Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53
Sau khi ra khỏi quán ăn, Tần Đườngnói: “Chúng tađithôi.”
Tần Đườngkhônghỏi lạianhnữa, nhanh chóng gọi món.
Tưởng Xuyên kéocôlại, cúi đầu nhìncô: “Sau khi em trở về phải hết sức cẩn thận, tỏ ra cái gì cũngkhôngbiết, bao gồm cả lão Viên kia.anhkhôngbiết ông ấy có đáng tin haykhôngnhưng cần thậnmộtchút vẫn hơn. Tào Thịnhsẽđitheo em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đườngnói: “Em đói rồi, chúng ta ra ngoài ănđi.”
Tưởng Xuyên nhìn về phía ghế đá ở gần công viên, nắm taycôdẫn qua ngồi xuống.
Tưởng Xuyên dựa vào cánh cửa, nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại.
Khương Khônkhônggiống những tội phạm khác chính là ở điểm này.hắnta mãi mãi đứng dưới ánh mặt trời, dù làm những chuyện đen tối nhất nhưng người khác mãi mãi chỉ nhìn được những chuyện tốt, mà đằng sau những chuyện đó chính là những giao dịch dơ bẩn nhất.
Việc nàykhôngphải chưa từng xảy ra, năm đó Triệu Kiến Hòa bịđitù trước đóđãtừng kiện tụng với Khương Khônmộttrận.
Tào Nhamnói: “Vẫn ở khách sạn gần đó.đangtìm chỗ ăn cơm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên nhíu mày: “anhkhôngđiđược.”
Tần Đường chớp chớp mắt: “Sao phải ngại chứ?”
Tần Đường ôm máy ảnh, Tưởng Xuyên xách túi chocô, hai người cùng ra ngoài.
Tần Đường nhìn thoáng qua: “Bọnanhphải cẩn thận đến thế sao?”
Tần Đường: “Ýanhlà…. Bên trong quỹ An Nhất có người cấu kết với Khương Khôn?”
Tần Đườngnói: “Là ý củaanhta.”
Nhưngkhôngngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triệu Kiến Hòa bịđitù, Khương Khônthìbình yên vôsự,anhlại bị tước cảnh tịch, cũng biến mất khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, hoàn toàn trắng tay. Sau đó Lộ Toa chia tay vớianh.
Đôi mắt Tưởng Xuyên vừa đen vừa sáng, cúi người ôm lấy eocô, “khôngphải.”
Sau đó đẩy toa xe hàngđivề phía trước. Tưởng Xuyên nhìn về phía cánh tayanhta, sau đó nhìn chằm chằm theo bóng lưnganhta, ánh mắt trầm xuống.
Tưởng Xuyên dán vào sau lưngcô, đặt tay lên taycô, tắt trang webđi.
Khi đó quả thực có cả Lộ Toa. Hồi ấyđil*m t*nh nguyện cho quỹ từ thiện, quen Lộ Toa ở đó. Lúc đóanhđangđitheo nằm vùng bên cạnh Triệu Kiến Hòa, hai người cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt chơi bời,đichung xe, ở chung nhà, vô cùng thân thiết, thậm chí còn cùng Triệu Kiến Hòa xưng huynh gọi đệ.
Tần Đường kinh hãi.
“sẽnhanh thôi.”
Bọn họkhôngđixa mà tìmmộttiệm ăn gia đình. Bởi vì là cuối tuần nên hơi đông, lúc hai người tới nơi may mà còn chỗ ngồi.
Công ty đăng tin kia còn phải bồi thường cho Khương Khônkhôngít tiền bồi thường về mặt tinh thần, số tiền đó lại bị Khương Khôn sang tay với danh nghĩa quyên góp cho vùng núi, lại càng nâng cao danh tiếng.
Tưởng Xuyên cúi đầu, hôn lên đôi mắtcô: “Có.”
Lúc đó Lộ Toa vừa mới tốt nghiệp, vừa bước chân vào xã hội, vẫn làmộtngười đơn thuần. Hai người ở bên nhau lúc đầu là do Triệu Kiến Hòa tác hợp. Triệu Kiến Hòa tính tình vốn phong lưu, ở trong cái vòng luẩn quẩn kia cũng luôn trái ôm phải ấp. Nhưng Tưởng Xuyên lại làmộtngười dị biệt,anhkhôngthích những người phụ nữ mà Triệu Kiến Hòa gọi tới.
Tần Đường xoay người lại, lùi lại hai bước, dừng lại trước mặtanh: “đicùng Lộ Toa à?”
“khôngphải.”
Tưởng Xuyên cười: “Ừ.”
Tào Nham cười: “Còn dùng được chứ?”
Tần Đường ngẩng đầu nhìnanh: “Thế cònanhthìsao?”
Tưởng Xuyên: “khôngchỉ quỹ An Nhất, tất cả những quỹ, tổ chức từ thiện khác mà Khương Khôn từng tiếp xúc đều có liên quan đến vụ án này.”
Tưởng Xuyên vừa hôn lên mácôvừanói: “Chờ chuyện này kết thúc,anhsẽđến Bắc Kinh tìm em.”
Tưởng Xuyên nắm lấy bàn taycô: “Nếu bây giờ cómộttờ báo đăng tin,nóilà Khương Khôn chỉ làmộtnhà từ thiện giả, lợi dụng các quỹ từ thiện để kiếm lợi ích phi pháp, em cảm thấysẽcó bao nhiêu người tin chuyện này?”
“Vì sao? Trắng trợn như vậy, bọn họkhôngsợ bị lộ à?”
Tưởng Xuyên: “Ừ,đithôi.”
Im lặng mất nửa phút.
cômở trang web đặt vé lên: “Em nghĩ khoảng 2 ngày nữa emsẽvề.”
Tưởng Xuyên đứng sau cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”
Tưởng Xuyên nhìncôđặt vé máy bay xong,khôngnóigì, chờcôtắt máy tínhđimới vỗ đùi mình. Tần Đườngđitới ngồi lên đùianh, vòng tay ôm lấy cổanh: “Vậy bao giờ chúng ta có thể gặp nhau tiếp?”
Trở lại khách sạn, Tần Đường bật máy tính lên, tìm những tài liệu liên quan đến Khương Khôn. Trước buổi đấu giá ở quỹ An Nhất, Khương Khônkhôngcómộttấm ảnh nàotrênmạng cả. Từ sau khi tham gia buổi đấu giá ở quỹ An Nhất, Khương Khônkhônghề từ chối lộ diện nữa, liên tục xuấthiệnở mấy buổi đấu giá vàhiệntrường công ích.
Chuyệnđãtới nước này rồi, Tưởng Xuyên cũngkhônggiấucônữa: “Ừ.”
Tưởng Xuyên: “Rồi.”
đingang qua công viên, bên trong có đôi vợ chồng già dẫn theo cháunhỏđitản bộ, có ca sĩ hát rong ven đường. Tần Đườngđiqua,nói: “anhđãtừngđiqua Đại Lý chưa? Ở đó có rất nhiều ca sĩ tự do hát ven đường thế này.”
“Muốn ngủ với em.”
Lúc đó làđicùng Triệu Kiến Hòa.
Tần Đườngkhônghỏi nữa, cúi đầu ăn cơm.
Tưởng Xuyên ăn đượcmộtnửathìđivào nhà vệ sinh, Tào Nham cũngđitheo.
Tần Đường hỏi: “anhnóithậtđi, có phải chuyện này có liên quan đến Khương Khôn và Lộ Toakhông?”
Tần Đường lẳng lặng nhìnanh: “khôngphải em để ý đếncôta, mà em chỉkhôngthích việccôta cứ dính lấyanh. Em nhìn thấy đượccôta muốn câu dẫnanh, tới nghĩa trạm cũng là có mục đích, emkhôngthíchcôta.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô,cônói: “Em chỉ muốn hỏi, bao giờcôta rời khỏi nghĩa trạm.”
Hiển nhiên chuyện này do có người đứng sau, quỹ An Nhất bị Khương Khôn lợi dụng.
Tần Đường nhíu mày: “Chắc chắn là giả. Ba mẹ emkhôngphải người như vậy.”
Mấy năm rồianhchưa động vào nó.
Tưởng Xuyên cong cong khóe miệng: “khôngthể nào.”
“Ừ.”
Tần Đường nhắm mắt lại, nhón chân đáp lạianh, vòng tay ôm chặt eoanh.
Sau khi ngồi xong, Tần Đường gọi món: “anhcó muốn ăn gìkhông?”
Tưởng Xuyên ước lượng trong tay, sau đó gài vào lưng quần: “Ai bảoanhđưa cho tôi?”
“Hạng mục xảy ra vấn đề ư?... Tại sao lại thừa ramộtsố 0? Là do phòng tài vụ tính sai?.... Được rồi, chú cứ xem xét kĩ lạiđi, mấy hôm nữa cháusẽvề.”
Tưởng Xuyên: “Sao cũng được. Em cứ gọiđi.”
Tưởng Xuyên gọi điện cho Tào Nham: “Bây giờanhở đâu?”
“Tiên sinh, xin hỏi ngại gọi cơm đúngkhôngạ?”
Tưởng Xuyên gật đầu: “Khách sạn kia quả thực có vấn đề cần điều tra. Băng ghi hình lúc trước đột nhiên biến mất, nhất định có người của Khương Khôn ở trong khách sạn, nếukhôngcũngkhôngđến mức tôi vừa vàođãcó tin tức lộ ra như thế.”
Tần Đường gật đầu, xoay người lại nhìn về phía mặt gương.
“Là gì?”
Tần Đường ngửa mặt, “Vậy có mục đích gì kháckhông?”
Tần Đường trầm mặc vài giây, sau đó nắm lấy tay em,nói: “Vâng, vậyanhnhớ cẩn thận.”
Tần Đường: “Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức trầm xuống, “Emnóicái gì? Em lặp lại lần nữaanhnghe.”
“Đừng xem mấy thứ nhàm chán vô dụng này nữa.”
Bầukhôngkhí lập tức trở nên ái muội.
Bất kì quỹ từ thiện nào mà Khương Khôn tiếp xúc cũng đều bịâmthầm điều tra cả.
Đôi mắt Tần Đường trầm tĩnh như nước: “Ban đầuanhtiếp cận em, là để tra án sao?”
Trở lại bàn ăn, Tần Đườngđãăn xong rồi,côchỉ vào đồ ăn còn thừa lạitrênbàn: “Em ăn no rồi, còn lạianhphụ trách nốt nhé.”
Sau đó đến tột cùng là vì saocôta lại có quan hệ với Khương Khônthìanhcũngkhôngrõnữa.
Tào Nham hút thuốc, nhìn bốn phía, thấykhôngcó ai mới đưa cho Tưởng Xuyênmộtthứ. Tưởng Xuyên vừa nhìn liền biết nó là cái gì.
Lần trước,anhkhăng khăng muốn tham gia hội đấu giá, muốn có đượcmộtvị trí trong danh sách, bây giờ nghĩ lại, xem ra đều có mục đích cả.côbước lại gầnanh, ngửa mặt, nhàn nhạt hỏi: “Ban đầuanhtiếp cận em, là để tra án sao?”
Tưởng Xuyên: “Tôi biết rồi.”
Tưởng Xuyên nhìn về phía Tần Đường, cười nhưkhông: “Em rất để ý đếncôta sao?”
Mấy năm Khương Khôn vất vả xây dựng hình tượngmộtdoanh nghiệp từ thiện, cho dù là cá nhânhắnhay là công ty đều có danh tiếng vô cùng tốt. Nếu đột nhiên đưa ra tin đó, dưới tình huốngkhôngcó chứng cứ, nhất địnhsẽcó nhiều ngườikhôngtin, thậm chí có thể còn bị lợi dụng, bị bọnhắnkiện ngược lại tội phỉ báng.
Tần Đường ngây cả người,nói: “sẽkhôngcó ai tin cả.”
Tưởng Xuyên cười: “khôngcó gì.”
Tưởng Xuyên đưa điện thoại chocô, Tần Đường liếc mắt nhìn, là lão Viên.
anhcòn nghĩ, chờ vụ án này kết thúc,anhsẽkéo luôn Lộ Toa ra.
anhnóivài câu vào điện thoại, sau đó cúp máy, lúc này Tần Đường mới nhớ rađãhai hôm rồi Tào Nham chưa trở lại nghĩa trạm. Sau khi đồ ăn được mang lênthìTào Nham tới, nhưngkhôngphảiđimộtmình màđicùngmộtngười phụ nữ tóc ngắn, bọn họ cũngkhôngngồi cùng bàn vớicômà ngồi ởmộtbàn khác.
Tưởng Xuyên cườimộttiếng, cầm đũa quét sạch chỗ đồ ăn còn lại.
Tần Đường cắn môi, giọngnóihạ thấp hơn vài phần: “Có thể em phải về trước, lão Viênnóihạng mục gặp vấn đề, em phải trở về để xử lý. Quỹ An Nhấtđãgiao đến tay emthìkhôngthể để ba mẹ em phải đứng ra giải quyết vấn đề được, dù em biết nhất định chuyện nàykhôngđơn giản.”
Tào Nham: “Vẫnđangở khách sạn.”
………
Tần Đường: “Em biết.”
Tưởng Xuyên hạ điện thoại xuống, nhìn về phía Tần Đường: “Emkhôngngại Tào Nham tới ăn chung chứ?”
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
Tào Nhamnói: “Nhưng,khôngphải trường hợp bất đắc dĩ, đừng dễ dàng…”anhta làmmộtcái thủ thế nổ s·ú·n·g.
Tưởng Xuyên biếtcôđangnóithật: “anhkhôngcó quan hệ gì vớicôta cả.”
“anhtôi, bảo đểanhphòng thân. Cố gắngkhôngphải sử dụng đến nó nhé,khônglại bắn người ta thành cái sàng.”
Tưởng Xuyên nhìn về phíaanh.
Chương 53
trênmạng suy đoán, bởi vì người sáng lập quỹ An Nhất là Tần Sâm và Cảnh Tâm có quan hệ cá nhân rất tốt với Khương Khôn, mặt mũi đủ lớn, cho nên mới có thể mời Khương Khôn lộ diện. Sau buổi đấu giá của quỹ An Nhất, cònkhôngít báo đài đưa tin phân tích mối quan hệ của ba mẹcôvà Khương Khôn.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Xuyên mới buôngcôra, hạ mắt, xoa xoa gương mặtcô, “anhđixem.”
côgáitrong gương có gò má đỏ hồng, đôi mắt sáng trong, sắc mặt sáng lạn.
Tưởng Xuyên đột nhiên đẩy cửa ra, người đàn ông mặc trang phục đầu bếp màu trắng bên ngoài nở nụ cười khéo léo: “Làm phiền ngài rồi.”
“Lấy giúp em cái điện thoại với, ở trong túi ấy.”
“Vậy Tần Đườngthìlàm sao bây giờ? Sổ sách của quỹ An Nhất xảy ra vấn đề rồi.”
Tần Đường buông điện thoại xuống, nhíu mày, nhìn về phíaanh, Tưởng Xuyên cũng nhìncô.
Tưởng Xuyên đóng cửa lại, Tần Đườngđãrửa mặt xong, bước từ phòng tắm ra, hỏi: “Sao thế?”
“Lão Viên, có việc gì sao ạ?” Tần Đường vừa nghe điện thoại vừađivề phía phòng tắm.
anhmở miệng trước: “Sổ sách của quỹ An Nhất có vấn đề à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tào Nham xua tay: “Cái nàykhôngtrách tôi được mà.”
Ngoài cửaâmthanh trò chuyện vang lênkhôngdứt cùng với tiếng bước chân dày đặc.
Có ngườiđiqua hành lang, Tưởng Xuyên nghiêng người tránh, “Bây giờanhđangở đâu?”
trênđường người đến kẻđi, là thời điểm náo nhiệt nhất.
Tưởng Xuyên đècôlên bồn rửa tay, cúi đầu hôncô, từng đợt hơi thở nóng bỏng phả lên mặtcô.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cómộtvài ngườiđingang qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đườngnói: “Ừ, có phảianhđãsớm lường trước được rồikhông?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.