Anh Không Muốn Để Em Một Mình
Diệp Lạc Vô Tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 5
Mộtngày mùa đông lạnh lẽo, cô mặc chiếc áo đồng phục mỏng manh đứng đợi khách hàng bên ngoài chung cư nhỏ, đợi hơnmộttiếng đồng hồ, lúc gặp mặt chào hỏi họ, giọng nói của cô còn run, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Sự ra đi của Lý Điện chính là vì Hạ Tranh.
Người đó đã thực sự rời bỏ cô, giống như chưa từng quen biết.
Nhưng khi Lý Điện rời bỏ cô, giống như con diều bị đứt dây, mọi thứ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Ông Hạ bị kích động, phẫn nộ quá ngất đi, ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng rồikhôngbao giờ tỉnh dậy nữa.
Cô rơi xuống cái độngkhôngđáy của bóng tối, lại phải đối mặt với cuộc sốngmộtmình, sự cô độc, nghèo khổ, mệt mỏi ầm ầm kéo đến… Cô chỉ nghĩmìnhđang ở trong ngôi nhà cỏ tranh xập xệ, thủng lỗ chỗ,khôngthể tránh được gió lạnh mưa tuôn.
Có lẽ nó đã đoán ra, những tên bắt c·h·ó kia sẽ mang chúng bán đi và cuộc đời chúng sẽ xuống địa ngục.
Mộtlần khác, vì đi muộn, cô đã phải chạy lên cầu thang khi đang đi giày cao gót nên bị trẹo chân, nhưng cô cố nhịn đau dẫn khách hàng tham quan hai căn nhà.
Sau đó, di động củaanhtắt máy vàkhôngbao giờ gọi được nữa.
Lý Điện nói: “Anhbiếtemnhát gan, sợ phải ngủmộtmình, nếuanhkhôngở bên cạnhem, chắc chắnemsẽkhôngngủ được.”
Tuy nhiên, Hạ Tranh đâu phải là người an phận làm công việc này? Cậu ta đánh bạc, lấy trộm tiền nhà họ Hạ tích lũy được đi đánh bạc, rồi oán trách bố mẹ đemtiền của nhà đi cho Hạ Ưu học đại học, làm lỡ dở tiền đồ của cậu ta.
Hạ Ưukhôngchịu từ bỏ, cô đi tìmanhkhắp nơi, nhưng vẫnkhôngcó bất cứ tin tức nào về Lý Điện.
Hạ Ưu cố nén tiếng khóc, nhưngkhôngkìm được, người bố nuôi lau nước mắt cho cô, nghẹn ngào nói: “Hạ Tranhkhônghiểu chuyện, nhưng dù sao nó cũng là con của bố, làemtrai của con… Sau này bốkhôngcòn trên đời này nữa, Hạ Tranh đành nhờ cậy vào con.”
Ông Hạ mất đúng vào sinh nhật của Hạ Ưu, cũng chính là ngày Hạ Ưu được nhà họ Hạ đón về.
Hạ Ưu nhẹ nhàng dựa vào lònganh, cô nghĩ, chỉ cần có Lý Điện ở bên, cô sẽ chẳng sợ bất cứ điều gì nữa.
Sau khi viết xong bản tường trình ở đồn cảnh sát, Hạ Ưu về nhà hầmmộtnồi canh gà đến bệnh viện thăm Lý Điện, nhưngkhôngngờanhđã rời khỏi bệnh viện, dứt khoát và nhanh chóng như cơn gió vô tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Emtrai của Hạ Ưu là Hạ Tranh cuối cùng đã phụ lòng kỳ vọng của bố mẹ,khôngthi đỗ đại học. Nhà họ Hạ cũngkhônglấy tiền đâu ra cho cậu ta vàomộttrường đại học dân lập với học phí đắt đỏ. Thế nên Lý Điện đành phải nhờ người quen và các mối quan hệ tìm cho Hạ Tranh vào làm công nhân ở nhà máy khá lớn, mức lương mặc dù hơi thấp, nhưng lạikhôngvất vả chút nào.
Hạ Tranh mượn tiền của bạn mua cổ phiếu, khi bị thua lỗ, cậu ta biết Hạ Ưu cũngkhôngcó tiền trả nợ cho cậu ta nên nghĩ ramộtcách: Lén bán hơnmộttrăm con c·h·ó mà Lý Điện đang nuôi cho bọn buôn c·h·ó để lấy tiền trả nợ.
Trong ba năm đó, Hạ Ưu đã đổi rất nhiều việc, công việc cuối cùng chính là làm nhân viên marketing chomộtcông ty bất động sản nổi tiếng. Cô nhận mức lương ít ỏi nuôi bản thân, nuôi mẹ già vàmộtphần dành cho đứaemtrai trong tù.
Từ sau khi bố nuôi qua đời, tinh thần của mẹ nuôi cô rất tệ, có triệu chứng trầm cảm nhẹ. Hạ Ưukhôngthểkhônggánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ nuôi vàemtrai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Điện khuyên côkhôngnên tiếp tục nuông chiều Hạ Tranh nữa, đókhôngphải là cứu mà là đang hủy hoại cậu ta, cũng hủy hoại chính bản thân Hạ Ưu.
Bọn buôn c·h·ó dẫnmộtđám người đến dắt c·h·ó đi, Lý Điện ra sức ngăn cản, nhưng sự ngăn cản củaanhchỉ đổi lại những vết thương đầymình, hoàn toànkhôngcó tác dụng.
Khôngsợ khổ,khôngsợ mệt,khôngsợ khóc, cũngkhôngsợ khó khăn.
Hạ Ưu đã liên tục ở bệnh viện chăm bố khoảng nửa tháng, Lý Điện cũng ở bên cô suốt nửa tháng đó, còn Hạ Tranh thìkhôngthấy mặt mũi đâu.
Những vất vả, khổ sở này, cô chưa từng kêu camộtcâu nào với Lý Điện, vì cô biết, Lý Điện rất thương cô, để giúp cô chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo tiền,anhcũng đã làm việc bất kể ngày đêm. Ngoài ra,anhcòn phải chăm sóc cho hơnmộttrăm chú c·h·ó, mỗi ngày đều mệt thởkhôngra hơi. Có lần Hạ Ưu khuyênanh, nếu làm việc muộn quá thìkhôngnên về nhà, cứ ở lại xưởng sửa xe, như vậy sẽ có thêm thời gian để nghỉ.
Hạ Ưu đưa Lý Điện toàn thân dính đầy máu vào bệnh viện, rồi chạy đi báo cảnh sát.
Lúc Hạ Ưu nghe tin chạy đến thì nhìn thấy Lý Điện toàn thân dính đầy máu nằm trên đất, mắt trừng trừng nhìn Cọp và những con chóanhnhận nuôi bị bắt lên xe, rồi bị nhốt trong chuồng sắt nặng nề.
Lúc hấp hối, dù trên người cắm đầy ống dẫn, dù người gầy ốm chỉ còn da bọc xương, nhưng ông Hạ vẫn dùng bàn tay gầy guộc củamìnhnắm chặt lấy tay của Hạ Ưukhôngnỡ buông.
Lý Điện, người đàn ông đã từng đemlại cho cô sự ấm áp, ánh sáng và trở thành chồng của cô, chính là gam màu rực rỡ duy nhất trong cuộc đời của cô.
Khi ở bên cạnhanh, cô tràn đầy hy vọng vào tương lai, chỉ cần cùnganhđối mặt với mọi chuyện thì cho dù có mưa gió bão bùng cô cũngkhôngsợ hãi.
Hạ Ưu trầm mặc rất lâu, côkhôngphải là ngườikhôngbiết đạo lý, nhưng thấy Hạ Tranh bị ép đến con đường cùng, hoảng hốt như c·h·ó mất chủ như thế, cô làm sao có thể bỏ mặc? Cô đành phải lấy số tiền tiết kiệm của cô và Lý Điện dành để mua nhà ra trả nợ lãi cao cho Hạ Tranh.
Tối ngày thứ hai sau khi bỏ đi, Lý Điện đã gửi cho cômộttin nhắn. “Hạ Ưu, xin lỗi! Hãy quênanhđi!”
Mộttuần sau, Hạ Tranh bị cảnh sát bắt với tội danh đánh bạc có tổ chức, bán và g·i·ế·t hại động vật phi pháp.
Trong mắt của Cọp tràn đầy sự hoảng sợ và bi thương. Nó nằm bẹp trên xe nhìnanh, kêu thảm thiết nhưmuốnxé nát tim phổianh.
Hạ Ưu vừa hay đứng ngoài cửa nghe thấy câu nói này, món quà trong tay rơi bịch xuống đất. Lý Điện lần đầu tiên đến thăm nhà đã phải chứng kiến cảnh này cũngkhôngbiết phải làm sao.
Hạ Ưu đối diện với nỗi đau tuyệt vọng của mẹ nuôi, đối diện với mái nhà trống hơ trống hoác, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tiếp tục công việc, chèo chống ngôi nhà đã đổ nát, chờ đợi Lý Điện quay trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bị gánh nặng cuộc sống đè nặng đến nỗi thởkhôngra hơi, lúc nào cũng nghĩmìnhlàmộtcon ruồi đang nhảy loạn xạ trong bình thủy tinh, nhìn thì sáng sủa mà lạikhôngtìm thấy đường ra.
Sau đó, cô từ bỏ công việc kế toán thu nhập ổn định và chuyển sang việc kinh doanh nhà đất. Công việc này đối với Hạ Ưukhôngchỉ vất vả, mà còn đầy thách thức.Mộtcô gái trầm tĩnh, hướng nội phải đối mặt với đủ loại khách hàng khác nhau, các chủ doanh nghiệp khác nhau để chào hỏi, nói những lời hay ý đẹp với họ.
Ông Hạ biết lời hứa này đối với cô là quá khó, nhưng cô vẫn gánh vác, vì dù sao Hạ Tranh là con trai ruột của ông và làemtrai của cô.
Mộtbuổi chiều mùa hè, Lý Điện cùng Hạ Ưu về thăm bố mẹ, đúng lúc gặp cảnh ông Hạ và cậu con trai Hạ Tranh đang cãi nhau. Ông Hạ tuổi đã cao, timkhôngkhỏe, bị cậu con trai làm cho tức đến nỗi tức ngực khó chịu, ngồi trên ghế xô pha thở gấp,khôngnói được câu nào.
Thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Cô biết, lần này côkhôngthể nào khoan dung cho Hạ Tranh được nữa, Hạ Tranh cần phải trả giá bởi tất cả những việc mà cậu ta đã gây ra.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ kêu ca phàn nàn, trái lại, hằng ngày cô luôn cố gắng nỗ lực làm việc, tích cực chủ động hẹn khách hàng, nở nụ cười xán lạn nhất để dẫn khách hàng đi xem nhà, xem phòng.Mộttuần bảy ngày, cô làm việc từ tám giờ sáng đến chín giờ tốikhôngnghỉ, đói hoa mắt mà chỉ ăn vài miếng cơm, sau đó lại tiếp tục đi thuyết phục khách hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đểchữa bệnh cho mẹ nuôi và dọn dẹp hậu quả hết lần này đến lần khác cho đứaemtrai hư đốn, Hạ Ưu và Lý Điện phải đối diện với áp lực kinh tế ngày càng lớn. Nhưng sự chăm sóc Hạ Ưu dành cho Hạ Tranh vẫnkhônglàm cho cậu ta trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, trái lại, cậu ta càng trở nên ngang ngược, đốn mạt.Đểcó tiền đánh bạc, cậu ta vay lãi cao, đến khi tiền vốn lẫn tiền lãi đã lên đến mười mấy vạn tệkhôngthể trả được, cậu ta bị người ta đánh cho mặt mũi tím bầm, quỳ trước mặt Hạ Ưu cầu xin cô cứu cậu ta.
Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ,khôngchỉ côkhônggiữ lại được thời gian và niềm vui, mà cómộtngày Lý Điện cũng rời bỏ cô đi mất.
Ông Hạ thấy Hạ Ưu khóc nức nở thì giận dữ tát Hạ Tranhmộtcái. Hạ Tranh bị tát, càng trở nên mất kiểm soát, chỉ vào Hạ Ưu quát mắng bằng những lời nói th* t*c như dao đâm vào tim. Lý Điệnkhôngthể chịu nổi nữa, bất chấp sự can ngăn của Hạ Ưu, lao đến đánh nhau với Hạ Tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gật đầu thật mạnh. “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Hạ Tranh thật tốt.”
Quyển 2 - Chương 5
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.