Ăn Cơm Mềm Không - Từ Liễm
Tử Liễm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8
Trợ lý Xa gõ cửa bước vào, chào hỏi Lâm Thiên Vận xong, báo cáo: “Người chụp lén đã bị bắt, kết quả cụ thể vẫn phải chờ cảnh sát thông báo.”
Mặc dù hợp đồng không quy định rõ ràng, nhưng Lâm Thiên Vận mặc định những món quà Hứa Ứng Quý tặng cô sau khi ly hôn đều không được mang đi.
Lâm Thiên Vận giơ bức ảnh lên ngắm nghía.
Khoảnh khắc mở hộp ra, mắt Lâm Thiên Vận sáng lên, đây là kiểu dáng cô thích.
Lâm Thiên Vận lập tức có thiện cảm với cô gái này: “Triệu… Hề? Hề nào?”
Không tặng nữa.
“Thích tiếng gì?”
“Vào đi.”
Tên đàn ông này ánh mắt d*m đ*ng như vậy là muốn làm gì!
Nữ trợ lý uất ức: “Tôi không cố ý, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi… tối nay tôi có thể đi cùng anh.”
Má Lâm Thiên Vận đỏ bừng như ráng chiều.
Oa, bên cạnh Hứa Ứng Quý có nội gián.
Từ xưa gian thần giỏi dùng mỹ nhân kế để mê hoặc quân vương, mấy nghìn năm rồi vẫn chưa chán.
Hứa Ứng Quý ngước mắt lên: “Em muốn nuôi ai?”
“Tôi sắp xếp ngay.” Trợ lý Xa hỏi thêm một câu: “Bà chủ có yêu cầu gì về giới tính của vệ sĩ không?”
Hứa Ứng Quý không tiếc lời khen ngợi: “Như mọi khi.”
Triệu Hề: “Hề trong chê bai, xiên xỏ.”
Hứa Ứng Quý từ từ ngồi thẳng dậy.
Điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn mới.
Bị cô ném hai trăm nghìn vào mặt, lạnh lùng tuyên bố chia tay, cún con đột nhiên hẹn cô ăn cơm??
Cô ta không ngờ Lâm Thiên Vận sau khi xem ảnh phản ứng đầu tiên lại là bảo vệ sự riêng tư của cô ta, bênh vực cô ta… Làm ra chuyện như vậy, nhận được lại là sự an ủi của nạn nhân, cô ta xấu hổ không còn mặt mũi nào, muốn giải thích về khó khăn của gia đình, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể tiếp tục biện minh, bất kể lý do gì, cô ta đều đã làm sai.
Thuê cho tôi thì nói với tôi chứ! Hai má Lâm Thiên Vận ửng hồng, cố tỏ ra kiêu ngạo: “Bà chủ rất hài lòng. Chính là cô ấy.”
Trợ lý Xa nhìn Lâm Thiên Vận.
Xấu hổ quá!!!
“Cô Hứa… xin lỗi. Tôi không nên lừa cô, không nên nói dối.”
Chương 8
Hứa Ứng Quý còn có việc phải làm, Lâm Thiên Vận dẫn Triệu Hề đi trước.
Sợ dọa người ta, Lâm Thiên Vận dịu giọng nói: “Em gái, đây là em phải không?” Cô đưa bức ảnh cho nữ trợ lý xem.
“Sếp.”
Tay cô gái lạnh ngắt, bắt đầu run rẩy: “Không, không phải tôi chụp…”
Lâm Thiên Vận lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ tham lam không nên có.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao lại tặng tôi vòng cổ?”
“Hồ sơ của cô rất đẹp, con người cũng vậy. Hy vọng tâm hồn cũng vậy.”
Cô cười như một đứa trẻ đòi kẹo: “Vậy anh có hài lòng với biểu hiện của tôi không?”
Nghĩ đến giọng nói trầm thấp, ngọt ngào bên tai của Hứa Ứng Quý vừa rồi, Lâm Thiên Vận lúc này vẫn còn cảm thấy hơi ngứa ngáy.
“Ông ——” Trợ lý Xa làm việc rất hiệu quả, dẫn theo vệ sĩ được chọn cho Lâm Thiên Vận, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào này.
“Kẻ lừa đảo.” Lâm Thiên Vận chuyển tầm mắt từ màn hình sang cô gái, kéo cổ tay đối phương, lạnh lùng tháo chiếc vòng vàng xuống.
Làn da cô trắng nõn, không còn tóc dài che phủ, chiếc cổ thiên nga đặc biệt gợi cảm xinh đẹp, ánh mắt Hứa Ứng Quý dừng lại ở cổ cô vài giây, cúi đầu đeo vòng cổ cho cô.
Anh ta lặng lẽ đóng cửa văn phòng lại, gõ cửa một lần nữa.
Góc chụp c·h·ế·t người này, không có chỉnh sửa ảnh, không có filter mà vẫn đẹp trai như vậy, người đàn ông có đường viền hàm dưới đẹp thật sự rất ăn ảnh.
Lâm Thiên Vận ngạc nhiên: “Tôi thể hiện rõ ràng vậy sao?”
Im lặng vài giây.
Chuyến công tác này coi như uổng công rồi.
Nhìn thấy Lâm Thiên Vận đột kích kiểm tra, Hứa Ứng Quý đầu tiên là sững người một chút, sau đó đặt công việc đang làm sang một bên: “Không đi dạo phố à?”
“Được.” Lâm Thiên Vận không hỏi nhiều, đưa tay ra, vén tóc dài lên rồi quay người lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Thiên Vận nhận ra sự việc không đơn giản.
Là sơ yếu lý lịch của cô gái này.
Hứa Ứng Quý đứng dậy: “Giúp em đeo vào nhé?”
Nhìn đến đây, Lâm Thiên Vận dù có ngốc cũng hiểu, cô trợ lý này là người quen của bố Từ Tố Đồng.
Tội lỗi, tội lỗi.
Hứa Ứng Quý đưa tay ra, từng chút từng chút rút tập tài liệu bị cô đè lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô: “Có gì em cứ hỏi thẳng tôi.”
Triệu Hề có hỏi tất đáp: “Có.”
Lâm Thiên Vận là người có khí chất, ra ngoài rất ít khi chịu thua thiệt.
Cô lại hỏi: “Cô có thể phân biệt được các giọng nam khác nhau không?”
“Cho tôi à?” Lâm Thiên Vận do dự một chút, mở túi ra. Hộp được thiết kế rất tinh xảo với dải ruy băng nhung, nhìn logo giống với thương hiệu mà Lương Ngộ tặng hôm qua.
Đi được vài bước, nhớ đến cô gái trong ảnh tay cầm giấy, bên chân còn có cốc cà phê bị đổ, chắc là lỡ tay làm đổ cốc cà phê nên theo bản năng lấy giấy lau tay vịn ghế, bị người ta cố tình chụp dựa vào nhau, nói không chừng cũng là nạn nhân.
Mặt dây chuyền của chiếc vòng cổ này được thiết kế rất độc đáo, những viên kim cương nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da của cô như đang phát sáng, rất hợp với chiếc váy cô mặc hôm nay, Lâm Thiên Vận yêu thích không rời tay: “Cảm ơn sếp Hứa.”
“Có người chụp lén tôi, thì sẽ có người theo dõi em.” Hứa Ứng Quý nói: “Để lão Xa sắp xếp tài xế và vệ sĩ cho em nhé?”
Hứa Ứng Quý: “Tiền của em không đủ trừ.”
“Ừm.” Hứa Ứng Quý nói: “Sắp xếp xe đưa bà chủ về.”
“Đừng bà chủ bà chủ nữa, nghe già c·h·ế·t đi được, gọi tôi là Thiên Vận.” Lâm Thiên Vận hỏi: “Cô có bạn trên mạng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai ngờ Lâm Thiên Vận lại rất sảng khoái: “Làm phiền trợ lý Xa vậy.”
“Vậy thì sao?”
Bước chân Lâm Thiên Vận khựng lại.
Hứa Ứng Quý tắt camera giám sát, quay lại vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của cô: “Tin đồn không được xác thực, em rất thất vọng à?”
Lâm Thiên Vận cũng không lộ vẻ gì, mỉm cười chào hỏi họ.
Nghĩ đến việc sau khi ly hôn ngay cả vệ sĩ cũng không thuê nổi, Lâm Thiên Vận có chút buồn bã, cô đưa tay sờ sờ chiếc vòng cổ trên cổ, vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ không muốn ly hôn.
Chờ trợ lý Xa đi rồi, Lâm Thiên Vận thận trọng xác nhận: “Tiền thuê vệ sĩ không trừ vào tiền tiêu vặt của tôi đấy chứ?”
Đúng vậy, đặc biệt là giọng nam thần trên mạng, chỉ cần kẹp giọng một chút là thay đổi ngay.
Lâm Thiên Vận suýt nữa bị chiêu “ra tay trước” này của anh làm cho mất bình tĩnh, ngẩn người hai giây mới lấy lại chủ động, ném trả anh câu hỏi đó: “Anh có gì muốn nói không?” Cô cúi đầu sát lại gần mặt anh.
Hai năm, trùng với thời hạn kết thúc hôn nhân của Hứa Ứng Quý và cô.
Cô gái tốt nghiệp trường danh tiếng, vì muốn leo lên cao đã chấp nhận quy tắc ngầm của lão Từ, cố gắng tiếp cận Hứa Ứng Quý, cô ta biết rõ hậu quả của việc chụp lén ở văn phòng tổng giám đốc, không thể ngốc đến mức đi làm trái pháp luật.
Vào thang máy, cô lên tiếng: “Có phải tất cả đàn ông trên thế giới khi nói chuyện dịu dàng đều giống nhau không?”
Lâm Thiên Vận nghiêng đầu cười: “Gọi cô gái này đến đây.”
Giọng điệu anh lạnh lùng: “Người ta quý ở chỗ có tự biết mình, sao phó tổng Từ của các cô lại không có?”
Hứa Ứng Quý bật bàn làm việc thông minh lên, điều chỉnh camera giám sát buổi chiều.
Hứa Ứng Quý nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi bấm máy nội bộ, bảo thư ký dẫn người vào văn phòng.
Trong văn phòng, các nhân viên vẫn bận rộn như thường.
“Cô có phải là ‘thanh khống*’ không?” (*người thích nghe giọng nói)
“Em có gì muốn nói không?” Hứa Ứng Quý ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cô gái đột nhiên thay đổi: “Cô Hứa, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi…”
Có thể thông qua phỏng vấn của văn phòng tổng giám đốc để được tuyển dụng cần phải có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, cô gái này năm nay 26 tuổi, được thăng chức từ chi nhánh lên, cấp trên trước đây là bố của Từ Tố Đồng.
Lâm Thiên Vận ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
“…”
“Đừng căng thẳng.” Lâm Thiên Vận mỉm cười: “Trong sạch thì sẽ tự nhiên trong sạch.”
Vẻ mặt cô gái càng hoảng sợ hơn, sắp khóc đến nơi.
Cô quý mạng, không cần tự do, mười người tám người vệ sĩ vây quanh cũng không thấy nhiều.
“Xong chưa thế?”
“Xác nhận một chuyện.”
Đợi cô gái rời đi, Lâm Thiên Vận lập tức cúi người đòi thưởng: “Thế nào, vừa rồi tôi nói chuyện có phải rất có trình độ không?”
Động tác Hứa Ứng Quý vụng về, thử vài lần mới cài được móc khóa.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Vận nắm lấy tay cô, lấy chiếc vòng tay trong túi xách đeo vào cho cô: “Chờ bắt được kẻ chụp lén, tôi sẽ giúp cô bảo vệ quyền lợi.” Cô lạnh giọng nói: “Yên tâm, kẻ xấu không ai chạy thoát được.”
Hứa Ứng Quý hơi nghiêng đầu, cúi xuống, chóp mũi gần như chạm vào cô: “Hay là đưa hết tiền tiết kiệm của tôi cho em nhé?”
Trợ lý Xa: “Hiểu lầm rồi, tôi nào dám xiên xỏ cô. Giới thiệu một chút, Triệu quán quân, xuất thân từ gia đình võ thuật, có khả năng phản trinh sát đỉnh cao, thành tích có thể kiểm tra, một người địch mười người.” Giá cả cũng địch mười người.
Anh lấy ra một túi mua hàng từ dưới bàn làm việc.
Hứa Ứng Quý: “Không phải đã chuộc hết mấy cái túi xách của em về rồi sao. Còn vất vả kiếm tiền như vậy, vì cái gì?”
Lâm Thiên Vận không xoắn xuýt nữa: “Hợp đồng thuê cô ký bao lâu?”
“Phải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Thiên Vận như bị anh s* s**ng qua lớp váy.
“Tiếng s·ú·n·g.”
“Tại sao gặp cô ấy?”
Lâm Thiên Vận lập tức thẳng người dậy: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Triệu Hề sững người một chút: “Tôi không hiểu ý của bà chủ.”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Đã bị cho ra rìa hơn ba tháng rồi.
“Chờ chút.”
Lần trước Hứa Ứng Quý đã dặn dò bà chủ đến không cần thông báo, Lâm Thiên Vận trực tiếp đi vào văn phòng anh.
“Cần nữ, ngoại hình không quan trọng, giỏi là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thưởng thức xong vẻ đẹp trai của sếp Hứa, cô bắt đầu phân tích, bức ảnh được chụp lén ở cửa phòng làm việc của Hứa Ứng Quý, người bình thường không vào được văn phòng tổng giám đốc, cũng không có gan lớn như vậy.
Trợ lý Xa rõ ràng là coi cô như cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo, không thể tự chăm sóc bản thân, nhìn thẳng về phía Hứa Ứng Quý báo cáo: “Đây là vệ sĩ riêng Triệu Hề được thuê cho bà chủ.”
Trong ảnh Hứa Ứng Quý đang ngồi, nữ trợ lý quay lưng về phía ống kính ngồi xổm bên cạnh chân anh, trên tay cầm giấy, hình ảnh đỏ mặt cúi đầu khiến người ta liên tưởng.
Lâm Thiên Vận nhét ảnh vào túi xách, chuẩn bị đi tìm Hứa Ứng Quý vạch trần để đổi lấy tiền thưởng.
“Tôi biết.” Lâm Thiên Vận vỗ vỗ mu bàn tay đối phương, còn muốn nói gì đó, Hứa Ứng Quý đưa một tập tài liệu đến trước mặt cô, cô ngơ ngác, do dự một chút rồi nhận lấy.
Vẻ mặt Hứa Ứng Quý thản nhiên.
Định kiếm một khoản lớn, không ngờ Hứa Ứng Quý đã sớm biết nội gián là ai.
Hứa Ứng Quý nheo mắt nhìn cô, cầm bức ảnh lên, cúi đầu nhìn.
Muốn nói với họ rằng cô không phải người như vậy!
“Xong rồi.”
Chủ đề chung hơi ít.
“Lát nữa đi.” Lâm Thiên Vận ngồi lên bàn làm việc của anh, vòng ba cong vểnh đè lên tài liệu anh vừa ký xong, bắp chân lơ lửng giữa không trung, cằm hơi nâng lên, đôi môi đỏ như lửa: “Xem cái này trước đã.”
Người gây chia rẽ này chức vị không thấp.
“Cô thích là tốt rồi.” Trợ lý Xa nịnh nọt cười nói: “Một người không đủ dùng thì cô cứ nói với tôi.”
Hứa Ứng Quý dùng ngón tay vuốt tóc cô: “Tính là tài sản riêng của em.”
Triệu Hề: “Hai năm.”
Các tiểu thư đều yêu thích tự do, rất ghét bị người khác theo dõi. Công chúa sa cơ thất thế cũng là công chúa.
“Ai cũng có thể nuôi, trừ sếp Hứa.” Lâm Thiên Vận cười qua loa: “Sắc đẹp như anh tôi không nuôi nổi.”
Cô nhìn về phía Hứa Ứng Quý.
Lâm Thiên Vận thở dài: “Sếp Hứa ở vị trí cao, không biết có những người chỉ có thể dựa vào tiền để duy trì sự sống, không có tiền sẽ bị nghèo c·h·ế·t. Giống như có những tình cảm, chỉ có thể dùng tiền nuôi dưỡng, không có tiền thì héo tàn.”
Tài Nguyệt: [Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?]
Vui vẻ xong, cô lại hỏi: “Cái này có tính là tài sản chung trong hôn nhân không?”
Lâm Thiên Vận an ủi cô gái: “Làm khó cô rồi.” Người chụp ảnh vẫn chưa bị tìm ra, nguồn gốc chưa bị ngăn chặn, cô gái này bất cứ lúc nào cũng có thể bị gán mác quyến rũ sếp, sau này đổi việc cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ánh mắt anh rất nguy hiểm, Lâm Thiên Vận nghiêng đầu ra xa: “Bức ảnh là thật.”
“Anh cũng thấy cho ít quá hả?” Lâm Thiên Vận ngồi xổm xuống bên cạnh ghế làm việc, khuỷu tay chống lên chân Hứa Ứng Quý, nâng mặt lên chớp chớp mắt làm nũng: “Trùng hợp với suy nghĩ của tôi quá.” Trong mắt cô chỉ có ba chữ: Tăng lương.
Lâm Thiên Vận quay người lại, nhón chân ôm cổ anh làm nũng: “Cảm ơn chồng~”
Người của lão Từ?
Không muốn ly hôn với Hứa Ứng Quý, trong đầu lại còn nhớ thương cún con, từ khi nào cô trở nên tham lam như vậy?
Hứa Ứng Quý chế nhạo: “Đừng có giở trò này với tôi, xét về dáng người và nhan sắc, cô không bằng một phần vạn vợ tôi, dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có thể ngoại tình vì cô?”
Sau khi kết hôn, Hứa Ứng Quý thường xuyên tặng quà cho cô, chỉ là trước đây đều sai người mang thẳng đến nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong hình ảnh, nữ trợ lý cố tình làm đổ cà phê, khi ngồi xổm xuống lau tay vịn ghế thì cúc áo sơ mi đột nhiên bung ra: “Xin lỗi tổng giám đốc Hứa, tôi lau giúp anh.”
Hứa Ứng Quý liếc nhìn chiếc vòng trong tay cô: “Lần sau đừng tùy tiện tặng người khác thứ tôi tặng em.”
Hứa Ứng Quý đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: “Ngày mai cô không cần đến nữa.”
Để khiến cô và Hứa Ứng Quý nảy sinh hiềm khích, đối phương rất “tận tâm”, sợ tin nhắn không đủ để cô tin tưởng, còn gửi đến cho cô một xấp “ảnh thân mật” chụp dựa vào nhau.
Giật cái gì mà giật, chẳng qua là ngồi lên tập tài liệu của anh một chút thôi mà, có cần phải thế không!
“Hiểu rồi.”
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi bàn làm việc, dùng mu bàn tay vuốt phẳng váy, động tác có chút luống cuống.
“Giả.” Hứa Ứng Quý nhìn chằm chằm vào môi cô: “Tôi có thể giải thích.”
Cá tính đấy.
“Không cần không cần.” Lâm Thiên Vận ân cần nói: “Tôi tự bắt xe về là được rồi.”
Cô cười gượng gạo một tiếng, đứng dậy định đi thì lại bị Hứa Ứng Quý gọi lại.
Triệu Hề trả lời: “Giọng nói có thể thay đổi.”
Dù sao cũng là của anh, tặng đi cũng không tiếc.
Lâm Thiên Vận quay về phòng chọn một chiếc vòng tay đính kim cương do Hứa Ứng Quý tặng, chuẩn bị lát nữa mượn hoa hiến Phật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.