Ăn Cơm Mềm Không - Từ Liễm
Tử Liễm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46
“Đồ lừa đảo!” Lâm Thiên Vận quay đầu tiếp tục đi về phía trước: “Anh không được nói nữa!”
Một người lạnh lùng nghiêm túc như Hứa Ứng Quý, vậy mà lại chơi trò trẻ con này, sự đối lập này bất ngờ chọc trúng điểm cười của Lâm Thiên Vận.
Sợ quên mất vị trí của điểm tham quan, cô cầm lấy điện thoại của Hứa Ứng Quý trên tủ đầu giường để ghi chú lại.
Trước khi khởi hành, Lâm Thiên Vận thức cả đêm ôm điện thoại tìm kiếm thông tin.
Hứa Ứng Quý nắm lấy tay cô, kéo cô vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh văn phòng, hất cằm về phía túi mua sắm trên ghế sofa: “Mở ra xem có thích không.”
“Không đâu.” Lâm Thiên Vận rất chắc chắn.
Lâm Thiên Vận nhìn anh, rồi đi tới mở hộp quà.
“Được!”
“… Hứa Ứng Quý, anh phiền c·h·ế·t đi được!”
Dòng tiếp theo: Sự khác biệt giữa cún con và sói con
“… Ý tớ là gần đây anh ấy cứ giữ khoảng cách với tớ, rất kỳ lạ.” Lâm Thiên Vận nói.
“…”
Lâm Thiên Vận lắc đầu: “Em nói là một tác phẩm khác. Một đứa bé vừa giống anh, vừa giống em.”
“…”
Là do nhà thiết kế mà Lâm Thiên Vận yêu thích làm ra.
Lo lắng cô chỉ nhất thời nổi hứng, Hứa Ứng Quý không để tâm lắm, trên giường cũng tỏ ra lãnh đạm, tránh để xảy ra sơ suất.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Thiên Vận không tốt, trong lòng trợ lý Xa cảnh giác.
Liêu Tự đang mang thai nên hay đa nghi, Lâm Thiên Vận không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ là muốn đi xem có phải gần đây Hứa Ứng Quý bận công việc quá không.
Vẫn không quên hô khẩu hiệu: “Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng!”
???
Âm nhạc sôi động vang lên ầm ĩ.
“Không có gì đâu.” Cô cười với anh: “Anh bận lắm à?”
Thì ra Hứa Ứng Quý không muốn cô mang thai là muốn tạo bất ngờ cho cô.
“Chuyện này cũng có liên quan sao?”
“Bây giờ thì mấy lần?”
“Tần suất sinh hoạt vợ chồng của hai người trước đây là một ngày mấy lần?”
Anh lạnh nhạt, Lâm Thiên Vận lại cứ tìm cách quyến rũ anh.
Lâm Thiên Vận: “…”
“Trên mạng là cún con, ngoài đời là c·h·ó sói, cậu không biết anh ấy chơi với tớ cuồng nhiệt đến mức nào đâu!”
“Đương nhiên.” Liêu Tự đang trong giai đoạn thai kỳ nhạy cảm, bất kỳ manh mối nào cũng có thể trở thành công cụ phá án của cô ấy.
“Hả?”
Khi đi khám thai cùng Liêu Tự, Lâm Thiên Vận nhắc đến chuyện này, khiến Liêu Tự vô cùng coi trọng: “Có phải anh ta có người khác rồi không?”
“Em có muốn gì đặc biệt không?” Hứa Ứng Quý đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Vận và anh là hôn nhân hợp đồng, tuy rằng thỏa thuận tiền hôn nhân là giả, nhưng Lâm Thiên Vận vẫn luôn coi là thật, hạnh phúc ân ái trong hôn lễ đều dựa vào diễn xuất, căn bản không hề cảm nhận kỹ càng, sau đó vì tình trạng của công ty lão Lâm nên cũng không có tâm trạng chụp ảnh cưới, càng không có sức lực đi hưởng tuần trăng mật.
Cô quyết tâm dậy sớm tập thể d·ụ·c, mua cả khóa học huấn luyện viên cá nhân, thảm yoga, máy tính bảng, quần áo thể thao.
Lâm Thiên Vận từ trạng thái “đã nghĩ thông” chuyển sang chế độ “chưa nghĩ thông” trong một giây, lạnh lùng, hùng hổ bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Hứa Ứng Quý ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt toàn là chữ “Rất không cố ý”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không tập nữa.”
Lâm Thiên Vận lắc đầu, cô ít khi đến công ty của Hứa Ứng Quý, nhưng chắc là không có.
Lâm Thiên Vận giả vờ lạnh lùng: “Sếp Hứa của các anh có trong văn phòng không?”
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi, em đứng một lát rồi đi.”
“Vì em háo sắc.”
Lâm Thiên Vận vừa vào văn phòng đã cầm bình tưới nước lên.
Bóng dáng nhảy nhót trước cửa sổ sát đất chồng lên mảng vàng này, lúc lắc lư lúc nghiêng ngả.
“Anh ta không trêu chọc người khác, khó đảm bảo người khác không để ý đến anh ta. Đi kiểm tra đi, đi ngay bây giờ.” Liêu Tự bày mưu tính kế.
Nhưng nghĩ đến việc cô đã tin là thật suốt năm năm, cô lại không cười nổi nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Được rồi được rồi, chán rồi, không còn hứng thú với cô nữa rồi.
Hứa Ứng Quý đứng sau cô: “Muốn cùng em đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu, tiện thể chụp ảnh cưới. Du lịch mệt mỏi không thích hợp để mang thai, chuyện sinh con, hoãn lại đến năm sau nhé?”
“Thử xem?”
Chương 46
Hứa Ứng Quý nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, đôi mắt đen sâu thẳm, hạ giọng hỏi: “Gần đây có thích cún con không? Chị.”
“Cũng bình thường.” Hứa Ứng Quý nói: “Đi dạo phố với em nhé?”
Mặt trời ló dạng, in trên cửa sổ sạch sẽ một mảng vàng rực rỡ, những tia sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa, đổ bóng hình học xuống sàn nhà.
Thì ra học bá cũng lên mạng tra cứu đáp án.
Hứa Ứng Quý khẽ sững người.
Mật khẩu màn hình khóa của anh là sinh nhật của Lâm Thiên Vận, nhìn thấy ảnh nền cũng là cô, Lâm Thiên Vận rất hài lòng.
Hứa Ứng Quý: “Không phải đã sáng tạo ra rồi sao.”
Mỗi tháng Hứa Ứng Quý đều đúng hạn nộp lên bảy con số, nếu bên ngoài có người khác, thì làm sao đến lượt cô “nằm hưởng”.
— Dù bận đến đâu cũng không thể lạnh nhạt với cô!
Ban đêm, cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu tím khói, đi tất đen, giày cao gót mảnh, nhưng gót giày quá cao, cô sợ ngã, đành phải vừa tạo dáng vừa vịn tường: “Ông xã~” Cô liếc mắt đưa tình với Hứa Ứng Quý đang ở trong phòng sách.
“Anh mắng em lười như heo à? Đến lúc phải đổi cho Cẩu Bảo một người bố dượng khác rồi.” Nhắc đến bố, Lâm Thiên Vận ngồi dậy khoanh chân, vòng hai tay qua cổ Hứa Ứng Quý, rúc vào lòng anh: “Hứa Kính Hiên làm bố rồi, anh có ghen tị không?”
Cô vẫn muốn bù đắp lại.
Lâm Thiên Vận hơi đỏ mặt, giơ hai ngón tay.
“Sinh mệnh ngắn ngủi, tác phẩm vĩnh hằng, cho nên… em muốn cùng anh sáng tạo ra một tác phẩm.”
Hứa Ứng Quý đứng ở cửa thư phòng, tay bưng cà phê, vẻ mặt uể oải, ánh mắt từ người Lâm Thiên Vận đang bất động chuyển sang máy tính bảng, sau đó đưa tay lên, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đồ đàn ông gian xảo!
Dường như rất hối hận vì đã không phát hiện ra sớm hơn, anh mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
“Nói cho anh biết một bí mật.” Lâm Thiên Vận say mê cảnh đẹp, không nhịn được nói: “Trước đây, em đã thích anh một thời gian.”
Lâm Thiên Vận nhận thấy ánh mắt của anh, quay mặt về phía thư phòng: “Sống c·h·ế·t có số, giàu sang do trời, em thấy mình không vận động sẽ sống lâu hơn.”
Cô kinh ngạc nói: “Thích!”
“Nghe theo anh.” Lâm Thiên Vận xách váy cưới vui vẻ xoay vòng vòng.
Hết truyện.
“Tớ nghi ngờ cậu đang lái xe.”
“Muốn chụp ảnh cưới bù.” Nhưng chắc Hứa Ứng Quý không có thời gian: “Để sau đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ cần em muốn, anh có thể chiều theo sở thích của em, diễn cả đời.”
Buổi trưa, Lâm Thiên Vận đội một chiếc mũ che nắng, chiếc váy dài buông thõng bên mép thuyền nhỏ, dòng sông phản chiếu bóng dáng của cô và Hứa Ứng Quý, trai tài gái sắc cùng cảnh đẹp hòa quyện, rực rỡ như tranh vẽ.
“Bí mật gì vậy?” Lâm Thiên Vận ngoan ngoãn lắng nghe.
“Ừm.”
Hứa Ứng Quý lắc đầu, khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai cô: “Bởi vì anh luôn quyến rũ em.”
Nằm trong một làng chài ở Ý, dòng sông chưa bị ô nhiễm trong vắt nhìn thấy đáy, những ngôi nhà rực rỡ sắc màu tạo thành một thế giới cổ tích.
Hứa Ứng Quý không hề phớt lờ cảm xúc của cô.
Vài giây sau, lại giơ thêm một ngón tay.
Bởi vì dòng cuối cùng viết: Hợp đồng này chỉ mang tính chất giải trí, không phải ý muốn thật sự của hai bên, không có hiệu lực pháp lý.
Trong văn phòng, Hứa Ứng Quý nghe giọng điệu nịnh nọt của trợ lý Xa, cứ như đang nghe tú bà mời chào khách.
Lâm Thiên Vận chợt nhớ lại những năm đó, ở nhà lúc nào anh cũng mặc áo sơ mi không chỉnh tề, cúc áo luôn bung ra hai cúc, tắm thì luôn “quên” đóng cửa, và có vài lần khăn tắm “vô tình” rơi xuống…
Lâm Thiên Vận lập tức hết giận.
Cô quay đầu lại, cười với anh rất ngọt ngào: “Vâng ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hay là, vẫn muốn bạn trai kiểu người bố?”
Phụ nữ đôi khi không vui một cách quá rõ ràng, chính là hy vọng được quan tâm, nhưng thường sẽ bị phớt lờ.
“Hôm nay tưới rồi.” Hứa Ứng Quý quay mặt lại nhìn cô.
Ngoại truyện 2
Hứa Ứng Quý đã đặt may cho cô một bộ váy cưới.
“Quá vội vàng.” Hứa Ứng Quý khéo léo từ chối kế hoạch sinh con của cô.
“Vậy tớ đi đây.”
“…”
Anh kìm nén d*c v*ng, chờ cho cơn hứng thú mới mẻ này của cô qua đi.
“Nếu em thích, thì không phải.” Hứa Ứng Quý trêu chọc cô.
“Xung quanh anh ta có người khả nghi nào không?” Liêu Tự hỏi.
“Ví dụ như?”
“Không vui à?”
Cô có vẻ mặt như kiểu trời khô đất nẻ cẩn thận tôi làm loạn đấy, rõ ràng là đang giận dỗi.
Đợi thuyền cập bến, Lâm Thiên Vận tức giận bước lên bậc thang, đi về phía lối vào thị trấn vài bước, rồi lại tức tối quay đầu lại: “Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bà chủ đến tưới cây phát tài ạ?” Trợ lý Xa tiến lên đón.
Hứa Ứng Quý đưa tay lên, chỉnh lại mũ che nắng cho cô: “Anh cũng nói cho em biết một bí mật.”
“Sau này-” Hứa Ứng Quý nắm lấy tay cô: “Anh sẽ thích em cả đời.”
Lâm Thiên Vận hơi xấu hổ, giả vờ như chỉ là thuận miệng nói ra, quay mặt đi nhìn những ngôi nhà đầy màu sắc với vẻ không mấy quan tâm.
Cô nhớ lại tên của điểm tham quan ít người biết đến kia, vừa định nhập vào, khóe mắt vô tình liếc thấy dòng chữ trong lịch sử tìm kiếm: Đặc điểm của cún con
Bà chủ đến kiểm tra rồi.
Sáng sớm hôm sau.
“…”
Tập được năm phút.
“Như nào?”
Ánh hoàng hôn buông xuống con phố, như mật ong chảy lênh láng khắp mặt đất, không khí cũng trở nên ngọt ngào. Hai bóng người, một cao một thấp, chồng lên nhau, cô đang làm nũng, anh đang cười.
Cuối cùng Lâm Thiên Vận vẫn đến địa điểm du lịch ít người biết đến đó.
“Thiên Vận.”
“Hửm?”
*
Lâm Thiên Vận: “…”
Mặc dù có đội ngũ chụp ảnh đi cùng, cũng đã thuê hướng dẫn viên du lịch địa phương, địa điểm chụp ảnh Hứa Ứng Quý cũng đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng Lâm Thiên Vận vẫn muốn xem có địa điểm nào ít người biết đến hay không, cuối cùng cũng tìm được một nơi, ảnh và video lưu trữ quá nhiều, điện thoại bị đơ…
“Đã hai ngày rồi, một lần cũng không có!” Cô có chút tủi thân: “Trước đây anh ấy không như vậy.”
Kích cỡ rất vừa vặn, mặc vào cũng thoải mái, quan trọng nhất là đẹp. Trước gương, Lâm Thiên Vận xinh đẹp như một nàng thiên nga trắng.
“Giả vờ lạnh lùng trước mặt em, chiều theo sở thích của em, diễn vai người mà em thích.”
Anh không có hứng thú với việc để Lâm Thiên Vận sinh con.
“Vậy bây giờ anh có phải đang diễn không?”
Lâm Thiên Vận giơ ngón trỏ lên, uốn cong xuống, chạm vào ngón cái, biến thành 0.
“Đang đợi cô đấy ạ, mời cô vào trong.”
Năm thứ năm sau khi kết hôn, Lâm Thiên Vận dọn dẹp phòng ngủ thì nhìn thấy bản hợp đồng tiền hôn nhân, bật cười thành tiếng.
??
Hứa Kính Hiên và Liêu Tự có con ngoài ý muốn, cưới chạy bầu, tiến độ thoáng cái vượt qua Lâm Thiên Vận và Hứa Ứng Quý.
Hứa Ứng Quý đặt cà phê xuống ngồi cạnh cô, hất hàm về phía con heo hương đang ngủ say trên ban công: “Giống như Cẩu Bảo vậy, cũng tốt.”
Trên máy tính bảng, thanh tiến trình video mới chỉ vượt qua một phần năm, Lâm Thiên Vận đã dùng hết sức lực. Cô đá đôi dép lê ra, nằm vật xuống ghế sofa, úp mặt xuống, bất động như c·h·ế·t rồi.
Hứa Ứng Quý nhắc đến chuyện lúc mới kết hôn: “Biết tại sao em luôn bị trừ tiền tiêu vặt không?”
Anh cảm thấy mình không phải đang ngồi trong văn phòng, mà là trên giường.
Hứa Ứng Quý nói: “Rất nhiều.”
Lúc yêu đương qua mạng thì giả vờ ăn bám, sau khi kết hôn thì lừa tiền cô, đồ nhà tư bản lòng dạ thâm hiểm!
Lâm Thiên Vận muốn làm gì đó thì lại lắm mưu mẹo.
Trong bình đã có nước, cô lại làm việc thừa thãi là đổ đi rồi rót lại.
Chỉ hứng thú với quá trình sinh con cùng cô.
“Hứa Ứng Quý.”
“Không ghen tị.” Hứa Ứng Quý đỡ lấy gáy cô, tránh cho cô ngồi sai tư thế làm tổn thương đốt sống cổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.