Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Anh Chỉ Là Một

Xuân Phong Lưu Hỏa

Chương 58: Về ngủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Về ngủ


"Không phải nói với anh rồi sao, em không nhớ nữa, có lẽ là khi còn nhỏ nghịch ngợm bị ngã."

"Lại đây nói chuyện với tôi một lát."

"Thương... Thương Giới." Cô ngẩng mặt, khoảng khắc môi lưỡi bật ra tên anh, mũi chân co chặt lại.

"Ăn cơm?" Thương Giới hừ lạnh một tiếng: "Bạn trai em vì sao phải ăn cơm với anh ta, em là gì của anh ta, quản cũng rộng đấy."

"Không bù trừ được."

"Không." Thương Giới mất tự nhiên lấy tay đi, không cho cô kéo.

Vẻ mặt Lâm Xuyên tuyệt vọng, anh có nói gì đâu chứ!

"Đại tổng, chuyện này không nói lên được điều gì, bởi vì trẻ con lớn lên, bề ngoài sẽ thay đổi, nếu chỉ dựa vào ảnh chụp, tôi không thể nào phân biệt."

"Nếu họ đã không cần em, còn muốn tìm làm gì." Giang Tỉnh Tỉnh rầu rĩ nói: "Trước đây họ không cần em, giờ cũng sẽ không cần em, em không tìm."

Mà Giang Tỉnh Tỉnh bằng lòng đến câu lạc bộ đêm tự mình đón anh về nhà, việc này nói lên, so với sự nghiệp, cán cân trong lòng cô, thật ra là nghiêng về phía anh nhiều hơn một chút.

Lâm Xuyên:...

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu: "Nói rất đúng."

"Chẳng lẽ cô không tò mò sao?"

Thương Giới nắm cằm cô, cúi đầu hôn, lưỡi chen vào hàm răng cô, cùng cô liều c·h·ế·t quấn quýt, sau đó cắn nhẹ, trách móc: "Không có lần sau."

Lâm Xuyên đột nhiên bị chú ý, rơi vào tình thế khó xử, nhưng nhanh chóng hiểu được tình hình từ vẻ mặt cam chịu của Thương Giới. Ở nhà, dù là chuyện gì, vĩnh viễn là phu nhân đúng, phu nhân nói là khuôn vàng thước ngọc, cho nên... Anh ấy cần phải đứng về phía phu nhân.

Lúc này Lâm Xuyên đột nhiên nói: "Đại tổng, rất nhiều chuyện còn chờ kiểm chứng, giờ mà..."

Rất nhiều người nói cô và cô ta giống nhau, nhưng Thương Giới chưa từng suy xét vấn đề này.

Vì thế Thương Giới đứng dậy, ôm Giang Tỉnh Tỉnh đi, mấy người đàn ông xung quanh vội vàng đứng dậy tiễn, Thương Giới kêu họ dừng bước: "Chi phí đêm nay cứ ghi dưới danh nghĩa của tôi."

Đúng vậy, chính anh ta có em gái, vì sao còn xem Giang Tỉnh Tỉnh là em gái. Thương Giới nhìn Giang Tỉnh Tỉnh một lần nữa, từ từ đưa tay qua, chạm vào lông mày cô, vuốt dọc theo mặt cô, sau đó lại ấn môi cô.

Cô biện giải: "Thẩm Sơ Ngôn không như vậy đâu, anh ấy biết em có bạn trai, còn hẹn cùng đi ăn một bữa cơm."

Anh hỏi Lâm Xuyên: "Trông có giống một người không?"

Lời vừa nói ra, bàn tay gắp đồ ăn của Thương Giới hơi khựng lại, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, quay đầu hung hăng trừng mắt với Lâm Xuyên một cái.

"Mà thôi? Em còn muốn thế nào nữa?"

Thương Giới cũng không để ý chuyện công khai, anh chỉ để ý việc sự nghiệp của cô có chịu ảnh hưởng hay không.

Giang Tỉnh Tỉnh đang muốn mở miệng, Thương Giới lại không cho cô cơ hội: "Làm người đàn ông có gia đình, tham gia loại gặp mặt với mục đích là xem mặt này, đúng là không nên, đây là sai lầm của anh, anh thừa nhận, hơn nữa xin lỗi em."

"Chính anh ta có em gái, vì sao còn xem em như em gái?"

"Em là cô nhi?"

Giang Tỉnh Tỉnh phát hiện, anh ấy cười lên nhìn rất đẹp, tươi sáng vui vẻ, tựa như cơn gió lạnh trong đêm hè.

Thương Giới nhìn hai người kẻ xướng người họa, rất bất đắc dĩ, giải thích: "Đúng là anh có đi ăn một bữa cơm cùng Thẩm Niệm Niệm, chỉ vì bận tâm đến mặt mũi của nhà họ Thẩm và mẹ anh mà thôi, cũng đã từ chối cô ta rõ ràng."

Trên bàn vẫn đặt hai bức ảnh Thẩm Niệm Niệm còn nhỏ và bây giờ.

Sau khi Lâm Xuyên rời khỏi, Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu, trên ban công tầng hai, người đàn ông kia đang cúi đầu nhìn cô.

Chương 58: Về ngủ

"Em nói xem..."

"Sợ tôi là gián điệp thương mại, bán đứng hai người à?"

Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy hôm nay chỉ số thông minh của Thương Giới hơi hạ thấp, chẳng lẽ là vì uống rượu?

Vừa rồi ở trước đối tác làm ăn của anh, Giang Tỉnh Tỉnh bận tâm đến mặt mũi của Thương Giới, có vài lời nghẹn trong lòng không nói, chuyện gì cũng theo anh, giờ nếu đã về nhà...

"Còn muốn giữ bí mật phải không?"

Thấy anh nhìn chằm chằm như thế, Giang Tỉnh Tỉnh bối rối cúi đầu, muốn đưa tay che vết sẹo theo bản năng.

Lâm Xuyên nói đúng, giờ còn rất nhiều chuyện cần kiểm chứng, chuyện không có chứng cứ, tạm thời không nên cho cô biết, lỡ mà không phải, chẳng phải càng khiến cô buồn lòng sao?

"Em nhìn thấy xe anh rồi." Giang Tỉnh Tỉnh lại để tay lên đầu gối anh: "Thẩm Sơ Ngôn chỉ đưa em về nhà mà thôi."

"Cảm ơn tổng giám đốc Thương, tổng giám đốc Thương đi thong thả, cô Giang cũng đi thong thả."

Lâm Xuyên:...

"Anh yêu em không?"

"Trợ lý Lục cứ yên tâm, chuyện đêm nay, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

Hai chân anh bắt chéo, người quay về phía bên kia.

Trong mắt Giang Tỉnh Tỉnh hiện lên sự hoang mang: "Không phải vứt bỏ, vì sao nhiều năm qua họ không tìm em, nếu muốn thì nhất định đã tìm được rồi."

Lâm Xuyên mỉm cười, không so đo với cô, nói: "Nếu cô muốn, Đại tổng có thể giúp cô tìm bố mẹ."

Vẻ mặt Thương Giới rõ ràng là không vui: "Tốt nhất là em nên giữ khoảng cách với Thẩm Sơ Ngôn, ánh mắt anh ta nhìn em, căn bản không phải là bạn bè bình thường như lời em nói, bạn bè bình thường, anh ta sẽ nhìn em như vậy?"

"Được."

Giang Tỉnh Tỉnh cởi giày, bàn chân trắng trẻo nhẹ nhàng đạp lên bụng chú c·h·ó, chú c·h·ó lật người qua, nằm ngửa trên mặt đất, chơi với cô.

"Ai biết, có lẽ họ đã có đứa con gái khác rồi."

Anh vỗ nhẹ gáy cô, mang theo chút trách móc, nhưng nhiều hơn vẫn là cưng chiều.

Beta: Quanh

"Em mà biết thì còn là cô nhi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Có lẽ họ cũng không biết con gái mình đang lưu lạc."

Lâm Xuyên làm người ngoài duy nhất ở đây, công bằng mà nói: "Đại tổng gặp Thẩm Niệm Niệm, phu nhân để Thẩm Sơ Ngôn đưa về nhà, bù trừ lẫn nhau."

"Sao em xác định là em bị họ vứt bỏ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Edit: Nhược Vy

Tối hôm đó, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác cảm xúc anh là lạ, anh rất dịu dàng, dịu dàng xưa nay chưa từng có, tỉ mỉ hôn khắp mặt cô, như muốn vỗ về tất cả nỗi đau của cô.

Cả đám đàn ông trong phòng chưa từng thấy tình cảnh này, Thương Giới nói gì nghe nấy với phụ nữ như thế từ khi nào?

"Nhiều năm qua, chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện tìm họ?"

"Em thật sự không nhớ nữa, đều là chuyện hồi còn nhỏ."

Thương Giới:...

"Tránh ra, này, con c·h·ó này sao thế!"

"Có lẽ là họ có nỗi khổ."

...

Lâm Xuyên không trả lời.

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai anh: "Con trai ngoan, sau này Đại Mao chính là anh em của con."

Thương Giới cũng biết, chỉ dựa vào suy đoán chủ quan, tùy ý đưa ra kết luận là tối kỵ.

Giang Tỉnh Tỉnh hừ nhẹ: "Bị phát hiện mới nói xin lỗi."

"Anh ấy nói xem em như em gái."

Giang Tỉnh Tỉnh có thể từ nụ hôn của anh, cảm nhận được tình cảm ở chỗ sâu nhất trong lòng anh, nhiệt tình mà tha thiết.

"Ừm?"

"Lâm Xuyên, anh nhớ bố mẹ mình không?"

Người đàn ông kia cúi người, dùng hết sức lực, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ cái ghế hóng mát bên cạnh, vì thế Lâm Xuyên đi tới, ngồi xuống. Chú c·h·ó lông vàng thấy thế, lập tức hưng phấn nhào đến ôm đùi anh ấy.

Cô lùa cơm, thong dong nói: "Người đã kết hôn, còn xem mặt với người khác, thế thì có tính là ngoại tình không nhỉ?"

Lâm Xuyên đẩy chú c·h·ó ra, nhíu mày nói: "Chú c·h·ó này quá háo sắc."

Nhưng những người đàn ông đó cũng là tay già đời lăn lộn xã giao nhiều năm, không dám biểu hiện quá hứng thú với với sinh hoạt cá nhân của Thương Giới, kêu người chỉnh tối đèn, nên uống rượu thì uống rượu, nên hát thì hát, vô cùng náo nhiệt như cũ, làm không khí sôi động lên, để hai người kia ngồi trong góc tối.

"Không phải anh biết lâu rồi sao, còn hỏi."

Lâm Xuyên cẩn thận nhìn hai bức ảnh, so với ảnh của Thẩm Niệm Niệm hiện tại, Giang Tỉnh Tỉnh thật sự giống Thẩm Niệm Niệm hồi nhỏ hơn.

Giang Tỉnh Tỉnh biết anh ghen tuông cũng vì để ý, cho nên tính tình tốt lạ thường, dỗ dành anh: "Đừng giận."

"Nó thích anh đấy."

"Có bố mẹ nào mà lại như vậy, mất con cũng không biết."

Lúc này, anh đang cầm bức ảnh, cũng cầm lấy bức ảnh Thẩm Niệm Niệm chụp chung với anh khi còn nhỏ.

Tầm mắt hai người giao nhau một lát, đôi mắt thâm thúy của anh nổi lên gợn sóng không dễ phát hiện.

Rất nhẹ, rất chậm.

Giang Tỉnh Tỉnh hơi thổn thức: "Hay là thôi đi, không có họ, tôi cũng sống rất tốt."

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn đồ ăn còn thừa đầy bàn, bĩu môi, thế này cũng quá qua loa rồi, chuyện gì mà ngay cả cơm cũng không ăn, lãng phí!

Anh cẩn thận bỏ bức ảnh vào ví, nói với Lâm Xuyên: "Lúc điều tra chuyện mà tôi phân phó, thuận tiện điều tra thân thế của phu nhân luôn đi."

Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia chớp, đâm xuyên lớp sương mù dày đặc, rẽ mây thấy ánh mặt trời, dường như tất cả trở nên... Sáng tỏ thông suốt.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy chỉ có mình anh ấy thì hỏi: "Cả ngày cứ dính lấy nhau như hình với bóng, sao anh không dứt khoát làm một đôi với ông chủ của anh luôn đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Giang Tỉnh Tỉnh giương mắt nhìn Lâm Xuyên: "Lâm Xuyên, anh nói xem, loại người này, có phải là rất không có nhân phẩm không?"

Hai người gần như là đồng thời nói ra, sau đó phân cao thấp nhìn đối phương một cái.

"Em còn biết là mình kết hôn rồi?"

Anh chỉ banh mặt, muốn cô dỗ mình mà thôi.

Thương Giới lập tức im lặng.

Giang Tỉnh Tỉnh hiểu, chuyện Thương Giới để ý căn bản không phải là chuyện Thẩm Sơ Ngôn đưa cô về nhà, chuyện Thương Giới để ý là ánh mắt Thẩm Sơ Ngôn nhìn cô.

Thương Giới nhanh chóng ăn cơm tối, sau đó kêu Lâm Xuyên vào thư phòng, nói có việc muốn thương lượng.

Đôi mắt Lâm Xuyên chợt lạnh lẽo: "Mẹ tôi luôn xem tôi là lợi thế để tranh giành tài sản, còn bố tôi, ông ta chưa từng xem tôi là con trai của mình, người khác bắt nạt tôi, ông ta mắt nhắm mắt mở, chỉ vì là con trai riêng, tôi liền đứng thấp hơn một bậc, đây là đạo lý gì chứ?"

"Đúng là không tiện nói." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên vợ ông chủ ăn dấm của Thẩm Niệm Niệm, giờ còn ăn dấm của anh sao!

"Em đâu phải loại người đứng núi này trông núi nọ, cũng đã kết hôn rồi."

Lâm Xuyên gật đầu: "Vậy thì tốt."

"Bù trừ gì mà bù trừ."

Thấy Lâm Xuyên ra, cô ngẩng đầu chào một tiếng.

"Tôi cảm thấy hành vi như vậy thật sự rất quá phận." Lâm Xuyên dõng dạc nói: "Dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, giấu diếm vợ để gặp người phụ nữ khác, loại hành vi này phải bị phỉ nhổ!"

Giang Tỉnh Tỉnh nở nụ cười sang sảng: "Đại Mao, anh ấy là đàn ông, mày đừng như vậy."

Lúc Lâm Xuyên xuống tầng, thấy Giang Tỉnh Tỉnh một mình ngồi trên ghế ngoài sân, đang hóng mát, chú c·h·ó lông vàng nằm dưới chân cô.

"Bố mẹ là ai?"

Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Giang Tỉnh Tỉnh rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm cằm mình: "Anh... Làm gì đấy?"

"Hai người thương lượng chuyện quốc gia đại sự gì đấy?"

...

"Vậy cũng không phải là không có khả năng." Lâm Xuyên hiếm khi nở nụ cười.

Lời vừa nói ra, Thương Giới đột nhiên dừng lại.

Giang Tỉnh Tỉnh tiếp tục cười, Lâm Xuyên nhìn gương mặt dịu dàng của cô, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Dĩ nhiên là tính tình Giang Tỉnh Tỉnh tốt, cô kéo cánh tay anh, thấy anh không phản kháng, thế là thò lại gần, bóp cằm anh: "Về nhà, hôn nay em tự mình xuống bếp làm cơm cho anh, đều là mấy món anh thích ăn."

"Về ngủ thôi."

Thương Giới trực tiếp kéo cô đến bên cạnh mình, nâng mặt cô lên, nhìn đi nhìn lại, sau đó lại vuốt tóc mái cô lên, để lộ phần trán trắng mịn cùng vết sẹo hồng nhạt ở giữa, ngay trước mắt.

Lâm Xuyên không còn gì để nói.

Thương Giới biết cô thích đóng phim cỡ nào, nhưng bây giờ, phân lượng của anh trong lòng cô, hình như đã nặng hơn một chút.

Nghĩ đến đây, anh còn có thể tức giận gì nữa?

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi bên cạnh Thương Giới, vuốt bàn tay anh: "Vừa rồi anh đến đón em à?"

Lâm Xuyên:...

"Đây không phải vết sẹo do té ngã, chỉ có đồ sắc nhọn mới có thể tạo thành vết thương như vậy, để lại sẹo."

Sau khi về nhà, Giang Tỉnh Tỉnh đút canh giải rượu cho Thương Giới, rồi lại kêu giúp việc hâm nóng đồ ăn, cùng anh ăn cơm tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nửa năm nay, Giang Tỉnh Tỉnh được anh nuông chiều, càng thêm nhanh mồm dẻo miệng, rất nhiều lúc có thể nói đến mức anh không nói lại được.

Đàn ông một khi đã dịu dàng nhu tình, phụ nữ rất khó thừa nhận sự dịu dàng như vậy.

Thương Giới ngăn tay cô lại, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng v**t v* vết sẹo của cô, cảm giác trái tim mình như bị kim đâm, anh dịu dàng hỏi: "Sao lại bị thương?"

Bức ảnh này bị Thương Giới ở ban công lầu hai chụp được, vốn là lén lấy làm của riêng, đặt trong ví mình.

Thật ra vừa rồi thấy cô, bao nhiêu tức giận của Thương Giới đã tiêu hơn nửa. Cô không hề cố kỵ đi vào như thế, thật ra đã tuyên bố quan hệ giữa hai người với mọi người.

"Tôi còn tò mò hơn là vì sao họ không cần tôi, hồi nhỏ tôi thường xuyên tự hỏi mình, tôi ngoan như thế, vì sao bố mẹ lại không cần tôi."

Tôi cảm thấy mình có thể cáo từ rồi.

"Ừ, không có lần sau."

Thương Giới ngả lưng ra ghế, đầu ngón tay cầm một bức ảnh của Giang Tỉnh Tỉnh, cô gái trong bức ảnh mặc áo phông mỏng cùng quần đùi jean, đang cầm vòi nước tắm rửa cho chú c·h·ó lông vàng, chú c·h·ó lông vàng không ngừng vẩy lông, bọt nước văng khắp nơi, Giang Tỉnh Tỉnh bị nó làm ướt cả người, cười như một đứa trẻ.

"Được."

"Vậy tôi có cần cảm ơn nó không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Về ngủ