Ảnh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 290: Người Dẫn Đường
Nghe vậy thì Bạch Tượng khoái trí.
Quang Long vẫn là kẻ không chịu được những cái thứ tình cảm này liên thúc giục.
Họ thường lừa thủy thủ vào nơi đá ngầm cho đắm thuyền rồi ăn thịt.
"Người cá trông như thế nào, ăn có ngon không?
Bạch Tượng thì khá háo hức nên trực tiếp hỏi Yết Kiêu.
Ngày xưa cha tôi đã cùng với cường giả các tộc cùng nó đi tới Đảo Vạn Xuân đó."
Hắn định hỏi tiếp nhưng lại thôi còn chúng tôi thì đưa mắt nhìn Trưng Nữ.
"Được rồi, thiếu niên, lên tàu đi."
Quanh đây lại không có phù thủy cường đại nào nên hi vọng duy nhất là tới chỗ tiên tộc."
Ngay lúc này có một thiếu niên chạy tới mà quỳ xuống.
"Được, chúng tôi sẽ dùng nó."
Chỉ có tình yêu thương lẫn nhau là thứ duy nhất cần tồn tại, những thứ khác có hay không đều không quan trọng.
Sau đó xoay người quỳ lạy về hướng ngôi nhà rồi lại quay sang người trong thôn.
Chúng ta phải đi vòng qua nó chứ không thể lại gần.
Tất nhiên chỉ là lương thực mà thôi vì nếu là thứ đáng giá thì chắc gì họ giữ được.
Lúc này ở đó đã có vài lão trung niên vô cùng cường tráng.
"Đây là ta cho các người, đem chia cho người dân làng rồi nhanh chóng chọn cho chúng ta con tàu tốt nhất."
"Mời các vị theo ta."
Thiếu niên kia biết rằng cần cho chúng tôi một lí do liền nói.
Chắc là không ngon đâu."
Chỉ có vài lão già và một ít thanh niên đang làm việc.
Rồi lão dẫn chúng tôi tới một nơi rách nát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giường như ai cũng thấy rõ điều đó.
Tôi nói.
Nói là cường tráng nhưng thực ra là có da có thịt hơn chút.
Huyết Hưng nhìn thanh niên có vẻ gầy yếu, đen nhẻm mà hỏi thăm.
Chúng tôi nghe vậy thì cũng chỉ nghe cho có thôi.
Đi qua ba hòn đảo này chúng ta mới có thể tới được Đảo Vạn Xuân, nơi ở của tiên tộc.
Họ đều am hiểu biển cả.
Ở trong đó có giấu một con tàu có vẻ cũ kĩ nhưng dưới con mắt yêu tinh thì tôi biết, con tàu này là tốt nhất ở đây.
"Ài, cái thằng bé này.
Ở đây nghe nói đều có quái vật cản đường.
Yết Kiêu vội lắc đầu.
Cần chúng ta hỗ trợ gì thì cứ nói.
"Ta là voi, ngươi phải gọi ta là chị Bạch Tượng nghe chưa."
"Cậu nhóc, tên gì vậy?"
Lão già kia nhanh chóng đi theo.
Con bé này rõ ràng là ít tuổi nhưng giờ thấy bắt nạt được người mới thì lại bắt cậu bé gọi là chị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chứ cả cuộc hành trình, có loại quái vật gì mà chúng tôi chưa đụng độ.
Lão già cười đắc ý.
Huyết Hưng và Quang Long nhanh chóng thực hiện các thao tác chuẩn bị nhổ leo để ra khơi.
Thiếu niên nghe xong thì nhanh chóng lên tàu, hắn chỉ sợ chúng tôi sẽ đổi ý.
"Ngươi, ngươi là quái vật gì?"
"Các vị thích cái nào cứ việc lấy đi.
Chương 290: Người Dẫn Đường
Trưng Nữ nghe vậy thì gõ vào đầu con bé.
Chúng tôi thấy vậy thì cười.
Nhìn cơ thể gầy gò của họ, tôi cũng có thể đoán được phần nào.
Tôi nhìn xa xa thấy có những người phụ nữ đang ôm con của mình mà rơi lệ.
Lão già kia lại lần nữa bất ngờ rồi lão khom người tạ lễ.
Yết Kiêu cũng không để chúng tôi phải chờ lâu.
"Nhanh lên đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Mấy thiếu niên nháy mắt nhìn thấy nhiều đồ ăn thì đều chảy nước miếng còn mấy lão già thì há hốc mồm không hiểu.
Nói rồi tôi trực tiếp thu con tàu vào rồi mang nó tới bến tàu.
Những người đàn ông kia thì đôi mắt cũng tràn đầy lỗi buồn chứ không hề tình nguyện.
Phải một lúc sau lão già kia mới nói.
"Xin các vị mang theo ta ra biển."
Ở đây tàu không có nhiều.
Có lẽ trước giờ họ đều phải làm việc vất vả chỉ mong là được sống.
Bạch Tượng còn lè lưỡi tỏ vẻ coi thường.
"Chúng ta giờ sẽ đi theo hướng này là sẽ tới biển Đông."
Chỉ xin để cho ít đồ ăn để chúng tôi còn có thể tiếp tục sống."
"Nay con có việc cần ra biển.
Cậu ta bắt đầu giở bản đồ và ghi chép của cha cậu ta ra rồi nói.
"Đây là con tàu tốt nhất của chúng tôi.
Còn mấy con quái vật nữa.
Sau đó chúng ta cũn phải tránh đảo Trường Sa
Không ai gặp chúng mà có thể sống sót trở ra." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên nghe vậy thì vui mừng.
Các vị có thể tùy ý lựa chọn."
Nghe xong thì tôi mỉm cười.
"Ta muốn ra biển xin tiên tộc thuốc để về trị bệnh cho mẹ ta."
" Đây là những người đàn ông giỏi nhất của chúng tôi.
Đưa tay chào tạm biệt người trong thôn, chúng tôi cũng giăng buồm ra khơi.
Ở biển Đông, chúng ta cần đi qua đảo Hoàng Sa là địa bàn của người cá.
Nghe vậy thì Yết Kiêu bất ngờ.
Quỷ dị đến mấy cũng có thể tiếp nhận được hết.
Huyết Hưng phất tay tỏ ý chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
và Phú Quốc.
Chúng tôi thấy có người lại muốn ra biển thì cau mày.
"Giờ cậu sẽ làm thuyền trưởng và dẫn đường.
Lão già lại nhìn chúng tôi mà cung kính.
"Vậy sao lúc đầu các người...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ tên nhóc này bị bệnh nặng, cha hắn thì đã sớm m·ất t·ích trên biển.
Bạch Tượng nghe vậy tức giận quấn vòi thành đấm, gõ vào đầu Yết Kiêu.
"Được, được, mấy đứa nhanh đem lương thực đi chia đi.
Yết Kiêu thấy một con voi lại biết nói tiếng người thì há hốc mồm.
Tôi trực tiếp lấy ra lượng lớn lương thực.
Bà mẹ khi nãy chúng tôi hỏi thăm cũng quá quen thuộc việc này nên nhanh chóng dẫn đường cho chúng tôi.
"Các người quay về đi, cho chúng ta một cái bản đồ là được rồi.
Họ không nói được mà phải dùng âm thanh cường độ cao để giao tiếp.
Sau đó lão nhìn chúng tôi.
Tôi không chần chừ mà chốt đơn luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao chúng ta đều không biết lái tàu."
Chuyện trong nhà và chăm sóc mẹ con, con xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Trưng Nữ thấy anh mắt của chúng tôi thì xấu hổ mà đỏ mặt.
Chúng tôi hỏi mua thì một lão già có vẻ như người làm chủ tùy tiện nói.
Kì thực trước đó Trưng Nữ muốn tự lên đường là hành động quá cảm tính vì chúng tôi vốn không hiểu gì về biển cả.
Lão già kia nghe vậy thì trách cứ.
Thiếu niên kia gãi đầu.
Chúng ta đều là những con người cùng khổ.
"Này, mau nói xem chúng ta sẽ đi như nào?"
Hiếm thấy một thanh niên lại vừa có hiếu vừa có dũng khí như vậy.
"Người cá thì cũng giống con người chúng ta nhưng nửa dưới là cá.
Ngươi cứ yên tâm mà lên đường đi."
Chúng tôi nhìn sang lão già kia thì lão cung kính xác nhận.
Chúng ta không cần các ngươi đi chịu c·hết."
Trưng Nữ không kìm được mà nói.
Chúng tôi nghe vậy thì đều cảm thấy họ thật đáng thương.
Giờ có một thanh niên nguyện ý đi cùng, tôi cầu còn không được.
"Các vị có thể gọi tôi là Yết Kiêu."
Rất nhanh chúng tôi tới một xưởng đóng tàu.
Còn về mấy con quái vật thì vô cùng đáng sợ.
Cô biết lúc đầu mình quá cảm tính, suýt thì gây họa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.