Ảnh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 286: Gõ Chuông
Nghe vậy chúng tôi đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Nó cung cấp cho tôi một loạt các cảm nhận không nói rõ thành lời với không gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu muốn giúp tên to xác kia thì để cho hắn một quả là được rồi."
Rất nhanh một lực lượng khổng lồ tràn đầy cơ thể tôi.
"Haha, tìm được ngươi rồi."
Nói rồi hai người họ chạm chán vào nhau tạm biệt.
Nhưng tiếng chuông đó vừa dứt thì trước mắt tôi cũng xuất hiện một cái chuông lớn.
Tôi cũng chưa thấy ai gõ chuông nên cứ đi tiếp thôi.
Cảm giác may mắn trong lúc cảm thấy đố kị nó vui lắm.
Hi vọng sẽ gặp được mọi người."
Sau khi thu vào trong, tôi lập tức lấy ra mà nuốt chửng.
"Ai da, mọi người vất vả rồi.
Nói rồi con bé chạy đi khuất sau đám mây mà không nghe chúng tôi cản.
Ở đây những cây đậu đều vắt qua một dải đất dài gọi là con đường trên cao.
Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng chờ người khổng lồ lên thì sẽ mất khá lâu.
Chúng tôi không khách sáo mà bước lên con đường đó.
Chị sợ chậm một chút quả đậu sẽ biến mất.
Trưng Nữ thấy vậy vội cầm lấy tay Huyết Hưng.
"Làm phiền các vị rồi."
Sau độ nữa tiếng thì một thân ảnh hạ xuống.
"Hay chúng ta nghỉ ngơi một chút, băng bó v·ết t·hương."
Tôi xoay người nhìn Trí Cao rồi nói.
Ngày thứ bảy tôi nghe thấy xa xa có chuỗi tiếng chuông cổ vang lên.
Trên người đầy v·ết t·hương còn chưa lành nhưng dáng vẻ hiên ngang không đổi.
Tôi vội vã chạy xuống dưới mà cầm lắc, lắc điên cuồng như một đứa trẻ mới lớn.
Huyết Hưng trực tiếp xua tay.
Đoán chắc do thời gian cảm ngộ dài nên họ cũng đã tới nơi nên tôi cất tiếng chào hỏi.
Tôi không biết mình chìm đắm trong cảm ngộ bao lâu nhưng khi tỉnh lại thì tôi lập tức quyết định đi xuống dưới.
Chúng ta tiếp tục đi thôi."
Sau đó tôi lại nghe thấy ở xa vang lên một chuỗi âm thanh tương tự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ tôi có thể kiểm soát không gian một cách thành thục hơn trước vô cùng.
Chợt chân tôi lại vướng vào cái gì đó.
Lúc này Trí Cao cũng biết, mặc dù trước đó cậu ta cứu chúng tôi nhưng trên thực tế thì chúng tôi vốn không cần cậu ta cứu.
Mặc dù mình không may mắn có được nhưng ít ra mục tiêu cũng đã hoàn thành.
Có những cái còn sát chúng tôi như đ·ạ·n pháo.
Khi chúng tôi phải đi thì chẳng nói gì mà khi Huyết Hưng muốn đi thì “Nguy hiểm lắm, nguy hiểm lắm”.
Nhưng lúc này chỉ thấy tên khổng lồ ngước mắt nhìn tôi rồi nở hàm răng nanh ra cười đầy đáng sợ.
Huyết Hưng sẽ đi cùng Trưng Nữ còn Tôi sẽ đi với Bạch Tượng.
Nhưng Bạch Tượng nhìn tôi nè lưỡi.
Quả nhiên có một quả đậu màu vàng.
Nhìn xuống tôi mới thấy có một quả đậu màu trong suốt mà không nhìn kĩ thì tôi không thể nhận ra.
Nói xong thì những người khổng lồ này cứ thế tụt xuống.
Lúc này trời bắt đầu về đêm.
Ngay hôm sau, chúng tôi cứ vậy mà bước đi nhưng rất nhanh chúng tôi phát hiện con đường trên cao cũng chia nhánh.
Trọng lực trên con đường này không lớn nhưng đi ra khỏi con đường sẽ trực tiếp rơi xuống giống như chúng tôi lúc mới tới.
Những quả đậu đó sẽ chứa đựng lượng lớn năng lượng có thể giúp người gõ chuông trở nên mạnh mẽ.
Trí Cao nhìn v·ết t·hương kia của Huyết Hưng thì có vẻ lo lắng.
"Không đi chung với anh trai thối đâu."
Trí Cao cũng biết giờ ở lại trên cây cũng vô dụng liền nói.
Để đảm bảo việc nhanh chóng tìm thấy chuông cổ thì chúng tôi quyết định chia ra.
Huyết Hưng lạnh lùng nói.
"Anh bình tĩnh, như vậy nguy hiểm lắm."
Biết có người đã thành công thì tôi nở nụ cười vui vẻ.
"Nhớ kĩ, khi gõ chuông thì sau đó nếu xung quanh xuất hiện các quả đậu thì phải lập tức hái và ăn.
Sau nửa ngày, chúng tôi đã đi tới ngọn cây.
Cứ như vậy tôi lang thang trên trời tiếp mấy ngày.
Lúc này tôi mới nhận ra đây là lực lượng không gian.
Chợt tôi nhớ tới lời dặn của Quan Long, vội vã điên cuồng tìm kiếm những quả đậu ở xung quanh.
Ấy vậy mà khi tôi vừa leo xuống một chút đã thấy một người khổng lồ ở dưới.
Trí Cao bất lực rồi nhìn chúng tôi nói.
Lần này quả đậu đã không thể trốn thoát.
Tôi thử vài lần đều tương tự.
"Đã xử lí xong.
Chương 286: Gõ Chuông (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng trải qua thời gian dài thì chúng tôi cũng hiểu khả năng của Bạch Tượng nên không hề lo lắng.
Sau đó Huyết Hưng mọc ra một đôi cánh, trực tiếp bay lên.
Bất giác ánh mặt cậu tràn đầy sự sùng bái và biết ơn chúng tôi.
Tôi đưa tay chụp lấy thì quả đậu đó lung lay theo gió mà tránh được.
Tôi vội dùng không gian thu quả đậu đó vào.
Nhưng với những con người đã trải qua hơn một năm phiêu lưu như tôi thì có lẽ thời gian này chẳng thấm vào đâu.
Dù sao cái truyền thuyết về một cái chuông cổ, không ai biết là có thật hay không.
"Không cần đâu, chút nữa nó sẽ lành lại."
Tộc người khổng lồ muốn trèo lên thì một trọng lực khổng lồ khiến tộc cự nhân không thể làm được.
Lần này kéo dài tới hơn mười tiếng.
Có lẽ số lượng của chúng sẽ không nhiều và sắc xuất cũng không cao nên chúng tôi cũng chỉ dám hi vọng mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những ngôi sao lấp lánh và gió thổi mát lộng khiến chúng tôi bất giác như chìm vào thiên đường.
Nghe xong lời của Quang Long thì chúng tôi cũng có chút mong chờ với quả đậu thần.
Dù sao ai cũng có năng lực bảo mệnh nên không có gì phải lo lắng cả.
Sau đó lại là một bên khác vang lên.
Không sao đâu."
Tìm kiếm hồi lâu chẳng thấy còn quả nào thì tôi toan rời đi.
"Được, hẹn gặp lại."
Vậy là ngoại trừ Huyết Hưng đi chung với Trưng Nữ thì chúng tôi mỗi người chọn cho mình một con đường.
Đậu màu vàng có thể để lâu dài nên tôi thu nó vào không gian.
"Mọi người cẩn thận leo xuống rồi tập hợp những người muốn chống lại việc ăn thịt trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm ơn anh bạn nhiều."
Nói rồi tôi điên cuồng lắc nhưng chuông cổ chỉ kêu lên bảy tiếng rồi lại biến mất vô tung vô ảnh.
Huyết Hưng vuốt tóc Trưng Nữ.
Hóa ra mình cũng là con cưng của khí vận a.
Mau đưa tôi xuống nha.
Chỉ có những quả đậu màu vàng thì có thể giữ lại cho người khác nhưng hiệu quả sẽ không bằng.
Tốc độ tụt xuống thì nhanh hơn leo lên nhiều.
Chúng tôi ở dưới chỉ thấy những công kích âm thanh bay qua.
Chúng tôi hoàn thành xong sẽ tự leo xuống.
Sau ba ngày bước đi trên con đường trên cao, chúng tôi vẫn chẳng thấy có gì xuất hiện.
Nếu là người bình thường có lẽ họ sẽ nản lòng thoái trí hoặc từ bỏ.
Chúng tôi đứng trên con đường trên cao nhìn biển mây mà cảm thán vẻ đẹp.
"Yên tâm đi, năng lực tộc ma cà rồng anh cũng là âm thanh và anh cũng biết bay, cơ thể lại không thể c·hết.
Trước lúc chúng tôi chia ra thì Quang Long nói.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng chúng tôi chỉ giữ trong đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.