Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 184: "Em cần anh..."
"Ngủ đi."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "cạch" đóng cửa, giọng Giang Trì Ấp dịu lại:
Ôn Thời vịn tay Giang Trì Ấp nhảy xuống khỏi tảng đá, cảm giác gió thổi xuyên qua cả người khiến cô không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.
"Được, anh sẽ luôn ở đây. Ôn lão sư, có phải em đã lén đổ bát trà gừng đi không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tùy anh."
"Mai anh sẽ lên xe kiểm tra đấy."
…
"Vâng, cảm ơn đạo diễn." Ôn Thời vừa nói, vừa run cầm cập vì rét.
Nhìn hai người mặt tái xanh vì lạnh, Đạo diễn Kiều vội vàng nói:
Chương 184: "Em cần anh..."
"Chắc em bị ốm rồi, vẫn còn cử động được. Anh mau tới đây, em mở cửa cho anh."
"Anh tới ngay."
Khi cửa mở, anh lao ngay vào phòng ngủ. Nhìn thấy Ôn Thời đang nằm yên trên giường, anh bước nhanh đến bên cô, cúi người gọi tên cô bằng giọng nhẹ nhàng.
Nghe những lời ấy, trái tim Giang Trì Ấp mềm nhũn. Anh đưa điện thoại lại gần tai, khẽ đáp:
Giang Trì Ấp giả vờ giận:
"Biết rồi, biết rồi, em uống là được chứ gì." Cô đành phải thỏa hiệp.
Giang Trì Ấp rút tay ra một cách chậm rãi, lục tìm nhiệt kế trong hộp thuốc của cô, đo nhiệt độ. Thấy cô sốt chưa đến 39°C, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh dán miếng hạ sốt lên trán cô.
Mở danh bạ, cô bấm vào số của Giang Trì Ấp. Khi điện thoại kết nối, không đợi bên kia lên tiếng, cô đã bật khóc:
"Anh cũng mau mặc áo vào đi."
"Ôn lão sư, em bị bệnh, anh cần phải chăm sóc em. Em có cho anh vào phòng không?"
Ôn Thời ngẩng đầu, thấy Giang Trì Ấp đã mở mắt từ bao giờ. Quầng thâm nhạt trên mắt anh càng làm nổi bật nụ cười nhẹ.
Giờ cô đâu phải không có ai để liên lạc nữa.
Ôn Thời nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt. Cô nghẹn ngào hai tiếng, rồi vươn tay lấy điện thoại.
Nói xong, anh bật loa ngoài.
"Anh tỉnh rồi." Ôn Thời lập tức che miệng, nói gấp:
Có một mùa đông cô bị ốm, nằm trên giường cảm giác như mình sắp c·h·ế·t. Cầm điện thoại trong tay, cô lại không biết gọi cho ai. Sự cô độc lúc ấy, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Dù cố nuốt hết một bát trà gừng, nhưng đến tối Ôn Thời vẫn lên cơn sốt.
"Đừng ở gần em như vậy, sẽ lây bệnh đó!"
Ôn Thời đáp một tiếng, lòng cảm thấy yên ổn, không khóc nữa.
"Giang Trì Ấp, đừng cúp máy, em muốn nghe giọng anh."
Ôn Thời không mở mắt nhưng khẽ gật đầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cảnh quay kết thúc khi máy quay di chuyển xuống dưới tảng đá lớn.
Nghe đến gừng, Ôn Thời lập tức le lưỡi:
Cô nằm lại giường, đặt điện thoại lên gối, khẽ nói:
"Không ngủ thêm à? Mới sáng đã làm ồn gì vậy?" Giọng nói khàn khàn, đượm vẻ mệt mỏi vang lên.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, lòng Ôn Thời mềm nhũn. Cô gật đầu ngay lập tức.
"Nhiệt độ bình thường rồi."
Ôn Thời co người lại, khẽ r.ên rỉ. Trong cơn mơ hồ, cô nhớ đến kiếp trước, khi mình mới bắt đầu làm diễn viên quần chúng. Lúc đó, cô sống một mình trong căn phòng thuê dưới tầng hầm. Mùa đông không có máy sưởi, phòng luôn ẩm ướt và lạnh lẽo, đắp bao nhiêu chăn cũng không ấm.
Trong cơn nóng bức, cô tỉnh lại. Cố gắng ngồi dậy, cô cầm lấy ly nước trên đầu giường uống một ngụm, rồi xoa xoa thái dương đau nhức, cảm thấy cả người đều rã rời. Dùng tay chạm lên trán, cô cũng chẳng cảm nhận được nhiệt độ gì, nhưng chắc chắn mình đã bị ốm.
Suốt đêm, anh ở cạnh bên cô, thường xuyên kiểm tra nhiệt độ, đến khi xác nhận cô đang dần hạ sốt mới thực sự an tâm.
Ôn Thời nghe thấy tiếng anh, liền cố gắng mở mắt ra. Nhận ra anh, cô lập tức đưa tay về phía anh.
"Ngủ thêm chút nữa đi. Đợi em tỉnh, anh sẽ nấu món ngon cho em."
"Em sao vậy? Bị ngã à? Đang khó chịu ở đâu? Có thể cử động được không? Đừng sợ, anh đến ngay đây!"
Trong điện thoại, đầu tiên là một tiếng "cạch" như ai đó làm rơi gì đó, sau đó là giọng nói gấp gáp của Giang Trì Ấp:
Ôn Thời thoáng giật mình, ký ức đêm qua dần hiện rõ.
"Đừng cố, anh có thể nhờ nhân viên khách sạn mở cửa. Em cứ nằm yên đi."
Sau tiếng "ừm" kéo dài ấy, bất kể anh gọi thế nào, Ôn Thời cũng không trả lời. Nếu không nghe thấy hơi thở nhẹ của cô, Giang Trì Ấp chắc chắn đã phát điên tại chỗ.
Giang Trì Ấp chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Nghe tiếng cười khàn khàn của cô, lòng anh như có lửa đốt. Sợ tín hiệu trong thang máy không ổn định, anh liền ba bước gộp thành hai, chạy nhanh xuống cầu thang, vẫn không quên tiếp tục trò chuyện với cô.
"Cảnh quay này không có vấn đề, hôm nay dừng ở đây, mọi người về nghỉ ngơi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Thời kéo hai vạt áo, nói:
Cuối cùng Giang Trì Ấp cũng đến tầng của Ôn Thời. Vừa ra khỏi cửa thang bộ, anh may mắn gặp được một cô lao công.
Nhìn thấy vỉ thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường, anh biết thuốc bắt đầu có tác dụng. Nhẹ nhàng vuốt má cô, anh dịu dàng nói:
Chợt nhớ đến chuyện mình vẫn còn bệnh, có thể lây cho anh, cô lập tức lùi ra sau.
Giang Trì Ấp nhanh chóng nắm lấy tay cô, quỳ xuống cạnh giường. Một tay anh chạm lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ nóng rực khiến anh giật mình. Anh vội hỏi:
Anh giải thích ngắn gọn tình huống với cô ấy. Nhìn vẻ mặt do dự của cô lao công, anh chỉ đành nói qua điện thoại với Ôn Thời:
Giang Trì Ấp vội vàng nhận áo khoác lông vũ từ tay Tiểu Mạnh, khoác lên người cô, che kín cả cơ thể nhỏ bé của cô lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe những lời lo lắng của anh, Ôn Thời cảm thấy cơ thể mình đỡ đau hơn một chút. Cô hít mũi, giọng nghẹn ngào:
"Không uống được không?"
Mất một lúc mới ngồi dậy được, Ôn Thời mò mẫm trong vali lấy hộp thuốc, tìm thuốc hạ sốt uống hai viên, rồi lại ngã xuống giường.
"Giang Trì Ấp, em cảm thấy mình sắp c·h·ế·t rồi..."
"Ừm, nhanh lên, em cần anh."
Giang Trì Ấp không buông tay cô. Ngược lại, anh đưa tay còn lại ôm chặt cô vào lòng, để trán mình áp vào trán cô. Anh thở dài:
"Buồn ngủ." Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Cô rất muốn ngủ, nhưng toàn thân đau nhức khiến cô không tài nào chợp mắt được.
Giang Trì Ấp gật đầu với đạo diễn rồi đưa cô lên xe. Trên xe có bật sẵn máy sưởi, không khí rất ấm áp, nhưng vừa bước vào, Ôn Thời lại hắt hơi một cái.
Anh cúi đầu, nhìn cô mở to mắt nhìn mình. Nụ cười của anh nhẹ nhàng hiện ra. Anh cúi xuống hôn lên mu bàn tay đang che miệng của cô, khẽ nói:
Ôn Thời nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Ban đầu cô hơi căng thẳng, nhưng dần dần thả lỏng, mí mắt cũng ngày một nặng hơn. Cô tựa trán lên ngực anh, rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong điện thoại, giọng khàn khàn của Ôn Thời vang lên:
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học chính xác của Ôn Thời khiến cô tỉnh dậy trước. Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Giang Trì Ấp ngay bên cạnh gối mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ vừa mới cử động, một bàn tay lớn đã kéo cô lại.
"Đã uống thuốc chưa?"
"Em cứ làm ấm người trước, để anh pha ít trà gừng cho em."
"Không có, em uống hết rồi." Ôn Thời hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi cong lên, mí mắt dần nặng trĩu.
Cô nhớ mình từng mơ màng tỉnh lại vài lần, nhận ra anh luôn ở cạnh mình, đôi môi bất giác cong lên. Cô dịch người lại gần anh.
Sau đó, Giang Trì Ấp kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại.
"Ừm..."
Anh đang nằm trên nửa giường còn lại của cô, ngủ say. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.