Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Hãy sống thật tốt nhé
Ánh mắt anh phủ một nỗi buồn dịu dàng như mưa bụi Giang Nam, bao trùm lên tâm trí cô, khiến cô cũng thấy buồn man mác.
Hướng Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng da diết, nhưng lại đáp lời bằng sự im lặng.
Một tháng, một năm? Hay là càng ngắn hơn? Bảy ngày, mười ngày?
Đường Nguyệt cảm nhận được anh cẩn thận, dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mi cô, nhưng chẳng mấy chốc, bàn tay anh dần trong suốt. Đường Nguyệt vươn tay nhưng dẫu có thế nào cũng không nắm được tay anh.
Bỗng dưng, Đường Nguyệt cảm thấy đầu hơi đau nhức.
Thế là cô đã hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Cẩn nhếch môi, nụ cười anh như không trung sau cơn mưa, dịu dàng đến nỗi mắt người ta rơm rớm.
Vào ngày hè trong ký ức ấy, những cây long não rậm rạp tươi tốt, xanh um tỏa bóng, tán lá xào xạc nô đùa, thiếu niên và thiếu nữ rảo bước trên đường, thi thoảng nghiêng đầu ánh mắt chạm nhau, đều không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Cô bước đến, mở cửa ra, nhìn thấy bản thân đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh.
"Biết chứ, em muốn chia tay anh."
Vừa chạm vào chiếc nhẫn là đã có cảm giác mát lạnh trên da, viên hồng ngọc được khảm trên nhẫn đẹp đẽ vô cùng, cũng rực rỡ như máu.
"Nếu anh không thể ở lại trần gian được lâu, vậy anh có vào giấc mơ thăm em không?"
Anh im lặng giây lát mới giải thích: "Không có cầu Nại Hà, anh nhớ mình cứ đi theo một dòng sông rất rộng, rồi đến nhà em."
Rồi như trong mong đợi, quả thật là anh đã đến. Hướng Cẩn hấp tấp chạy về phía cô.
Khi ấy, cô thật sự đã nghĩ, bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Đường Nguyệt kéo anh ngồi xuống sofa, cẩn thận quan sát gương mặt anh. Anh vẫn như trước đây, vẫn giống hệt trong trí nhớ của cô, gương mặt này vẫn đẹp trai với những đường nét thanh tú như trước, chỉ là trông tái nhợt hơn người bình thường một chút thôi.
"Anh yêu em." Anh mỉm cười nhìn cô.
Sau khi Hướng Cẩn qua đời, cô vẫn sinh hoạt và làm việc bình thường, như thể mọi thứ đã quay về quỹ đạo ban đầu. Cô che giấu rất giỏi.
Vẻ mặt Hướng Cẩn tràn đầy bao dung lẫn bất lực: "Xin lỗi em, không phải anh muốn từ chối em mà là anh không thể làm được chuyện này."
Đường Nguyệt không nghe: "Đừng, đừng mà!"
Đường Nguyệt không kìm lòng được mà hỏi: "Anh sẽ ở bên em mãi mãi chứ?"
Đường Nguyệt thử hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân người anh dần tan biến, lần nào tay cô cũng xuyên qua người anh, cô không có cách chạm vào anh.
Khi làn gió đầu tiên lướt qua cửa sổ, Đường Nguyệt chầm chậm mở mắt ra.
Cô nghĩ thế, nhưng không thể hiện ra mặt.
Màu xanh lá này rất giống màu xanh ở nghĩa trang công cộng.
Thế là Đường Nguyệt dụi mắt, ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi."
Đường Nguyệt muốn lên tiếng, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, cô chỉ đành gật đầu.
Hướng Cẩn mỉm cười, v**t v* mái tóc đen dài của cô: "Em biết hết rồi sao."
"Vậy tại sao anh còn đi?" Không đi thì không phải c·h·ế·t.
"Anh về rồi." Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng cô khàn đặc.
Không đâu.
"A Nguyệt." Hướng Cẩn dịu dàng gọi tên Đường Nguyệt.
"Anh ở đây mà."
Những đám mây lửa lớn lướt qua trên các tòa nhà, bầu trời bao la như đang bốc cháy, bóng dáng của Hướng Cẩn như sắp tan biến theo nó, khiến Đường Nguyệt phải cố gắng mở to mắt nhìn anh.
Nếu có thể... nàng muốn quay lại quá khứ, trong ánh nắng mùa hè rực rỡ, nắm tay anh cùng chạy trốn. Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì chạy... mà vì có anh bên cạnh.
...
Chương 35: Hãy sống thật tốt nhé
Đường Nguyệt vừa khóc vừa làm nũng: "Em không thích nghe câu này, em muốn anh ở lại."
Chắc chắn Hướng Cẩn sẽ đến mà.
Nhưng đã không có cơ hội nào nữa.
Dù cô biết thời gian ma quỷ ở lại trần gian có hạn, nhưng không ngờ lại chóng vánh đến thế.
"Có." Ánh mắt của Hướng Cẩn trong vắt: "Nhưng em cũng phải sống thật tốt, nếu không... anh sẽ không tìm thấy giấc mơ của em."
Đường Nguyệt không tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án như thế nào, nhưng vẫn tưởng tượng ra vô số hình ảnh thê thảm.
Thế thì anh đã có thể an lòng rời khỏi đây rồi nhỉ?
Rõ ràng tay trái cô đang cầm chai soda thủy tinh mát lạnh, nghe rõ tiếng bọt khí sủi lên thật sảng khoái, nhưng bàn tay phải được Hướng Cẩn nắm chặt lại nóng mướt mồ hôi.
"Em cần phải về." Lần này, cô nghe được tiếng Hướng Cẩn: "Còn có người đang chờ em."
Cây cối um tùm nơi nghĩa trang, cô và Hướng Cẩn cùng bước lên những bậc đá. Tấm bia đá cẩm thạch khắc tên chủ nhân một cách rõ ràng và ngay ngắn.
Như máu đỏ tươi ở hiện trường tai nạn giao thông vậy.
Ký ức lướt qua đầu cô như gió.
Đường Nguyệt chỉ sực nhớ ra, Hướng Cẩn đã qua đời khi anh còn rất trẻ, rồi cô sẽ già đi còn anh thì mãi ở lại tuổi thanh xuân này.
Nước mắt rơi xuống áo quần, để lại những vệt loang sẫm màu. Trong tầm mắt mờ nhòe, Đường Nguyệt thấy anh đã trở nên trong suốt đến mức sắp tan biến, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự lo lắng và quan tâm nơi gương mặt anh.
"Sao lại nhìn anh với vẻ mặt này?" Hướng Cẩn cười hỏi.
"Sao mặt em đỏ vậy?" Anh mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong theo, trong con ngươi hẹp dài chỉ có bóng hình mỗi mình cô.
Thái độ của Hướng Cẩn là câu trả lời khẳng định nhất.
Đây là chuyện cô không biết, càng không thể thay đổi. Điều duy nhất cô làm được là trân trọng từng phút giây ở cạnh Hướng Cẩn.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, không còn bóng dáng anh trong phòng, cô ngồi xuống ôm lấy chính mình.
Không đúng, những việc đó ở xa quá, vấn đề gần hơn ở ngay trước mắt đây – ma có thể nán lại trần thế được bao lâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước chiếc xe tải lớn, chiếc xe của Hướng Cẩn mỏng manh như giấy, anh đã nhắm mắt và ngừng thở trong chiếc xe đó. Đến khi đôi mắt dịu dàng kia mở ra, anh xuất hiện trước mặt cô, thì anh đã không còn là người.
Cũng chính nơi này, Hướng Cẩn từng đưa một chiếc nhẫn cho cô, đó là di vật của mẹ anh, vừa nhìn là đã biết nó rất đắt. Cô kinh ngạc, mừng rỡ pha lẫn chút xấu hổ.
Người và ma có thể ở bên nhau được không? Đường Nguyệt không biết. Nhưng khi anh hiện ra trước mắt cô, cô hiểu rõ một chuyện. Dù trước đó bọn họ từng có một khoảng thời gian trục trặc trong tình cảm, dù cô từng muốn chia tay với anh, nhưng cô chưa từng hối hận khi quen biết và hẹn hò với anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy thì em hãy sống thật tốt, thế mới nhớ được anh chứ."
Đường Nguyệt không hỏi đồ ăn anh mua đâu rồi, cũng không hỏi tại sao bây giờ anh mới về. Cô chẳng thốt lên được câu nào, chỉ nhìn anh cất bước đến gần mình với đôi mắt đỏ hoe.
Anh tặng cho cô thật sao?
Đúng thế, cô nên tỉnh dậy thôi.
Một tia sáng bỗng dưng xuất hiện giữa đêm tối.
Đây cũng là nơi mẹ của Hướng Cẩn an giấc nghìn thu.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cảm xúc chua xót chực trào lại dâng lên, Đường Nguyệt hít mũi, mắt không rời gương mặt anh dù chỉ một giây: "Chỉ là... nhớ anh một chút thôi."
"Nếu được thì... em hãy quên anh đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhớ cái lần ở vịnh một thành phố ven biển, cô chờ đợi sự xuất hiện của Hướng Cẩn trong lo lắng. Nhân viên du thuyền giục cô lên thuyền, bảo cô đừng đợi, nhưng cô vẫn quyết tâm đứng tại chỗ chờ anh.
Trần nhà màu trắng, ghế nằm êm ái, những chậu cây xanh mướt... Có giọng nói lạ vang lên: "Cô phải trở về rồi..."
Hướng Cẩn tỏ vẻ buồn bã, anh thở dài: "Vì anh muốn tận mắt gặp em, có khi gặp em rồi, em bằng lòng cho anh thêm một cơ hội thì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khoảnh khắc vội vã, hai người nắm chặt tay nhau và cùng bước lên thuyền, mồ hôi ứa ra trong lòng bàn tay. Bàn tay dày rộng có thể dễ dàng bao phủ cả bàn tay cô, rõ là yên tâm rồi nhưng tim cô cứ đập liên hồi.
Chỉ trong giây lát mà thôi.
Khi anh về, anh không mang gì theo, vẫn thản nhiên như thể vừa ra ngoài đi dạo rồi thôi.
Ánh mắt của Hướng Cẩn vẫn ấm áp vô biên: "Ừm."
Hướng Cẩn nghĩ ngợi: "Nếu là thế giới [Liêu Trai Chí Dị] thì chắc là được đó."
Nếu là lúc bình thường, đây sẽ là một câu đùa vui dí dỏm, nhưng giờ nó lại giống một lời ám chỉ khéo léo hơn. Vì cả hai người đều biết rõ đây không phải [Liêu Trai Chí Dị], đây là nơi người và ma chia cách rạch ròi.
"Vậy anh nói xem, người và ma có thể ở bên nhau không?"
Cô hỏi: "Anh có biết lý do hôm đó em hẹn anh ra quán cà phê là gì không?"
Cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên, chẳng biết từ khi nào, cánh cửa đóng chặt đã hé ra một khe nhỏ, ánh sáng chói mắt le lói ở khe cửa.
"Vì trời nóng quá đó." Đường Nguyệt ngại ngùng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt một màu xanh xanh.
Đường Nguyệt gượng cười, cố tỏ vẻ thoải mái: "Em biết anh c·h·ế·t rồi, nhưng anh về đây bằng cách nào? Ma có đi qua cầu Nại Hà thật không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.