Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước
Đan Nghi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Đóng máy - Gặp bạn cũ

Nói chuyện xong với Trần Minh cô cầm túi xách đi qua chỗ của Kỳ Tuyết. Trước khi đi, cô còn nói với Trần Minh một câu khiến anh suốt mấy ngày sau ăn không ngon ngủ không yên. Cô nói ‛Người bạn này sẽ là một bất ngờ của anh đó, anh cô đơn lâu quá rồi mà’
Bóng dáng một cô gái nhỏ khoác trên mình một bộ váy màu hồng dài đến gối, phần tay áo rộng, lộ vai được thiết kế vô cùng đặc biệt, tay áo được may kéo tài từ vùng cổ áo phía trước đến phía sau, cổ áo có thêu hoa văn. Mang đôi giày cao gót cùng tông màu bước đi uyển chuyển thu hút vô số ánh nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Băng Linh cũng chẳng chịu thua mà nói lại, bản tính vốn ương bướng lại nổi lên, nói là muốn mời nhưng nói chuyện câu nào câu nấy lại đầy tính uy h**p. Bản tiểu thư cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu.
Đang đánh nhau thì bỗng một cơn đau nhói từ gáy truyền tới, Băng Linh chưa kịp nhìn rõ kẻ dám đánh mình thì đã bất tỉnh. Người đàn ông kia nhanh tay đỡ lấy cơ thể sắp ngã của Băng Linh rồi ôm cô đi thẳng về chiếc xe đậu cách đó không xa. Những người còn lại cũng theo chân thủ lĩnh mình mà rút lui. Trên đất chỉ còn lại chiếc túi xách của Băng Linh ngoài ra chẳng còn dấu hiệu gì khác cho thấy vừa có một cuộc hỗn chiến đã xảy ra cả.
- Muốn mời tôi làm khách lại dẫn theo nhiều người như vậy, còn nói là không muốn làm hại tôi. Ai tin chứ?
- Thưa Thượng Quan tiểu thư, chúng tôi đến đây không phải để làm hại cô, chỉ là thủ lĩnh của chúng tôi ngưỡng mộ cô đã lâu nên có ý muốn mời cô đến chỗ của ngài làm khách vào hôm ý mà. Chúng tôi hi vọng tiểu thư sẽ hợp tác, nếu không chúng tôi đành dùng biện pháp cưỡng ép thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Theo bản tiểu thư lâu như vậy rồi, các hạ có phải nên lộ diện rồi hay không?
- Nhưng mà thưa tiểu thư, lỡ như cô có việc gì, tôi làm sao ăn nói với mọi người chứ.
Nam phụ lên sàn rồi mọi người ơi. Trong truyện có khá nhiều nam phụ nhưng có thể chân chân chính chính trở thành tình địch của Thương ca thì chỉ có hai người thôi.
Kết thúc của bộ phim chính là cái c·h·ế·t của Bạch Ngọc Vũ và Lăng Thiên phải sống trong ân hận suốt quãng đời còn lại, dù sống với người mà bản thân đã chọn nhưng hắn vẫn không có cách nào quên đi hình ảnh của Ngọc Vũ luôn hiện diện trong tâm trí mình. Hình ảnh nàng lúc vui vẻ, lúc hạnh phúc, lúc làm nũng, lúc ngang ngược cứng đầu, dáng vẻ nàng lúc thượng triều vô cùng mạnh mẽ đặc biệt chính là gương mặt đau khổ đầy tuyệt vọng cùng với đôi mắt đã không còn sức sống và bất cứ hi vọng gì của nàng khi nhìn hắn lần cuối cùng. Ngày ấy nàng đứng trên vách núi tại khu rừng nơi hai người lần đầu gặp mặt mà nhảy xuống, nhìn nàng vì hắn mà rơi giọt nước mắt duy nhất trong cuộc đời trước khi nhảy xuống. Một khắc kia Lăng Thiên đã cảm nhận được trái tim mình cũng đã c·h·ế·t theo nàng rồi. Cả cuộc đời nàng từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, thân phận cao quý vô ngần, lớn lên trong sự sủng ái và yêu thương cùng sự kính trọng của cả Nhạc quốc chưa từng phải rơi nước mắt vì bất cứ thứ gì hay bất cứ ai, hơn ai hết Lăng Thiên hiểu rõ điều này nhưng nàng lại rơi nước mắt vì hắn, vì những gì hắn đã gây ra. Nàng nói nàng không còn mặt mũi nào để sống nữa, không thể đối mặt với lê dân bá tánh Nhạc quốc, nàng chỉ có thể dùng cái c·h·ế·t để tạ tội với Nhạc quốc, với vong linh của phụ hoàng, mẫu hậu, nàng phải tạ tội với cả hoàng thất Nhạc quốc. Sau cái c·h·ế·t của nàng, Lăng Thiên sống cùng Lộ Tử Liên - người hắn đã chọn nhưng chưa bao giờ biết đến hai chữ hạnh phúc là thế nào nữa rồi. Tranh giành cả đời đến cuối cùng có được quyền lực chí cao vô thượng, nắm trong tay quyền sinh sát, ở vị trí người người ngưỡng mộ nhưng lại mất đi tình yêu của cuộc đời mình. Có đáng không?
Băng Linh nằm trên một chiếc giường kiểu châu Âu mềm mại rộng rãi, yên bình, xinh đẹp dịu dàng như một công chúa. Tất cả đều được thu vào đôi mắt màu lam của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với chiếc giường cô đang nằm. Ngẫm nghĩ thời gian cô tỉnh dậy cũng đã tới, người đàn ông bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường nhìn cô gái đang run mắt sắp tỉnh ngủ kia. Băng Linh lờ mờ mở mắt tỉnh dậy, nhìn quanh căn phòng xa lạ thì thoáng nhíu mày, khi nhìn đến người đàn ông đang đứng bên cạnh mình thì dường như không tin vào những gì mình thấy, không biết người đang đứng có thật sự tồn tại hau chỉ là ảo giác của bản thân mình. Cô chỉ có thể thốt lên cái tên mà mình vô cùng quen thuộc, cái tên mà cô đã thân thương gọi suốt mười mấy năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau câu nói của Băng Linh thì không còn sự yên lặng vốn có nữa mà là một tốp khoảng hơn 20 người đàn ông mặc áo đen khí thế bức người đang đến gần Băng Linh và bao vây cô. Một trong số đó có lẽ là người chỉ huy lên tiếng:
Từ chỗ quay phim đến chỗ hẹn tuy không xa nhưng khi đi khỏi khu vực đông người này thì phải đi qua một đoạn đường khá vắng vẻ. Khi đi được một đoạn thì Băng Linh dần thả chậm bước chân, đôi mày đẹp thoáng nhíu lại.
- Tuyết tỷ à, bây giờ ‛Lạc lối’ đã đóng máy rồi, sắp tới đây em sẽ quay tiếp một bộ phim nữa của đạo diễn Quan, nhưng chưa biết khi nào sẽ chính thức bấm máy nên trong khoảng thời gian này nếu có hoạt động gì mới chị chọn giúp em rồi thông báo cho Trần Minh giúp em ạ. Bây giờ em có hẹn với bạn nên đo trước đây ạ. Tạm biệt chị.
- Ukm
Đây cũng là câu hỏi của Angella. Sau khi diễn xong phân cảnh này, cô ngồi nghĩ lại kiếp trước của mình, cũng từng có thân phận tôn quý như thế, sống vui vẻ vô ưu vô lo như thế. Rất giống với Ngọc Vũ nhưng cuộc đời hai người kết thúc không giống nhau. Ngọc Vũ là c·h·ế·t trong đau khổ và tuyệt vọng, còn cô là c·h·ế·t trong vinh quang và mãn nguyện vì cô hi sinh để cứu phụ hoàng nên tuyệt không hối hận. Vả lại Ngọc Vũ bị người mìn yêu lợi dụng, nhưng cô thì khác. Mặc dù không yêu ai nhưng người cô quan tâm nhất, quan tâm và thân thiết hơn cả 3 vị ca ca của mình lại chưa từng làm cô buồn, thậm chí nếu như cô không c·h·ế·t thì hai người có lẽ đã... Đáng tiếc trên đời không có nếu như, vả lại nếu cô không c·h·ế·t cũng sẽ không tới thế giới này cũng sẽ không gặp được Đông Phương Huyền Thương.
- Anh Minh, trưa nay em có hẹn với bạn rồi nên anh cứ lái xe về trước đi, bạn em hẹn ở gần đây thôi, đi bộ chỉ 10" nên anh không cần lo. Sẵn tiện anh cũng bảo các ám vệ trở về đi, không cần đi theo em nữa, chỉ 10" thôi em có thể tự bảo vệ mình mà.
***
- Được rồi, tôi thua cô rồi tiểu thư ơi.
Đó là một người đàn ông phương Tay khoảng 27, 28 tuổi gương mặt anh tuấn, dáng người cao lớn mạnh mẽ, tuy có thể nói chuyện với cô bằng tiếng Tây nhưng có lẽ xuất phát từ sự tôn trọng, người đàn ông này vẫn nói tiếng Trung với cô.
- Anh hiểu rõ khả năng của em mà. Thôi không nói nữa, cứ làm theo em đi, mọi thứ để em chịu.
Cuối cùng ‛Lạc lối’ cũng đã đi đến hồi kết. Hôm nay là ngày diễn cảnh quay cuối cùng cũng là lúc bộ phim đóng máy.

- Mặc Thần ca ca (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CÓ ĐÁNG KHÔNG?
Mọi người đoán xem thân phận của Mặc Thần là gì nào?
- Được rồi em đi cẩn thận.
Chương 33: Đóng máy - Gặp bạn cũ
***
- Vậy thì, Thượng Quan tiểu thư...thất lễ rồi. XÔNG LÊN (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau câu lệnh của người đàn ông dẫn đầu, những người khác lập tức tấn công cô nhưng nói là tấn công cũng không đúng lắm bọn họ ra chiêu vô cùng uyển chuyển dường như chỉ muốn bắt chứ không muốn làm cô bị thương. Cô rất hiếu kỳ về thủ lĩnh của bọn họ đấy nhưng tình cảnh hiện tại lại không cho cô suy nghĩ nhiều, phải tiếp chiêu của bọn người này đã. Cô vừa đánh vừa nghĩ, sau một hồi cô quyết định dùng vũ khí của mình. Đó là một chiếc nhẫn nhưng khác với những chiếc nhẫn thông thường, đó là một món vũ khí c·h·ế·t người được ngụy tạo, dưới một chiếc nhẫn sa hoa chính là một sợi dây vô cùng sắc bén, cắt sắt như cắt bùn. Cô nhờ anh hai làm hai chiếc một chiếc là cái cô đang sử dụng, chiếc còn lại cũng như thế này nhưng lợi hại hơn và trên dây có tẩm kịch độc. Đám người này không có ý làm hại cô thì cô cũng sẽ không ác độc đến mức tước đi mạng sống của họ nên dù sử dụng món vũ khí c·h·ế·t người này cô cũng phải kiềm hãm bản thân lại để không g**t ch*t bọn họ mà chỉ làm vị thương thôi. Nhưng đánh như thế này lại vô cùng khó khăn, cô không thể dùng hết khả năng của mình nên muốn diệt hết đám người này quả thật khó khăn mà.
Đang ngồi suy nghĩ thì bỗng điện thoại của cô reo lên, có tin nhắn được gửi đến. Khi cô đọc tin nhắn thì khóe miệng giương lên, rất vui vẻ.
***
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.