Ăn Cơm Mềm Không - Từ Liễm
Tử Liễm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
“Em cảm thấy…” Lâm Thiên Lộ do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Em hơi sợ anh rể.”
Sợ đối phương xấu hổ, Lâm Thiên Vận có chút kiềm chế, mím môi kìm nén không cười, nhưng khó mà kìm được khóe môi. Cô quay đầu liếc trộm Hứa Ứng Quý một cái, buông tay anh ra, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
“Có khả năng nào, đây cũng là một loại chiến lược không?” Lâm Thiên Vận vừa đắc ý, vừa thận trọng nghi ngờ. Tối qua Hứa Ứng Quý ngủ cùng cô, không làm gì cả, chỉ ôm cô, còn giúp cô đắp chăn, thật sự không phù hợp với hình tượng người đàn ông bạc tình của anh.
“Bây giờ đến lượt em giục anh kết hôn rồi.” Lương Ngộ tự cho mình một bậc thang, nói đùa. Một lát sau, anh ta gật đầu: “Em đã nói rõ ràng như vậy rồi, anh còn cố chấp nữa thì không phải là si tình, mà là đeo bám.”
Ăn cơm xong, lão Lâm dẫn em gái và dì giúp việc đi dạo.
“Em chính là loại người đó.” Lâm Thiên Vận nói: “Vì tiền em có thể gả cho người đàn ông mới chỉ gặp vài lần, có thể đá người đàn ông mình thích rất lâu rồi, em chính là loại người đó.”
“Bố nói nhà anh Lương Ngộ mới sửa xong, phải hong gió nhiều, nếu không người vào ở sẽ bị ốm.” Lâm Thiên Lộ chia quả măng cụt đã bóc vỏ cho chị gái: “Đây là anh Lương Ngộ mua, ngọt lắm. Chị, em thấy anh ấy đối xử với chị tốt quá.”
Chẳng lẽ là vì dáng vẻ nũng nịu của cô rất buồn cười…
Mặc kệ anh có mục đích gì đi nữa.
Hứa Ứng Quý dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu sang, híp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm và giọng nói trầm khàn lúc nửa tỉnh nửa say đặc biệt quyến rũ: “Dẫn em về nhà xem tranh.”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lão Lâm coi anh như con trai, em coi anh như anh trai, không có gì không thể nói, em nói thẳng luôn nhé.” Lâm Thiên Vận không nghe anh ta giải thích, thẳng thắn nói: “Em đã kết hôn rồi, và không có ý định ly hôn, nếu anh vẫn còn thích em, bây giờ em sẽ nói rõ quan điểm của mình. Em không thích anh, chỉ coi anh như anh trai, trước đây không thích, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích.”
Lương Ngộ biết ý không nói thêm gì nữa, đặt áo khoác trên tay xuống: “Để anh giúp dì bưng thức ăn.” Thời gian anh ta ở nhà này còn nhiều hơn cả Lâm Thiên Vận, rất nhiều đồ đạc trong nhà cũng là do anh ta mua sắm, lão Lâm thường nói một chàng rể nửa con trai, Lương Ngộ tuy không phải con rể của ông nhưng còn hơn cả con ruột.
“… Tối muộn rồi, xem tranh gì chứ.” Vành tai Lâm Thiên Vận ửng đỏ, quay mặt đi, ánh mắt không tự chủ được mà né tránh: “Anh đừng nói bậy.”
Lâm Thiên Vận về phòng lấy chiếc vòng cổ bị dì giúp việc bỏ quên, đưa cho Lương Ngộ đang ngồi trên sofa: “Cầm trả lại đi.”
Trên bàn ăn quá yên tĩnh, Trần Xuân Quyên nhận ra điều gì đó, nhìn chồng một cái, tùy ý tìm một chủ đề để nói: “Gần đây có rất nhiều tin đồn nhảm, thật sự là dở khóc dở cười.”
Tiếng gió im bặt, tiếng xe cộ và người qua lại xung quanh bị lờ đi, chỉ có giọng nói trầm thấp của Hứa Ứng Quý rõ ràng len lỏi vào tai.
Thấy chị gái không vui, Lâm Thiên Lộ giải thích: “Là em nói sợ anh rể trước, anh Lương Ngộ mới nói.”
Lâm Thiên Vận quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, coi như đã chào hỏi.
Lúc ăn cơm, Lâm Thiên Vận không nói gì nhiều.
Lâm Thiên Vận có chút mất mặt, cũng không quan tâm đến việc giữ phép lịch sự để chào tạm biệt Lương Ngộ nữa, bước nhanh đến đầu ngõ, lên xe trước.
“Anh Lương Ngộ nói với em chuyện này?” Trong lòng Lâm Thiên Vận có chút không thoải mái.
Lương Ngộ: “Ý em là sao?”
“Thân phận, ý em là cô Hứa?” Lương Ngộ nghe ra ý của cô: “Anh biết, bây giờ vì Hứa Ứng Quý mà em cần phải giữ khoảng cách với anh. Nhưng Thiên Vận, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, những tháng năm thanh xuân đã trải qua cùng nhau không ai có thể thay thế được. Em cũng không phải loại người vì tiền mà có thể hy sinh tất cả.”
*
Hứa Ứng Quý nắm lấy tay cô, nhếch mép, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày giãn ra, đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng giờ đây lại chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
So sánh như vậy, Hứa Ứng Quý còn không thân thiết với ông bằng Lương Ngộ.
Trần Xuân Quyên: “Nói bậy, căn biệt thự đó là do vô tình có được, đúng lúc ông cụ Hứa muốn tặng, làm gì phải do con tốn tâm cơ mới có được.”
“Uống nhiều như vậy, sao không nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đến đón em?” Cô không nhịn được quan tâm hỏi một câu.
“Anh tưởng tượng anh ấy thế nào?” Lâm Thiên Vận tò mò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh biết em không phải vậy.” Lương Ngộ nói: “Em là vì giúp đỡ chú Hùng, mới bất đắc dĩ phải từ bỏ việc theo đuổi hạnh phúc của mình. Bây giờ vấn đề tài chính của chú Hùng đã được giải quyết, em cũng không cần phải ủy khuất bản thân nữa.”
Nói thích cô, nhưng lại không chịu nói lần thứ hai, còn căng thẳng như vậy…
“Không có.” Em gái cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Là anh Lương Ngộ cho em xem.”
“Tính tình cậu ta lạnh lùng, hai người không thân thiết…”
Lâm Thiên Vận hỏi: “Tin đồn gì vậy ạ?”
“Anh có ý đồ gì với em, trước đây em thật sự không biết, bây giờ thì biết rồi.” Trong nhà không có ai, Lâm Thiên Vận cũng không cần phải che giấu nữa: “Anh nói với em gái em là em sẽ ly hôn với Hứa Ứng Quý, là có ý gì, không cần em nói nhiều nữa chứ?”
“Em muốn xem mấy lần thì xem mấy lần.”
Hứa Ứng Quý đã sớm biết cô là người như thế nào rồi! Diễn trò gì chứ, cô bỏ ngay vẻ mặt giả tạo, đi đến trước mặt anh: “Ông xã ~ sao anh lại đến đây?” Nói xong mới phát hiện phải kiềm chế lại, vẫn là giọng điệu nũng nịu, Lâm Thiên Vận suýt chút nữa bị chính mình làm cho nổi da gà.
Hứa Ứng Quý bước về phía trước, không chịu nói lại lần thứ hai.
Hứa Ứng Quý đương nhiên không phải là “cún con ngoan ngoãn” gì, nhưng Lâm Thiên Vận lười giải thích với Lương Ngộ.
“Bây giờ không thân, sau này sẽ thân thôi.” Lâm Thiên Vận mím môi, nói với em gái: “Lần sau anh rể đến nhà, em đừng nhắc đến Lương Ngộ, cũng đừng nhắc đến anh rể với Lương Ngộ nữa, nhớ chưa?”
Cư dân mạng thích hóng hớt, số lượt bình luận và thích cũng khá nhiều, nhưng phần lớn đều là bình luận “khen ngợi” thủ đoạn độc ác của cô, Lâm Thiên Vận thích hết những bình luận khen cô thông minh, còn những lời chế giễu cô sẽ bị đá, chờ xem trò cười thì đọc xong liền quên luôn.
Hứa Ứng Quý không nhìn cô, nhìn chằm chằm vào đèn giao thông “Ừm” một tiếng, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một sợi dây đang căng lên.
Nhất định là Hứa Ứng Quý sợ bị cô từ chối!
“Anh đang xúi giục em qua cầu rút ván sao?” Lâm Thiên Vận liếc nhìn anh ta.
“Người nên từ bỏ thì từ bỏ đi, đâu ra lắm rắc rối, day dứt, tâm lý phức tạp vậy.” Lâm Thiên Vận cầm điện thoại đặt trên bàn trà lên: “Em đi đây.” Cô chỉ vào chiếc túi đồ bên cạnh: “Nhớ mang đi đấy.”
“Không phải.” Lâm Thiên Lộ lắc đầu, nói: “Hai người rất ít khi về nhà, em mới chỉ gặp anh ấy một lần. Bố mẹ cũng sợ anh ấy… Hơn nữa chị và anh rể hình như không thân thiết lắm, còn không thân bằng anh Lương Ngộ.”
Lâm Thiên Vận đỏ mặt nói: “… Xem, mấy lần?”
Lương Ngộ cười cười: “Được.”
Cô ngước mắt lên, may quá, vách ngăn ghế sau đã được nâng lên, tài xế không nhìn thấy.
“Ở chung với Hứa Ứng Quý lâu quá, bị lây bệnh mặt đơ rồi.” Lâm Thiên Vận thu hồi ánh mắt, dựa vào ghế sô pha chơi điện thoại, không có ý định tiếp tục trò chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai rồi cũng lớn lên.” Lâm Thiên Vận nhún vai: “Hơn nữa trước đây lão Lâm cũng không thiếu tiền, ở biệt thự có bể bơi, trong nhà tài xế người giúp việc đầy ra, đâu giống bây giờ, em gái em phải tự đi bộ đến trường, mỗi ngày dì phải tự tay nấu cơm người toàn mùi dầu mỡ, trước đây dì đâu cần phải làm những việc này. Môi trường thay đổi, thân phận thay đổi, con người không có lý do gì mà không thay đổi.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Thiên Vận về rồi à.”
“Thiên Vận, em nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lương Ngộ hơi thay đổi.
“Không có gì.”
“Có một cái là đủ rồi.” Lâm Thiên Vận nói: “Từng nghe nói đến lốp dự phòng, chưa từng nghe nói đến dây chuyền dự phòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là con rể của bố giúp con có được à?” Lâm Bạc Hùng vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Không tính là vô tình.” Lâm Thiên Vận nói: “Là Hứa Ứng Quý giúp con có được.”
“Thiên Vận, rửa tay ăn cơm thôi!” Trần Xuân Quyên bưng cá ra, đặt đĩa xuống, lại sang phòng bên cạnh gọi con gái.
“Muốn gặp em sớm một chút.”
“… Không phải như vậy đâu Thiên Vận, Thiên Lộ còn nhỏ, cách diễn đạt có thể có vấn đề, em nghe anh giải thích.” Lương Ngộ lúng túng nói: “Ý của anh hôm đó là…”
Tay bị Hứa Ứng Quý nắm lấy, anh nghiêng người về phía trước, hơi thở phả vào má cô: “Muốn xem không?”
Lần trước về nhà cùng Hứa Ứng Quý, quả thật không thân lắm.
Chương 33
“Chị, anh Lương Ngộ nói với em…” Lâm Thiên Lộ nhìn về phía nhà bếp, mới hạ giọng nói: “Chị và anh rể sau này sẽ ly hôn, có thật không?” Cô bé có chút lo lắng.
Lương Ngộ vừa lúc bước vào cửa.
“Ai nói với anh là chúng tôi không thân thiết?” Lâm Thiên Vận thản nhiên quay mặt đi: “Những chuyện em đã trải qua cùng anh ấy, còn nhiều hơn những chuyện trải qua cùng anh.”
“Mau kiếm một cô gái tử tế mà yêu đương đi, đừng suốt ngày làm c* li miễn phí cho lão Lâm nữa, còn cả Hứa Kính Hiên, cậu ấy có quyết định được chuyện tình cảm của em đâu, anh lấy lòng cậu ấy làm gì? Dùng thời gian đó kiếm thêm chút tiền dưỡng lão còn hơn, anh cũng không còn trẻ nữa.”
Không phải tối nay Hứa Ứng Quý có hẹn sao?
Anh không nhìn thấy dáng vẻ hung dữ vừa rồi của cô chứ???
Lương Ngộ nhíu mày: “… Là Hứa Ứng Quý sao?”
“Nói với lão Lâm một tiếng là em về nhà trước nhé.”
Lương Ngộ hỏi: “Có cần anh tìm luật sư giúp em xử lý không?”
“Anh ấy là chồng em, không bảo vệ anh ấy thì em bảo vệ anh à?” Lâm Thiên Vận bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Ứng Quý đang đứng ngoài cửa, sững người.
“Anh có tư cách nói câu này sao?” Lâm Thiên Vận dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Trước kỳ thi đại học, em bị ảnh hưởng bởi chuyện gia đình, tâm trạng tồi tệ, áp lực lớn, là anh ấy ngày đêm ở bên cạnh em. Lão Lâm thiếu tiền sắp phá sản, là anh ấy bất chấp áp lực từ ông nội Hứa tự ý đầu tư cứu giúp. Còn anh? Anh đã làm gì cho em, cho lão Lâm? Anh chẳng qua chỉ có mỗi cái miệng, ăn nói giỏi giang, còn làm được gì nữa không? Có tư cách gì mà xem thường Hứa Ứng Quý, dựa vào cái gì mà đưa em rời khỏi anh ấy? Anh là ai của em chứ?”
“Dù cậu ta thế nào.” Vẻ mặt Lương Ngộ trở nên nghiêm túc: “Chỉ cần đối xử với em không tốt, anh sẽ nghĩ cách đưa em đi. Hiện tại xem ra, cậu ta thể hiện cũng không tệ.”
“Nhưng cũng khó tránh khỏi, nhà họ Hứa là gia đình giàu có, một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ lên báo giải trí. Chỉ là hơi quá đáng, mấy hôm trước vừa mới đồn con mang thai bị sảy, mấy hôm nay lại đồn con thủ đoạn cao tay đuổi cô Hạ đi rồi chiếm lấy vị trí của cô ấy. Bọn họ thật sự là rảnh rỗi, thích bịa đặt.”
Lâm Thiên Lộ làm bài tập xong đi ra, nhanh nhẹn giúp Lâm Thiên Vận xới cơm: “Chị, con heo nhỏ của chị đáng yêu quá, là anh rể nuôi cùng chị sao?”
Thảo nào tảng băng này lại cười, thì ra là bị rượu làm tan chảy rồi.
“Sếp Hứa, cô Hứa.”
Có thể là do dị ứng với cồn, nhiệt độ cơ thể anh hơi cao, lớp vải sơ mi mỏng manh không thể cản được luồng khí nóng đó, Lâm Thiên Vận cảm thấy má mình như bị nướng đến mềm nhũn. Cô đưa tay lên, đặt lòng bàn tay lên lồng ngực rắn chắc của Hứa Ứng Quý, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Sao trông anh… vui vẻ thế???
Lâm Thiên Vận: “Anh ấy trông hung dữ lắm sao?”
Làm vợ chồng với Hứa Ứng Quý, còn chưa biết ai thiệt thòi hơn ai đâu.
“Không ngờ Hứa Ứng Quý lại giúp em mang thú cưng về nhà.” Lương Ngộ nói: “Cậu ta không giống như anh tưởng tượng.”
Lương Ngộ bị mắng đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Lòng bàn tay Hứa Ứng Quý vẫn luôn đổ mồ hôi.
Lâm Thiên Vận: “Về nhà cho heo ăn.”
“Sao anh biết em ở bên Hứa Ứng Quý là không tự do, không vui vẻ?”
Ngay cả Lương Ngộ vừa bị mắng té tát cũng không nhịn được mà nhìn cô.
Lương Ngộ: “Anh chỉ mong em sống vui vẻ tự do, không muốn em bị hôn nhân ràng buộc, những thứ đó đối với em mà nói là xiềng xích.”
“Thiên Vận em…”
“Đến đón em về nhà xem tranh.”
“Không ngờ luôn đó, vậy mà sếp Hứa lại thuần khiết như vậy sao?” Đầu dây bên kia, Liêu Tự kinh ngạc nói, sợ Lâm Thiên Vận không nghe ra, còn cố ý lên giọng cao thêm mấy decibel.
Xe chạy được một đoạn, Lâm Thiên Vận mới chậm chạp nhận ra mồ hôi trên lòng bàn tay không phải của cô.
“Về sớm vậy?” Lương Ngộ đứng dậy tiễn cô.
“Em xem vòng bạn bè của chị à?” Lâm Thiên Vận lau khô tay, kéo ghế ngồi xuống, thân mật ôm em gái, quay đầu nhìn về phía nhà bếp, cù nách cô bé: “Giấu mẹ chơi điện thoại hả?”
Lâm Thiên Lộ ngây thơ nhìn chị gái, không hỏi tại sao, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Nhớ rồi ạ.”
“Muốn xem không?” Anh lại hỏi lần nữa.
“Anh Lương Ngộ đúng là người không tồi.” Lâm Thiên Vận nhận lấy quả măng cụt, hỏi: “Vậy em thấy Hứa… anh rể của em, anh ấy là người thế nào?”
Qua một lúc lâu mới mở miệng: “Lần đầu tiên thấy em bảo vệ một người như vậy.”
“Để dành thay thế cũng không cần à?” Lương Ngộ nói bóng gió.
Lâm Thiên Vận vội vàng đưa tay chỉnh lại tóc mái, kiểm soát biểu cảm, chớp chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, cố gắng trở lại dáng vẻ cao quý đoan trang tao nhã, sau khi chuẩn bị tâm lý xong mới nhớ ra không cần phải diễn nữa.
“Gần đây anh ấy vẫn ở nhà mình à?” Lâm Thiên Vận hỏi.
“Vâng ạ.” Lâm Thiên Vận cúp điện thoại, cất điện thoại đi rửa tay.
Lâm Thiên Vận cảm thấy lần này cô ấy nói có lý.
“Kệ nó là chiến lược gì, dù sao thì cậu cũng nghèo rớt mồng tơi rồi, dù sao cũng không thể nào thảm hơn phá sản đâu?” Liêu Tự từ trước đến nay nghĩ gì nói nấy.
Tài xế đứng bên cạnh chờ sẵn.
Lúc này Lâm Thiên Vận mới phát hiện tối nay Hứa Ứng Quý uống không ít rượu.
Khóe môi Lâm Thiên Vận dần dần nhếch lên, khóe mắt lông mày đều nhuốm ý cười: “Vừa rồi anh nói gì cơ?”
Lương Ngộ nhận ra sắc mặt cô không tốt, hỏi: “Sao vậy?”
Hôm nay lão Lâm ký được hợp đồng lớn, gọi điện bảo Lâm Thiên Vận về nhà ăn cơm chúc mừng, Hứa Ứng Quý có buổi gặp mặt quan trọng, Lâm Thiên Vận không nói với anh.
Lúc này trời đã tối, ánh đèn trong con hẻm nhỏ mờ mờ, Hứa Ứng Quý đứng dưới ánh đèn đường, gương mặt tuấn tú được ánh sáng ấm áp chiếu rọi rõ ràng, vô cùng nổi bật.
Chiếc xe thương mại màu đen đậu bên đường mở cửa, tài xế xuống xe mở cửa.
“Em nghe thấy hết rồi!” Lâm Thiên Vận đuổi theo, chủ động nắm lấy tay anh, trên mặt đắc ý, động tác lại cẩn thận từng li từng tí, cô ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào cằm đang căng cứng của Hứa Ứng Quý, làm nũng lay lay tay anh: “Ông xã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhanh, cửa xe bên kia mở ra, Hứa Ứng Quý cúi người, bước vào trong, mang theo một luồng hương thơm lạnh lẽo hòa quyện với mùi rượu.
“Anh không cần phải so sánh với anh ấy, cho dù có so, anh cũng không có lợi thế gì.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Hiếm khi cả nhà cùng ăn cơm, cô không muốn làm mất hứng của lão Lâm.
Tay Lương Ngộ đang cầm đũa khựng lại.
Lương Ngộ cười nhận lấy túi đồ, thuận tay đặt sang bên cạnh, nhìn Lâm Thiên Vận: “Mấy năm nay em thay đổi nhiều quá.”
“Không cần, người ta nói cũng có sai đâu.” Lâm Thiên Vận thản nhiên nói.
“Tất nhiên là về con rồi, tin đồn của người khác thì dì làm sao quan tâm.” Lâm Bạc Hùng tiếp lời.
“Anh nói lại lần nữa đi mà.”
Chuyện này Lâm Thiên Vận biết. Trong giới có một cô nàng giả danh tiểu thư nhà giàu thích tạo dựng hình tượng con gái nhà giàu, đăng rất nhiều ảnh dự tiệc tối tụ tập trên mạng, rất nhiều ảnh là chụp chung, sau khi bị cắt ra thì biến thành ảnh chụp một mình cô ta, rồi đăng đủ loại tin “nội bộ” mắng chửi cô, cứ như thể nằm trên đầu giường cô và Hứa Ứng Quý, tận mắt chứng kiến cảnh cô bị Hứa Ứng Quý chê bai không ngon lành gì, nói cô đắc ý chẳng được bao lâu đâu, Hứa Ứng Quý đã chán ghét thân hình của cô rồi, chẳng mấy chốc cô sẽ bị đá.
“Mấy năm đó có một người bạn trên mạng luôn ở bên cạnh em, giúp em vượt qua rất nhiều khó khăn, chính là cún con ngoan ngoãn mà em đã từng nhắc đến với anh đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.