Ảnh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 255: Xâm Nhập Cây Tổ
Năm ngày sau, chúng tôi đã tới gần được cây tổ.
Lâm Quyền thở dài.
Em hai thì cung thủ mạnh mẽ.
"Này, đi thôi.
Tôi tức mình mà nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Em tư cũng tinh thông chế tác.
Sau một giờ, chúng tôi đã tiến nhập cây tổ.
Nghe vậy Lâm Quyền vẫn nói là không được.
Em năm là nữ nên không có khả năng.
Sau độ 15p thì nhân lúc chúng không để ý, tôi dùng móng tay mở khóa phòng giam để tất cả chạy trốn.
Năm nay mới 20 nên không có khả năng làm chuyện này."
"Kì thực ta cũng không rõ.
Trưng Nữ nhất quyết muốn đi tìm Bạch Tượng nên tôi đành đưa cô ấy áo choàng bóng tối còn bản thân tôi thì đi tìm bảo vật.
Họ đưa đôi mắt nhìn bốn phương tám hướng, không để một sinh linh nào lại gần cây tổ.
Chương 255: Xâm Nhập Cây Tổ
Tôi cũng đoán được là mọi chuyến sẽ không dễ dàng.
Lúc này Trưng Nữ mới xem vào.
Dù sao giả trang vẫn phải trải qua kiểm tra mới có thể tiến vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dù gì đây chính là hành cung tối cao của tinh linh.
Trưng Nữ tiến ra ngoài thì chợt không thấy Bạch Tượng đâu.
"Kia là?"
"Tinh Linh mấy người có tục lệ đó à?"
Chỉ cần không bị phát hiện thân phận thì chắc sẽ không ai nghi ngờ đường đường hoàng tử tinh linh lại giả làm tù binh b·ị b·ắt để không bị kiểm tra."
Thậm chí có thể so với tinh linh.
"Cái này không được, cái kia không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay là lễ đăng cơ của tân vương đấy.
Tôi lại hỏi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ trong mắt những người làm cha, làm mẹ hay huynh trưởng thì đứa út bao giờ cũng bé nhỏ cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy trực tiếp xông vào thì sao.
"Không được.
Và tất nhiên là chúng tôi đã thuận lợi qua cửa.
Cây tổ ăn rễ ra khắp vùng rộng lớn rồi.
Chỉ nghe một tên canh gác nói với tên đánh xe.
Thấy tôi hỏi thì Lâm Quyền nói.
Nghe nói vị kia bảo rằng, khi lên ngôi sẽ g·iết đám người này để tế bái trời đất rồi sẽ mở chiến dịch t·ấn c·ông nhân tộc."
Mà những kẻ kiểm tra rất có thể là địch nhân.
"Không có thời gian đâu.
Chợt chúng tôi thấy một đoàn xe ngựa tiến vào chỗ cây tổ mà chỉ bị kiểm tra qua loa.
"Yên tâm đi anh Lâm Quyền.
Không thấy bạch tượng đâu cả?
Cũng chỉ bị kiểm tra qua loa, thấy đều là nhân tộc nên không ai hỏi thăm cả.
Chúng tôi nhân lúc đám canh gác không chú ý mà lẻn lên xe.
Nhưng ngoại hình của ta...."
Nghe vậy Lâm Quyền vội giải thích.
Tuy nhiên việc tiến vào sẽ khó hơn muôn phần vì chúng tôi thấy rất nhiều tinh linh đứng canh gác.
Sau khi thoát ra thì đám người b·ị b·ắt đã chủ động tạo ra hỗn loạn cho chúng tôi.
Động tĩnh lớn sẽ không lo những kẻ xấu dở trò.
Trong đám huynh đệ của chúng ta, ai cũng có khả năng cả.
Mặc dù nói vậy nhưng từ khi gặp Bạch Tượng thì tôi thừa biết đó là một cô ngốc điển hình.
Tôi hiểu được suy nghĩ của Lâm Quyền.
Nhưng làm gì thì làm, kẻo cứ bao bọc quá đến lúc lại phải bảo.
Nghe vậy Ngô Quyền như có suy nghĩ nhưng rồi lại nhìn chúng tôi.
Tôi cũng không thấy nhưng không quản được nữa.
Hình ảnh này khiến mọi người không sao nhịn được cười.
Nhưng kẻ có quyền sẽ phải đứng ra xử lí."
Hành vi này của tôi kì thực rất xấu xí nhưng trong lúc tức giận tôi đã vô thức thực hiện theo bản năng.
Âm thanh đầy vẻ tức giận và bất mãn.
Cuối cùng Trưng nữ phải phụ trách trang điểm lại và hỗ trợ Lâm Quyền hóa trang.
Ở đây đã có vài chục người b·ị b·ắt.
Dù sao với trình độ của chúng tôi cũng chẳng thể giúp gì cho Lâm Quyền nên gây chút rắc rối giúp hắn tranh thủ thời gian là được rồi.
"Nguy rồi.
Nghe vậy thì Trưng Nữ vội lấy ra đồ trang điểm.
Chỉ cần tiến vào bằng lòng đất sẽ bị cây tổ cuốn chặt mà g·iết c·hết.
"Em cũng phải đi hóa trang."
Trước đây tôi đã làm rồi nên nghĩ mọi chuyện cũng đơn giản thôi, nào ngờ Lâm Quyền lắc đầu.
"Thế thì chúng ta sẽ hóa trang thành tù binh.
Đây là một nhánh nhân tộc cao to hơn chủng tộc khác.
"Cháu nó ở nhà ngoan lắm, ai ngờ."
Lâm Quyền gãi đầu.
Nhìn Lâm Quyền tôi nói.
Nhưng nếu bây giờ mà đi kiếm Bạch Tượng thì mọi kế hoạch sẽ đổ sông đổ bể.
Trưng Nữ nhìn Lâm Quyền mà nhẹ hỏi.
"20 tuổi còn nhỏ cái gì?
"Thế vị đó trong miệng chúng là ai?"
"Vậy ai sẽ đi dụ địch, với lại ai là người hóa trang."
"Hay chúng ta tìm một tinh linh nào đó, sau đó giả trang thành.
Nhưng kết quả nhận lại vẫn là cái lắc đầu, thở dài chua xót của Lâm Quyền.
"Không được đâu.
Tất nhiên là tôi đã dùng thuật yêu tinh để khiến những người bị giam cầm trước đó không nhận ra điều bất thường.
Nghe vậy Lâm Quyền lại thở dài bất đắc dĩ.
Một lúc sau, thấy Bạch Tượng quay trở lại thì hai má và môi đã đỏ chót.
Vậy là chúng tôi lại chìm vào vô vọng.
Tên đánh xe cũng vui vẻ đáp lại.
Theo kế hoạch, Lâm Quyền cũng nhanh chóng đi tới đại điện cây tổ để có thể tranh dành làm vương.
Tôi lúc này mơi gắt.
Đây là cơ chế phòng thủ tuyệt đối của cây tổ đó."
Trước nay chúng ta chưa từng làm vậy.
Dù sao hiện giờ cũng có nhiều tinh linh ra vào cây tổ nên sẽ dễ dàng thành công."
"Như vây cũng được.
"Đám nhân tộc yếu ớt đó lại dám ngu ngốc xâm chiếm Trường Sơn đúng là tự tìm chỗ c·hết mà."
Em ba lại giỏi tốc độ.
Chiến tranh xảy ra nên sẽ có một số tù binh sẽ b·ị b·ắt để đàm phán và trao đổi."
Nhiều người nói rằng, khôi nhân chính là hậu nhân giữa tinh linh và con người.
Thậm chí ngoài biên giới có không ít thành trấn để hai tộc giao lưu."=
Bạch Tượng thấy đồ trang điểm thì cũng vội xà xuống lấy ngay một cây son và ít phấn rồi chạy ra sau một cái cây.
Tôi tức giận nhổ một bãi nước bọt rồi gãi rốn.
Chúng ta không biết kẻ địch đã khống chế bao nhiêu lực lượng?
Đám lính canh cũng không để chúng tôi chờ lâu.
Nghe vậy tôi nở nụ cười.
"Nếu tôi đào đường hầm qua đó thì sao?"
Bạch Tượng không ngốc nên chắc không sao.
Để qua mắt chúng thì Lâm Quyền bị hóa trang thành một mẹ bầu mới sinh con còn tôi thành một nhóc con trong tã của một chủng tộc mang tên khôi nhân.
Tuy nhiên canh gác lại khá lỏng lẻo.
Nhưng thôi, những cái đó không quan trọng.
"Có cách nào đi qua được những tinh linh canh gác kia không?"
Nếu làm không tốt thì chắc chắn phải c·hết."
Tôi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi nghe vậy thầm chửi.
"Thế thì dụ đám địch đó đi là xong."
Ngươi làm vậy thì khác gì nói ta vừa sinh ra được mấy tháng không bằng đứa nhóc con."
Chúng tôi cứ thế chờ đợi, phải tới hôm cuối cùng trước khi lập ra Vua tinh linh mới thì mới có một chuyến xe đưa phạm nhân tới.
Chúng tôi ở sau nghe hết cuộc trò chuyện của đám lính này và lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.
"Đó là xe tù binh.
Đảm bảo anh sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp và không ai nghi ngờ."
Tôi lại đưa ra chủ ý.
Mau rời khỏi đây trước đã."
Nào có thể dễ dàng đi qua."
"Không có.
Cây tổ của tinh linh tộc đúng là bất khả x·âm p·hạm à?"
Em sáu thì sớm đã đi du lịch rồi còn em út thì lại nhỏ quá.
"Thôi được rồi, xuất phát thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.