Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Anh đứng thẳng người, dập thuốc, kiếm một cái thùng rác gần đó vứt đi.
Lúc Tô Linh nói, từng chữ đều hơi kéo cao âm cuối. Cô nói xong câu đó cònhơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt ‘tôi nói đúng rồi, tôi thật giỏi, mau khen tôi.’
Tô Linh nhìn thấy dòng này bỗng nhiên sững sờ. Cô buông điện thoại xuống,nhấn huyệt thái dương của mình điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.
Nhưng Thẩm Tử Kiêu giống như không có cảm xúc gì, giọng nói của anh cũngnhàn nhạt: “Ngồi về chỗ.”
Thẩm Tử Kiêu đã nghe thấy động tĩnh ở bên trong từ lâu. Khi anh cầm cốcnước đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cái ổ to ở trên giường.
Anh không biết những phẩm chất ‘ác độc, vô tình, tàn nhẫn, cố tình gây sự, caynghiệt hà khắc’ tốt đẹp bị Trần Khải chỉ vào mũi mắng trước đây của mình tạisao lại không có cái nào có thể lấy ra sử dụng trước mặt Tô Linh.
Tô Linh: “...” Tôi biết rồi.
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn anh rất lâu. Sau đó bà ấy híp mắt cười, giơ tayvề phía anh: “Thế có muốn đi về cùng cô giáo không, cô làm món em thích ănnhé.”
Sau đó lại bổ sung một câu: “Người mẫu thạch cao sống!”
Nhưng cô vẫn chuẩn bị thử trốn tránh trách nhiệm, vậy nên nhanh trí nói: “Chắcchắn là Nhị Ma Tử cắn! Quá đáng thế! Bây giờ tôi liền nhốt nó vào nhà vệ sinhcho nó ngửi hộp cát của chính nó.”
Những cảm giác vụn vặt không ổn lắm.
Nhưng anh vừa ngẩng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh.
Bởi vì tính anh từ nhỏ đã mạnh mẽ, thêm cả trưởng thành sớm hơn so với cácbạn cùng tuổi nên cho dù có đi đến đâu thì anh cũng nổi bật, được nhiều ngườivây quanh.
Vệt đỏ nơi đầu ngón tay khi sáng khi tối.
Bởi vì do trọng tâm của cơ thể nên cả người của Tô Linh hơi dựa vào ngườiThẩm Tử Kiêu. Tư thế trước mắt có vẻ mập mờ khó hiểu.
ThẩmTửKiêuhơinhănmày,vôthứcnhấctayđểrasaulưngTôLinh.
Mấynămnay,thứmàThẩmTửKiêuhọctoànlànhắmtrúngđầucủađịchnhưthế nào, một phát chính xác làm hắn ta mất mạng.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy đau đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói: “Tôi làm chuyện gì cũng không xong.”
Không biết tại sao, cả người cậu tỏa ra sự ác độc nhưng Tô Linh lại hoàn toànkhông sợ chút nào.
Tô Linh dụi mắt, sau đó ngẩng đầu áp sát vào mặt Thẩm Tử Kiêu. Cô cắn môicẩn thận quan sát khuôn mặt của anh, ngay sau đó, vỗ tay cười: “Biết chứ!
Bọn họ chỉ có trách nhiệm nuôi Thẩm Tử Kiêu.Chứkhônghềcótráchnhiệmcoianhlàngườinhà.
Đây quả thực là tử huyệt của anh.
TôLinhgiơtay,véntócởtrênmặtmìnhrasautai,giọnghơinũngnịu:“Tôicảm thấy hình như bản thân hơi say rồi.”
“Em không phải vì trả ơn cho Tô Linh.” Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, từ từ nói: “Là vìtrả ơn cho mẹ Tô Linh.”
“Em thì tự tin rồi.”
Sau đó nữa, hình như còn vài cảnh tượng vụn vặt.
Khi quay vào trong xe lần nữa, hiển nhiên Tô Linh đã nháo đủ rồi, cả ngườimềm mại nằm bò ở ghế sau. Thấy Thẩm Tử Kiêu vào, cô mới hơi hơi cử độngđầu.
ThẩmTửKiêukhôngđộngđậy,chỉimlặngkhôngnóigìnhìncô.
TôLinhgianghaitay,nhíchlênphíatrước:“Ôm!”
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy huyệt thái dương của mình đang đập thình thịch.Hành động này gọi là gì?
Côcảmthấy,nếuđãtránhcũngkhôngthểtránhthìchibằngthẳngthắnxinlỗi.Dù sao con người hoặc là mười mấy năm, luôn có lúc mất mặt mà.
Việcmuốnlàm,vớithứmuốncó,dườngnhưđãxuấthiệnsựthayđổi.
Cho dù năng lực tự chủ của Thẩm Tử Kiêu có mạnh đi nữa, nhưng cũng khôngphải là Liễu Hạ Huệ chính trực cho nên nhất định không thể để mặc cô được voiđòi tiên hết lần này đến lần khác.
Thẩm Tử Kiêu thở dài, giơ tay xoa đầu Tô Linh giống như vỗ về, đè thấp giọngnói của mình, khiến nó nghe có thể ôn hòa hơn chút: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôikhông nên hung dữ với cô.”
Sự trêu chọc không tên.
Thẩm Tử Kiêu cũng chưa từng trải qua chuyện đó, bị người khác trách mócnặng nề hay là bị sỉ nhục.
“....”
Dường như bọn họ giang vai ra mà không hề có bất cứ sự trói buộc nào, cườivẫy tay với cô ở trên vòng quay ngựa gỗ.
Tốc độ lan truyền sự việc ngày hôm qua còn nhanh hơn cả bản thân nghĩ, trongkhoảng thời gian ngắn lại có rất nhiều người đến hỏi han ân cần.
Ngườigiốngnhưanh,cảnhtượngnàocũngđãtừngthấy.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mí mắt, đôi mắt hẹp dài híp lại liếc nhìn cô, không nóigì.
Vì vậy cô thăm dò: “Thế, việc vết cắn...”“Cô nói đúng lắm.”
Thẩm Tử Sở đành chịu, “Em không sợ bọn họ trói em về à.”
Cũng là người dành tất cả sự quan tâm cho Thẩm Tử Kiêu trong toàn bộ thờithơ ấu của anh.
Dường như Tô Linh có thể nhận ra được Thẩm Tử Kiêu gầm lên với mình. Côlập tức rụt cổ lại, thu hai tay về, ngoan ngoãn chống vào ghế xe. Sau đó cô chớpmắt, bĩu môi, khóc huhu: “Anh hung dữ với tôi huhu!!”
“Chị cũng nghe chuyện đó rồi, nếu em gặp phải chuyện lớn như vậy chị có thểcũng giúp em bịt tin lại.”
Người họ hàng không hề có lỗi với anh, cho nên anh cũng không cần phải khiểntrách họ. Bọn họ sẵn lòng tiêu tốn sức lực để nuôi một người không thuộc tráchnhiệm của mình đã là một việc đáng để cảm ơn rồi.
Vốn dĩ Tô Linh được nâng niu chiều chuộng, khi không làm gì thì giống một côbé ngọt ngào ngoan ngoãn, lúc này say rượu cả người mang theo sự yếu ớt mềmmại,càng khiến lòngngười khác ngứa ngáy.
Chưa từng ai thấy anh tham dự bất kì một buổi gặp công khai nào, cũng chưatừng ai nhìn thấy dáng hình anh, thậm chí đến cả tên cũng chưa từng lộ ra bênngoài.
TôLinhrũmắt,lạicầmlấyđiệnthoại,hơisiếtchặtbàntay.
Với thân phận là con trai một của nhà họ Thẩm, Thẩm Tử Kiêu từ trước đến nayđều là một người thần bí.
Từng chú ngựa gỗ xoay vòng lướt qua, trước mặt lần lượt hiện lên những gươngmặt quen thuộc với chính mình.
Thực ra vốn dĩ Thẩm Tử Kiêu có một người anh trai sinh đôi, tên là Thẩm TửTần.
ThẩmTửSởnhănmày,nói:“Bênbốmẹerằngmấyhômnữasẽbiếtchuyệncủa em, đến lúc đó em định chuẩn bị thế nào.”
Bà ấy là một người dịu dàng.
Nhưng trẻ con đều cần được quan tâm.
Nhưng phía cảnh sát sau đó đã điều tra đầu đuôi ngọn ngành của vụ án, pháthiện việc Thẩm Tử Tần bị lừa bán thực ra không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Tô Linh hơi kháng cự, sau đó không chống cự được việc bên trong hít thởkhông nổi nên lặng lẽ thò đầu ra ngoài. Sau đó cô chìa đôi tay nhỏ ra len léncầmcốcnước,hai tayômlấy,uống từngngụmtừngngụm nướcnhỏ.
Cô vừa khóc đến đói bụng, vừa bố vào hõm vai Thẩm Tử Kiêu, sau đó mởmiệng cắn một miếng ở trên vai anh.
Mà là một người chú của Thẩm Tử Tần đã tỉ mỉ tính kế.
Nhưng là chị, Thẩm Tử Sở lại thường xuyên lén lút đến thành phố mà Thẩm TửKiêu sống để thăm anh.
Dường như Tô Linh cảm thấy nằm bò hơi không thoải mái cho nên cô khôngbiếttừlúcnàođãngồidậy,thànhthụcômlấychân,rụtthànhmộtcụclàmtổởtrong góc ghế sau đó đặt cằm lên trên đầu gối.
Chương 16
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi nước giặt thơm ngát của TôLinh. Cả người cô mềm mại úp sấp dựa vào trên người anh, cánh tay mảnhkhảnh để ở trên bả vai anh, dường như là biến anh trở thành một cái gối ôm, cảngười bò lên trên đó.
Thật quan tâm cho mình biết bao!Tình bạn cảm động biết bao!
Khi Tô Linh nắm lấy bàn tay của cậu bé, tất cả mọi thứ xung quanh quay cuồng,dường như chớp mắt biến thành bóng tối.
May là bản thân đến kịp lúc, hơn nữa đưa cô đi.ThẩmTửKiêucúimắt,đãhúthếtmộtđiếuthuốc.
Lâu rồi người ở ghế sau không nói gì.ThẩmTửKiêunhìntừgươngchiếuhậu.
ThẩmTửKiêubiếtcôgiáonày.
Cố Như Hạ: [Tớ biết, loại người như Thẩm Tử Kiêu sao có thể để cậu gặpchuyện được. Cho nên tớ là giả vờ an ủi để thể hiện tình bạn thân của chúng tamột chút.]
Sau đó, lộ ra một tia sáng từ trong bóng tối.Tô Linh tỉnh lại.
Tô Linh cắn không sâu lắm, nhưng hơi thở của cô lại vô cùng rõ ràng ở bên cổThẩm Tử Kiêu.
Hôm qua, là ngày thứ ba Thẩm Thử Kiêu vừa mới bị thương.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt, sau đó im lặng, để người hơi nghiêng về phía trước.
Ngay sau đó, anh thẳng người, quay người đẩy cửa xe chỗ tay lái đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
***
Từng đánh nhau với tội phạm vô cùng hung ác, cũng từng cả người dính đầymáu tươi, bò dậy trong đống người c·h·ế·t, vô số lần đi qua cửa tử, quanh quẩngiữa ranh giới của sự sống và cái c·h·ế·t.
Sau đó tất cả các bạn học gây chuyện đều lần lượt được người nhà đón đi.Chỉ còn lại một mình anh.
Sau khi tự bản thân yên tĩnh một lúc, mạch suy nghĩ của Tô Linh cũng bắt đầutừ từ rõ ràng.
Cho đến tận sau khi Thẩm Tử Kiêu đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa thay cô, TôLinh vẫn chưa hết bàng hoàng được.
Chỉ có điều bởi vì sự thất trách của bảo mẫu nên vào năm ba tuổi cậu bé đã bịbọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c, đợi đến khi phía cảnh sát thành công tìm thấy Thẩm TửTần thì cậu bé đã không may qua đời do sự lơ là của bọn chúng.
Thẩm Tử Kiêu: “…”Thôibỏđi,nhậnthua.
Thẩm Tử Kiêu đứng trước cửa sổ phòng khách, cúi mắt nhìn từng đợt xe đi vàotiểu khu dưới tầng. Anh hơi ngẩng mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cho biết.”
Cố Như Hạ rep lại rất nhanh.
Nhưng không biết tại sao ban nãy có rất nhiều khoảnh khắc, anh phát hiện tưduy mạch lạc vô cùng rõ ràng và tỉnh táo của chính bản thân mình lại trở nênhỗnđộn trong phút chốcnhư vậy.
Cho dù năng lực khôi phục mạnh đi nữa thì vết thương như thế cũng không thểnào khôi phục lại được như ban đầu, thậm chí phải vẫn ở trạng thái khá nghiêmtrọng.
***
***
Bố, còn có mẹ.
Tô Linh mơ một giấc mơ.
Cậu bé quay người, nhìn Tô Linh.
CốNhưHạ:[NhưngmànếuThiệuQuýPhươngbiếtchuyệnnày,echừngsẽtứcđến ói máu mất hahahaha.]
Nhưng mỗi người khi còn bé đều hi vọng có được sự quan tâm của người khác.
Vầng sáng xung quanh từ màu vàng trắng sáng rực dần dần trở thành mây mùmàu đen. Tất cả cảnh tượng trở nên trong suốt, mây mù dần dần lui về phía cô,cuối cùng chỉ để lại khoảng trống ở dưới chỗ chân cô đang đứng.
Thẩm Tử Kiêu cài dây an toàn, khởi động xe.
Tô Linh có thể nghe thấy tiếng cười của họ, tiếng của dòng người nhộn nhịp tụhọp lại với nhau.
Thẩm Tử Kiêu mặc áo sơ mi màu đen, xắn cổ tay áo, hai cúc áo mở ra, vừa tùyý nhưng lại mang khí chất anh hùng. Dường như anh cười, giọng điệu thờ ơ:“Họ làm không nổi.”
Nóiđếnđây,ThẩmTửSởthởdài,nói:“Nhữngchuyệnnơinhàquyềnquýphứctạp hơn em nghĩ. Nếu em muốn báo ân thì chuyện hôm qua đã đủ rồi, nhưngkhông đến mức...”
Nhưng bỗng nhiên, tiếng của dòng người càng ngày càng lớn. Không biết tạisao, trời đất quay cuồng, khi ngẩng mắt lên lần nữa thì trên vòng quay ngựa gỗđã không còn một ai.
Thẩm Tử Kiêu vẫn bướng bỉnh không trả lời.
Nhưng việc hôm qua xảy ra sao có thể không thu hút sự chú ý của người khácđược, huống chi người có thù tất báo như Thiệu Quý Phương, Thẩm Tử Kiêuđắc tội với bà ấy nên rất có khả năng đã liên lụy khiến bản thân có thêm nhiềurắc rối hơn.
Cho đến khi có một người phụ nữ ấm áp ngồi xổm xuống trước mặt anh nói:“Có phải em không muốn về nhà không?”
“. ” Cảm giác không đúng lắm!!
Thẩm Tử Kiêu dựa vào cửa xe, nghiêng đầu, cụp mí mắt, rút thuốc từ trong baora, châm thuốc.
Lúc Thẩm Tử Kiêu ra đời, vợ chồng nhà họ Thẩm bởi vì sự cố ngoài ý muốncủa đứa con trai lớn của mình nên đã bí mật đưa anh đến thành phố khác, giaoanh cho một bà con họ hàng xa thân thích tin cậy nuôi dưỡng.
Nhìn qua chính là một cục nho nhỏ.
Thầy giáo chủ nhiệm gặp phải học sinh cứng đầu, mép tóc cứng trên cái đầuvốn hói của ông bị ép đến mức lại bắt đầu lùi về phía sau.
ViệcnàyhoàntoànnằmtrongđiểmmùkiếnthứccủaThẩmTửKiêu.
Nhưng không có ai dạy anh nên đối phó với một cô gái nhỏ nũng nịu vô cùngthành thục, uống say cần người dỗ như thế nào cả.
Xe duy trì tốc độ chạy trên đường, phong cảnh bên ngoài cửa sổ chạy về phíasau. Lúc này đã gần hoàng hôn.
Cố Như Hạ phản ứng dữ dội nhất, thậm chí còn hóm hỉnh nói không ngừng nhưhát tấu, gom hết tổ tiên mấy người có mưu đồ bất chính đó mắng một lượt.
Tô Linh còn những nhớ kí ức nhỏ nhặt vụn vỡ, ví dụ như Thẩm Tử Kiêu đưamình rời khỏi quán rượu đó, sau đó ở trên xe, hình như anh quay đầu nói gì đóvới mình.
“….”
Huống hồ Thẩm Tử Kiêu từng nói, tình trạng hiện giờ của anh không phù hợpđể xuất hiện tại nơi công cộng lắm bởi vì rất có khả năng anh bị phát hiện hànhtung, bị người khác báo thù.
Lúc Thẩm Tử Kiêu nói, âm đuôi mỗi chữ đều trầm thấp từ tính, tê dại, giốngnhư chiếc lông vũ trêu ghẹo đáy lòng người khác.
Tô Linh giơ tay ôm mặt, huhu nói: “Nhưng mà tôi không kiềm chế được mà!”Thẩm Tử Kiêu nhếch mí mắt, lạnh nhạt nói: “Nên được dạy dỗ lâu hơn chút.”
Cho dù Thẩm Tử Kiêu sốt cao 39 độ, bọn họ cũng chỉ vỗ vai anh rồi nhét choanh một đống tiền, bảo anh đến phòng khám nhỏ tiêm.
Thẩm Tử Sở sững sờ: “Là sao?”
Thẩm Tử Kiêu cắn răng, giơ tay ấn bả vai Tô Linh. Anh ra sức nhấn huyệt tháidương, giọng điệu nhẫn nhịn: “Tô Linh!”
Bọn họ sẽ không quan tâm vết thương ở trên đầu gối của Thẩm Tử Kiêu, cũngsẽ không quan tâm vết sẹo ở trên trán anh.
Nhưnghômnay,trongtìnhhuốngnày,anhlạibịmộtcôgáinhỏuốngsayđếnmức không còn tỉnh táo ôm lấy cổ hôn trộm.
Xem ra vẫn còn nhớ rõ chút chuyện.
Tô Linh chậm rì rì bò trở lại giường, chôn mặt ở trong gối. Một lúc sau, cô lặnglẽ hơi ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ đó vỗ đầu anh, nói: “Nhưng mà đã tối rồi, em phải ăn bữa tối,nếukhông ăn sẽ đóibụng đấy.”
Người bà con họ hàng xa chưa từng chỉ trích việc ăn mặc của anh, nhưng lạichưa từng coi anh là người nhà.
TrongcuộcđờihaimươimấynămnaycủaThẩmTửKiêu,anhtừngnắmdao,từng cầm s·ú·n·g.
Thẩm Tử Kiêu mím môi.
Tô Linh luôn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập một cách kịch liệt bấtthường.
Cảnh tượng vui vẻ.
Thẩm Tử Kiêu đứng lên, mắt hơi cúi xuống, sau đó thoải mái nói: “Mèo cắn.”
Nhưng mà vẻ mặt lúc này của Tô Linh không hoạt bát sôi nổi như lúc nãy. Côcúimắt,vùiđầu vàohaiđầu gối,bảvai hơirungrồibỗng nhiênkhócthút thít.
Thực ra đây là một việc rất bình thường. Không ai bắt buộc phải trao toàn bộ sựchân tình và thành tâm của mình cho người không quan trọng.
Ví dụ như...“Tỉnh rồi.”
Nhưng những người biết ít nội tình đều rõ nhà họ Thẩm tại sao phải giấu kínđứacon trai này củamình như vậy.
Tô Linh lại rụt đầu vào trong chăn, mò lấy điện thoại ở bên cạnh gối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu như bên ngoài bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có tồn tại người này hay không.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, khi gió thổi qua, cả người bà đượcbao phủ trong vầng sáng êm dịu.
Cho đến khi Thẩm Tử Kiêu trưởng thành đến nước M, nhà họ Thẩm mới để lộtin mình có một đứa con trai ra bên ngoài.
Bởi vì sợ khiến người ta nghi ngờ nên đến cả số lần đến thăm con của họ cũngchỉđếm trên đầu ngóntay.
Thẩm Tử Kiêu tới gần, cúi người đặt nước lên tủ đầu giường. Anh vỗ cái chănbị quấn thành một cục tròn, nói: “Đi ra uống nước.”
Tô Linh với vành mắt hồng hồng nhìn Thẩm Tử Kiêu, còn cái được cái chăngrụt bả vai, nhìn đáng thương cực kì.
Dường như có thứ gì đó trong lúc vô ý đã trắng trợn xông vào, diễu võ giươngoai muốn chiếm lấy chỗ đứng.
Tô Linh gõ đầu. Dựa theo trí nhớ của mình, cô có thể mơ hồ nhớ lại mấy đoạnngắn.
Cô mơ thấy bản thân đang đứng trước một vòng quay ngựa gỗ đang phát ra âmthanh nhẹ nhàng, sắc trời xung quanh là màu vàng trắng ấm áp hạnh phúc,giống như là một vầng sáng mơ hồ không rõ bao lấy tất cả mọi người.
Thẩm Tử Kiêu lại ở lì trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm không muốn đi.
ThẩmTửKiêunắmchặttay,giơtayấnbảvaicủaTôLinh,nhẹnhàngđẩyra:“Cô biết tôi là ai không?”
Nói xong liền đặt cốc nước xuống, đứng lên chuẩn bị mượn cớ đi tìm hộp cát đểchạy thoát khỏi hiện trường vụ án.
Không chỉ hơi chóng mặt, còn nói hơi ngọng.Thẩm Tử Kiêu nhìn cô: “Cô cũng biết.”
Tô Linh đứng ở ngoài hàng rào sắt nhìn họ, giống như một phụ huynh đứng đợicon mình đang chơi thỏa thích.
Đây gọi là được nước lấn tới.
Từ trước đến nay Thẩm Tử Kiêu luôn là người rất rõ ràng bản thân muốn làmgì, muốn thứ gì.
Tô Linh giấu cả người mình vào trong chăn, xấu hổ đến mức không dám lộ mặt.Nghe thấy giọng nói của Thẩm Tử Kiêu, cả người cô lập tức nổi da gà, giọng
Thầy giáo chủ nhiệm xoa đầu nói: “Thôi bỏ đi, em về nhà đi.”
Nhưng mà tại đứng lên quá vội, thêm cả tác dụng phụ của loại rượu mạnh đócòn chưa tan nên cô mới đứng xuống sàn thì chân liền mềm nhũn, cả người bổnhào về phía trước.
Cô lặng lẽ ngẩng mắt liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó cô tinh ý phát hiện ra chỗhõm vai của anh có một vết cắn.
Người Tô Linh mềm nhũn hướng về phía trước, cả người lại dựa vào ngườiThẩm Tử Kiêu. Cô hài lòng để mặt mình vào hõm vai của Thẩm Tử Kiêu, cảngười mềm nhũn giống như không xương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tử Sở cười nhạo, sau đó tò mò hỏi: “Nhưng mà, sao tự nhiên em đổi ý,chẳng lẽ... em muốn giúp con nhóc đó thật?”
Cậu mặc đồng phục của học sinh cấp ba, nhưng chỗ khuỷu tay, đầu gối và tránđềutrầyxướcvà bầm,áođồngphục sạchsẽcũngdính nhữngvệtmáuloang lổ.
Cậu bé giơ tay về phía cô, nói: “Anh dẫn em đi.”
Tuổithơcủa ThẩmTửKiêu, nóitốt cũngđúng,mà nóikhông tốtcũngđúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xung quanh vẫn là dòng người nhộn nhịp, nhưng cô nhìn trái nhìn phải, hét tolại vẫn không tìm thấy bố mẹ mình.
Sau đó, Tô Linh bỗng nhiên ngửi thấy thoang thoảng mùi anh đào trộn lẫn vớihoa cúc dại.
Vớitìnhtrạngsứckhỏenhưvậy,rốtcuộcThẩmTửKiêuđếnchỗđónhưthếnào, phá cửa sổ đó, sau đó lại đưa mình trở về nhà nữa?
Vì thế Tô Linh trả lời tin nhắn của Cố Như Hạ, báo bình an.Tô Linh: [Tớ không sao rồi cục cưng!]
Lúc học tiểu học Thẩm Tử Kiêu cũng từng ngây thơ đánh nhau với bạn, cố ýkhơi mào chuyện xấu ở trong trường để thầy giáo gọi phụ huynh đến.
nói cao lên mấy tông: “Aaaa tôi chưa tỉnh!!”ThẩmTửKiêu nhướngmày.
Cậu bé nhăn mày, hỏi: “Lạc đường à?”TôLinhkhụtkhịt:“Emlạcmấtbốmẹ.”
Anh có thể biết rất rõ ràng ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu mình khi Tô Linhlúc nãy làm mưa làm gió diễu võ giương oai.
ThẩmTửKiêungẩngmắt,chìatay,đỡlấytaycủaTôLinh.
Mây mù xung quanh dường như tan đi, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏtràn ngập hoa cúc dại. Tô Linh đứng lên, thuận theo đó đi lên. Cô thất thần nhìnthấy một cậu bé.
Thẩm Tử Kiêu!”
Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của Tô Linh vang lên: “Tôi hơi đói.”
Thậm chí trong đầu cô cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng nhịp đập nặng nềvà âm thanh buồn bã.
Bà ấy họ Lâm, dạy mĩ thuật, nói chuyện luôn dịu dàng. Bà ấy sẽ yên tĩnh chốngcằm, nghe lời nói trẻ con của mỗi đứa trẻ một.
Mắt cô giống như lấp lánh ánh sáng, trong đồng tử màu đen của cô có thể nhìnthấy bóng của anh cực kì rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.