Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137


Tang Linh lạnh mặt: “Không yêu, cút.”

Thẩm Chi Diễn lại hỏi: “Còn có yêu cầu nào khác không?”

[Cái này mà là phiền sao? Đây là ngọt từ mật tràn ra!]

Kiều Thi Thi đột nhiên nói: “Mọi người đợi chút, chúng tôi còn có chuyện muốn công bố.”

Nói xong, anh đi về phía trước, ôm Khương Đào lên.

[???]

Quả nhiên, cô vừa nói lời này, Thẩm Chi Diễn đi ra, tao nhã hành lễ: “Thần đã đọc thông báo, nghe nói chỉ cần có thể cứu được công chúa, là có thể lấy được nàng?”

Chương 137

Thẩm Chi Diễn dùng tay che lại, sau đó nhẹ nhàng hôn lên bên mặt cô một cái.

Khương Đào: “Ngươi muốn dẫn tay quay về cũng được, nhưng ta có mấy yêu cầu này, ngươi phải thỏa mãn ta.”

Tất cả mọi người đều dừng bước chân.

Tang Linh cũng đau khổ nhíu mày.

Thẩm Chi Diễn xoay người muốn rời đi.

[Đối với cặp đôi khác mà nói, nhiệm vụ này rất khó, nhưng đối với anh Tần mà nói lại là chuyện ngày thường]

Còn có một lần, là một con gấu Tần Ngộ bị mắc kẹt, sau khi bọn họ cứu nó ra, dưới sự chỉ đường của nó, đã đến được sơn động của con rồng.

Trên đường quay về, Khương Đào bắt đầu đưa ra đủ các loại yêu cầu.

Thẩm Chi Diễn: “...”

Thẩm Chi Diễn đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói: “Xin hỏi có phải công chúa Khương đúng không?”

Trans: Thanh Long

[Trời sinh một đôi, chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc]

Tô Noãn nắm chặt tay: “ Bệ hạ yên tâm, ta có dự cảm, sắp có dũng sĩ xuất hiện rồi!”

Thẩm Chi Diễn cười thầm trong lòng.

Nhưng anh ấy nhanh chóng lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ đáng sợ này.

Kiều Thi Thi đi ra: “Cảm ơn mọi người, phim ngắn vô cùng đặc sắc.”

Thế là tất cả mọi người đều quay lại vị trí của mình.

Tô Noãn vội vàng gọi anh lại: “Không sao, chỉ cần ngươi có thể cứu được công chúa ra, chuyện sau đó chúng ta có thể thương lượng lại.”

Nghĩ đến bản thân lợi dụng Thẩm Chi Diễn hoàn thành nhiệm vụ, nên hơi xấu hổ và chột dạ, cố ý hỏi: “Hay là, anh vẫn nên để em xuống đi.”

[Tôi vừa bị khuôn mặt đẹp trai của anh Thẩm mê hoặc mà cho rằng không có ai có thể vượt qua được tạo hình này của anh, không ngờ rằng tôi đã đánh giá thấp anh Tần, đẹp trai so với sự đáng yêu trước mặt không đáng một xu!!]

Khương Đào nửa tin nửa ngờ nghiêng mặt qua.

[Tuy rằng kịch bản rất đơn giản, nhưng thực sự rất buồn cười hahaha]

Ở trên đường đi, họ gặp hai chướng ngại vật, lần thứ nhất là nữ cướp Đoạn Nhạc Nhạc, nàng ta nói thích Từ Tử D·ụ·c nên cướp chàng ta đi.

Đội giải cứu công chúa đã nhanh chóng đến được hang động của con rồng, chỉ là không nhìn thấy con rồng đâu, chỉ nhìn thấy Khương Đào đang mặc đồ công chúa.

Khương Đào lại ương bướng chỉ vào Tần Ngộ: “Ta không muốn, ta muốn ăn con gấu đó!”

Cô chỉ nghĩ đến sự vui vẻ khi được làm nữ cướp cướp người.

Lúc này, các nữ khách mời khác cũng thay đồ xong, vừa đi ra là đã nhìn thấy Tần Ngộ đang đeo tai gấu nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương tử họ Thẩm vui vẻ đồng ý.

Thẩm Chi Diễn: “Ta?”

[Tuy là như vậy nhưng anh Tần càng thê thảm hơn hahaha]

[Nhìn thấy điên cuồng chụp màn hình!]

Cô chủ yếu là bởi vì nhập vai, cũng quên luôn chuyện này.

“Nhưng mà, nhiệm vụ ẩn kẹp trong kịch bản của mọi người vừa nãy, nếu hoàn thành nhiệm vụ, tuần sau có thể khiến cho tổ chương trình đáp ứng một yêu cầu nhỏ không quá đáng, nhưng rất đáng tiếc, chỉ có hai người hoàn thành nhiệm vụ.”

[AAA, là thần chú tình yêu à?]

Vào lúc mọi người cho rằng tập này sắp đến lúc kết thúc rồi.

Vương tử đi rồi thì còn diễn cái gì?!

Thẩm Chi Diễn: “Được.”

Trên kịch bản có câu này à?

Khương Đào lại tiếp tục nói ra yêu cầu, nhưng anh đều — Đáp ứng, không hề có dáng vẻ không kiên nhẫn gì.

Sau khi hết quảng cáo, trước mặt khán giả lại lần nữa xuất hiện màn hình phát trực tiếp, tám vị khách đều ở trong mỗi căn phòng nhỏ khác nhau cố gắng đọc kịch bản.

Thẩm Chi Diễn: “Thần có thể cứu công chúa, nhưng thần muốn xác định nàng ấy là người thần thích thì mới có thể cưới.”

Khương Đào mở to hai mắt nhìn anh, hai má chậm rãi đỏ ửng.

[Độ ngọt vượt quá chỉ tiêu! Tôi không được rồi!]

Khương Đào nghe thấy thế, càng thản nhiên hưởng thụ cái ôm của anh.

Trên vai của Thẩm Chi Diễn khoác áo, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

[Tôi cũng vậy…]

Tần Ngộ: “???”

Khương Đào: “Ta cứ muốn ăn con gấu đó.”

Quốc vương không quyền lực không hợp tác, hoàng hậu chỉ có thể tự mình lên, bạn bè trợ giúp đi theo là — Tang Linh và Từ Tử D·ụ·c.

Thẩm Chi Diễn im lặng một lúc: “Ta lén nói một bí mật với nàng.”

[Thực sự buồn cười như vậy sao? Mạch não của Khương Khương là cái gì kỳ lạ vậy]

Đầu tiên là muốn ăn đủ thứ, sau đó phát hiện cái này chỉ làm khó Tang Linh và Tần Ngộ thì đổi sang kế sách khác.

Bùi Hàn Dữ và Tô Noãn đóng vai quốc vương và hoàng hậu ngồi ở vị trí cao.

Thẩm Chi Diễn kiên nhẫn nói: “Nó da thô thịt dày, ăn không ngon.”

[Hahaha, tuy anh Tần là người đầu tiên hoàn thành, nhưng sao tôi lại cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười như vậy chứ!]

“Không sao, anh có thể ôm được.”

Tần Ngộ: “???”

Tất cả các diễn viên đều đi ra, cúi chào trước ống kính máy quay với khán giả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Công chúa Đào muốn nghe là chuyện cười, không phải là cười nhạt…Xem mà cũng xấu hổ thay anh]

Khương Đào: “...”

Khương Đào: “...”

[Câu cuối cùng của anh Thẩm chân thành đến bất ngờ, tôi cảm thấy anh ấy không phải đang đọc thoại, mà là thực sự nghĩ như vậy]

[Huhuhu, hôm nay công bố! Ngày mai kết hôn!!]

Nhưng mà Thẩm Chi Diễn lại ôm cô vào lòng: “Không sao, chỉ cần là em, rồng anh cũng thích.”

Thấy Tô Noãn mắc kẹt, Bùi Hàn Dữ tiếp lời: “Ngươi đừng có mà mơ!”

Kiều Thi Thi cười nói: “Giữa người yêu, đôi khi cũng sẽ có bất đồng, có cãi nhau, có lúc cũng sẽ nói ra mấy lời quá đáng, tôi hy vọng mọi người mãi mãi sẽ không gặp phải mấy chuyện này, cho dù gặp phải, phản ứng của đối phương cũng sẽ giống như anh Thẩm vậy.”

“Được rồi, người tiếp theo.”

[Anh Thẩm, cái này cũng quá nhạt rồi đó?]

Hoàn thành nhiệm vụ so easy*.

Cô nhìn mồ hôi ở thái dương của Thẩm Chi Diễn nói: “Anh không cảm thấy em rất đáng ghét rất phiền phức à?”

Nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, sau khi Khương Đào sững sờ một lúc, lại hahaha cười to.

Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Không thể ăn gấu, ta đi tìm đồ ăn khác cho nàng được không?”

Bối cảnh mà họ dùng đều là từ công viên giải trí.

Kiều Thi Thi nhịn cười: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị quay rồi!”

*so easy (tiếng Anh): quá dễ dàng

[Đạo diễn Kiều, cô vẫn bỏ qua một nhân tố — Cười c·h·ế·t]

Tuy rất đơn giản, cốt truyện cũng rất lạ đời, nhưng các diễn viên diễn vô cùng nhập vai, các khán giả cũng xem đến thích thú, thỉnh thoảng còn bị họ chọc cười.

Thẩm Chi Diễn nghe thấy câu này, đột nhiên đoán ra được cái gì đó.

Tần Ngộ kinh ngạc khi bản thân đột nhiên được chào đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người xuất phát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Khụ, chỉ có tôi hy vọng, sau này các nam khách mời khác cũng có thể làm kiểu tương tự này thôi sao?]

[Rõ ràng là Khương Đào đang xấu hổ, rốt cuộc anh Thẩm nói cái gì nhỉ!]

Tần Ngộ nhún vai quay trở lại đội ngũ.

Không cần phải thay bộ đồ lông trong thời tiết này, anh ấy thở nhẹ một hơi, nhưng vẫn cảm thấy hơi quá đáng yêu, không hợp với khí chất của mình.

Khương Đào: “Ừm.”

Lại thấy Kiều Thi Thi nhìn về phía hai người Thẩm Chi Diễn và Khương Đào.

Bắt đầu quay.

Ngoại trừ chuyện cười nhạt, Khương Đào còn nghĩ ra các phương pháp khác, nhưng yêu cầu dù có oái ăm thế nào, Thẩm Chi Diễn nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ hít một hơi, cố gắng thỏa mãn cô, không có bất kỳ oán hận nào.

Thời gian luyện tập trôi qua nhanh chóng, các khách mời đi ra khỏi căn phòng, chuẩn bị tiến hành trang điểm đơn giản, sau đó quay.

Đến cả Khương Đào cũng không thể ngăn được ánh mắt nhìn sang Tần Ngộ, đồng thời còn có ý đồ đi sờ tai anh ấy.

Sau khi trang điểm một lượt, mọi người coi như cũng nhìn ra được, đây chắc là phim cổ tích ngắn.

Cuối cùng Khương Đào cũng không còn cách nào khác, yêu cầu trên kịch bản đều nói hết rồi, Thẩm Chi Diễn cũng không nói cô phiền, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân cô thôi.

Khương Đào lười biếng ngước mắt: “Là ta.”

Anh ấy bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Sau khi cười xong, lại vỗ vỗ Thẩm Chi Diễn: “Kể tiếp!”

Cô ấy vừa nói xong thì mở máy chiếu.

Kiều Thi Thi đọc nhiệm vụ của từng người ra, đều là kiểu như Khương Đào, khiến cho đối tượng của mình tỏ ý phiền chán với mình.

[Tình yêu của vương tử và con rồng cũng rất đẹp huhuhu]

Bùi Hàn Dữ: “Đúng vậy.”

Thẩm Chi Diễn: “Không vấn đề gì.”

Khương Đào thấp giọng: “Thế…Được rồi.”

‘’Anh Tần…Dễ thương.”

Tô Noãn: “???”

Tần Ngộ & Tang Linh: “...”

Thẩm Chi Diễn cũng chỉ chọc cô, thấy cô thực sự nôn nóng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười nói: “Được rồi, em thật phiền.”

Nhưng đợi sau khi quay lại quốc gia, mới biết được rằng, hóa ra Khương Đào không phải công chúa thật, cô mới là con rồng.

Đến cả Tang Linh, thái độ đối với anh ta cũng dịu dàng hơn nhiều.

Bùi Hàn Dữ nén giận, nhưng cũng chỉ có thể nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Thẩm Chi Diễn: “Không sao, ta bảo bạn đồng hành của ta giúp nàng tìm đồ ăn.”

[!!!]

Kiều Thi Thi đóng vai trò là người dẫn chuyện: “Ở một vương quốc xa xôi, công chúa bị một con rồng to lớn cướp đi, quốc vương và hoàng hậu sau khi phát hiện đã ra thông báo, nếu như có người có thể cứu công chúa quay trở về thì có thể cưới nàng, trở thành phò mã…”

[Huhuhu công chúa Đào đáng yêu quá!! Trái tim rung động!!]

[Anh Tần!!! Tai gấu và tay gấu có thể đeo vĩnh viễn được không!!]

[Xin lỗi anh Tần, nhưng vẫn rất buồn cười hahaha]

Sự so sánh thê thảm giữa Khương Đào và Tần Ngộ, khiến cho chỗ này trở thành một biển vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh khẽ cười: “Không cảm thấy, anh cảm thấy đáng yêu.”

Khương Đào thỏa mãn hoàn thành nhiệm vụ, vô cùng vui vẻ.

Mà Tần Ngộ đeo tai gấu và xỏ găng tay gấu.

Anh cũng không nghĩ đến mối nguy cơ lớn của mình lại đến từ tai gấu…của Tần Ngộ.

Thẩm Chi Diễn và Khương Đào đưa mắt nhìn nhau, đi đến chính giữa, đồng thời cầm lấy mic mà nhân viên đưa cho.

[...]

Thẩm Chi Diễn: “Không vấn đề gì.”

Mà lần này, trong ống kính lại xuất hiện Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn: “Bọn ta đến cứu nàng quay về.”

Chẳng lẽ anh ấy thực sự gắn mác dễ thương à?!

Thẩm Chi Diễn nghĩ một chút: “Có một con chim cánh cụt, rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi nhổ lông của mình, cuối cùng nhổ trụi lông, nó nói một câu: “Lạnh quá.””

[Giọng điệu cưng chiều như vậy, vốn chính là cặp đôi đang mắng yêu mà!]

Đoạn Nhạc Nhạc vỗ một cái: “Toang rồi, tôi quên mất!”

Khương Đào làm đủ trò, nhưng Thẩm Chi Diễn vẫn không hề mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là do cô tức giận, Thẩm Chi Diễn mới nói ra câu “em thật phiền” đó.

Cuối cùng, ngược lại là bản thân Khương Đào cảm thấy hơi xấu hổ.

Sau đó anh đi đến trước mặt Tang Linh, thâm tình chân thành nhìn cô: “Cô yêu tôi không?”

[Sẽ không phải là công khai ngay tại chỗ đó chứ! k*ch th*ch như vậy?!]

Bùi Hàn Dữ nhạt nhẽo đọc lời thoại: “Thông báo đã được đưa ra nhiều ngày rồi, nhưng vẫn chưa có dũng sĩ xuất hiện, ta vô cùng lo lắng cho con gái của chúng ta…”

Cô ho một tiếng tiếp tục nói: “Thứ hai, ta đói rồi, muốn ăn thứ gì đó.”

Đầu tiên là Tần Ngộ, lúc đầu gặp mặt, anh được đám Thẩm Chi Diễn cứu, muốn gia nhập đội của bọn họ.

Khương Đào nhếch khóe miệng, chui vào trong lòng anh.

Khương Đào: “Hai chân của ta không thể chạm đất, thế nên cần có người ôm ta.”

“Ta muốn ngươi kể chuyện cười cho ta!”

“Thế để mọi người xem xem, rốt cuộc là hai người nào hoàn thành nhiệm vụ!”

Khương Đào cố hết sức tỏ vẻ tự nhiên nói: “Đương nhiên, lúc trước có một tên cướp đã cướp khăn tay của ta đi, ngươi phải đi tìm về cho ta.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137