Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Có phải em định kết hôn không?
Chương 37: Có phải em định kết hôn không?
Chỉ một câu đã K.O Đường Nguyệt.
Chị hàng xóm đưa mắt lén nhìn hai vợ chồng họ Đường, hỏi thử: "Đó là... cha mẹ em hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vẻ sướt mướt tội nghiệp kia, cô cũng mủi lòng theo. Cô bèn khoác cái áo, đi với Hướng Cẩn, hai người xuống lầu tìm mèo giúp chị ấy, cuối cùng cũng tìm thấy mèo trong bồn hoa.
Chị hàng xóm khẽ chớp chớp mắt với cô: "Lúc hai đứa tìm mèo giúp chị ấy, em nói chuyện với chị, cậu ấy thì cứ đứng cạnh chăm chú nhìn em."
"Cái này mà là đường xa gì, cha mẹ đi tàu cao tốc, có mất nhiều thời gian đâu. Nếu không phải trước đó mẹ mới phẫu thuật thì mẹ đã đi máy bay rồi, sẽ tiết kiệm thời gian đi đường hơn nữa." Mẹ Đường mỉm cười đáp, không có dấu hiệu nào chứng minh bà từng nằm viện, từng phẫu thuật: "Dạo này mẹ thấy nhớ con nên kéo cha con tới thăm."
Đường Nguyệt thì không nghĩ nhiều, vì bây giờ cô cũng rảnh rỗi, dẫn cha mẹ đi dạo là chuyện dễ dàng.
"...Là viên nang thời gian do con và Hướng Cẩn cùng viết." Đường Nguyệt không biết giải thích với người ở thế hệ trước về việc viên nang thời gian có ý nghĩa hơn giá trị vật chất: "Không khác mấy so với viết thư ạ, viết vào lúc ấy, ngày sau chọn ngày mở ra xem."
Sau bữa tối, cha Đường rửa chén thật nhanh. Ông vừa bước ra khỏi phòng bếp là đã thấy vợ mình chớp chớp mắt liên hồi.
[Anh ấy siêu tốt, mình có cảm giác đã gom hết tất cả may mắn trong đời để gặp anh ấy. Đôi lúc mình không thể kìm được suy nghĩ, trên đời này thật sự có người tốt như vậy sao? Nhưng nói thật nhé, dù anh ấy không như thế thì mình vẫn sẽ phải lòng anh ấy thôi!]
"Vâng, con cảm ơn cha."
"Mẹ con nằm mơ thấy con sống khổ sở sau khi cậu kia qua đời, nên muốn đến đây xem có phải như thế không."
Tuy đây chỉ là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ nhưng diện tích lại khá rộng, cô nhường giường cho cha mẹ. Lúc nằm trên sofa ban đêm, cô còn đang nghĩ ngợi, mình phải chuyển sang một căn hộ lớn hơn nữa mới được.
Suy nghĩ chợt ngừng lại vài giây, Đường Nguyệt chợt nhận ra vậy mà mình lại nghĩ đến Hướng Cẩn. Cô xoay người trên sofa, nhắm chặt hai mắt.
Nói rồi, mẹ Đường kéo cha Đường rời khỏi phòng khách, nhường không gian cho Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt nhận hộp nhưng không mở ra ngay.
Thấy hai người trẻ nói chuyện với nhau, cha mẹ Đường Nguyệt tinh ý ra xa tập thể d·ụ·c, để lại không gian riêng, họ rất biết tôn trọng chuyện riêng của con mình.
Lúc trước, cô và Hướng Cẩn sống chung vẫn được, nhưng nếu cha mẹ đến thăm thì rõ là không đủ chỗ rồi...
Đường Nguyệt giật mình, sau vài giây, cô mới cất giọng lên tiếng, khó nén được chút rầu rĩ xen lẫn hơi khó hiểu: "Nhưng sao chị biết chuyện anh ấy yêu em nhiều lắm?"
Nghe thấy tên Hướng Cẩn, vẻ mặt cha Đường khẽ thay đổi trong tích tắc, cảm xúc lo lắng mờ mờ thoáng hiện trên gương mặt ông. Ông mấp máy môi, định nói gì đó nhưng mẹ Đường lại nâng khuỷu tay huých nhẹ vào người ông.
[Đừng làm Đường Nguyệt lo lắng, cũng đừng khiến cô ấy thất vọng.]
Cô đòi bỏ tiền đổi khách sạn cho bọn họ, hai người lại thấy không cần thiết, lúc còn trẻ, bọn họ từng ở nơi còn tệ hơn chỗ này mà? Cả hai phụ huynh đều cho rằng khách sạn nhỏ cũng ổn thôi.
Một trong những lợi ích khi cha mẹ ở lại căn hộ nhà mình là được bọn họ "bón cơm".
Câu nói của nhân viên cửa hàng đánh thức ký ức vì chôn sâu trong trí nhớ của Đường Nguyệt. Bấy giờ, cô mới nhớ ra mình từng viết thứ này với Hướng Cẩn.
Cha Đường bưng đồ ăn nóng hổi bước ra, thấy Đường Nguyệt ngơ ngác nhìn điện thoại, ông không nhịn được mà hỏi: "Sao vậy con?"
Cô chỉ nhớ khi đó, cô bỗng dưng nổi hứng, khăng khăng kéo Hướng Cẩn vào viết cho bằng được, Hướng Cẩn thì chiều lòng cô. Hai người cùng viết vào tờ giấy, nhét vào viên nang, Đường Nguyệt hăm hở muốn nhìn lén nhưng Hướng Cẩn lại né.
Nói thật là cô đã quên trước đây mình viết cái gì rồi, chắc hẳn là những lời than vãn vô nghĩa, hoặc là suy nghĩ chợt lóe lên rồi tàn trong đầu mà thôi.
"Tuyệt ghê." Vẻ mặt chị ấy hơi mơ màng: "Bạn trai của em yêu em đến thế, chắc chắn cuộc sống hôn nhân của hai đứa sẽ hạnh phúc lắm đây!"
"Con không mở ra xem hả?" Mẹ Đường hỏi.
Cha Đường cũng gắp một miếng thịt bụng cá cho cô: "Mau ăn cá nào, miếng thịt bụng cá này ít xương, lại ngon nữa."
Thế là ông im lặng.
Cô vẫn mở chiếc hộp ra, bên trong là hai viên nang nhỏ nằm trên lớp vải nhung, rất có cảm giác nghi lễ. Cô do dự rồi mở một viên, thấy bên trong là tờ giấy nhỏ.
Cha Đường: ?
Khi ấy, mèo nhà chị hàng xóm chạy ra ngoài, chị ấy cầm ảnh khóc lóc đi gõ cửa từng nhà, hỏi người ta có thấy mèo nhà mình không.
Hai vợ chồng họ Đường biết con gái ở căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, không có phòng trống dư ra nên đã đặt phòng khách sạn, cũng nói dịch vụ và môi trường đều tốt. Khi Đường Nguyệt đề nghị đưa hai người tới thì họ lại từ chối. Cuối cùng, Đường Nguyệt vẫn cẩn thận, lén lút đi theo chỉ dẫn, tìm tới nơi mới phát hiện đó là một khách sạn bình dân giá rẻ.
Nghĩ vậy, Đường Nguyệt nhìn về phía mẹ mình, hai người ngồi sát nhau giống như khi còn nhỏ, căn nhà đầy ắp hơi thở cuộc sống.
"Chào cô, trước đây cô có gửi một "viên nang thời gian" tại cửa hàng chúng tôi, hiện đã đến thời gian nhận lại. Không biết khi nào cô tiện ghé lấy?"
Có khi ra ngoài hít thở không khí, Đường Nguyệt sẽ thấy vui hơn một tí?
Chị ấy nghĩ ngợi, nói một câu rất chuẩn xác: "Cứ như trên đời này chỉ còn mỗi em trong mắt cậu ấy, vạn vật còn lại đều tan biến."
[Mình thích Hướng Cẩn, muốn ở bên anh ấy mãi mãi.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, Đường Nguyệt nghe được câu chúc phúc chân thành của chị hàng xóm.
Đường Nguyệt không ngờ cha mẹ lại đến bất ngờ như thế, kể từ lần cuối cùng cô rời khỏi Tây Đô đến nay cũng chỉ mới qua ba tháng. Đường Nguyệt thấy hơi lo, tuy rằng mẹ cô đã hồi phục rất tốt sau ca giải phẫu, nhưng không biết bà đi đường xa có ổn không.
Đường Nguyệt nhìn chăm chú vào hình ảnh hiện lên trên TV, cô lại nhớ đến cái lần cha từng lén lút kéo cô qua một bên, nói cho cô biết lý do hai người đến Tây Đô.
Anh nhướng mày: "Không được, chờ đến lúc mới được xem."
Đây là câu nói Hướng Cẩn dành cho chính mình, nhưng giờ anh không còn cơ hội đọc nữa.
Mở nó ra ấy hả? Có khác gì mở hộp Pandora đâu chứ?
"Sao bỗng dưng cha mẹ em đến đây thế? Vậy chắc bạn trai em không tiện đến gặp em nhỉ." Chị này còn chưa biết chuyện Hướng Cẩn qua đời.
"Có, tôi sẽ tranh thủ đến lấy sớm."
Đường Nguyệt cũng nằm trong số đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao thế? Mắt bà ấy khó chịu hả?
Bắt đầu từ khi đó, chị hàng xóm vừa gặp cô là sẽ tươi cười thân thiết.
Vừa mở ra là cô đã hơi hối hận, vì trên giấy đầy những nét chữ của chính cô.
"Đúng vậy."
Hai bên cứ nhì nhằng mãi không xong, rốt cuộc, Đường Nguyệt bảo hai người dọn về căn hộ mình thuê.
Hai mắt chị gái nọ sáng lên, rất là hưng phấn như thể "CP tôi ship đã tu thành chính quả".
Hai vị phụ huynh liếc nhìn nhau, khi quay lại, ai nấy đều ngập ngừng muốn nói nhưng cuối cùng không ai hỏi điều gì.
Mãi đến khi có một cú điện thoại từ người lạ, Đường Nguyệt nhìn màn hình điện thoại, cô do dự đôi chút rồi vẫn bắt máy.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, mau ngủ là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hay là mở ra xem thử đi con, lòng con sẽ mãi nhớ đến chuyện này. Chắc con không mong rằng sau này con già rồi, sẽ tiếc nuối vì chuyện này đâu nhỉ?"
Đ·ạ·n mà hai người từng b*n r* vào nhiều năm về trước, nay lại ghim vào giữa trán mỗi mình cô.
Từng con chữ như gõ vào thần kinh cô, khiến cô nhớ lại một bản thân từng nồng nhiệt ra sao. Tờ giấy mỏng bỗng trở nên nóng bỏng, cô vội để sang bên, không dám nhìn lại.
"Ấy, Đường Nguyệt!" Chị hàng xóm nhiệt tình vươn cánh tay còn lại ra vẫy vẫy với cô. Chị này sống ở tầng trên, ban đầu không quen biết gì nhau, rồi lại thân vì một chuyện bất ngờ.
Đây là đoạn cuối cùng cô viết.
"Chúc hai người hạnh phúc nha."
"Nào, Nguyệt Nguyệt, ăn đùi gà đi con." Mẹ Đường gắp một cái đùi gà to cho vào chén Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt nhìn chiếc hộp bằng ánh mắt chần chừ.
[Mong là khi mình mở viên nang này ra, Hướng Cẩn đang ngồi cạnh mình, thế thì anh ấy sẽ biết mình yêu anh ấy đến nhường nào.]
Cô vừa bước vào, ánh mắt tò mò của cha Đường đã dán vào chiếc hộp nhỏ bằng da đen kia.
"Không có gì ạ, chiều nay con phải ra ngoài tí thôi, để lấy đồ ấy ạ."
Sau khi nhân viên xác minh thông tin xong, bèn đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ bằng da màu đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đang bận rộn trong phòng bếp, Đường Nguyệt định đi giúp nhưng mẹ thì ấ cô ngồi lại sofa: "Con cứ xem TV, chờ ăn cơm là được. Tay nghề làm bếp của cha con là số một, sao không để ông ấy thể hiện một phen."
Mãi đến lúc ăn tối, Đường Nguyệt vẫn ủ ê buồn rầu.
Ba người đi xuống lầu, trùng hợp gặp phải chị gái hàng xóm, chị gái xách một túi đồ ăn vặt to, chắc là vừa mua sắm xong.
...
Bấy giờ, cha Đường mới hiểu ý vợ, ông vội phụ họa liên tục: "Đúng đó đúng đó!"
Chính xác là số lần Hướng Cẩn chạm mặt chị hàng xóm rất ít mà?
"Con cảm ơn mẹ." Nghe giọng cô quá là trầm.
Mẹ Đường chỉ thiếu điều lườm ông, bèn dứt khoát nói luôn: "Nguyệt Nguyệt, cha mẹ muốn ra ngoài đi dạo nhưng lạ nước lạ cái, hay là con đi với cha mẹ nhé?"
Đường Nguyệt kinh ngạc, không ngờ chị hàng xóm lại nghĩ thế, rồi sự im lặng của cô lại bị hiểu lầm thành ngầm thừa nhận.
Tờ còn lại là của Hướng Cẩn.
Giờ thì nó đang nằm trong tay Đường Nguyệt, nhưng cô không có can đảm mở nó ra. Đến khi hoàn hồn, cô chợt nhận ra mình đã về đến cửa nhà trong vô thức.
Mẹ Đường: ...
Cửa hàng viên nang thời gian nằm ở gần trường đại học, không khác mấy so với ấn tượng trong ký ức. Lúc trước Đường Nguyệt còn nghi ngờ quán này liệu có trụ nổi lâu vậy không, lỡ chưa đến kỳ mở mà đã dẹp tiệm thì sao? Bây giờ quay lại đây, nghĩ đến điều này, cô còn thấy hơi xấu hổ.
"Vâng."
Cô chầm chậm mở nó ra, chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi.
"Cho hỏi có phải cô Đường không?"
Ngày cha mẹ đến Giang Thành cũng là lúc trời trở lạnh, bầu trời xám xịt một màu, vừa âm u vừa lạnh lẽo.
"Đây là thứ gì thế?"
Đường Nguyệt ăn cơm trong c·h·ế·t lặng.
Bóng người ngồi trên sofa cứng đờ như tượng đá, chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Đường Nguyệt cũng nhúc nhích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.