rồi.
Sau khi bố của cậu bé rời đi, Thẩm Tử Kiêu và cậu bé nhìn nhau chằm chằmsuốt một phút.
Tô Linh thương thay cho đứa bé.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
Tô Linh: [Nhận nuôi?]
Thẩm Tử Kiêu cười: “Có anh ở đây nên em mới thấy sợ đúng không?”
Thẩm Tử Kiêu cả người uể oải, trong lòng nổi cơn thịnh nộ nhưng cũng chỉđànhnéngiận,sauđóngướcmắtnhìnhaichiếcváy,mộthởvaimộthaidây,yếthầu cử động, lạnh lùng nói: “Chẳng có cái nào đẹp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm nũng xong, cậu bé ngẩng đầu lên, dùng giọng trẻ con tự giới thiệu: “Chàochị,em tên là Brian!Tên tiếng Trung củaem là Hạ Thụy!”
Trên thực tế, Thẩm Tử Kiêu vốn định hôm nay đến đồn cảnh sát để điều tra mộtsố chuyện liên quan đến Tưởng Hách. Nhưng bắt đầu tối qua, anh đã quyết địnhhoãn kế hoạch của mình lại.
Một giây sau, anh nhìn Tô Linh bế cậu bé đi vào nhà, còn không quên dặn dò:“Đồtôi mua nhớ mangvào đấy.”
Người mẫu mà Tô Linh nhắc đến suốt ngày là một đứa trẻ con?Cậu bé dè dặt ngước nhìn Thẩm Tử Kiêu.
TôLinhchỉđànhlắcđầumộtcáchđầybấtlực.Côđứngdậy,lấychìakhóatừtủgiày, mở cửa nói: “Bây giờ tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, khách có thể đếnđâybất cứlúc nào, anhnhớ mở cửatiếp đãingười ta đấy.”
Cuộc đời Thẩm Tử Kiêu lại một lần nữa gặp phải bế tắc không thể giải quyết.
Haiz. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Linh tức giận rút tay về, cả giận nói: “Sao mà có chuyện không đẹp được!Đây là kiểu dáng do chính tay nhà thiết kế thời trang mà tôi yêu thích làm rađấy!”
Phát âm của cậu bé nghe chuẩn hơn nhiều so với bố cậu.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy sự khó chịu trong lòng ngày càng trở nên khó kìm nén.Không hiểu sao trong lòng anh bỗng nảy sinh một cảm giác thôi thúc đầy mãnhliệt, chỉ muốn tiến lên lấy áo mình để che đi bờ vai trắng như tuyết của Tô Linh,bọc kín cả người cô lại.
Anh đúng thật là một người đàn ông tội nghiệp mà.
NhưngdườngnhưHạThụychẳnghềchúýtớimànhìnhTV,màcậunhiềulầnyên lặng quay đầu, trộm nhìn lén Thẩm Tử Kiêu.
Chương 24
Thời tiết thành phố B, trời hửng nắng, nhiệt độ cao nhất là 34°, thấp hơn hômqua 1°.
Tình huống gì thế này?
Nghevẻđâychínhlàngườimẫuđórồi.TôLinhthíchkiểungườinhưthếnàysao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TiếngkhóccủaHạThụyđộtngộtbịchặnđứng,thậmchícònnấclênvàicái.Thẩm Tử Kiêu hỏi: “Tại sao em sợ anh?”
Tô Linh: “Không phải tôi đã nói với anh là phải nhẹ nhàng rồi sao?”Thẩm Tử Kiêu vô cùng oan ức.
“Không sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông ngoại quốc nhìn Thẩm Tử Kiêu một lượt từ trên xuống dưới,ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ủ rũ của anh ta, sau đó anh ta nuốt nước bọt, hỏi:“Vậy...cô Tô Linh cóở nhà không?”
Nghevậy,TôLinhquayđầunhìnánhmặttrờichóichangnhưlòlửabênngoài,sauđó lấyđiện thoại diđộng rakiểm tra thờitiết hôm nay.
ThẩmTửKiêucườicười,giơtayxoađầuHạThụy:“Thôiđànhvậy.”
ThẩmTửKiêusầmmặtđứngdậy,vươntaymởcửa.
Ai có thể nói cho anh biết tại sao đứa trẻ trước mặt anh ta lại có thể lật mặtnhanh như lật bánh tráng vậy được không?
Mới sáng sớm tinh mơ Tô Linh đã dậy rồi. Cô vừa ngâm nga bài hát lệch cảnhịp, vừa ngồi soi gương trang điểm một cách đầy thong thả. Thậm chí cô cònlôi Thẩm Tử Kiêu ra ngoài bằng được, bắt anh lựa một trong hai bộ quần áocầm trên tay xem bộ nào là đẹp nhất.
Sau đó, anh nhìn một cậu bé với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang ló đầu ra,mím chặt môi, bước từng bước về phía mình.
Cậu bé gào khóc: “Huhuhu!!!”Thẩm Tử Kiêu: “?”
“Chỉ là... trước đây em từng gặp anh rồi!”
Mắt nhìn người của Tô Linh đúng là chẳng ra gì.
Thẩm Tử Kiêu quay đầu lại, trầm giọng nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc đồdài tay với áo khoác vẫn là hợp lý nhất!”
Hạ Thụy lập tức mím môi lại, như thể lại chuẩn bị khóc tới nơi.
Cậu bé: “!”
Tô Linh: [Còn nhỏ như vậy mà đứa bé đã không cha không mẹ rồi ư? ]
TôLinhđangxáchtúilớnnhỏtrêntay,khinghethấytiếngtrẻconkhóc,côtheobản năng đi nhanh hơn. Cô nhìn tình hình hiện tại, sau đó nheo mắt lại, nhìnchằm chằm về phía Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, đưatayvềphíacậubé,cốgắnglàmchogiọngnóitrởnênnhẹnhànghơn:“Lạiđây,tới chỗ anh nào.”
Mới sáng nay Tô Linh chợt nhớ ra trong nhà không có cả đồ ăn nhẹ lẫn đồuống, lo chăm sóc đứa trẻ không được chu đáo, vậy nên cô ấy định chạy đếnsiêu thị mua ít đồ về nhà.
Thẩm Tử Kiêu trước giờ vốn chẳng giỏi dỗ trẻ con, thấy Hạ Thụy sợ đến mứcnày,đànhphảithựchiện kếhoạchđirangoài sớmhơndựđịnh mộtchút.
Chẳng mấy khi Thẩm Tử Kiêu thấy Tô Linh dậy sớm.Hôm nay là một ngoại lệ.
Thẩm Tử Kiêu lạnh lùng nhìn một lớn một nhỏ hết sức thân mật trước mặtmình.
TVđangchiếubộphimhoạthìnhTomvàJerry.
Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu tối sầm lại, anh ngước mắt, bình thản nói: “Bây giờkhông có việc gì.”
Tô Linh ngước mắt lên, tức giận nói: “Thằng bé đáng yêu, dễ gần như vậy cơmà! Vừa rồi nhất định là anh có thái độ không tốt! Lát nữa nhớ phải xin lỗithằng bé ấy!”
Nhắc nhở hết lần này đến lần khác, Tô Linh ngược lại càng thấy bất an.Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Tô Linh cuối cùng cũng hiểu ra, tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu bắt đầu không tốtkể từ tối qua sau khi biết chuyện có người mẫu đến rồi, rất có khả năng là doanh không thích trẻ con.
Thẩm Tử Kiêu sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn cậu bé.
Thẩm Tử Kiêu:??
Hạ Thụy đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên gọi: “Anh ơi!”Thẩm Tử Kiêu quay đầu: “Hả?”
Lời còn chưa dứt, cậu bé chân ngắn đã chạy về phía Tô Linh, cả thân hình nhỏbé mềm mại nhào vào lòng cô, cọ cọ vào vai cô, vẻ mặt đầy vui sướng.
Thẩm Tử Kiêu tốt bụng nhắc nhở: “Nó sợ người …”
Tô Linh thay quần áo rất nhanh.
Đặc biệt là trong khi nói, âm cuối hơi lên giọng, nghe chẳng khác nào một lờiđe dọa trực tiếp!
Người đàn ông ngoại quốc mỉm cười, cúi xuống xoa đầu đứa trẻ và nói: “Lạiđây chào anh đi con”.
Tô Linh hoàn toàn không thể cưỡng lại được giọng nói đáng yêu của trẻ con. Côxoa đầu Hạ Thụy, cười nói: “Em ngoan quá! Tên chị là Tô Linh, em có thể gọichị là chị.”
Khoảng ba phút sau, Tô Linh bước ra khỏi phòng ngủ, trên người cô đã mặcmột chiếc váy dài hai dây và một chiếc áo khoác mỏng màu trắng. Bộ trangphục này tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô một cách vô cùng hoàn hảo.
Nhiệt độ thấp?
Cậu bé nhìn thấy Tô Linh, sụt sịt vài cái rồi nín khóc luôn.
ThẩmTửKiêucườikhẩy.
Tên này còn thấp hơn cả mình.
Sắc mặt Thẩm Tử Kiêu kém vô cùng, trầm giọng nói: “Phải.”
Nghe được câu hỏi của người đàn ông, Thẩm Tử Kiêu nhẹ giọng đáp: “Cô ấysắp về đến nơi rồi.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống nhìn cậu bé.
“...”
Giọng Hạ Thụy trong nháy mắt nhỏ hơn, cậu giơ hai tay lên, hai ngón trỏ do dựchọc chọc vào nhau, ấp úng hỏi: “Anh đi ra ngoài ạ?”
Điển hình là trong lúc Tô Linh đang bận nướng những chiếc bánh ngọt nho nhỏtrong bếp, hai người còn lại ngồi trên cùng một chiếc ghế sô pha, chỉ có điềumột người ở ngoài cùng bên trái và một người ở ngoài cùng bên phải.
Hạ Thụy nói, vành mắt đỏ lên, không khỏi sụt sịt: “Anh không nhận ra em ư…”
Người đàn ông ngoại quốc mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tử Kiêu:“Nó rất sợ người lạ, anh đừng để ý.”
Cậubéđộtnhiênmímmôi,nhưthểsợhãiđếnmứcsắpkhócvậy.Mình nào có đáng sợ đến mức đấy?
Tô Linh nhìn Thẩm Tử Kiêu từ trên xuống dưới.
Nói xong, anh đứng dậy, khom người cầm chiếc điện thoại di động trên bàn càphê lên, sau đó đi về phía cửa ra vào, vươn tay ấn nắm đấm cửa, có vẻ như đangchuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Tử Kiêu buông tay nắm cửa, đứng thẳng người, dựa vào khung cửa, lườibiếng ngước mắt lên.
Lúc này cả người Thẩm Tử Kiêu đều toát lên vẻ lạnh lẽo, chỉ lười biếng ngồitrên ghế sô pha, mặt mày cau có bừng bừng lửa giận, điệu bộ trông chẳng khácnào kiểu “Nếu ai dám chọc giận tôi thì tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của kẻ đó”của mấy tên trùm xã hội đen.
Nói xong, người đàn ông cúi xuống dỗ dành cậu bé vài câu, hôn lên má cậu rồivỗ nhẹ vào lưng động viên cậu đi lên phía trước.
Cố Như Hạ: [Theo tin tớ nghe ngóng được, hình như nguyên nhân là do một vụnổ s·ú·n·g kh*ng b*. Đứa bé may mắn được cứu sống, là người duy nhất trong giađình sống sót. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng bé cũng thật đáng thương,tận mắt chứng kiến bố mẹ c·h·ế·t ngay trước mắt mình, ắt hẳn điều này sẽ trởthành chướng ngại tâm lý trong lòng thằng bé. ]
Lúc Tô Linh thay giày ở lối vào, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu đang ngồitrên ghế sô pha nhắn tin cho ai đó, lên tiếng hỏi: “Hôm nay anh không ra ngoàisao?”
Cậu bé ngay lập tức rụt cổ lại, quay lại ôm lấy đùi bố, cả người rúc lại về phíasau.
ThẩmTửKiêukhẽcaumày.
Cậu bé khẽ thò đầu ra ngoài, nói với chất giọng trẻ con đầy non nớt: “Xinchào.”
Chỉ là có thể dễ dàng nhận ra, cậu bé rất sợ Thẩm Tử Kiêu, nhưng đồng thờicũng vô cùng tò mò về anh.
Anh muốn xem xem, người mẫu khiến Tô Linh phải gióng trống khua chiêng tấtbật chuẩn bị chào đón là người như thế nào.
Thẩm Tử Kiêu đúng thật là người đàn ông đáng thương mà.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, mày rậm,râu quai nón nhưng trông không có vẻ luộm thuộm chút nào. Khi nhìn thấyThẩm Tử Kiêu, người nọ rõ ràng có chút kinh ngạc, lùi lại vài bước, kiểm tra sốnhà, sau đó ngập ngừng nói một câu tiếng Trung không mấy thành thạo: “Chohỏi, đây có phải là nhà của cô Tô Linh không ạ?”
***
Không cái nào đẹp?
Khi hai người một lớn một bé đang giằng co đầy bất lực, cửa thang máy phíahành lang từ từ mở ra, ngay sau đó là giọng nói của Tô Linh.
Cho tới khi Hạ Thụy nhìn trộm đến lần thứ ba mươi lăm, Thẩm Tử Kiêu rốtcuộc nhịn không được nữa, đặt quyển sách trong tay xuống, hơi nghiêng đầu,híp đôi mắt hẹp dài lại nhìn cậu bé.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.