Ảnh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Đốn Ngộ
Năng lực không gian của tôi thì chưa đủ mạnh để tạo ra một không gian cô lập cho bản thân.
Tất nhiên với những năng lực tôi có hiện nay cũng có thể coi là một nửa triển linh cảnh rồi.
Chợt tôi thấy một cái con gì đó giống như con lười đang nằm ườn người trên một tảng đá ngủ.
Con lười này có gương mặt rất giống mặt người.
Không muốn chờ đợi thêm.
Tôi ngây nguoif, đó là tiếng của nàng.
Nhưng khoan.
Tôi đi khá lâu nhưng vẫn thấy trong vùng đất này không có một chút sức sống nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong miệng nó còn ngậm theo rất nhiều linh đan yêu thú.
Nước cũng có thể điện phân thành ô xi và hidro.
Bỗng một thanh âm êm tai quanh quẩn.
Lần này tôi đã tiến được vào trong.
Nó cứ vậy cả ngày.
Khả năng hấp thụ của tôi cũng có thể miễn cưỡng đi được một chút nhưng cơ thể của tôi lại không thể chịu được.
Thời gian nó vốn là dòng chảy của vật chất.
Nước với lửa sẽ tạo ra xương mù.
Nếu vật chất trôi nhanh thì thời gian với nó sẽ nhanh hơn tương tự nó sẽ chậm hơn nếu vật chất chuyển động chậm.
Tôi lập tức lao ra, phát động công kích t·ấn c·ông hai con ma thú này.
Không sao, một tiếng là tốt rồi.
Lạnh với nước sẽ tạo ra băng, hoa cỏ với đất sẽ sinh sôi, hidro cộng oxi sẽ sinh ra nước.
Con lười này có vẻ chẳng muốn làm gì cả.
Ngày hôm sau tôi thử sử dụng khả năng bay lượn để tiến đến khu vực bên trong vùng đất c·hết chóc này nhưng cũng không thể.
Còn không gian chẳng qua là khoảng cách của vạn vật, tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn.
"Th·iếp không thể.
Mọi năng lực tôi đều có cái nhìn sâu sắc, áp dụng kiến thức hai kiếp tôi không ngừng tổ hợp hình thành năng lực cho bản thân phát triển.
Tuy nhiên năng lực của con sâu kia là cái gì.
Không gian và thời gian nó giống như từ trường và điện trường trong vật lí vậy.
Móng vuốt thì dài nhọn.
Có lẽ đây là những linh đan yêu thú cường đại đã tiến sâu vào vùng đất c·hết này.
Nó hấp thu tất cả những thứ nó ăn rồi tạo ra c·hất đ·ộc và tạo ra khả năng hấp thụ linh hồn.
Kiếp này có được thì lại chỉ có thể gặp nhau một giờ.
Tôi thấy nàng đang đứng bên gốc đào nhìn tôi.
Tôi chợt nhớ đến loài lười cổ đại trong kiếp trước.
Tôi có chút không cảm lòng mà trả lời nàng.
Tôi vội dụng thần thức quan sát bức tranh.
Còn linh đan của con sâu kia thì dĩ nhiên là năng lực khôi phục.
"Chàng đừng buồn nữa."
Nếu bám vào chúng để phát triển thì chẳng mấy tôi có thể đạt đến cảnh giới triển linh.
Tôi giải phóng và điều động từng chút năng lực phân rã hấp thu được từ viên linh đan.
Chỉ càn ta đạt cảnh giới tạo hóa cảnh chắc chắn ta có thể tách nàng ra khỏi bức tranh.
Khả năng khôi phục là dựa trên tốc độ sinh sôi của tế bào.
Như cách con người có thể truyền năng lượng vào trong bùa chú vậy.
Quả nhiên con lười kia có khả năng hấp thu linh hồn của sinh vật.
Không đúng, nó còn có một khả năng giống như một dạng tổ hợp vậy.
Vậy là tôi vui mừng bắt đầu tiến sâu vào trong.
"Sao mấy năm nay nàng không ra gặp ta."
Tôi chợt nhận ra cái gì đó.
Việc này làm tôi vô cùng buồn chán, lúc nào cũng ủ rũ.
Chỉ thấy nàng có chút buồn mà nói.
Hai con ma thú này đều không có năng lực chiến đấu gì đặc biệt nên chúng nhanh chóng bị tôi tiêu diệt.
Th·iếp đành âm thầm nhìn chàng ngày ngày buồn bã.
Chỉ cần nắm bắt, hiểu rõ được chúng là làm được.
Cảm nhận được năng lượng linh hồn của mình đang bị hút đi tôi bất giác nhìn lại.
Nàng chạy tới nép vào ngực tôi.
Rồi cứ như vậy, chúng tôi ngồi đó tâm sự với nhau cả tiếng đồng hồ.
Nhưng sao lần này nàng lại có thể?"
Nghe tôi nói vậy, nang lại đi ra sau lưng mà ôm lấy cổ tôi.
Tôi rất sợ nó sẽ phân rã luôn bức tranh và người con gái tôi yêu.
Lấy được hai viên linh đan mà lòng tôi không ngừng vui sướng.
Trước đây tôi chưa bao giờ dám sử dụng nó cả.
Tôi cũng không ra tay mà yên lặng ở một bên quan sát.
Ta chỉ ước có thể đưa nàng vào khu vực kết giới giữa các đất nước để một giờ biến thành vài tháng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi dùng thiên nhãn quan sát lần nữa thì thấy lớp da của nó không ngừng sinh ra để chống lại sự ăn mòn.
Con lười này có thân hình vô cùng to lớn.
Mà thời gian là chuyển động của vạn vật tuân theo thuyết năng lượng.
Tôi dành một năm để quanh quẩn trong đại sâm lâm này ấy vậy mà không thể kiếm được ma thú thời gian cũng như thuộc tính tổ hợp.
Chúng tồn tại cơ bản là vì chúng chuyển động và tương tác với nhau.
Một lúc lâu sau tôi mới hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chỉ một tiếng thôi ư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khả năng phân rã của tôi đối đầu với khả năng ăn mòn của vùng đất trở thành thế cân bằng.
Mình lại đầy lông lá.
Ta thề."
Tôi không kìm được nước mắt mà rơi lệ.
Tôi cũng vội ôm lấy nàng nhưng không nói một lời.
Thực sự th·iếp cũng rất đau lòng."
"Ta xin lỗi.
Một tiếng sau, tôi rời khỏi không gian hoa đào mà lòng không ngừng lưu luyến.
Vậy là tôi đã chiếm được năm viên linh đan để làm tham chiếu cho việc phát triển năng lực bản thân rồi.
Sau một hồi thì tôi lại thấy có một con ma thú giống như con sâu không ngừng bò lại phía con lười.
Cứ như vậy tôi rơi vào trong một cảnh giới đốn ngộ.
Tuy nhiên th·iếp chỉ có một tiếng mà thôi."
Chương 147: Đốn Ngộ
Các viên linh đan thu thập được cũng không ngừng thôn phệ lẫn nhau mà tổ hợp thành một viên linh đan bảy màu xinh đẹp.
Chỉ cần tôi có thể áp chế lực lượng của trời đất tác động vào sự chuyển động và tương tác của chúng là tôi đã có thể kiểm soát không gian và thời gian.
"Do chàng cường đại, chàng thậm chí sắp tạo ra một không gian riêng nên th·iếp mới có thể nương theo đó ra ngoài gặp chàng.
Tôi thử sử dụng khả năng phân rã một chút xem sao.
Năng lực thời gian tôi đã trải qua khá nhiều lần.
Th·iếp mấy lần cố gắng thoát ra nhưng có một thứ gì đó áp chế th·iếp lại.
Còn con sâu kia là tùy tùng của nó.
Nó vung tay, quệt qua một tảng đá thì tảng đá ấy liền có tiếng xèo xèo.
Tôi đã thử dung hợp linh đan rất nhiều yêu thú rồi nhưng chẳng có thu hoạch gì.
Nó giống như một con gấu hơn một con lười.
Tôi hấp thụ hai viên linh đan vào cơ thể.
"Kiếp trước không thể có được người mình yêu.
Thì ra con lười kia dùng khả năng hấp thụ linh hồn để dụ dỗ yêu ma xâm nhập rồi nhờ đó nó kiếm được thức ăn.
Tôi phát động thần nhãn quan sát thì thấy có luồng khói đen liên tục phát ra từ móng và lông của con lười này.
Tôi mỉm cười.
Rồi một âm thanh nhỏ nhẹ như rót mật vào tai làm tôi say đắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một giờ so với một ngày là quá ít.
Còn về dung hợp thì kiếp trước có quá nhiều ví dụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.