Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55
Tưởng Xuyên rũ mắt nhìncô, “anhbiết.”
A Khởi và Tiểu Bạch hưng phấnđiquét sân, lấy số than còn thừa từ lần trước ra để dưới gốc cây. A Khởinói: “Chị Tần Đường, tối nay chị có rảnhkhông? Chúng ta lại nướng BBQ tiếp này.”
Tần Đường bất động: “Vâng.”
Phía bên trái đường phía trước,mộtchiếc màu đen khác cũngđangchạy song song. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ An hơi chững lại, nhìn về phía Tần Đường, “côphải về ư?”
anhđưa tay qua xoa mặtcô, giọngnóinghèn nghẹn: “Đường Đường, sao rồi?”
A Khởiđirót chocômộtcốc nước cam.
Tần Đường lập tứcđivề phíaanh.
Đáp lạicôlàmộttrận va chạm mạnh mẽ. Sau nhiêu lần thâm nhập vào sâu tận bên trong, Tần Đương như bị va chạm đến tận tim, xương cốt bủn rủn, đầu óc đột nhiên trắng xóa….
cômở cửa ra, đứng ở lan can nhìn xuống dưới. Tưởng Xuyênkhôngở bên dưới,đangđịnh gọi điện choanhthìbên trái vang lênmộttiếng độngnhỏ,côquay đầu lại nhìn liền thấy Tưởng Xuyên từ trong phòngđira.
Sau khi đưa hai người bị thương đến bệnh viện, cảnh sát liền tới đây để hỏi bọn họ quá trình vụ tai nạn.
anhthừa nhận việc mình làm như vậy có chút đê tiện, nhưnganhkhôngcòn cách nào khác.
Tưởng Xuyên tìmmộtcửa hàng nhà mở ở ven đường.anhgọimộtbát mì thịt bò, gọi cho Tần Đườngmộtbát mì lạnh.
Nhưng bóng dáng người nọđãhoàn toàn biến mất. Tần Đường đè xuống nghi hoặc trong lòng, chậm rãi lắc đầu, “khôngcó gì.”
Tần Đường hơi rụt người lại, ngẩng đầu cho hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tay Tần Đường run lên, nắm chặt cửa xe, nội tâm vô cùng sợ hãi: “Tưởng Xuyên….”
Tưởng Xuyên ngẩn ra: “Emkhôngnhìn lầm chứ?”
Điện thoại rơi xuống, Tào Nham trong điện thoại gấp gáp hét lên: “Tưởng Xuyên, cẩn thận đằng sau!!”
côbám lên vaianh, đôi mắt ướt át: “anhvẫn còn sức sao?”
Tưởng Xuyên nhìn về phía Tần Đườngđangngồi cạnh giường bệnh, “khôngsao.”
Xe của Tưởng Xuyên đâm phải chiếc xeđangchạy ở làn đường bên trái, cả người Tần Đường bị b*n r* ngoài, sau đó lại bị dây an toàn kéo mạnh lại, đầu đập mạnh lên ghế dựa,côlập tức thấy choáng váng mặt mày, ngực bị đè ép đến muốn nôn.
Tần Đường xoa đầu Hắc Hổ, nhìn mọi người cười: “Tôiđiđây.”
Tưởng Xuyên cười cười, ngón trỏ nâng cằmcôlên: “Em cảm ơnanhcái gì?”
Vốn dĩ đêm nay mọi người muốn nướng BBQ, nhưng Tần Đường đột nhiên rờiđi, bầukhôngkhí vui vẻ cũng vơiđimộtchút. Tiều Thành nắm tai Hắc Hổ: “Chị Tần Đường, chị rảnhthìnhớ tới sớm nha. Tới sớm sớmmộtchút nhé, bọn emsẽrất nhớ chị.”
Tài xế nhìnmộtmàn này từ gương chiếu hậu, khẽ honhẹmộttiếng, bật đài radio lên để giảm bớt xấu hổ.
Lộ Toa đứng cạnh giá nướng BBQ, nhìn về phía bọn họ: “Hai ngườikhôngsaothìtốt rồi. Lại đây cùng ăn chút gìđi.”
côquay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyênnói: “đithôi, ăn thêm chút gì đó, xong sớmthìnghỉ sớm.”
Nếukhôngthì87 vạn kia,anhvẫn có thể lấy ra được.
Tần Đường chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắtanh.
Tần Đường đột nhiên đứng lên,đivề phía cầu thang.
Tần Đường nhìn qua: “Cho chị chút nước camđi.”
11h kém, Tần Đường tỉnh.
Tần Đường ngẩng đầunói: “Mùa đông cũng được, vừa vặn có thể chụp được nhiều ảnh hơn.”
Tần Đường né khỏi tay Tưởng Xuyên, vùi đầu vào vaianh, “khôngcó gì, chỉ là cảm thấyanhrất tốt.”
“anhcho em hết ư?” Tần Đường nhíu mày, đột nhiên nhớ ra hôm quaanhđến ngân hàng chắc là để đổi mật mã thành sinh nhậtcô.
Tưởng Xuyên lập tức đen mặt.
Chỉ với những lời này củacô, có thể nàoanhcũng phải sống mới được.
Còn chưa bắt đầu làm mà hai chân Tần Đườngđãbắt đầu nhũn ra,anhdường như rất thích dùng cách này để bày tỏsựphẫn nộ và bất mãn của mình, giống như tối hôm qua, khicônóiTrần Kính Sinh vẫn ở trong lòngcô,anhliền bắt lấycôquấn quít cả đêm.
Lữ Anđivề phía Tưởng Xuyên: “Tôi tới công ty đây.”
Giọngnóicủa Tưởng Xuyên đột nhiên nín bặt, những lời phía saukhôngthốt nổi nên lời.
côkhôngmuốn nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ.
Tưởng Xuyên ôm vaicô, cúi đầunói: “Tối naysẽkhôngsao nữa đâu.”
Tần Đường ngẩng đầu: “anhphải ra ngoài sao?”
Nếu lại xảy ra chuyện,thìbọn họsẽcàng thêm lo lắng vềcô.
Tiểu Bạch vui vẻnói: “Được ạ.”
Cho nên về công hay về tư, cảnh sát cũng nhất định dốcsựbảo vệ.
mộtcâu này củacôkhiến trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn.
Lão Viên nghĩ nghĩmộthồi, đành phảinói: “Vậy được rồi. Bao giờ cháu về?”
Thời gian vẫn còn sớm, cho nên Tưởng Xuyên cũngkhôngtăng tốc. Điện thoại Tần Đường đặt trong túi đổ chuông,côcầm lên xem rồi nghe máy: “Mẹ à, đêm nay consẽvề…...khôngcần bảo tài xế đến đón đâu ạ, xe của con vẫnđangở bãi đỗ xe mà, consẽtự lái xe về.”
………..
Tần Đường ngốc lăngmộtchút, sau đó cũng đưa tay ôm lạianh, lắng nghe tiếng tim đập vẫn luôn trầm ổn hữu lực củaanhđangtrở nên kịch liệt lạ thường.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Lữ An.
“Nhìn dáng người có vẻkhôngphải người làm buôn bán bình thường.”
Tưởng Xuyên gọi: “Tiểu Thành, lại đây.”
Tần Đường nhìn về phíaanh, hốc mắt ướt át, ánh mắt mờ mịt, bị dọakhôngnhẹ.
Tần Đường hỏi: “Bên trong có bao nhiêu đó?”
………
Tưởng Xuyên rútmộtđiếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Nụ cười của Lộ Toa chợt cứng đờ, bất đắc dĩ rótmộtcốc nữa cho Tần Đường.
Sau khi đóng cửa lại, Tưởng Xuyên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tần Đường ngẩn người, lập tức hiểu được ý nghĩa của tấm thẻ này.côngẩng đầu nhìnanh: “Em chưa từngnóimuốn đòi tiềnanhmà.”
Tưởng Xuyên nắm chặt lấy bả vaicô, cắn môicô, nuốt hết những lờinóicònđangdang dở củacôxuống, “Người đàn ông khác ư? Em nằm mơ!”
“Ừ, sao?”
Tào Nham sợ bại lộ thân phận nên sau khi liếc nhìn Tưởng Xuyênmộtcái liền nhanh chóng lái xe rờiđi.
Tần Đường nhàn nhạtnói: “sẽkhôngđâu.”
Vài giây sau,côngẩng mặt lên: “Lộ Toa biết quan hệ của chúng ta.”
mộtgiọt nước mắt chợt rơi xuống từ đôi mắt trong suốt của Tần Đường. Tưởng Xuyên ôm mặtcô, khóe miệng khẽ cong lên, “Cũngkhôngnghiêm trọng đến mức đó đâu. Cười lênmộtchút xem nào.”
“Vẫn còn sớm. Em có thể nghỉ lại ở phònganhkhông?”
Tần Đườngkhôngnóigì nữa, cất thẻđi.
……….
Tần Đường cẩn thận nghĩ lại, “khôngđâu, chính làhắnta. Tuy bên ngoài có chút khác nhưng emsẽkhôngnhìn nhầm đâu.”
Tưởng Xuyên mặtkhôngbiểu tình, “Đúng là nướng BBQ đến nghiện rồi à.”
Tưởng Xuyên xốc chăn lên chocô, Tần Đường lập tức chui vào, chăn cheđichâncô,côdùng gối lót ở dưới đầu gối, cúi đầu nghịch máy ảnh. Lần này tớikhôngchụp được gì mấy, phần lớn đều là ảnh nghĩa trạm.
Tớ bệnh viện, Tần Đườngđilàm kiểm tra,khônggãy xương cũngkhôngtrật khớp nhưng lại sưng to đùng.
Y táđãxử lý xong vết thương của Tần Đường, Tưởng Xuyênđitới, Tần Đường liền ngẩng đầu nhìnanh: “anhthậtsựkhôngsao chứ?” Đến xe cũng bị đâm náy thành như vậy,anhthựcsựkhôngxây sát gì sao?”
Tưởng Xuyên im lặng vài giây, Tào Thịnh hỏi: “anhđịnh đưa Tần Đường ra sân bay đúngkhông?”
Lần trước nướng BBQ, Lữ An mua rất nhiều bia.côkhôngthích uống bia nênkhôngchạm vào giọt nào, mà đêm đó Tưởng Xuyên cũngkhônguống. Đêm naynóikhôngchừng Lộ Toasẽyêucầu mọi người chạm cốc.
Nghĩa trạm nằm ở vùng ngoại thành nên xe tương đối ít.
Chuyệnanhlo lắng nhất chính là việc ngoài ý muốn năm đó. Tần Đườngkhôngnhớrõanhnhưng ba mẹcônhất định có ấn tượng.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm bóng dángcôvài giây, lại nhìn về phía Lộ Toa: “Có bọn Lữ An ở đây rồi.”
Đây là muốn kẹp bọn họ thành bánh nhân thịt!!
Tiểu Thành cười hắc hắcnói: “Vợ con ấm đầu giường đất, đàn ông trong thôn đều haynóinhư thế chị ạ.”
Tần Đường liền ngoan ngoãn ngồi im.
Tần Đường c*n m** d***: hình như cónóithật.
……..
mộtlát saucômớinói: “Nếuanhkhôngcó đủ tiền để cưới emthìem có. Em cũng kiếm đượckhôngít tiền đâu.”
Đồng thời, xe của Tào Nham ở phía sau cũng đột nhiên xông tới, chiếc xe vốnsẽđâm phải của Tưởng Xuyên lại bị đụng trước, sau đó “Rầm”mộttiếng, chiếc xe kia đâm phải xe tải, đầu xe bị đâm nát.
Tưởng Xuyên “ừ”mộttiếng, “Uống vào cũngkhônglàm được cái gì hết.”
anhnhìncô, đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Ánh mắt Tưởng Xuyên tối sầm lại, giữ lấy eocôtrầm xuống.
Tần Đường nghĩ nghĩ, cũng đúng, mọisựchú ý mấy hôm nay củaanhđều dùng hết lên ngườicôrồi.
Tần Đường nhìn chằm chằm bóng dánganhta, từ thân hình đến khuôn mặt của người đó đều rất quen thuộc, điểm khác nhau chính là cách ăn mặc và khí chất. Đột nhiênmộtkhuôn mặt xẹt qua trong đầu,côquay đầu nhìn lạithìngười nọđãđixuống bậc thang.
Thanh danh quỹ An Nhất bị tổn hại, đối với rất nhiều trẻ em vùng nghèo khó cũng làmộtsựbất hạnh.
Ánh mắt Tưởng Xuyên trở nên tàn nhẫn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi,anhđãquét mắt quan sát xung quanhmộtlần, đầu óc hết sức bình tĩnh. Ngaymộtgiây trước khi chiếc xe kia đụng phải mình lập tức bẻ quặt tay lái, nhấn ga, ngoặt sang làn đường phía bên trái.
Tần Đường nhận lấy, uống hai ngụm,côvẫnkhôngthích vị của bia lắm.
Lộ Toa nhìn về phía Tưởng Xuyênnói: “Mai tôi cũng phải quay lại Bắc Kinh.”
Trở lại nghĩa trạm, mọi người cũng vừa cơm nước xong,đangở trong sân nghỉ ngơi.
Cửa phòng vẫnđangmở, Tưởng Xuyên hất cằm chỉ chỉ: “Vào trong rồinói.”
Lúc ra đến cửathìgặp Tào Nham và người phụ nữ tóc ngắn kia, Tưởng Xuyên chào Tào Nhammộtcâu rồi dẫn Tần Đườngđi.
Tần Đường cẩn thận nghĩ nghĩ, trực giác củacôtin tưởng Chu Đồng, nhưng sổ sách nàycôvà lão Viênđãtừng đối chiếu trước, thêmmộtsố 0 nghĩa là thêm cả trăm triệu, “Lão Viên, chú có xem được thừa ra ở đâukhông?”
Tần Đường: “khôngsao, chỉ là bị sưng lên thôi.”
Tiểu Thành hỏi: “Chị Tần Đường, vậy lần sau chị lại đến tiếp chứ ạ?”
Tưởng Xuyên đè taycôxuống: “Tay em đừng lộn xộn.”
Lão Viên hơi do dựmộtchút, “Đường Đường, chúng ta có nênnóivới Tần tổngkhông?”
Tần Đường cười cười,khôngnóitiếp.
mộtbuổi sáng an tĩnh và yên ổn cứ thế trôi qua, mà bọn họ cũng chỉ còn ngày hôm nay mà thôi.
Tiểu Thànhnói: “Nhưng có giường đất mà. Chị Tần Đường, chịđãbao giờ ngủ giường đất chưa?”
“Vậy emkhôngtrở về được nữa rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường trở về phòng mình, gọi điện thoại cho lão Viên, “Lão Viên, chuyện hôm qua chúnóicó phải làthậtkhông?”
Tưởng Xuyên cườinhẹra tiếng, buôngcôra. Rút ví trong tí ra, lấy ramộttấm thẻ đặt vào taycô.
Hai ngườiđicả đêmkhôngvề, Lữ Anđãgiải thích rằng do bọn họ có việc, những người khác cũngkhôngnghi ngờ gì, những Lộ Toa đương nhiên biếtrõTưởng Xuyên và Tần Đường ở khách sạn qua đêm.côta dựa người vào cạnh cửa ở phòng khách hút thuốc, nhìn Hắc Hổđangnhào về phía Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên cười: “Cũngkhônghẳn,anhvẫn giữ lạimộtít.”
Tưởng Xuyên nghe được toàn bộ cuộcnóichuyện, liếc nhìncô: “Vẫn nên bảo tài xế tới đón emđi.”
Tưởng Xuyên nghiêng đầu hôn lên mặtcô, vòng qua hai châncôbếcôlên,điđến bên giường sau đó nghiêng người đè xuống…
Tần Đường trầm mặcmộtlát, “Cháu biết rồi.”
Tần Đường hừnhẹ: “Đêm nayanhđừng có uống rượu đấy.”
Lữ An hiểu ra, “Được rồi, vậy chiều tôisẽvề sớmmộtchút.”
Mọi người vây quanh bàn ăn cơ, Tiểu Bạch và Từ Bằng hai hôm nữa cũng phải rờiđirồi nên mọi người khó trách khỏi quyến luyến.cônhìn về phía Tần Đường: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị có ảnh chụp chung tất cả mọi ngườikhông?”
Người đàn ông áo đen lấp trong chỗ tối thoáng nhìn thấy cảnh này: “Hai người họ quen nhau sao?”
Tưởng Xuyênnói: “Buổi tối tôi phải đưa Tần Đường ra sân bay.”
Tưởng Xuyên xoa đầu Hắc Hổ, Tần Đường cũng xoa, sau đókhôngbiết Tưởng Xuyênnóicái gì mà Hắc Hổ liền đổi hướng nhào về phía Tần Đường.
Đây là điều mà tối hôm qua bọn họ thương lượng.
“thậtạ?” Tiểu Thành vui vẻ: “Em còn tưởng chịsẽkhôngđến nữa chứ.”
Tần Đường xốc chăn lên xuống giường, nhặt lại quần áo mặc lên rồiđivào phòng vệ sinh
Tưởng Xuyên nhìn đôi chân trắng nõn củacô, chậm rãi dời ánh mắtđi: “Ừ. Tối hôm quakhôngngủ đủ à?”
Tần Đường cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, hoàn toàn có thể cảm nhận đượcsựđề phòng củaanh.
Nhiều hơnmộtsố 0, ít nhất là nhiều hơn 100 triệu, nhiều tiền như thế, nếukhôngđiều trarõràng, quỹ An Nhất liền xong đời rồi.
Cánh taycôđau nhói, toàn bộ tay bên phải đều bị đụng mạnh.
Lộ Toa cười nhạt: “khôngquen uống bia sao? Chỗ tôi có cả vang đỏ. Mấy hôm trước có người mua tặng tôi, để tôiđilấy.”
khôngđến nửa tiếng, hai ngườiđãchuẩn bị xong.
Lão Viên cẩn thậnnói: “không, hơn nửa giấy tờ đềuđãbị hủy, chỉ còn lại non nửa trang giấy trắng bên dưới và phần tổng số. Hôm đó nhiều người tham gia đấu giá như vậy, vật phẩm cũng có đến 20-30 món, hơn 20 người mua, sao có thể tình nghi tất cả mọi người được?”
“Vậythìtốt rồi, vậythìtốt rồi.”
Tưởng Xuyên thở dàimộttiếng, cúi đầu hôncô: “anhsẽkhôngchết.anhđixem bói người ta bảo mạnganhrất cứng, sau nàysẽcó hai đứa con,mộttraimộtgái, còn thọ được ít nhất 80 tuổi nữa.”
côkhônglên tiếng, cúi đầu suy tư. Tưởng Xuyên khẽ niết vành tai trắng nõn củacôkhiến nó hồng lên, “Nghĩ bậy cái gì, còn sức sao?”
Lão Viên ở bên kianói: “Cháu chờmộtchút.”
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
Tưởng Xuyên ngồi vào ghế lại, vẻ mặt vô cảm nhìn bọn họ: “Mau lùi ra sauđi, đừng đứng chắn đường.”
Tiểu Thành lập tứcđitới: “Sao vậy?”
anhbiếtcôđanglo lắng điều gì. Quỹ An Nhất là tâm huyết nhiều năm của cha mẹcô. Nếu xảy ra chuyện này, thanh danh của nó nhất địnhsẽbị ảnh hưởng, mà ảnh hưởng tiếp theosẽlàsựnghiệp của cha mẹcô.
Tưởng Xuyên nhìncôrối rắm, bật cười: “Nếu emkhôngmuốn tiêu số tiền nàythìcứ giữ lạiđi, sau này đểanhdùng cưới vợ.”
Tưởng Xuyên ném choanhta bao thuốc: “Ừ.”
Tưởng Xuyên cúi đầu, khẽ cắn lên vành taicô, hô hấp nóng hổi phả vào taicô, ép giọngnóixuống thấp nhất: “Bao nhiêu sức lực đểu để dành cho em hết.”
Tưởng Xuyên cất chứng minh thư và tiền đặt cọc vào ví, “đithôi.”
Tần Đường từ chốikhôngchút suy nghĩ, “khôngcần.”
Tần Đường bắt lấy tay Tưởng Xuyên,anhquay đầu lại, “Sao thế?”
Tần Đường bịanhquátmộttiếngthìgiật mình sợ hãi, máy ảnh trong tay lăn xuống dưới chân, thân thể còn hành động nhanh hơn đầu óc, đợicôphản ứng lạithìtayđãnắm chặt cửa xe, cố gắng ổn định bản thân, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy trong gương chiếu hậu hình ảnhmộtchiếc xe màu đenđanglao tới như điên. Đồng tửcôdần giãn ra, phía sau làmộtchiếc xeđanglao tới, phía trước lạimộtchiếc xe tải lớn….
Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Tần Đường, cầm xâu thịt bòđãđược nướng chín lên ăn. Lộ Toa nhìnanh, rót choanhmộtcốc bia lạnh: “anhTưởng, ăn thịt nướngthìphải có chút bia mới ngon.”
Chương 55
Lữ Anđiđược vài bước lại vòng lại, “Lộ Toanóihôm nay nướng BBQ mời khách, bọn A Khởi rất vui.”
“anhđể em xuống, em tựđiđược.”
Tưởng Xuyênđirửa tay, chọn phần thịt đùi dê mềm nhất cắt thành miếngnhỏ, đưa cho Tần Đường.
Tần Đường biết những lời này lànóichocônghe, liền mím môi, tiếp tục dùng tay v**t v* lông Hắc Hổ.
Dì Quế biết tối nay Tần Đường phảiđinên liền nấu cơm sớm, sớm hơn nửa tiếng so với giờ ăn tối hàng ngày.
Xem tới xem lui mới nhận ra ảnh của Tưởng Xuyên cũng cókhôngít.
Saoanhbiếtcôđangnghĩ gì chứ.
Tới đại sảnh khách sạn, Tưởng Xuyênđilàm thủ tục trả phòng, Tần Đường đứng đợi ở phía sauanh, trong lúc lơ đãng chợt thấy người hôm qua, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau khoảng 2, 3 giây sau đó người nọ nhanh chóng quay đầuđi.
Tưởng Xuyên đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Tào Thịnh: “Ba ngườiđãchạy trốn kia mấyanhđãbắt được chưa?”
Lữ An: “Tiều Thành mauđilàm việcđi. Buổi tối cậu rảnhthìlái xe đưa bọn họđimua đồ. Người nhiều nên đồ cũng nhiều,khôngđixekhôngđược.”
Tưởng Xuyên ômcôxuống xe, đểcôdựa vào thành xe, tay còn lại ôm chặtcôvào lòng.
“Chúng khai thế nào?”
Lộ Toa cũng ở đó.
Tưởng Xuyên thu lại nụ cười, cúi đầu nhìncôgáinhỏtrong lòng, há miệng ra rồi lại thôi, vẫn nuốt hết những lờinóixuống. Mấy ngày hôm nayanhđãnhiều lần muốnnóichuyện năm đó chocô, nhưng lạikhôngthể mở miệng.anhkhôngmuốn bởi vì chuyện năm đó mà đánh mấtcô.
“Tiếp tục theo dõi.”
Lữ An nhanh chóng lái xe tới chờ xử lý nốt mọi chuyện.
“Phong canóisao?”
Tần Đường xoay người ngồi xuốngtrêngiườnganh, cởi giày ra, huơ huơ chân.
Tần Đưởng hỏi, “Sao chú pháthiệnđược chuyện này?”
Mọi người đều xúm lại, trừ Lộ Toa.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, “Vậy ba emsẽđể ý sao?”
Tần Đường mím môi: “Ừ…. Ít nhiều gìthìcũngsẽđể ý.anhsợ sao?”
Sau đókhôngmuốnnóichuyện vớicôta nữa nên Tần Đường liền ngồi xổm xuống trước mặt Hắc Hổ v**t v* nhúm lông màu sángtrênlưng nó.
Tần Đườngkhôngnhịn được run rẩy, rụtcôlại: “Đừng cắn, buồn…..”
Tưởng Xuyên nhíu mày, ngón tay cẩn thận v**t v*, rồi lại khẽ ấnmộtchút, sau khi xác địnhcôkhôngbị gãy xương mớinhẹthở ra, cúi đầu thổi thổi lên taycô: “Đợi lát nữaanhdẫn em đến bệnh viện kiểm tra.”
côăn rất chậm. Thấy cửa hàng gần đó có bán thuốc lá Pha Lê, Tưởng Xuyênđimua hai bao, hút xongmộtđiều mà Tần Đường vẫn cònđangăn.
Tần Đường gật đầu, l**m l**m môi, Tưởng Xuyên rót chocôcốc nước, “Em chuẩn bịmộtchútđi, chúng ta trả phòng.anhđãsửa lại thời gian chuyến bay cho em rồi. Chúng ta quay lại nghĩa trạm nghỉ ngơimộtchút, buổi tốianhđưa em ra sân bay.”
“Người đàn ông kia tên là Tào Nham, là người làm công bình thường, cũng có buôn bánmộtchút. Mấy hôm trước cóđiqua nghĩa trạm của Tưởng Xuyên, ở đómộtthời gian, quyên gópmộtvài thứ.”
“Rầm!!!”
Tần Đường đoán bên kia chắcđangtrong tình huống khó xử, liền kiên nhẫn đợi. Hai phút sau, lão Viênnói: “Chắckhôngsai được đâu. Từ lúc cháu 8 tuổi tađãbắt đầu làm việc ở quỹ An Nhất rồi. Mười mấy năm qua, sổ sách của quỹ An Nhất chưa từng xảy ra sai sót, đến nay tự nhiên lại có chuyện khiến ta cũng cảm thấykhôngtin nổi.”
Tần Đường: “Đủ rồi. Nhưng emkhôngmuốn xuống nhà.”
Tần Đường nhíu mày, “Tối hôm qua, cả lúc nãy nữa, emđãgặp được tên cướp ở huyện Giai lần trước.khôngbiết có phải em nhìn nhầm haykhôngnhưngkhôngphảihắntađãbị cảnh sát bắt rồi sao? Loại tội phạm kiểu tái phạm thế này chắc chắnkhôngthể được thả ra nhanh như thế. Mà cho dù có được thả rathậtthìsaohắnta có thể xuấthiệnở khách sạn 5 sao được chứ?”
Tần Đường lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Chúng ta quay lại nghĩa trạm trước.”
Tần Đường, “khôngcần, về tới bên kia cùng lắm là 11h hơn. Em tự lái xe về cũng được.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, môicôvẫn còn dính máu, ngón tay cáianhnhẹnhàng v**t v*, sau đó nâng cằmcôlên cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡinhẹnhàng lướt qua môi, khóe miệngcô.
Tối hôm qua hai người gần nhưđãthức trắng cả đêm, phóng túngkhôngchút tiết chế.
Nghe thấy động tĩnh từ phía sau,anhliềnđitới, cúi người chống tay lên giường, “Em đóikhông?”
“Được, cháu yên tâm.”
anhgục đầu lên tay lái th* d*c, mà người ngồi trong chiếc xe màu đen đối diện cũng trong cơn hốt hoảng tỉnh táo lại. Vùng ngoại thành xe ít người cũng ít,mộtvụ tai nạn giao thông liên hoàn cũngkhônggây ảnh hưởng mấy. Tiếng còi của xe cảnh sát nhanh chóng truyền đến, những người có liên quan lập tức rời khỏi xe.
anhquỳ thẳng người dậy, cởi áo ra, giây tiếp theo liền phủ cả cơ thể mình lên ngườicô, hôncô.
Tưởng Xuyên biếtcôbị kinh hãi, đưa tay ômcôvào lòng, vỗnhẹlưngcô: “Đừng hoảng hốt, về đến nơi em đưa nốt nửa tờ báo cáo kia cho người của Tào Thịnh, nếu hữu dụngthìcó thể để lại làm chứng cứ.”
Lộ Toa nhìnmộtmàn này, đáy mặt dần lạnh lẽo.
Tần Đường ngẩng đầu nhìnanh: “Có phải quỹ An Nhấtsẽbị tra xétkhông?”
Lạimộttiếng vang lớn khác.
“Ừ.” Tưởng Xuyênnói, “Ở ngay gần đây thôi.anhsẽvề sớm.”
Tưởng Xuyên dẫn Tần Đường tới bệnh viện. Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tần Đường dựa vào lònganh, ôm máy ảnh trong lòng kiểm tra, sau đó ngẩng đầu nhìnanhcười: “Máy ảnh thế màkhôngbị làm saoanhạ!”
10r tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường trở lại nghĩa trạm, mọi người lập tức vây quanhcô, thấy hai người thựcsựkhôngsao mới thở phàonhẹnhõm. Tiểu Thành nhìn tay Tần Đường, lập tức hỏi thăm: “Chị Tần Đường, tay chịkhôngsao chứ?”
“Sắp 10h rồi.”
Tần Đường uốngmộthơi cạn sạch, nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Rót giúp emmộtcốc nữa với. Cảm ơn.”
Chờcôyêuanhnhiều hơn chút nữađi.
Phía bên phải xe phần bị va chạm với chiếc xe đen kia, cửa xe bị lõm hẳn vào.
Tưởng Xuyên nghĩ nghĩ,nói: “Hình như emnóirồi đó.”
Tần Đườngkhôngmuốn ỷ lại bọn họ quá nhiều, cũngkhôngmuốn làm cho bọn họ lo lắng, huống chi chuyện nàyđãcó cảnh sát tham gia điều tra, lấy tính cách của bacôthìông có thểkhôngnhúng tay vào nhưng nếucômuốn đến Tây An nữa sợsẽkhôngdễ dàng như trước nữa.
Tần Đườngkhôngcười nổi: “anhđangnóilời trăn trối sao?”
Tưởng Xuyên nhìn về phía Tần Đường, sắc mặtcôtái nhợt, môi bị cắn đến bật máu.
Tưởng Xuyênkhôngcách nào phủ nhận: “Tào Thịnhnóisẽâmthầm điều tra.sẽkhôngcông khai đâu. Em cứ yên tâm, bọnanhsẽdốc hết sức bảo vệ thanh danh của quỹ An Nhất.”
Tưởng Xuyên nhìncô, đứng tại chỗ chờ.
Tưởng Xuyên: “Vậy chúng ta về thôi.”
Tưởng Xuyên cườimộttiếng, nhận lấy cốc bia kia.
Tưởng Xuyên: “anhkhôngsao.”
Lữ An bắt được bao thuốc, “Đúng lúcđanghết thuốc.”anhta vừađivừa xé vỏ bao thuốc, “Tôiđiđây.”
Tưởng Xuyên: “Hình như hơn chín mươi vạnthìphải. Mật khẩu là sinh nhật em.”
Tần Đường uống nước, ngẩng đầu nhìnanh: “Em trở lạimộtchút, nếu mọi chuyện có thể xử lý tốtthìemsẽtrở lại.”
“khôngđiều tra được cái gì. Bây giờ người thíchđitập thể hình rất nhiều, cũngkhôngthể chỉ dựa vào điều này mà đưa ra kết luận được.”
Tưởng Xuyênđãmặc xong quần áo,đangngồi trước máy tính củacô, sửa lại thông tin vé máy bay chocô.
Tần Đường: “......”
Trước khisựkiện ngoài ý muốn hồi 5 năm trước xảy ra, cha mẹcôvẫn luôn an tâm vềcô, nhưng từ sau khi Trần Kính Sinh c·h·ế·t, bọn họ luôn lo lắng chocô, nhưng cho dù như vậythìhọ cũngkhônghạn chế tự do củacô,cômuốn làm gì, bọn họ vẫn luôn đứng sau ủng hộ.
côcắn vaianh, vừa run rẩy vừa ai oán: “Emnóinhanhkhôngphải là cái này….”
Tần Đường siết chặt điện thoại trong tay,nói: “Lão Viên bảo, sau khi đấu giá kết thúc, sổ sách của quỹ An Nhất thừa ramộtsố 0. Thừa ramộtsố 0, tương đương với nhiều thêmmộttrăm triệu. Quỹ An Nhất thành lập nhiều năm như vậy, sổ sách chưa từng xảy ra sai lầm như thế này. Bình thường những khoản quyên tặngkhôngnhiều lắm, ítthìkhoảng hơnmộtngàn, nhiều lắmthìcũng chỉ là khoảngmộttrăm nghìn, hơn nữa những trường hợp này đềukhôngnhiều. Con số chưa bao giờ vượt quá 1500 vạn cả.”
Tần Đườngnói: “Lão Viênnóiở đó chỉ còn lại nửa tờ báo cáo.”
Sau khi ăn xong, mọi người ra sânnóichuyện phiếm. Tần Đường lên nhà lấy hành lý, Tưởng Xuyên giúpcôđặt hành lý lên xe.
Tần Đường gật đầu, “Ừ, có chút việc.”
“Mì lạnh.”
mộtngười phụ nữ luôn quen với việc uống rượu vang đỏ xa hoa sao có thể đột nhiên đổi tính thích uống bia chứ?
Lộ Toa cười cười, “Đêm nay coi như làm bữa tiệc chia tay tôiđi.”
“Tới chứ…..”
Tần Đường nắm chặt lấy quần áoanh, thấp giọngnói: “Em sợ.”
Hắc Hổ vóc dáng cao to, nặng tới hơn 30kg, Tần Đườngkhôngchút phòng bị liền bị nó đẩy lui về phía sau hai bước, vội vàng đứng vững, vẫy tay làm thủ thế “Nằm xuống”, Hắc Hổ lập tức ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên châncô.
Tưởng Xuyên giúpcôcất máy tính và máy ảnh.
Tưởng Xuyên cười: “Sao lại thích ăn thứ đó đến thế chứ.”
“A……”cônhíu mày, hừnhẹmộttiếng, có chút khó chịu, cũng có chút đau.
Trái tim Tưởng Xuyên chợt thắt lại, đột nhiên nhận ra, có lẽanhđãquá tự tin,rõràng là biếtcôsợ hãi điều gì nhất nhưng vẫnkhôngmang lại được cảm giác an toàn chocô. Hai người trầm mặc ôm nhau, lòng bàn tay Tưởng Xuyên ướt đẫm mồ hôi,mộtlúc lâu sau,anhthấp giọngnói: “Sau khi vụ án này kết thúc, nếuanhcòn sống….”
Tiểu Bạch tha thiết: “Vậy có thể cho tụi emmộttấmkhông?”
Tưởng Xuyên hút thuốc, nhàn nhạtnói: “Vậythìtốt.”
“Chỉnóimuốn mạng củaanh,khônghỏi thêm được gì nữa.”
Hai người bắtmộtchiếc taxi quay lại nghĩa trạm.
“Đau……”côcắn môi.
Xe cảnh sát nhanh chóng vây lại. Đầu chiếc xe việt dã màu đen đâm phải xe tảiđãbị biến dạng nghiêm trọng, người bên trong chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng.
côquay đầu lại nhìnanh: “Uống nhé.”
Hôm nay cơm chiều dùng sớm, lại quamộtvụ ngoài ý muốn, thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi, ngửi được mùi thịt nướng, Tần Đường cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Tần Đường khẽ thở ra: “Cảm ơnanh.”
Trái tim Tưởng Xuyên thắt lại, tháo dây an toàn ra, cong eo nghiêng người qua kiểm tra thân thểcô, cúi xuống nhìn châncô. Tần Đường hít sâumộthơi, sau đó mới run giọngnói: “Em….khôngsao…..chỉ là tay….đãtê rần rồi…khôngcử động được nữa….”
Tần Đường: “Chưa.”
Hai ngườinóithêm vài câu rồi cúp máy.
Tưởng Xuyên biếtcôkhôngthiếu tiền. Số tiền này ở Bắc Kinh chỉ đủ chocômuamộtcái nhà vệ sinh trong chung cư.anhkhôngthể chocônhiều tiền, nhưng đây là tất cả rồi.anhcũng biết Tần Đườngkhôngđể ý đến chuyện này, nếucôđể ýthìsẽkhôngbởi vìmộtsố tiền này mà chạy đến Tây An tìmanh.
nóixong,anhcũngđilên lầu theo.
Tưởng Xuyên nhìn về phía taycô: “anhkhôngsao. Còn đâukhông?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Chu Đồng?”
Tần Đường cười, “khôngbiết nữa, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon thôi. Ở Bắc Kinh cũng có, nhưngkhôngphải mùi vị chính cống.”
Tần Đường nhận lấy, tay phảikhôngtiện cầm đũa, Tưởng Xuyên lại lấy chocômấy cái xiên bằng tre.
Tần Đường liếc nhìncôtamộtcái: “khôngcần.”
Sáng hôm sau, Tưởng Xuyên tỉnh dậy môt lần, thấy Tần Đường vẫnđangngủ liền ômcônhắm mắtmộtlần nữa.
“Ừ, chính là tiểu nha đầu bên cạnh cháu đó.”
Vừa rồianhđãnóichuyện qua với Tào Thịnh.
Tào Thịnhnói: “Tào Nham bắt được rồi,đãáp tải về cục rồi.”
Lộ Toa nhìn về phíacô, “Về à?”
Sau khi lên xe, Tần Đường vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Tưởng Xuyên nhìn về phíacô: “Từ lúc nãyđãthấy emkhôngthích hợp rồi. Sao thế?”
Tần Đườngđiđến trước mặtanh,nhỏgiọngnói: “Em có chuyện muốnnóivớianh.”
“Ưm…”cônhắm mắt lại, “anhnhanh….”
côcầm cốc giấy hỏi: “Chị Tần Đường, chị muốn uống gì em lấy giúp chị.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường biếtanhđangnóiđùa. Đàn ông đềukhôngthích nợ tiền phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình.
Mãi cho đến khikhôngcòn nhìn thấy vết máu nữa, Tưởng Xuyên mới buôngcôra.
Mà cũng khiếnanhsựmuốn c·h·ế·t.anhsợ mìnhkhôngbảo vệ đượccô.
côthấy vô cùng bối rối, nhìnanhchăm chú: “Tưởng Xuyên, emkhôngthiếu tiền.”
Tưởng Xuyên nhìn về phía tay phảiđangnắm chặt chốt cửa củacô, cẩn thận cầm lấy,nhẹnhàng tách từng ngón taycôra,nhẹnhàng xoa bóp những ngón tay mềm mại. Nhìn cổ tay sưng đỏ củacô,nhẹnhàng x** n*n: “Đaukhông?”
Tưởng Xuyên nhìn nhìn, chợt nhớ tới lờinóilúc ban ngày của Tần Đường,đangđịnh từ chốithìlại nghe Tần Đườngnói: “Em cũng muốn uống.”
Chiếc xe Jeep đen chậm rãi rời khỏi sân, sau đó dần biến mất trong bóng đêm.
Đây đúng là thời điểm tập kích hoàn hảo nhất. Nếu chiếc xe ở phía sau đụng phảianhvà Tần Đườngthìhai người họ chắc chắn cũngsẽđụng vào chiếc xe tải phía trước nữa.
Tần Đường liếc nhìnhắntamộtcái, Tưởng Xuyên nhàn nhạtnói: “khôngcó gì.”
Tưởng Xuyên đècôlên sofa, cởi hết quần áo củacôra, v**t v* thân thểcô, từ khuôn mặt xuống đến cằm, lại xuống đến xương quai xanh tinh xảo, tới b* ng*c đầy đặn, từng tấc từng tấcmộtrồi cúi xuống hôn lên môicô. Gương mặt Tần Đường đỏ rực, nhìn chằm chằm lên trần nhà th* d*c,khônghiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Tần Đường nhìn thoáng quá,trênvỉ nướng BBQ vẫn còn mấy miếng thịt, bên cạnh còn có hai cái chân dê, tiếng lửa vang lên lách tách, trongkhôngkhí mùi thịt lượn lờ, ở bànnhỏbên cạnh còn có mấy chai bia lạnh, đậu phộng, hạt dưa các thứ…. Cái gì cần có đều có, so với bữa tiệc mà Lữ An mời khách lần đó đồ ăn phong phú hơnkhôngít.
Tần Đường nhìncôấy: “Có.”
Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, Lữ An liếc nhìnanhmộtcái trêu chọc: “Đương nhiên phải tới rồi. Ở đây còn có……….chuyện chưa làm xong phảikhông?”anhta lái sang chuyện khác, “Lần trước bảo muốnđimấy nơi còn chưađiđược kìa. Nhất định phải đến trước khi tuyết rơi mới được, nếukhôngđườngsẽrất khóđiđấy.”
Tần Đường hỏi lại: “Mì lạnhkhôngngon sao?”
Tưởng Xuyên nhận lại cốc nước từ taycô, “Ừ, bao giờ em trở lạithìanhsẽtới đón em.”
Hai ngườiđira bên ngoài, Tần Đường có chút lo lắng: “sẽkhôngcó chuyện gì nữa chứ?”
Cúp máy xong, Tần Đường cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt đẫm mồ hôi.
Ngay chỗ rẽ,mộtchiếc xe tải lớnđangchậm rãiđitới.
Tần Đườngnói: “Em đưa địa chỉ mail đây.”
Tưởng Xuyên từ đầu chỉ chăm chăm bảo vệ Tần Đường, nếukhôngphải Tào Nham dùng đuôi xe chắn lạimộtchiếc xe khácthìtay tráianhđãbị phế rồi.
Lữ Annói: “Trong thôn mùa đôngkhôngcó máy sưởi đâu.”
Tần Đường nhìn về phía Lộ Toa, “Tối nay chị phảiđirồi. Các em chơi vui vẻ nhé.”
Lông mi Tần Đường run rẩy: “Thầy bói cũngnóiemsẽcó hai đứa con,mộttraimộtgái. Nếuanhchếtthìemsẽsinh con với người đàn ông….”
Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, dư quang liếc về phía Tần Đường.côđangngồi xổm, bàn tay dịu dàng vuốt lông Hắc Hổ, hàng mi cong vút chớp chớp. Hai hôm naycôđềukhôngtrang điểm, để mặt mộc, ngồi xổmmộtchỗ, thoạt nhìnthậtgiống nhưmộtcôgáinhỏ.
Tưởng Xuyên liếc nhìncômộtcái, “khôngmuốn đổi sang thứ gì ngon hơn à?”
Lữ Ankhôngnhìn nổi dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, liền thò chân đámộtcái: “khôngtới lượt cậu nhớ.”
“khôngsợ.” Tưởng Xuyên cười, “anhsẽđối mặt.”
côkhôngchắc lắm.
Tưởng Xuyên nhìncô: “Em cứ nghỉ ngơiđinhé.anhxuống dưới nhàmộtchuyến.”
Tưởng Xuyên hạ mắt, trong đầuhiệnlên từng mảnh vụn kí ứcnhỏnhặt, tạm thờikhôngnghĩ ra điều gì cả,anhđưa tay xoa đầucô, “Được rồi,điăn cơm trướcđã. Em muốn ăn gì?”
Tưởng Xuyên đưa dao cho cậu,nói: “Chín hết rồi đấy, nướng thêmsẽbị quá lửa. Cắt thịt xuống cho mọi ngườiđi.”
Trong lòng A Khởiđãsớm thông suốt, tuy có chútkhôngvui nhưng cũngkhôngquá buồn.côbiết mìnhkhôngxứng với Tưởng Xuyên, Tần Đường vừa xinh đẹp lại vừa có tài, Tưởng Xuyên thích chị ấy rất bình thường.
Tối nay Tần Đườngsẽlên máy bay trở về
“Sổ sách kia có vẻ như là bị sót lại.khôngphải ta pháthiện, là nha đầu Chu Đồng pháthiện, sau đó báo lại cho ta. Sổ sách tuyđãhủy đượcmộtnửa, chỉ còn lại non nửa lành lặn nhưng vẫn có thể nhìn ra được vấn đề. Tổng số nhiều hơnmộtsố 0.”
“Đừng động.”
Tưởng Xuyênkhôngnóigì, lấy điện thoại ra,đangđịnh gọi điện cho Tào Thịnh bảo bên kia sát sao hơnmộtchútthìTào Nham gọi điện thoại tới. Tưởng Xuyên vừa mới bắt máy đột nhiên cảm thấykhôngthích hợp,anhngẩng đầu, nhìn về phía gương chiếu hậu.mộtchiếc xe thương vụ màu đenđangtừ phía sau lao lên, trong lònganhrun lên, lại nhìn về phía trước….
Đầu lưỡi Tưởng Xuyên lướt qua hàm răng, nhìncômộtcái, sau đó cười rót đầy cốc chocô.
Tần Đường vẫn trong trạng thái hoảng sợ, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Tưởng Xuyên thấycônhư vậy vô cùng xót xa, khom lưng ômcôngồi lên đùi mình, “Xuống xe trướcđã.”
Tưởng Xuyên ôm chặtcô, mãi cho đến khi cảnh sátđivề phía bọn họ.
“Đêm nay ạ. Sáng mai cháusẽtới quỹ An Nhất tìm chú, chú giữ tài liệu kia cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ…..”côngoan ngoãnnói: “Con chào mẹ.”
“Được, vậyđiăn mì lạnh.”
Tần Đường nhận lấy máy ảnh, ôm ở trước ngực,đitheo sau Tưởng Xuyên ra khỏi phòng. Lúc đứng ởtrênhành lang lại gặp phải tên tửu quỷ tối hôm qua, ánh mắt Tưởng Xuyên lạnh lẽo nhìnhắntamộtcái, ôm Tần Đườngđivề phía trước.
“côấykhôngsao chứ?”
Lộ Toa đây chính là xiên xiên xẹo xẹo muốnnóicôkhônghợp với Tưởng Xuyên chứ gì.
Tưởng Xuyênđãbất chấp tất cả, nhanh chóng đảo tay lái, nhìn Tần Đường quát: “Bám chặt!”
“Đau sao?” Tưởng Xuyên quan sát vẻ mặt củacô.
Ba người cùngđivào thang máy, tửu quỷ cười xin lỗi, “Ngại quá, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, làm phiền hai người rồi.”
Hành lý của Tần Đườngđãđược Lữ An mang về.anhtađãnóiqua với mọi người về chuyện xảy ra tai nạntrênđườngđi, dọa mọi người sợkhôngnhẹ.
Chuyện nàykhôngchỉ dọacômộttrận.
Tần Đường đột nhiên cười rộ lên, nhào vào lònganh, “Được rồi mà, mẹanhsẽkhôngđể ý đến chuyện này đâu.”
Tần Đường ôm cổanh,nhỏgiọng hỏi: “Cònanhthìsao?anhcó saokhông?”
Tiểu Thành nhìn bọn họ, trong lòng thầmnói:anhTưởngđangtheo đuổi chị Tần Đường đấy à?
“Ừ, vậyanhđiđi.”
Lâm Hạo là conmộttrong nhà. Sau khianhta c·h·ế·t, Tưởng Xuyên vẫn thường xuyên đến thăm cha mẹanhta. Trước đó mẹanhta bị bệnh, phải làmmộtcuộc phẫu thuật lớn, Tưởng Xuyênđãchi ramộtkhoản tiền, sau đó cha Lâm muốn trả lạimộtphần, nhưnganhđãkhôngnhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường, “Ừ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.