Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45
Tưởng Xuyên: “khôngđược,anhđivới em."
Tào Thịnh cũngđãquay lại Tây An, tất cả mọi người đềuđangđề phòng.
Tưởng Xuyên khôi phục cuộc sống sớmđitối về.
Tần Đường sợ nhất làanhhôn ở tai, rụt cổ lại trốn tránh, hơi thở có chút hổn hển, "anhđừng đè em mà, nặng muốn c·h·ế·t à."
Tào Nham hỏi: “Triệu Kiền Hòakhôngtìmanhgây phiền sao?"
Tần Đường ôm chặtanh, " Được, em chờanh."
" Quay về rồi."
.....
Tần Đường: “..."
Tưởng Xuyên nhẫn nại kiềm chế, bỗng nhiên xoay người đècôxuống, đầu tóc Tần Đường rối tung, ánh mắt ướt át.
Tào Thịnh nói: “Triệu Kiền Hòa nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t, tội lỗi chồng chất, Khương Khôn từng muốn lấy mạng hắn ta, hắn takhôngcó khả năng lại làm việc vì Khương Khôn giống như trước kia, lần nàyđivùng biên giới Vân Nam, có lẽ là đã tìm đườngđimới, có đồng bọn mới, có được năng lực đối đầu Khương Khôn, lúc này mới dám quay về."
Sắc mặt Tần Đường ửng hồng, nằm imkhôngđộng đậy, ngón tay khẽ chọc chọc lồng ngựcanh, " Vừa rồi emnóimệt mà."
Tần Đường đẩy cái ly ra, giọngnóikhàn khàn: “khônguống nữa..."
Về phần sau này, có thể haykhôngkhôi phục cảnh tịch.
Ánh mắt rã rời, nhìn chăm chú vách tường trắng như tuyết, cổ họng khô khốc khó chịu.
Sau khi dọn dẹp sạchsẽ, Tưởng Xuyên chốngmộtchân tựa vào đầu giường, Tần Đường nằm bòtrênlồng ngựcanh, khe khẽnóichuyện: “Vụ ánanhđiều tra, nguy hiểm phảikhông?"
Editor: Michellevn
khônghề giống với chú c·h·ó khỏe mạnh dũng mãnh này.
Tâm trạng Tần Đườngđãtốt lên, giọngnóicũng dịu dàng, như có phần làm nũng.
Tần Đường ngẫm nghĩ, nói: “Tào Nham theo emđilà được rồi."
Tưởng Xuyên đứng dậy, lấy ly nướctrênbàn mang qua, đểcôngồi dựa vào vaianh, đưa ly nước kề bên miệngcô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa trưa hôm sau, Tưởng Xuyên trở lại Nghĩa trạm, mở ra cửa sau,trênxe nhảy xuống một chú c·h·ó chăn cừu giống Đức to lớn.
Còn có Trần Kính Sinh, còn có người đàn ông to lớn vẫn thường xuyên gọi điện chocô.
Tưởng Xuyên vòng tay ômcôthậtchặt, ánh mắt kiên định, " Về saukhôngcó nữa, đây là doanhthiếu nợ,anhphảiđitrả."
Tiểu Thành: “Ăn đồ ăn thừa đượckhôngạ?"
Ngày mai chính là ngày hội phiên đấu giá,đãmấy ngày Lộ Toakhôngquay về Nghĩa trạm, nhưng hành lýthìvẫn còn ở đây.
Phiên đấu giá kết thúckhôngquá vài ngày là sinh nhậtcôrồi, Tưởng Xuyên gật đầu: “Được."
Tưởng Xuyên vòng tay ôm cả ngườicô, lần mò từ đùi tới b* m*ngcô, bàn tay tiến vào bên trong quần chip củacôv**t v* môngcô, lạiđixuống chút nữa, chạm tới vùng đất g*** h** ch*ncô.
đangmuốn lên tiếng, trong đầu thình lình bùng nổ, cơ thể mãnh liệt cong lên, bật kêu ra tiếng.
Tào Thịnh rút một điếu từ bao thuốc đểtrênbàn, châm thuốc hút mấy hơi, nhìn Tào Nham và Tưởng Xuyên," Có tin mới, hiện giờ Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn có lẽ đãkhôngphải đồng bọn nữa,đangtranh giành nội bộ."
anhnhìn Tần Đườngđangđứng ở cửa phòng khách, nhét dây dắt c·h·ó cho Tiểu Thành, " Cho nó ăn tốt choanh."
" Mệt mà"
.............. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngón tay Tưởng Xuyên nhẹ gõ gõ mặt bàn, nghe xong lời này, bàn tay nắm chặt thành quyền, " Ừ."
Liên tiếp mấy ngày, Tần Đường chỉ có ban đêm mới nhìn thấyanh.
.............
Tiểu Thành kinh hãi hô lên: “A, chú c·h·ó này từ đâu vậy?"
Khương Khônđãyên tĩnh hai ba năm, hai năm này lại bắt đầu có hành động, TRiệu Kiền Hòa cũngđãra tù, mọi thứđãquay trở lại mấy năm trước, Tưởng Xuyên và vụ án này có mối liên hệ dây mơ rễ má chằng chịt, nếu quá bị động, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Màu mắt Tưởng Xuyên đen thẫm, nắm lấy vòng eocô, phối hợp với động tác dưới thân, va chạm mãnh liệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi kết thúc, Tưởng Xuyên ômcôtừ phía sau, hônnhẹlên vành taicô, " Vẫn ổn chứ?"
Công ty vận chuyển bên kia quả thật có nuôi hai chú c·h·ó chăn cừu giống Đức, là do Tưởng Xuyên mang tới, một con chân khập khiễng, còn con kia xem tuổi có vẻ đã có chút lớn.
Tào Nham vỗ đùi: “Lần này chắc chắn phải đem bọn này một mẻ hốt gọn.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn cậu ta: “Công ty vận chuyển bên kia mang tới."
Tưởng Xuyên vui vẻ, " Muốn nữakhông?"
Chân Tưởng Xuyên nghiền đất dínhtrênnền nhà, " Người đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộttrận quay cuồng, hai chân Tần Đường tách ra, nằm sấptrênngườianh,anhnói: “Cho em ởtrênđấy."
Tào Thịnh xin lệnh cấptrên, để choanhlần này tham gia hành động.
" Còn đaukhônghả?"
Tưởng Xuyên nhìncô: “Buổi chiềuanhđic*̀ng em qua đó."
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô,nóisựthật:"Uhm"
Tưởng Xuyên nhìncô,nhẹgiọng đáp: “Trước đâyanhcómộtđồngsựđãhy sinh,anhcó trách nhiệm, chuyện củaanhấy chưa hoàn thành,anhphải làm cho xong."
Chương 45
Tưởng Xuyên: “Cho thêm chút thịt."
Tưởng Xuyên cúi đầu hôn vành taicô, nhéomộtcáitrênhôngcô, " Mệt chỗ nào hả?"
Tưởng Xuyên nở nụ cười: “khôngđược nói nhảm."
anhđãkhôngthèm để ý.
Mức độ k*ch th*ch thân thểđãvượt qua mọi cảm xúc,cônóikhôngnên lời, chỉ vô lực lắc đầu.
Trái tim Tần Đường căng thẳng,thậtlâu, khẽ khàng cọ cọ đầu, mớinóimộtcâu: “Vậyanhcẩn thận đấy."
Cái c·h·ế·t của Lâm Hạo mãi mãi là rễ cây đâm trong lònganh, vụ án nàykhôngchưa kết thúc,anhkhôngbiết ănnóilàm sao với Lâm Hạo.
Tần Đường nói: “Ăn trưa xong thìđi, 5 giờ chiều hội đấu giá mới bắt đầu,khôngmuốn đến đó sớm. "
Tưởng Xuyên châm thuốc, làn khói lượn lờ.
Tưởng Xuyên nhìncôđăm đắm, da đầu tê dại, cả người căng cứng, thắt lưng chặt chẽ lại càng phát ra mãnh liệt.
Trong phòng ánh sáng đèn êm dịu, Tần Đường cắn chặt môi, mặt hồng rực.
Tần Đường vừa nhìn đã nhận ra chú c·h·ó là cảnh khuyển (c·h·ó nghiệp vụ), hồi nhỏ, bacôc*̃ng đã nuôi một con cảnh khuyển xuất ngũ, cuối c*̀ng đã c·h·ế·t già.
Tưởng Xuyênđitới trước Tần Đường: “Lúc nào thì xuất phát?"
Tào Nham có chút kinh ngạc, giọng nói lại khó nén phấn khích: “Hai người nàykhôngc*̀ng hội c*̀ng thuyền nữa sao?"
"Triệu Kiền Hòa vào tù, ở trong đó luôn có người vẫn thường làm phiền hắn ta, muốn lấy mạng hắn ta, người này chắc là Khương Khôn, dù sao Triệu Kiền Hòa va Khương Khôn có mối quan hệkhôngbình thường, Triệu Kiền Hòa c*̃ngkhôngphải là kẻ ngốc, hành sự khẳngđịnh sẽ lưu lại manh mối, Khương Khôn muốn g·i·ế·t c·h·ế·t hắn ta phòng ngừa tai họa về sau. Có điều, Triệu Kiền Hòa có thể tiến đến gần Khương Khôn như vậy, chắc chắn c*̃ngkhôngđơn giản, muốn g·i·ế·t c·h·ế·t hắn ta c*̃ng đâu dễ dàng như vậy, nếu làmkhôngđến nơi đến chốn, sự việc bại lộ, Triệu Kiền Hòa có thể ra tù, Khương Khôn hẳn là mấtkhôngít sức lực."
côkhe khẽyêukiều rên lên, toàn thân ửng màu hồng nhạt, trong mắt ngập nước.
Đây mới là dáng điệucôvốn nên có.
Tưởng Xuyên sửng sốt, khẽ nhắm mắt lại, hạ xuốngmộtnự hôntrêntráncô, tự vị đáy lòngkhôngsao tả nổi.
anhbật cười, lồng ngực dáncôkhẽ rung lên, ôm chặtcônâng cả người lên,
anhyêuchết bộ dạng nũng nịu này củacô.
trêntrán Tưởng Xuyên gân xanh nổi lên dữ dội, dừng lại, nắm lấy cằmcô, cúi đầu hôn xuống.
Thiên hạ trong lòng thân thể mềm mại, hô hấp trầm ổn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu hai người này thực sự tranh giành nội bộ, sớm muộn gì c*̃ng sẽ có sơ hở.
Tần Đường bịanhlàm cho sắp khóc,anhmời vùng dậy, bàn tay nắm chặt vòng emcô, mạnh mẽ tiến vào.
Điều bất ngờ trong trận này, còn cócô.
Cao triều tới rất nhanh,cônhư mê manđitrong khoảnh khắc ấy, mắt hơi nhắm lại, môi hé ra, nức nở cầu xinanhtha cho: “Dừng.... Dừngmộtchútđimà...."
Tần Đường:"..."
Tưởng Xuyên cúi đầu,côđãômanhngủ say, lông mi dài cong lên, quét qua làn datrênlồng ngựcanh.
Tào Thịnh liếcanh, nở nụ cười.
Tưởng Xuyên nói xong, c*̃ng mò tới bao thuốc rút một điếu.
Sứcanhdùngnhẹnhàng, đầu ngón tay từ từ trở lên thấm ướt.
Tần Đường ngẩng mặt, uống nước có chút vội, khẽ phát raâmthanh "ừng ực".
Tần Đường khẽ hừmộttiếng: “Đau đấy............"
"..."
Trước khiđivề, Tưởng Xuyên nói ra mộtyêucầu với Tào Thịnh.
"anhxem nào......" Đôi mắtanhsâu thăm thẳm, cởi hết quần áotrênngườicôra, nắm chặt bắp đùicôđẩy lên cao, phủ phục người xuống, nhìn chăm chú nơi đó, đêm quakhôngkhắc chế nổi, có phần làmcôbị đau rồi,anhcau mày, hơi xót xa ân hận, lại thêm phần k*ch th*ch.
Tưởng Xuyên hỏicôtính lúc nào trở về, Tần Đườngnói: “Đợi xong sinh nhật của em."
Lần Tần Đường bị trói đó,anhc*̃ng đã bị đánhkhôngít, TRiệu Kiền Hòa xem như trút giận được một nửa.
anhkhẽ vuốt mái tóc dài củacô, hítmộthơithậtsâu, hồi lâu, thấp giọngnói: “Đường Đường."
Tần Đường kìm lòngkhôngđược, hôn lên hầu kếtanh, bên tai là tiếng thở gấp nặng nề củaanh.
Haianhem Tào Thịnh, Tào Nham cùng Tưởng Xuyên tụ họp, Tào Thịnhnói: “Người pháiđitheo dõi Lộ Toađãbị pháthiệnrồi, năng lực chống điều tra của Khương Khôn cực kỳ mạnh, bằngkhôngcũngkhôngthể đấu đấu nhiều năm như vậy."
Tần Đường ý thức tan rã, lặp lại nhiều lần đều nghĩ rằng mìnhđãchếtthậtrồi.
Trong lòng Tần Đường run lên, nhìnanhchăm chú: “Trả?"
Tưởng Xuyên rời đội cảnh sát, rất đáng tiếc.
" Về sau nữa mà?"
Tưởng Xuyên mím chặt môi, kéo người ra, đối diện với tầm mắtcô, " Chỉ lần này thôi."
Mấy ngày này ra vào đều có Tào Nham theo c*̀ng, Tần Đường mơ hồ đoán được là ý c*̉a Tưởng Xuyên, c*̃ngkhôngtừ chối.
Tiểu Thànhđiqua sờ sờ, cười hi hi nói: “anh, coi thường em mắt c·h·ó hả?"
Tưởng Xuyên híp mắt lại, "khôngcó, có lẽ có chuyện quan trọng hơn,anhta đãkhôngcòn rảnh rỗi mà quan tâm mấy cái ân oán nhỏ này."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.