Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


“Thưa cậu chủ, đây là cà phê cậu chủ muốn.”

Theo bản năng cô đưa tay, ôm lấy cánh tay của mình, co người lại.ThẩmTửKiêurũmắtxuống,vươntay vặnnhiệtđộđiềuhoàcaolên.

Tô Linh nhận lấy tăm bông và i-ốt, nhận ra miệng vết thương sát vào trong, gócđộcủamìnhcóchútkhôngthuậntay,loayhoaynửangày,thuốcdínhlungtung.

Tô Linh thò đầu ra dò xét, nhìn vào mắt của Thẩm Tử Kiêu, hỏi: “Sao vậy?”Thẩm Tử Kiêu vừa ngước mắt lên, đã đối diện với tầm mắt của Tô Linh.

“Tô Linh thì không được.”

Nữ giúp việc hoàn toàn không rảnh lo lắng đến sự đau đớn trên đùi, cắn môi cúiđầuvộivàngluiraphíasau,dườngnhưmuốnnhanhchóngchạykhỏinơinày.

Cô căn bản không nhớ rõ mình.

Tô Linh thè lưỡi, đưa đồ trong tay ra, sau đó dịch người về phía sau, nhảy rakhỏi chỗ, duỗi thẳng chân.

Tấm hình trong khung là khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ, cô ngồi trên xíchđu, lông mày cong cong, trong mắt dường dư lập loè ánh sáng, từ bên trong cóthể nhìn thấy được cả bầu trời đầy sao.

Người phụ nữ cứng đờ xoay người, cong lưng: “Thưa cậu chủ, còn có gì dặn dòsao ạ?”

Thẩm Tử Kiêu nhanh chóng nhận ra, động tác của Tô Linh khi lái xe mô-tô vừanãy vô cùng kịch liệt, có lẽ đã bị thương khi đó.

Xe đột nhiên dừng lại ở đầu phố, Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh, vươn tay cởi dây antoàn của mình ra, mắt cũng không nâng lên, im lặng mở cửa xe, trực tiếp bướcxuống.

TrongmắtcủaTưởng Háchchứatialạnh lẽo,hơithởđáng sợ.

Đôi chân thon dài của Tô Linh, như có như không nhẹ nhàng đặt trên ngườiThẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu nghe lời: “Cảm ơn.”

Người giúp việc lập tức lui ra sau vài bước, âm thanh run rẩy: “Thật, thật xinlỗi.”

Ai ngờ, lại bị những người khác nhanh chân đến trước.

Tô Linh sửng sốt, sau đó nói: “Có chút quen tai… Nhưng là, ấn tượng khôngnhiều. Hình như từng nghe anh trai hoặc bố mẹ đề cập qua.”

Khung ảnh vỡ vụn, những vết nứt đan xen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TôLinhrũmắtxuống,chốngtaylênghế,ngồithẳngdậy,nhẹnhàngmởmiệng:“Thẩm Tử Kiêu, người đối xử tốt với tôi không nhiều.”

Ngaylúcnày,điệnthoạiđặttrướcbànđộtnhiênvanglên,bêntrongtruyềnđếnmột giọng nam cung kính.

Ánh mắt của Tô Linh khẽ dao động.

Tô Linh “a” một tiếng, lúc này mới phát hiện trên bắp chân của mình không biếttừ bao giờ có một vết thương. Cô giương mắt, nhìn thấy trên tay Thẩm Tử Kiêulà thuốc mỡ và cồn i-ốt.

Lão quản gia đeo gọng kính vàng, mặc đồng phục cung kính đứng bên cạnhngười đàn ông, thăm dò hỏi: “Loại người có năng lực trinh sát rất mạnh nhưvậy,nếukhôngnhanhchóngxửlý,chẳngphảisẽpháhỏngkếhoạchcủaôngchủ sao?”

TưởngHáchvươntay,nhấckhungảnhtrênbànlên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba”

Thẩm Tử Sở: [Chị đã điều tra, chủ của trang viên Minh Yến thật ra có chút lailịch.EmbiếtTưởngThànhMinhkhông?Trangviênnàytrêndanhnghĩalàcủaông ta, chẳng qua nghe người ta nói, người sống bên trong là con riêng của ôngta, tên là Tưởng Hách.]

Người đàn ông v**t v* hoa văn hình sư tử trên quải trượng, nở nụ cười, sau đónói: “Khi chưa điều ra rõ thân phận của cậu ta mà tuỳ tiện xử lý, có khả nănggây ra phiền phức lớn. Chỉ là… Nếu người như vậy làm việc cho tôi, sẽ càngphát huy tác dụng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây không thể nghi ngờ là một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt trang điểmthuần khiết, có mấy phần cảm giác ngây thơ, mặt mày mang theo một chútthanh thuần ngoan ngoãn, nhìn kỹ, tướng mạo gần như tương tự Tô Linh.

Nhưngđếngiờphútnày,ThẩmTửKiêumớihiểura.

AnNhiên: “Sao ông chủ lại đột nhiên thay đổi ý định?”

Chương 19

Tưởng Hách ném ly cà phê lên mặt đất, có vài giọt chất lỏng nóng hổi bắn lêntrên đùi của cô ta, anh ta lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”

“Cài định vị lúc nào vậy?”

Đáy lòng hiện lên một cảm giác tê dại, cháy bỏng khác thường, khiến cho khắpngười Thẩm Tử Kiêu đều cảm thấy khó chịu. Anh nắm chặt tay lái, một lát saumở miệng nói: “Sao phải nhảy vào vũng nước đục này?”

Thìralúcnãyanhkhôngtứcgiận,màlàvẫnluônđểýmấy hiệuthuốcgầnđây.

“Thưa cậu chủ, mấy người Thẩm Tử Kiêu sắp đến rồi.”TưởngHáchrũmắt:“Đãbiết,chuẩnbịđónkháchmộtchút.”

ThẩmTửKiêunhíumày,sựtìnhtrongvòngluẩnquẩnnàyanhkhôngquáhiểubiết.

Anh nhìn lướt qua, có thể thấy rõ trên đùi Tô Linh có vết thương, tuy khôngsâu,nhưngrấtdài, cònchảyrachút máu,cònchưakịp chảyra,đãbiến mất.

Tưởng Hách đột nhiên mở miệng gọi người phụ nữ lại.

“Cô biết Tưởng Hách không?”“Tưởng Hách?”

Lão quản gia hiểu ra, cân nhắc mở miệng: “Chẳng trách ông chủ cũng mời côTôđếnđây,gầnđâyquanhệcủahaingườibọnhọrấtthânthiết,nếuôngchủcóthể khống chế được cô Tô, tương đương với…”

TôLinhgiươngmắtlên:“HômqualúctôiyêucầukếtbạnWechattrênđiệnthoại của anh.”

Môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, sắc mặt tối sầm, ông ta siết chặt tayđang cầm quải trượng, một lát sau buông ra, nói: “Chuyện này không cần ôngnhọc lòng.”

ThẩmTửKiêugiốngnhưcảmnhậnđượccảmxúccủaTôLinh,khẽcaumày,gọi.

Thẩm Tử Kiêu trầm mặc đánh tay lái vẽ ra một đường cong.

Tô Linh hơi giật mình, cô cắn c*n m** d***, giận dỗi quay đầu đi.Đàn ông đều là đại móng heo!

ThẩmTửKiêunhíumày,độngtáctạmdừngtrongchốclát.

Bầu không khí trong xe ngưng lại trong chốc lát.

Ánh mắt của Tưởng Hách dừng lại trên mặt người phụ nữ.

ThẩmTửKiêuvươntaynhéonhéoxươngmày,giọngđiệucóchútbấtđắcdĩ:“Quađây, đưa tôi.”

“Nhưng vì thái độ biết nhận sai của anh, vì vậy tôi liền từ bi quyết định bây giờtha thứ cho anh!”

Thẩm Tử Kiêu hình như mua gì đó, Tô Linh có thể nghe rõ tiếng xột xoạt củatúi nhựa.

Chỉ là giờ đây bởi vì sợ sệt, ánh mắt né tránh, cả người run bần bật, nhìn quakhông quá lanh lợi.

Lãoquảngianhíunhíumày,nói:“Nhưngnhìndángvẻđó,ngườinàykhóthuầnphục, sao ông chủ có thể chắc chắn, cậu ta có thể để chúng ta lợi dụng?”

Tô Linh không trả lời.

Vẻ mặt của anh ta đờ đẫn, trên tai đeo tai nghe không dây màu đen.Từ trong tai nghe, truyền đến tiếng nói chuyện.

Tưởng Hách cười, lấy bức ảnh ra khỏi khung ảnh bị hỏng, ngón cái nhẹ nhàngv**t v* khuôn mặt của cô gái, một lát sau, lại chậm rãi buông ra.

Mình giúp mà anh ấy còn không chút vui mừng!Thẩm Tử Kiêu không để Tô Linh chờ lâu.

Kiềm chế bản thân không mong muốn những thứ không nên có, khắc chế chínhmình khỏi mọi h*m m**n.

Thẩm Tử Sở: [Xí nghiệp Kỳ Hạ của Tưởng Thành Minh, là một trong ít xínghiệp có thể cạnh tranh với Đằng Dật của chúng ta. Chẳng qua thân phận củaTưởng Hách trước sau là không thể đưa ra ánh sáng, cho dù bố ruột anh ta nhàtonghiệplớnnhưthếnào,thìchútlợilộccũngsẽkhôngthuộcvềanhta.Trangviên này cũng có thể là thứ duy nhất anh ta nhận được từ bố mình.]

Tưởng Hách dày công sắp đặt, muốn giúp đỡ Tô Linh lúc cô chán nản tuyệtvọng nhất, trở thành vị cứu tinh của cô.

Điện thoại của Thẩm Tử Kiêu đặt bên cạnh rung lên, anh cầm lên nhìn, là tinnhắn của Thẩm Tử Sở.

Một nữ giúp việc bước vào, âm thanh đắn đo vừa ôn nhu vừa quyến rũ, cô takhomngườiđẩyly càphêvề phíatrước,lạivô tìnhlàmrơi rungảnhtrênbàn.

Thẩm Tử Kiêu quay đầu xe, mắt nhìn Tô Linh bên cạnh vẫn còn giận dỗi, đangtựa đầu trên cửa kính, hỏi.

***

Thẩm Tử Kiêu nhìn khuôn mặt giận dỗi của Tô Linh, im lặng rũ mắt xuống, lấyđồ trong tay ra, sau đó đưa tay chỉ miệng vết thương của Tô Linh, thở dài, nói:“Bôi thuốc.”

Quả nhiên.

Tô Linh dường như cố tình không để ý đến anh, nghe thấy tiếng động anh ngồivào xe, cũng không quay đầu lại nhìn, cả người viết dòng chữ “Tôi không vuinhanh tới dỗ tôi.”

“Chờ chút.”

Cũng không phải năng lực tự chủ của mình đủ mạnh, mà là đối với những thứtrước đó, bản thân đều không đủ h*m m**n chiếm hữu.

Sauđó,TôLinhloThẩmTửKiêukhôngbướcxuốngbậcthangnày,cònchọcchọc cánh tay của anh, thúc giục: “Nói cảm ơn!”

Từ phong cách trang hoàng trong phòng, cùng với đủ loại kiểu dáng đồ trang trí,có thể thấy được, Tưởng Hách là một người vô cùng cố chấp với sư tử.

Thẩm Tử Kiêu mím môi, rũ mắt xuống, rời khỏi tầm mắt của Tô Linh, dùng tămbông thấm chút thuốc mỡ,nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Trongđôimắtđẹpcủacôchứachúttiasánglonglanh,khôngchútđềphòngxông thẳng vào, làm cho lòng người không khỏi rung động.

Tô Linh mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thậtra, hôm nay tôi đặc biệt đến giúp, kết quả anh còn tức giận với tôi, tôi vốn làquyết định không để ý đến anh ít nhất ba ngày!”

Nhìn qua, là vết thương mới.

DángvẻcủaanhdườngnhưkhôngkhácgìlầnđầutiênTôLinhnhìnthấy,hoàntoàn không ăn khớp với bầu không khí xung quanh, giống như con sói cô độctách rời với bầy đàn, không thể hoà nhập vào bất kỳ phạm vi ồn ào náo nhiệtnào.

“Ong ong ”

Nhiệt độ điều hoà trong xe rất thấp, Tô Linh vội vàng ra ngoài, tùy tiện mặc mộtcái áo ngắn tay cùng quần đùi, lúc này một mảng lớn da thịt lộ ra, tiếp xúc trựctiếp với nhiệt độ lạnh như băng.

“Tôi không muốn đánh mất dù chỉ một người.”“Hắt xì.”

ThẩmTửKiêunhíumàylại,từphíanày,cóthểnhìnthấyrõràngđườngcongquai hàm của anh, cùng với yết hầu đang chuyển động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hình dáng đôi chân của cô rất đẹp, hơn nữa da thịt lại mịn màng, cho dù chưalàm gì, nhưng không hiểu sao lại gợi lên một ngọn lửa.

Tưởng Hách ngồi trên ghế, một tay chống đầu, một tay vân vê hoa văn sư tửđược điêu khắc trước bàn làm việc.

Anh ta đã tìm thấy rất nhiều người có khuôn mặt giống Tô Linh.Nhưng không có người nào, sống động giống cô.

Nhưng một lát sau, trong mắt của anh ta loé lên chút hung ác.

Quản gia biết mình đã chạm đến điều tối kỵ, liền ngừng lại, lên tiếng trả lời:“Vâng.”

Có thể nhìn thấy sự chán ghét vô cùng rõ ràng trong mắt Thẩm Hách, nhưnganh ta vẫn xoa huyệt thái dương, nói: “Thay quần áo, đi tìm quản gia, ông ta sẽnói cho cô biết phải làm gì.”

Nữ giúp việc liên tục gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi phòng,dường như rất sợ lại bị người đàn ông gọi lại.

***

Anh vẫn luôn làm rất tốt, đã từng vô số lần được coi là đại diện và tấm gươngtiêu biểu của năng lực kiềm chế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lát sau, cô quay qua nhìn Thẩm Tử Kiêu.

Tô Linh chầm chậm xoay người, ngước mắt lên: “Làm gì?”

Nhìn thấy khuôn mặt Tô Linh đầy tò mò nhìn mình, thế là Thẩm Tử Kiêu thuậnmiệng hỏi: “Cô nghe qua Tưởng Hách chưa?”

Người đàn ông thong thả ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: “Cái gì gọi là không dễphục tùng? Con người sống trên đời, tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, đềuvìmấy chữ — Tiền tài, quyềnlực, sắc đẹp.”

Trướcđây,ThẩmTửKiêuhiểurõnhấtmộttừ,làkiềmchế.

NếuTôLinhởđây,chắcchắnchỉcầnmộtcáiliếcmắtđãcóthểnhậnrađược,đây là mình lúc còn nhỏ.

Khoảng năm phút sau, anh đã quay về.

TưởngHáchngheđếnđây,màumắthơitrầmxuống,trongmắttứckhắcrơivàohầm băng, lãnh ý lạnh thấu xương khiến da đầu người khác run lên.

“Tô Linh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19