Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
Anh còn đang thi đấu, nhìn thoáng qua, nhưng khi anh ấy chuyển tầm mắt chạy về phía trước, Phương Nam Chi lại nhìn thấy rõ ràng anh đang cười.
Sau khi lên đại học, cô không thường đi đến sân bóng rổ, tự nhiên không còn thấy nữa, nhưng thực sự cô cũng có chút tò mò… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừ!” Nữ sinh nói, “À đúng rồi, đợi lát nữa tớ có thể đưa nước cho cậu ấy không?”
Phương Nam Chi: “…”
Trong mắt Lý Ngật Chu thoáng qua một tia không vui, nhưng lại không có cách nào quăng trận đấu ra phía sau, đành phải nhẹ nhàng nói: “Liễu Liễu, em đợi anh một lát, anh lập tức quay lại.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
“Aaa…”
Trần Phẩm là giáo viên có tính cách rất tốt, luôn có thể cùng học sinh giao tiếp thành một nhóm, chuyện thay đổi thời gian với thầy cũng rất dễ dàng. Chỉ là hôm qua cô đã nói với Lý Ngật Chu hôm nay cần đi đến văn phòng, bây giờ nếu lại đi đến sân bóng rổ…
Phương Nam Chi nghĩ, cô mãi mãi cũng không làm được dáng vẻ như vậy, thoải mái chơi cùng một nhóm với người khác.
“Vậy được, vậy lát nữa cậu cần thì nói với tớ.” Tân Phỉ quay người đưa nước cho một vận động viên khác, thoạt nhìn thật sự có dáng vẻ giống một hậu cần.
La Giai Giai nói, cô thật có phúc, bởi vì mỗi phần Lý Ngật Chu đều mua rất nhiều, một mình Phương Nam Chi không thể ăn hết được, hàng ngày cô ấy đều có thể ăn ké.
“Nam Chi, em có nước rồi à.”
Phương Nam Chi có ấn tượng với cậu ta, lần trước khi đi đến sân vận động với Lý Ngật Chu, ở sân bóng rổ từng gặp người này, Tần Tiêu.
Sau đó cô liền nói: “Thầy nói đổi thời gian, có thể đến muộn.”
Khoa Kiến trúc bên này mặc màu đỏ, thống nhất chung một màu, cô vẫn như trước đây dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Lý Ngật Chu.
Phương Nam Chi ngẩn cả người.
Anh lau mồ hôi, trên mặt sạch sẽ, nhưng nam sinh sau khi vận động thường mang một luồng khí nóng, anh rõ ràng ngồi phía trước cô, nhưng cô lại giống như chạm vào hơi thở của anh.
Anh mặc quần áo bóng rổ màu đỏ, bên trong mặc áo ngắn tay màu trắng, dưới chiếc quần bóng rổ là đôi chân đi giày màu trắng. Lúc chạy những sợi tóc tung bay, có thể nhìn thấy rõ băng đô lộ trước trán.
Lý Ngật Chu: [Ba giờ chiều ngày mai, em có bận gì không?]
“Không phải cậu cũng không ăn cay sao.” Hách Lai hỏi.
“Vậy đợi tớ một lát, tớ gọi điện cho thầy ấy.”
Phương Nam Chi: “Nhưng tớ đã nói với thầy Trần là mình sẽ tìm thầy ấy, nói về chuyện bài tập của mình…”
Lý Ngật Chu ừ một tiếng, chỉ muốn nói điều gì đó, chợt có người đập vào vai anh.
“Xong việc ở chỗ thầy Trần rồi à.” Lý Ngật Chu quay đầu, hỏi cô.
Lương Điềm ngạc nhiên nói: “Chúng tôi cũng có sao.”
“Anh Chu, nước.” Bên cạnh Lý Ngật Chu có người truyền nước đến, bởi vì người có thể vào trong sân đều là vận động viên hoặc là người làm công tác hậu cần, từ lúc bắt đầu Lý Ngật Chu cũng không nhìn là ai, chỉ coi như hậu cần đưa nước, nói một tiếng cảm ơn liền bước về phía Phương Nam Chi.
Hách Lai chịu đựng sự kích động muốn trợn tròn mắt, mẹ nó, thích con gái người ta liền không giống trước đây nữa!
Thời điểm anh cầm chai nước Phương Nam Chi liền sững sờ, ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của cô gái đưa nước kia, quay đầu đi. Nhưng trong khóe mắt, lại phát hiện anh tiếp tục đi về phía này, ngồi xuống vị trí trống trước mặt cô.
Thiếu niên mặc bộ quần áo tươi sáng, đôi mắt như những vì sao tinh tú.
Hách Lai sững sờ, đồng tử phóng đại, liếc nhìn Lý Ngật Chu.
Phương Nam Chi nghĩ, La Giai Giai căn bản là nói linh tinh, cô gái này có chỗ nào là bình thường chứ, rõ ràng rất xinh đẹp.
Trận đấu bắt đầu sôi động, Phương Nam Chi nhìn vào bên trong, thấy đồng phục bóng rổ có hai màu đỏ, xanh.
Sau khi Tần Tiêu sắp xếp chỗ ngồi cho bốn người xong, còn rất nhiệt tình đi lấy nước cho họ. Vị trí này rất tốt, ngồi hàng thứ hai, chỗ ngồi phía trước chính là của các tuyển thủ không lên sân, tầm nhìn vô cùng rõ ràng.
Phương Nam Chi: “Sao cậu biết?”
“Chính là cô ấy chính là cô ấy, người vừa nói muốn đi đưa nước.” La Giai Giai nói.
“Anh Chu nói, bạn học Phương không thể nào đến đây một mình.”
Sau đó có một nam sinh nói: “Tớ đã sớm nói rồi, cậu đến đây xem nhất định sẽ không hối hận.”
Phương Nam Chi mím môi, nhỏ giọng nói: “Cũng không liên quan đến tớ…”
“Được!”
Tân Phỉ sững sờ, nhưng vẫn cười nói: “Tớ không phải khán giả, Trần Kiệt nói hậu cần của các bạn ít người, tớ tới giúp đưa nước và socola.”
Lý Ngật Chu nhìn socola, lại nhìn Tân Phỉ.
“Xin chào, muốn ăn socola không?”
“Em—”
Nhìn dáng vẻ, là một cô gái có tính cách vô cùng cởi mở.
Nhiều ngày sau đó, mỗi buổi sáng Phương Nam Chi đều có thể nhìn thấy bữa sáng ở phòng ngủ tầng dưới, hơn nữa còn không giống nhau.
Nam sinh cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng vẫn còn chưa kết thúc nữa, cậu làm sao biết nhất định là tiệc chúc mừng.”
“Không phải mua” Phương Nam Chi đã nói điều này rất nhiều lần rồi, nhưng Lý Ngật Chu vẫn mua cho cô, thế nên sau này cô cũng không nói nữa.
Bởi vì hôm nay thực sự có dự định ngủ nướng, mới nói với anh không cần mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cuối cùng cậu đã đến, đi thôi, tôi dẫn các cậu qua chỗ này.”
Hơn nữa, nếu thật sự phát hiện thấy thì sao chứ, cô xem một trận bóng rổ cũng không có gì!
Từng người của hai đội quay trở về chỗ chỗ nghỉ của mình, Phương Nam Chi nhìn thấy Lý Ngật Chu từ trên sân xuống, bởi vì vị trí này rất gần phía trước, cô có thể nhìn thấy rõ trên mặt anh có rất nhiều mồ hôi.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh mặc quần áo sáng màu như vậy, màu đỏ không ngờ lại rất hợp với anh,
?“Này này, xứng đáng là anh em tốt của tớ.” Nữ sinh nói, “Vậy bữa tiệc chúc mừng sau đó tớ thật sự có thể đi sao?”
Anh nhảy lên chặn bóng của đối phương, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, dùng tốc độ cực nhanh vượt qua đến gần bảng rổ, rồi nhảy lên ném bóng, trúng rổ!
“Cậu đừng nhìn người ta.” Phương Nam Chi kéo tay La Giai Giai.
Như vậy nếu đi đến văn phòng giáo viên, có thể sẽ không đi xem thi đấu bóng rổ được rồi.
La Giai Giai lén nhìn về phía sau, chậc chậc, vậy mà là một mỹ nữ, nhưng mà, so với Nam Chi nhà bọn họ vẫn kém hơn!
Lý Ngật Chu đang định nói thì bị cắt ngang, ngoảnh lại thấy một người xa lạ, hơi cau mày: “Bạn là?”
“Đẹp trai đẹp trai, không hổ là nam thần của trường các bạn, thật sự quá đỉnh.” Âm thanh nói chuyện của nữ sinh truyền đến từ phía sau.
Hách Lai đến gần đó mua một chai nước quay trở lại, vội vàng đưa chai nước cho Phương Nam Chi, phát hiện trên bàn của cô đã có một chai nước rỗng.
Cậu ấy cũng đang ăn, vậy những gì cậu ấy ăn chính là của Phương Nam Chi sao?
Một sự thăm dò nhẹ trên ranh giới của sự kì quái…
Hách Lai âm thầm sợ líu lưỡi, mặc dù không ở cùng phòng ngủ với Lý Ngật Chu, nhưng anh biết cậu ấy là người ưa sạch sẽ.
Hiện tại…
Phương Nam Chi bắt đầu lo lắng một cách vô ích, anh bước đến càng gần tim cô đập càng nhanh.
Điều không ngờ tới là, đó chỉ đơn thuần là trận đấu giao hữu giữa hai khoa, trong sân đấu vậy mà đã ngồi chật kín người! Nhìn vào tình thế này, nhất định không chỉ có sinh viên khoa Kiến trúc với khoa Kinh tế và Quản lý, mà còn có cả các sinh viên khoa khác đến nữa.
La Giai Giai cũng nghe thấy đoạn đối thoại này, âm thầm kéo Phương Nam Chi, nhỏ giọng nói: “Tình địch kìa.”
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp ăn đồ thừa của người ta.
“Vừa rồi anh không chú ý là…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hách Lai khẽ nói: “Hai người đều không ăn cay, vậy sau này khi ăn cơm cùng nhau cũng rất thích hợp.”
“Nói thì nói rồi…”
“Tại sao anh không lấy socola.” Phương Nam Chi thấp giọng hỏi.
Lương Điềm: “Nam Chi, bạn đây là…”
Phương Nam Chi tạm dừng, cảm thấy bản thân sao bỗng nhiên hẹp hòi như vậy, anh vừa vận động xong khát như vậy, người khác đưa đến một chai nước, anh nhận thì làm sao chứ…
Anh nói câu này có hơi nhanh, Phương Nam Chi nghe vậy cũng ngạc nhiên, lại nhận ra câu hỏi vừa nãy của bản thân giống như có phần kích động, mà có lẽ anh cảm nhận được, như đang giải thích điều gì cho mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Nam Chi nhìn thấy dáng vẻ như này của Lý Ngật Chu, đồng thời mặt nóng lên, còn cảm thấy mới lạ, không nhịn được lại nói một câu: “Không phải cô ấy nói là hậu cầ n sao, tại sao không thể ăn socola… vừa rồi anh cũng nhận nước của cô ấy mà.”
“Là anh ấy ăn của em.” Phương Nam Chi nói.
Tích….
Nữ sinh cùng với bạn của mình bước đến trong sân, bạn cô ấy giống như là đang giới thiệu sơ qua về cô, cô ấy có thể chào hỏi, nói chuyện cười đùa với các vận động viên dưới sân.
Tân Phỉ buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, nhìn gần càng đẹp hơn so với nhìn ở khoảng cách xa ban nãy.
“Giờ các cậu ngồi ở đây, tôi đi lấy nước cho các cậu nhé.”
La Giai Giai: “Lý Ngật Chu khó có dịp ở đây, rất nhiều nữ sinh như điên chạy đến, ồ, còn xen lẫn một số nam sinh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nữ sinh: “Điểm số bây giờ đã cách xa rồi, tớ thấy có Lý Ngật Chu ở đây, nhất định sẽ không thua được.”
Lý Ngật Chu: “Cảm ơn, tôi không cần.”
Nam sinh: “Cũng đúng, anh Chu rất giỏi đó. Dù sao đợi lát nữa thắng cậu cùng đi với chúng tôi, vậy thì phòng riêng vẫn nên để tớ đặt.”
Sau hơn mười phút, trận đấu sắp đến giờ nghỉ giữa hiệp, Phương Nam Chi nhìn thấy một nữ sinh mặc áo vận động màu vàng nhạt chạy về phía trước.
Hai người ngồi sau lưng Phương Nam Chi, theo những gì nghe được, nam sinh có lẽ là người trong đội bóng, còn nữ sinh là bạn của anh ta.
Chương 44
Trận đấu bóng rổ thật ra đã bắt đầu rồi, ba người đứng trước cửa nhìn vào bên trong, muốn tìm một vị trí tốt một chút.
La Giai Giai: “Tớ chỉ là giúp cậu nhìn xem người ta trông như thế nào, cậu yên tâm, bình thường, vô cùng bình thường.”
Phương Nam Chi biết Lý Ngật Chu chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng từ hồi trung học cô không dám lộ liễu đi xem anh đánh bóng rổ nữa, vì vậy chỉ nghe thấy khi các bạn trò chuyện nói với nhau.
Hách Lai yên tâm: “Vừa nãy anh còn nghĩ em sẽ tự mình ăn cay c·h·ế·t… ôi trời? Sao vẫn ăn vậy, không cay hả.”
Tần Tiêu nói: “Còn đứng đây làm gì nữa, đi thôi, ba người các bạn đều là bạn cùng phòng của cậu ấy phải không, vì vậy cũng giữ chỗ cho các bạn rồi.”
“Bạn học Phương Nam Chi!” Tại thời điểm này, có một nam sinh chạy đến.
Bỏ đi bỏ đi, vẫn là đi thôi, dù sao nhiều người như vậy anh cũng sẽ không phát hiện ra mình.
“Nam Chi! Hôm nay Lý Ngật Chu ở sân bóng rổ thi đấu với khoa Kinh tế và Quản lý đó!” Vừa từ phòng học đi ra, liền nghe thấy La Giai Giai cầm điện thoại nói.
Một loạt tiếng la hét chói tai trong sân bóng, Phương Nam Chi nhìn trung tâm sân bóng sắc mặt không đổi, nhìn anh cùng với đồng đội trao đổi, đột nhiên nhớ về những năm tháng trung học, cảnh anh vượt qua vạch đích 400m.
“Anh Chu! Anh qua đây một lát!” Lúc này, cách đó không xa có một thành viên gọi anh, có lẽ là muốn bàn bạc về chiến thuật.
Phương Nam Chi gật đầu.
Phương Nam Chi nghe thấy lời này, càng ngại ngùng mà vùi đầu xuống rất thấp.
“…”
Ban đầu Lý Ngật Chu không nhận ra điều gì, quay người nhìn Phương Nam Chi, muốn tiếp tục nói.
[Mai không cần phải mua cho em đâu, mai em không có tiết buổi sáng, không muốn dậy sớm…]
Lý Ngật Chu: [Được]
Mà cô của khi đó là một học sinh tiểu học đứng từ xa, âm thầm dõi theo thậm chí ngay cả hô cố lên cũng không dám.
“Được được được!”
“À, tớ là bạn của Trần Kiệt, tớ tên Tân Phỉ, bạn muốn ăn socola để bổ sung thêm năng lượng không, cho này.”
“Có thể, đây, nước của bọn tớ ở đều ở bên này, chút nữa cậu giúp đưa nước cho mọi người, nhận tiện đưa cho cậu ấy.”
Chiều hôm sau khi tan học, cô nhìn thời gian, vừa đúng ba giờ.
Sau khi gọi điện thoại, bốn người tiến về phía sân bóng rổ.
Lý Ngật Chu Lại nghĩ rằng cô muốn ăn: “Em muốn lấy không?”
Sau khi Tần Tiêu ném cho anh chiếc khăn lau mặt, anh vừa lau vừa bước về phía bên này, ánh mắt rơi xuống trên người cô.
“Thấy vòng bạn bè có người đăng, nói khoa Kiến trúc đấu với khoa Kinh tế và Quản lý, đột nhiên nghe Lý Ngật Chu có đến, vì vậy mà lớp chúng ta rất nhiều người đều chạy đi xem.” La Giai Giai ngạc nhiên nói, “cậu không biết? Lý Ngật Chu không nói với cậu sao.”
Lương Điềm nhìn đám người, âm thầm líu lưỡi: “Có phải bọn mình đến muộn quá không? Sao lại nhiều người vậy.”
Phương Nam Chi mím môi: “Em không cần, cô ấy là đưa cho anh, cũng không phải cho em.”
Phương Nam Chi: “Nói nhỏ thôi.”
Cảm giác nóng bỏng.
“Nói cái rắm! Thời điểm này đương nhiên là xem thi đấu quan trọng hơn, nhanh nhanh nhanh, bảo với thầy Trần đến muộn chút!”
Con trai mà, tùy tiện cẩu thả, thường ăn chung đồ của nhau, khi đó anh ta cắn một miếng trên quả táo của cậu ấy, sau đó trực tiếp đưa cả quả táo cho cậu ấy. Còn có đồ ăn ngoài của cậu ấy cũng không thể đụng vào, nếu bị động vào rồi tuyệt đối sẽ không ăn.
Thời gian nghỉ giữa hiệp, 16 vs 7, khoa Kiến trúc dẫn trước.
Anh của những năm tháng trung học với bây giờ giống nhau, nhận được nhiều sự chú ý, là trung tâm của tất cả mọi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tiêu: “À, tôi tên Tần Tiêu, năm hai. Trận này tôi không lên, vì vậy anh Chu bảo tôi chú ý, nếu nhìn thấy bạn học Phương thì dẫn đến chỗ ngồi.
Lương Điềm ở một bên nói: “Vậy bọn mình mau mau đi xem đi!”
Lý Ngật Chu: [Không có gì, chiều mai có trận đấu bóng rổ, nếu em rảnh có thể tới xem.]
Lông mày Lý Ngật Chu rướn lên, nhìn chai nước trong tay, lại nhìn về phía nữ sinh mặc áo vận động cách đó không xa, lúc nãy anh vội vàng đi đến chỗ cô, cũng không biết là ai đưa nước.
Lý Ngật Chu cảm thấy khá cay, đồ ăn trong người cũng bắt đầu trở lên nóng rực: “Đói, không đợi được.”
Phương Nam Chi: [Cần đi một chuyến đến văn phòng của thầy Trần, em có bài tập mô hình muốn hỏi thầy ấy. Có chuyện gì ạ?]
Phương Nam Chi đã tự nói với bản thân không cần hẹp hòi như vậy, nhưng ban nãy nhìn thấy ánh mắt cô ấy dõi theo Lý Ngật Chu, trong lòng lại có một loại cảm xúc khó chịu phảng phất…
Lý Ngật Chu giật mình, đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức nói: “Người kia anh không quen, anh không ăn socola cô ấy đưa.”
La Giai Giai làm cử chỉ im lặng, lại nói: “Có một điểm không tốt khi thích một anh chàng đẹp trai, đó là có quá nhiều người theo đuổi… nhưng cũng có chỗ tốt, cậu với Lý Ngật Chu kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có thể cười nhạo ai.”
“Khán giả không được vào trong sân.” Giọng anh có hơi lạnh lùng.
Có lẽ là bởi vì vị trí này có người, Lý Ngật Chu ở trên sân đột nhiên nhìn lên, Phương Nam Chi không kịp phòng ngừa chạm ánh mắt với anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.