Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Trốn tránh thật là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Trốn tránh thật là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích


Nhưng cảm giác này chắc là chỉ muốn lên giường với anh thôi, chứ không phải là thích anh, đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nếu suy nghĩ như vậy khiến em yên tâm hơn, vậy thì cứ coi như anh đang uy h**p em đi." Đôi mắt Giang Trì Ấp thêm phần sâu lắng.

"Anh có…"

Khán giả cũng vô cùng thích thú, vì chương trình chia Ôn Thời và Giang Trì Ấp vào hai đội khác nhau, chơi trò chơi không tránh khỏi những lần chạm trán, và khán giả rất thích xem cảnh hai người vừa chơi vừa trêu đùa nhau.

Dĩ nhiên, điều này chỉ mình anh biết, còn trong mắt khán giả, nhiều lúc lại là cảnh anh cố tình nhường cô, khiến họ lại càng phấn khích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị Giang Trì Ấp nhìn chằm chằm, Ôn Thời nuốt nửa câu còn lại, đổi lời: "Anh mà công tư phân minh? Đúng là chuyện buồn cười nhất mà em từng nghe."

Sau một buổi chiều sôi nổi, chương trình cũng không bắt các khách mời chuẩn bị bữa tối, ăn tối xong lại xem bản chỉnh sửa của tập trước, đến khi kết thúc chương trình phát sóng trực tiếp.

Ôn Thời đau đầu bóp trán: "Anh điên rồi à!"

Giang Trì Ấp rất bình thản, nói với Hồ Tiểu Ngọc: "Lạm dụng chức quyền."

"Anh đừng quá đáng quá đấy!" Ôn Thời lập tức nổi cáu.

Biết được ý đồ "gian ác" của anh, Ôn Thời tức đến đau đầu, tên cẩu nam nhân này thật sự là quá vô sỉ!

Phải nói rằng, cô đối với Giang Trì Ấp đúng là có chút đặc biệt, dường như có chút ý nghĩ mờ ám với anh.

Phòng làm việc của cả hai người trong cuộc, cùng với sự can thiệp của Ôn Tĩnh Vân, khiến các video về cảnh Giang Trì Ấp ép tường Ôn Thời liên tục bị xóa sau khi được đăng tải, làm dân mạng bất mãn, chỉ dám truyền nhau trong nhóm kín.

"Hả?" Hồ Tiểu Ngọc nhìn cô càng ngơ ngác.

Giang Trì Ấp đang lấy khăn cho cô, nghe thấy tiếng lòng của cô, khóe mắt ánh lên ý cười, quay lại đặt khăn lên đầu cô: "Đừng nhìn anh như thế. Anh là người công tư phân mình. Dù có thích em đến đâu cũng không nới lỏng đâu."

Ôn Thời vò đầu, cảm thấy càng rối hơn, không nghĩ ra được gì bèn trút giận lên Giang Trì Ấp, lại mắng anh thêm một lần nữa.

Phim Thiên Khải mà hai người cùng đóng cũng nhờ đó mà được chú ý hơn, độ thảo luận tăng cao không ngừng.

Ôn Thời vội vã rời khỏi phòng tập với bước chân loạn nhịp.

Ôn Thời giật mình, lập tức đứng dậy, chẳng nói thêm lời nào mà chạy thẳng ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nếu thích một người là giống như Giang Trì Ấp, cháy bỏng, tận tâm muốn dành tất cả điều tốt đẹp nhất cho đối phương, thì cô không làm được điều đó. Điều này chẳng phải chứng minh rằng cô không thích Giang Trì Ấp sao?

Việc này lại càng làm các fan couple thêm tin tưởng rằng hai người thật sự bên nhau, lượng người theo dõi siêu thoại "Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt" tăng vọt.

Ôn Thời liếc anh, mặt đỏ bừng, đẩy tay anh ra: "Biến đi!"

Ban tổ chức cũng không bày trò gì quá phức tạp, chỉ là các trò chơi kinh điển như đoán từ khóa, người này diễn tả người kia đoán, và trò ai là nội gián.

Nghĩ đến việc trong phòng còn có Tô Di Ninh, cô không về phòng mà đi thẳng đến nhà vệ sinh ở tầng hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trò chơi tuy nhỏ, nhưng mọi người đều chơi rất vui.

"Tiểu Thời, sao anh Ấp lại trở thành huấn luyện viên thể hình của cậu vậy?" Hồ Tiểu Ngọc nghe thấy, tò mò hỏi.

Ôn Thời không nói gì, nhìn Giang Trì Ấp với ánh mắt đầy bực bội, muốn xem anh giải thích ra sao.

Chương 146: Trốn tránh thật là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Gọi rồi." Giang Trì Ấp gật đầu, đưa cho cô chiếc bình giữ nhiệt: "Dì Tống cũng gọi cho anh nữa."

'Anh biết gì chứ, trốn tránh có hơi đáng xấu hổ nhưng lại rất hữu ích!'

Nhìn Ôn Thời bực bội đuổi theo Giang Trì Ấp rời khỏi, Hồ Tiểu Ngọc ở lại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai người.

"Giang Trì Ấp!"

Nghe giọng anh, Ôn Thời ngẩng lên, nhưng bắt gặp khuôn mặt anh ở ngay sát, cô phản xạ lùi lại.

"Anh... anh đang uy h**p em đấy à!" Ôn Thời lại lùi thêm chút nữa, lưỡi líu lại vì bối rối.

Giang Trì Ấp đưa tay vò rối tóc cô bằng khăn: "Ý chính của câu này là, anh thích em."

Đúng rồi, anh ta còn nhận vai Huyền Linh!

Thậm chí, cô còn chẳng biết thích một người là như thế nào.

Giang Trì Ấp giơ tay chụp lấy, nụ cười càng sâu, nhưng vẫn nói: "Tấn công huấn luyện viên, lát nữa thêm một hiệp hít đất." Anh nói xong liền đi về hướng phòng tập trên lầu, vừa đi vừa nói: "Nếu không lên, anh sẽ gọi điện cho đạo diễn Kiều."

Đóng cửa lại, Ôn Thời tựa vào cửa, tim đập thình thịch, áp tay lên ngực, không nhịn được mà mắng Giang Trì Ấp thêm một lần nữa.

"Anh không biết xấu hổ nữa à!" Ôn Thời tức đến nhảy dựng lên, lập tức cầm một chiếc gối ném về phía anh.

Đến phòng tập, Giang Trì Ấp giống như hôm qua, giám sát Ôn Thời hoàn thành khởi động, rồi tiếp tục theo kế hoạch đã định, đầu tiên là chạy bộ, sau đó là tập máy, nói một là một, không nới lỏng chút nào.

Giang Trì Ấp mỉm cười: "Ôn lão sư quên rồi sao, anh bây giờ là huấn luyện viên thể hình của em, hôm nay em vẫn chưa vận động đủ đâu."

Nếu thích một người là muốn bao dung, chiều chuộng họ, vậy cô cũng rất thích Hồ Tiểu Ngọc và những người khác mà.

"Em không nghĩ rằng mình có thể trốn tránh mãi như vậy chứ?" Giang Trì Ấp nói nhỏ từ phía sau.

Anh nghĩ ai cũng giống anh sao? Giống như c·h·ó con, nhạy cảm với những chuyện thích hay không thích người khác đến vậy. Cô còn chưa xác định được liệu mình có thích anh hay không nữa!

Giang Trì Ấp khẽ cười: "Anh chỉ cảm thấy em vẫn chưa rõ tình hình. Ôn lão sư, hiện tại anh chỉ muốn cả thế giới biết anh thích em."

Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, chương trình tiếp tục theo lịch trình.

Ôn Thời bật dậy: "Thật không, anh không nói lung tung trước mặt mẹ em đấy chứ?"

Tin tức về Ôn Thời và Giang Trì Ấp đã mang lại cho chương trình đủ độ nổi tiếng, họ cũng không cần kiếm thêm lượt xem từ việc làm khó các khách mời, chỉ đơn giản chia thành hai đội, cho họ chơi trò chơi để giành điểm.

Ôn Thời bám chặt cẳng chân đang run rẩy, tức tối nhìn Giang Trì Ấp, nghĩ thầm: 'Anh ta mà thật sự thích mình thì có là ma mới tin!'

Hồ Tiểu Ngọc ngây người, không hiểu ý nghĩa của câu trả lời.

"Làm... làm gì, có gì nói đàng hoàng, đừng sát vào em như vậy!"

Sao cô lại quên mất chuyện này cơ chứ!!

"Nếu em nói đến chuyện anh tỏ tình với em, thì đúng là anh có nói." Giang Trì Ấp nhìn cô với nụ cười khó đoán.

"Ôn lão sư."

Sau khi Ôn Thời làm xong, cô lại mệt đến không đứng nổi dậy. Lần này, cô không dám gây chuyện với Giang Trì Ấp nữa. Nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của anh, cô hỏi: "Anh hai của em đã gọi cho anh à?"

Ôn Thời thật sự có chút sợ Giang Trì Ấp, dứt khoát mặc kệ, chơi tới đâu thì tới đó. Đam mê chiến thắng trong trò chơi của cô bùng nổ, nhưng Giang Trì Ấp như thể có năng lực đọc suy nghĩ, những trò chơi này bất kể là trò nào cũng trở thành công cụ gian lận, muốn thắng hay không, hoàn toàn là do anh quyết định.

Biết điều mà thu lại, Giang Trì Ấp buông cô ra, trải hai tấm thảm yoga, bảo cô làm động tác giãn cơ.

Khi muốn trêu Ôn Thời, anh cố tình để cô thua, đến khi thấy cô nổi giận thì lại cho cô thắng hai ván, thật sự là xấu xa đến tận xương tủy.

Vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, Ôn Thời liền bị Giang Trì Ấp giơ tay chắn lại.

Tô Di Ninh đứng không xa khoanh tay quan sát toàn bộ quá trình, sau đó bước đến bên cạnh Hồ Tiểu Ngọc, vỗ nhẹ vai cô, nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Muội muội, cũng biết trợ giúp ghê nhỉ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Trốn tránh thật là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích