Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


“Biết…….”côcầm chìa khóa xe,nhỏgiọngnói.

“Rầm…..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng Tần Đường hơi trễ xuống mà khóe miệng Tưởng Xuyên lại hơi cong lên, chocôsựan ủi lớn nhất.

Triệu Kiến Hòa ngậm thuốc láđitới, cầm lấy cái máy ảnh trông vô cùng quý giá kia, cười tàmộttiếng, sau đó ném mạnh xuống đất.

Vô duyên vô cớ bị b·ắ·t· ·c·ó·c, mà đối phương lại còn làmộttên mới ra tù.

cônhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh mình, mi tâm cómộtvết sẹo, thoạt nhìn tràn ngập lệ khí.

Triệu Kiến Hòa ngồi vắt chântrênsofa, trong miệng ngậmmộtđiếu thuốc,nhẹnhàng nhả ramộtlàn khói. Khói thuốc nhanh chóng lan đến chóp mũi, lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy mùi thuốc lá lại sặc sụa như vậy.

côđứng bất động, đôi mắt đỏ rực, nhưng lạikhôngmuốn khóc.

Nhưngcôvẫn cố gắng nén lại,khôngđể nước mắt rơi xuống, dù chỉmộtgiọt.

Xe Tưởng Xuyên chạy nhanh cảmộtđoạn đường dài, vừa mới ra khỏi đường cao tốc, giờđangởmộttrạm xăng phụ cẩn để đổ xăng. Ngón tay siết chặt vô lăng, hỏi: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”

mộtbóng dáng cao lớnđivề phía xe Jeep đen, mở cửa xe ra, lấyđidộng đểtrênghế lái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên vừa đứng lên, lại bị Triệu Kiến Hòa túm lấy cổ áo, đấm mạnh vào mặt.

“Tưởng Xuyên,anhsẽtrở lại chứ?”

Triệu Kiến Hòa đùa nghịch cái di động trong tay, nhàn nhạt cười: “Nhưnganhta lạiđangđuổi theo chúng ta mất rồi.”

Tưởng Xuyên cầm taycô, giọngnóikhàn khàn: “Chọn máy ảnh.”

Năm đó Triệu Kiến Hòa cũng từng thành lập quỹ từ thiện, quỹ An Nhấtđãthành lập được hai mươi năm,hắnta đương nhiênkhôngthể nàokhôngbiết.

Gian phòngkhônglớn lắm, cũngkhôngcó cửa sổ.

“Ừ.”

Tần Đường nhìn về phíahắnta: “Có thể để bọn tôiđichưa?”

Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, đưa chocô.

côchọn di động.

anhnhét chìa khóa vào bàn taycô, nắm chặt lấy nó: “Biết dùng chỉ đườngkhông?”

Vừa lên xeđãcó người ném choanhmộtcái bịt mắt: “Đeo vào”

hắnta giơ giơ di động về phía Tần Đường: “côxem,hắnta tới rồi này.”

Cái máy ảnh vỡ thành mấy miếngnhỏ.

Tần Đường lại như phát điên trừnghắnta: “anhđồ hỗn đản!nóikhônggiữ lời!!”

Triệu Kiến Hòanói: “Tưởng Xuyên tới rồi.”

“Saoanhbiết?” Tần Đường ngoài ý muốn kinh ngạc, chuyện nàycôchưa từngnóira với người trong nghĩa trạm. Người liên hệ với Lữ An là lão Viên,côvẫn luôn hoạt động dưới danh nghĩa làmộtngười tình nguyện của quỹ, cũng chưa từng công khai thân phận, mà mấy năm naycôđitớiđilui khắp nơi vẫn luôn gặp những con người thuần hậu chất phác nên thân phận này tới giờ vẫn chưa bị pháthiện.

Đôi mắt Tần Đường ửng đỏ, cúi đầu lắc đầu: “không.”

mộtngười phụ nữ dáng người no đủ, thành thục, gợi cảm bước vào, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Tần Đườngmộtcái,điđến bên cạnh Triệu Kiến Hòa, tay đặttrênvaihắnta cười khẽ: “Kiến Hòa,anhkiếm đâu racôgáinhỏxinh đẹp này vậy?”

Triệu Kiến Hòa cười khẽ, khom lưng, dùng hai ngón tay cầm lấy túi củacôlên, ném qua.

Triệu Kiến Hòa vỗ vỗ lên đùi mỹ nhân, mỹ nhân kia liền đứng dậy.

Cửa bị đẩy ra.

“côấykhôngcó di động,khôngthể báo cảnh sát ngay được, cũngkhôngbiết đây là đâu,khôngthể tạo uy h**p vớianhđược.anhđể ngườiđitheocôấy là được, cho dù là tôithìcũngkhôngchạy được đâu.”

Nếu chỉ là b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·nthìcôsẽkhôngcó nguy hiểm gì, nhưng nếu là lợi dụngcôđể uy h**p Tưởng Xuyênthìđối phương chắc hẳn là có chuẩn bị mà tới. Hơn nữa, quan hệ giữacôvà Tưởng Xuyên còn chưa đến mức có thể khiếnanhmạo hiểm tất cả vìcô,nóikhôngchừng, cả hai người đều có thể an toàn thoát thân.

Tần Đường cười cười: “Đây cùng lắm cũng chỉ là thuận đường mà thôi. Dù sao muôn đến Du Lâmthìnhất định phảiđiqua con đường này mà.”

Tần Đường hít hít mũi, gật đầu: “Có thể.”

Triệu Kiến Hòa cười lên, xòe tay ra hiệu.

Triệu Kiến Hòa ngồi lại lên ghế, vắt chân, châmmộtđiếu thuốc: “Tần tiểu thư.”

Có người sờ túi quầnanh: “Di động đâu?”

Triệu Kiến Hòa nhìn gương mặt bình tĩnh củacô, ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, cười ra tiếng:

Tưởng Xuyên xoa đầucô,khôngnóinhiều, nhìn về phía Triệu Kiến Hòa: “Tôi tới rồi, đểcôấyđi.”

Tần Đường bị người ta đẩy mạnh vàomộtcăn phòng. Sau khi tay được tự do, điều đầu tiêncôlàm là tháo bịt mắt và băng dínhtrênmiệng xuống.

Ánh mắt Tưởng Xuyên run lên, giữ chặtcôlại.

Tần Đường cắn môi, ngẩng đầu nhìnanh, đôi mắt hồng hồng, giống như ngau giây tiếp theo lập tức có thể ch** n**c mắt vậy.

trênđường cao tốc,mộtchiếc SUV đen hàng nộiđangchạy với vận tốc đều đặn.

“côấy đâu?”

Tần Đường cắn môi, đứng nguyên tại chỗ.

“Vậy nếuanhtakhôngtớithìsao?” Tần Đườngnhẹgiọng hỏi, ngón tay run rẩy siết chặt lại, cố gắng che dấusựsợ hãi: “anhta có ân oán vớianh, biết đây là cái bẫy củaanh,anhta cũngkhôngphải kẻ ngu, sao tự mình dẫn xác tới chứ?”

Tần Đường nhìn về phíahắnta, bình tĩnhnói: “Nếuanhmuốn tiền, tôi có thể choanh.”

Triệu Kiến Hòanói: “Cứ ở chỗ cũ chờđi, taosẽcho người qua đó. Nhưng nhớ đừng có chơi quá nhé, nếu bên đó báo nguy vềthìmày biết hậu quả rồi đấy.”

Hơnmộttiếng trước, có người bỗng từ phía sau tiến tới bịt miệngcô, vài giây sau đócôliền mấtđitri giác, ý thức thanh tỉnh ở vài giây là nỗi sợ hãikhôngnóinên lời.

Bịt mắt bị kéo xuống….

Tưởng Xuyên cười, bàn tay khẽ siết lấy taycô, khàn giọngnói: “Tôikhôngsao!”

Chương 19

Bây giờ cũng sợ, bởi vìkhôngbiết sắp tớisẽgặp phải chuyện gì.

Tới chỗ của Triệu Kiến Hòa,đãsớm có vài chiếc xe đứng đó chờanh.

Triệu Kiến Hòa cũng nhìn ra điềucôđangthắc mắc: “Là Tưởng Xuyênnói.”

Tưởng Xuyênkhônghề phản kháng, Triệu Kiến Hòa tàn nhẫn đạp lên bụnganh, cười lạnh lẽo, sau đó liền đạp liên tục 4 phát liền. Tưởng Xuyên cắn chặt răng, cổ họng khôn k** r*n lấymộttiếng, Triệu Kiến Hòa lại túm lẩy cổ áo Tưởng Xuyên ném người ra: “Sáu năm cơm tù, sáu quyền này để mày đổimộtngười phụ nữ.”

Cuối cùng,côcởi máy ảnh xuống, chậm rãi khom lưng đặt nó lên túi xách.

Triệu Kiến Hòanói: “côlà người phụ trách quỹ An Nhất?”

Vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe củacôđangnhìn mình.

anhnhìncô.

Máy ảnh là sinh mạng củamộtnhiếp ảnh gia.

Mỹ nhân cười quyễn rũ, ngoan ngoãn ngồi trong lònghắnta.

Suy nghĩ vài giây,côdứt khoát thừa nhận: “Đúng, quỹ An Nhất là do cha mẹ tôi thành lập.”

Tưởng Xuyên xoa đầucô, thấp giọngnói: “điđi.”

Tần Đường nhìn chằm chằm di động của Triệu Kiến Hòa.côkhôngbiết Tưởng Xuyênsẽlàm thế nào, Triệu Kiến Hòa chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, nếukhôngđãkhôngb·ắ·t· ·c·ó·ccônhư thế này…khôngbiết Tưởng Xuyên có gặp nguy hiểm gìkhông…..

Triệu Kiến Hòa cười to: “Tôinóisáu quyền đó là để chohắnta đổimộtngười phụ nữ, chứ đâu cónóiđể chohắnđi?”

Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.

Ngực Tần Đường như bị người ta hung hăng bóp lấy, đôi mắt ửng đỏ, cuối cùngkhôngnén được cảm xúc, ngước mặt trừnghắnta.

Đôi mắt Tần Đường mở lớn, Triệu Kiến Hòa lạinói: “Có khiđangchờ sẵn chúng ta ở phía trước cũng nên í.”

Tần Đường trợn tròn mắt, vội vàngđivề phíaanh.

Vừa ra khỏi đường cao tốc, di động của Triệu Kiến Hòa liền đổ chuông.

Tưởng Xuyên liếc nhìnhắn: “Túi quần sau.”

Thực ra, lúc nãycôsợ đến chếtđiđược.

Có lẽ do quá đau, trán Tưởng Xuyên nổi lên mấy sợi gân xanh, nắm chặt lấy taycô,nhỏvài giọt mồ hôi lớn.

Triệu Kiến Hòa lạnh mặt nhìn bọn họ: “Người đâu, đưa Tần tiểu thư ra ngoài.”

Lồng ngực Tần Đường phập phồng mạnh mẽ, vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể im lặngkhônglên tiếng.

Triệu Kiến Hòa dựa lưng vào ghế dựa, bắt chéo chân, nhếch miệng nở nụ cười ý vịkhôngrõ: “Tần tiểu thưkhôngcần lo lắng, trong vòng hai tiếng, nếu Tưởng Xuyên tớithìcôsẽkhôngcó việc gì đâu.”

“Tưởng Xuyên, màykhôngphải gấp như vậy, tao còn chưa ra khỏi đường cao tốc mà.”

“côgáinhỏtrông thế mà cũngthậtdũng cảm nha. Nhưng, tiền ấy à, lão tử có thể tự mình kiếm được, lão tử còn chưa túng đến độ phải b·ắ·t· ·c·ó·cmộtcôgáiđể đòi tiền chuộc.”

Toàn bộ ảnh chụp mấy ngày hôm nay củacôđều ở trong máy ảnh.

Trái tim Tần Đường trầm xuống.

Người nọ rất nhanh lấy được di động từ túi quần sau ra, sau đó liền đạp mạnhmộtcái vào bụng Tưởng Xuyên: “Cho mày chơi này!”

côngẩng đầu: “Thế cònanh?”

Tần Đường rốt cuộckhôngnhịn được nữa, vội vàngđitới đỡ lấy Tưởng Xuyên.

…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúcđiđến trước mặt Tưởng Xuyên liền dừng lại, đứng thẳng lưng lên, hai tay siết chặt.

“Đểcôấy tự lái xe.”

Tưởng Xuyên hơi nheo mắt lại, mím môi.

“Đợi lát nữa màysẽđược gặp thôi.”

Cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Tưởng Xuyên bị người ta đẩy mạnh vào,trênmắt vẫn bị che kín, khuôn mặt bình tĩnhkhôngmộtgợn cảm xúc.

Tưởng Xuyênnói: “Tốt, vậy tự mình lái xe về.”

“khôngphảicôđãthanh toán giúpanhta 87 vạn sao?” Triệu Kiến Hòa cười lạnh: “Chỉ dựa vàomộtđiểm này thôi, chắc chắnhắntasẽtới.côcứ chờ mà xem.”

Tưởng Xuyênđivề phíacô, thấp giọng hỏi: “Sợkhông?”

“Ừ.”anhcúi đầu, ánh mắt thâm trầm: “Có thể tự mình lái xe về Tây Ankhông?”

Tần Đường ném túi xách trong tay xuống, cúi đầu nhìn về phía máy ảnhđangtreo trước ngực, đáy mắt tràn ngậpsựđau khổ, vô cùng khó chịu.

Nửa tiếng sau……….

Tưởng Xuyên đón được, khoác túi lên vaicô, nhìn về phía Triệu Kiến Hòa: “Có thể đểcôấyđichưa?”

Sao Tưởng Xuyên lại biết được? Tần Đường suy nghĩ trong chốc lát,khôngnghĩ ra mình bị lộ từ khi nào. Nhưng nếu như Tưởng Xuyênđãbiết lại chưa hề nhắc tới chứ?”

Tần Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩmộtlúc lâu, nhưng lại hoàn toànkhôngnghĩ ra đượctrênđường cao tốc thế này mình có thể làm gì.

Tần Đườngkhôngbiết vì sao mình lại sợ như vậy, khóe miệng cố gắng nhếch lên, giọngnóilí nhí: “anhnhất định phải giữ lời đấy.”

Tần Đường nghĩ tới việc Triệu Kiến Hòa lợi dụng quỹ từ thiện để làm những công việc dơ bẩn đóthìliềnkhôngnhịn được nghiến răng nghiến lợi: quân khốn nạn, bại hoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Kiến Hòađivề phía Tưởng Xuyên, vòng ra phía sauanh, sau đó đột nhiên đá mạnh vào chân Tưởng Xuyên. Chân Tưởng Xuyên đột nhiên nhói lên, đầu gối xong xuống, thiếu chút nữathìquỳtrênmặt đất may mà kịp đưa tay chống xuống, hàm răng nghiến chặt.

mộtnỗi sợ hãikhôngtên lan từ lòng bàn chân lên tận từng sợi tóc.

nóixong liền lập tức cúp máy, ném cho Tần Đườngmộtmiếng vải bịt mắt: “Tự bịt vào, đừng bắt tôi phải ra tay.”

Tần Đường cắn môi, cố nín lại tức giận. Triệu Kiến Hòa lấy thuốc lá chỉ về phíacô: “Đồ đạc củacô, túi xách, điện thoại, máy ảnh, chỉ có thể chọnmộtthứ mangđi.”

Triệu Kiến Hòa đương nhiênkhôngthể đểcôcầm theo di động rồi. Biết vậy lúc đócôchọn giữ lại máy ảnh.

Tưởng Xuyên đóng sầm cửa xeđitới.

Tưởng Xuyên đổ xăng xong liền nhanh chóng rời khỏi trạm xăng.

Quả nhiên là do 87 vạn kia gây họa mà.

Tần Đường chậm rãi mở mắt. Tay châncôkhôngbị trói, miệng cũngkhôngbị dính băng dính, điện thoại, máy ảnh, túi xách vẫn còn nguyên, có vẻ như vẫn bình yên vôsự.

…………

“Tại sao?”

Triệu Kiến Hòa lại thấy vô cùng thích thú, đoạt lấy di động trong taycô, giây tiếp theo, di động cũng biến thành nhiều miếngnhỏ.

Tưởng Xuyên cắn chặt răng,khônghé miệng nửa câu, đôi mắt đenẩndưới bóng tối nhìnkhôngramộtchút cảm xúc nào.

Triệu Kiến Hòa cười: “Đương nhiên rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

………….

Triệu Kiến Hòa sờ sờ taycôta, kéomộtcái, mỹ nhân lập tức ngã vào lònghắnta: “Xem kịchđi.”

Tần Đường siết chặt ngón tay, hai chân lùi dần về phía cửa xe, cố gắng tạo ramộtkhoảng cách an toàn. Hít sâumộthơi, cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, mở miệng: “anhmuốn gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19