Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Người đàn ông này, cho dù là vóc dáng ngoại hình hay tư tưởng tính cách, đều chính xác dẫm trúng sở thích của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thư ký phía sau suýt chút nữa chạy đứt chân, mồ hôi nhễ nhại nhìn sếp, được đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm quay người trở về vị trí.

Hứa Ứng Quý cười lạnh một tiếng, khóe môi dần dần kéo thẳng.

“Vậy được, cô gọi điện thoại báo cho chú cháu ngay.” Hứa Nhã Linh vui mừng nói: “Cô nhất định sẽ dặn dò ông ấy phải nghiêm túc, có trách nhiệm, không phụ lòng tin tưởng của cháu.”

“Không sao, dù sao cô cũng rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm. Ông Uông khó có dịp đến một lần, tiếp đón ông ấy là quan trọng.” Hứa Nhã Linh đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy quan tâm hỏi: “Chuyện tối qua ở tiệc tối, ông Uông không giận cháu chứ?” Bà ấy biết rõ đạo lý cùng thịnh cùng suy, chỉ cần Hứa Ứng Quý tốt, bà ấy và chồng con mới có thể tốt.

Hứa Ứng Quý gật đầu, hỏi ý kiến: “Cháu định giao dự án năng lượng mới cho chú, cô thấy thế nào?”

“Người một nhà mà.” Hứa Nhã Linh cười nói: “Giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người khác đều là g·i·ế·t người quen, cô là quá quen nên không dễ ra tay.

Cô đang nói gì vậy!!!

Lâm Thiên Vận tự động não bổ câu này thành: Chưa cho ăn no à? Cũng không suy nghĩ, buột miệng nói: “Cho ăn no rồi.”

Hứa Ứng Quý nhường tài xế và xe cho ông ngoại, lái chiếc xe thể thao của anh trai cô, vì không gian có hạn, đôi chân dài dường như không có chỗ để đặt.

“Được chứ.” Hứa Nhã Linh vui vẻ nhận lời: “Vừa hay, em trai cháu cũng đầu tư một ít, cô tham gia ủng hộ một chút, cũng tốt cho việc cải thiện quan hệ mẹ con cô.” Trước đây bà ấy bận rộn công việc, không có thời gian ở bên con trai.

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Ứng Quý căng thẳng: “Thật không.”

Nói xong một tràng, vẻ mặt anh ta hoang mang: “Anh không nhìn ra thật sao?”

Không biết anh luyện tập thế nào mà vừa gầy vừa khỏe như vậy.

“Thế còn Thiên Vận?” Hứa Nhã Linh ngồi xuống, lại hỏi: “Không bị dọa chứ?”

*

Cô thích “cún con” Hứa Ứng Quý trên mạng, đó là một loại cảm giác hưởng thụ về mặt tình cảm có thể thỏa mãn h*m m**n chinh phục và chia sẻ h*m m**n học hỏi của cô.

Hứa Ứng Quý: “?”

“Giao cho người ngoài cháu không yên tâm. Hợp tác với Uông Khích, không cần lo lắng quá nhiều.” Hứa Ứng Quý quyết định.

“Vừa đưa Thiên Vận về nhà, để cô chờ lâu rồi.”

Nhận thấy ánh mắt của cô, Hứa Ứng Quý nghiêng đầu hỏi: “Chưa no à?”

“Nóng à?” Hứa Ứng Quý điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp.

“Nếu anh không thích cô ấy thì ly hôn với cô ấy đi, đừng chiếm chỗ ngăn cản cô ấy theo đuổi tình yêu.” Hứa Kính Hiên đi tới, mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng xin tha cho Lâm Thiên Vận: “Anh trai Lương Ngộ của người ta chờ cô ấy nhiều năm rồi, vẫn luôn độc thân, lễ tình nhân năm kia còn nhờ em mang quà cho cô ấy, viên kim cương hồng to như này này.” Anh ta ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc tổng kết: “Em cảm thấy bọn họ là tình yêu đích thực.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Góp vốn, giúp cô ấy để ý nguồn hàng.” Hứa Ứng Quý nói: “Thang Mỹ Đình có thành kiến với Thiên Vận, cháu sợ cô ấy chịu thiệt.”

Trước đó cả trăm mối Hứa Kính Hiên vẫn không có cách giải, Lâm Thiên Vận yêu đương qua mạng bị lừa, sao Hứa Ứng Quý lại không hề lo lắng, sau đó cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên nhân: “Anh, có phải anh không yêu em gái Thiên Vận không?”

Hơn nữa Hứa Ứng Quý cũng không bạc đãi bọn họ.

Anh mặc quần tây đen được ủi phẳng phiu, thắt lưng da siết chặt eo thon gọn, áo sơ mi lụa đen cởi hai cúc, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay rõ ràng, cơ bắp cánh tay hơi cuồn cuộn, cực kỳ mạnh mẽ.

“Lấy cớ thôi, em tìm anh.”

Cứ như thể nếu cô trả lời “Có”, Hứa Ứng Quý sẽ hôn xuống.

Cô đã áp dụng bộ lọc cho Hứa Ứng Quý trên mạng quá nhiều, ở chung càng ngày càng không thoải mái.

Hứa Ứng Quý quay đầu nhìn chốt dây an toàn ghế phụ, khẽ mân mê ngón tay đặt trên vô lăng, nghĩ đến bóng dáng co ro bất động mười mấy phút kia, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Xong rồi.

Người ngốc có phúc của người ngốc, may mà nó không có gì theo đuổi, với trí thông minh đó của nó, tranh giành cổ phần tập đoàn với Hứa Ứng Quý chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Bây giờ như vậy ít nhất còn có tình nghĩa anh em, cổ tức cuối năm đủ cho nó ăn cả đời.

Trí thông minh của Lâm Thiên Vận lúc cao lúc thấp, có lúc rất thông minh, nhưng phần lớn thời gian không có lòng phòng bị người khác, tâm địa thiện lương, dễ bị lừa.

Hứa Ứng Quý nói: “Không sao.”

Cũng say mê sự tương phản cực độ giữa hành động và biểu cảm của anh, gần như thô bạo xông vào cơ thể cô.

Lá cây đùa giỡn với ánh nắng, in bóng lung lay trên cửa kính xe, tiếng ve kêu vang lên ngoài cửa sổ.

Ngoại hình có thể đánh lừa người khác, giọng nói có thể lừa dối người khác, chỉ có cảm giác là chân thật.

Hứa Nhã Linh cũng không vòng vo: “Muốn cô giúp con bé thế nào?”

Hứa Kính Hiên lặng lẽ nhìn Hứa Nhã Linh rời đi, lập tức khóa cửa văn phòng lại, vẻ mặt gian xảo quay đầu lại, biểu tình khó tin nhìn Hứa Ứng Quý.

Nhà họ Hạ sụp đổ, người được lợi là bà ấy và chồng, những người bà ấy đề bạt đều được trọng dụng, Hứa Ứng Quý nể mặt bà cô này lắm rồi.

“Đúng vậy! Bọn họ là thanh mai trúc mã, hai bên cùng yêu thương nhau.” Để tăng thêm độ tin cậy, Hứa Kính Hiên bẻ ngón tay liệt kê ra một đống “bằng chứng” Lâm Thiên Vận và Lương Ngộ thích nhau từ nhỏ đến lớn.

Hứa Nhã Linh cũng học thiết kế trang sức, chỉ là sau này bận giúp quản lý công ty không có thời gian, nên chỉ coi như sở thích, nhưng bà ấy có rất nhiều mối quan hệ trong ngành này, cũng có kênh mua đá quý thô. Có bà ấy ở bên cạnh để ý, có thể tránh cho Lâm Thiên Vận đi đường vòng, vấp ngã.

Ồn ào như Lâm Thiên Vận vậy.

Lâm Thiên Vận không dám nhìn anh nữa, nhanh chóng quay mặt đi, hai ngón tay bất an nắm chặt dây an toàn, khô khan nói: “Cảm ơn.”

Ánh mắt dừng lại trên người anh một lượt rồi lại chạm nhau.

Chỉ là thời gian quá ngắn, trong tiềm thức của cô, “bọn họ” vẫn rất tách biệt, không thể nào trong nháy mắt suy nghĩ thông suốt mà gộp “hai người” quen biết nhiều năm trời chẳng liên quan gì đến nhau lại với nhau.

Phản ứng lại, hai má cô đỏ bừng, vội vàng chữa cháy: “… Ăn no rồi.”

Không đợi Hứa Ứng Quý mở miệng, Hứa Nhã Linh chủ động hỏi: “Tìm cô là vì chuyện cửa hàng thương hiệu của Thiên Vận à?”

Hứa Ứng Quý: “Cháu thay mặt Thiên Vận cảm ơn cô.”

Cảm giác rung động quen thuộc này khiến Lâm Thiên Vận cuối cùng cũng bằng lòng tin, người đã ở bên cô những năm này chính là Hứa Ứng Quý.

Buổi chiều Hứa Ứng Quý hẹn Hứa Nhã Linh đến công ty gặp mặt, anh trực tiếp về văn phòng, Hứa Nhã Linh đã đợi sẵn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng.”

Phía trước là đèn đỏ, Hứa Ứng Quý nhìn cô chằm chằm hai lần, dường như khẽ cười một tiếng. Lâm Thiên Vận không nhúc nhích, liếc mắt sang nhìn trộm, góc nghiêng của anh lạnh lùng, không hề cười, là ảo giác của cô rồi.

Lâm Thiên Vận cảm thấy nhịp tim đập ngày càng nhanh, vành tai cũng hơi nóng lên. Mặc dù đã có nhiều lần tiếp xúc thân mật vào buổi tối, nhưng Hứa Ứng Quý lúc này…

Anh không trêu chọc, cũng không chế giễu, mà là nghiêm túc hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Ứng Quý biết Lâm Thiên Vận đang kẹt tiền, để Hứa Nhã Linh thay mặt đầu tư, có thể tránh cho cô vì thiếu tiền hàng mà bỏ lỡ nguyên liệu tốt, một công đôi việc.

Sau này làm sao còn mặc cả với anh đây?

Anh đột nhiên khẽ cười một tiếng.

Hứa Kính Hiên không chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của anh, thao thao bất tuyệt chứng minh: “Chúng ta không nói chuyện xa xưa, chỉ nói chuyện gần đây thôi, ngay Thất tịch năm ngoái, Lương Ngộ tặng em gái Thiên Vận một chiếc vòng tay, em gái Thiên Vận còn tặng quà đáp lễ! Anh đoán xem là gì? Công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước xuân, tự mình xuống bếp —— nấu cho anh ấy một nồi canh trứng cà chua!”

“Anh! Có phải mẹ đang ở chỗ anh không?”

Hứa Kính Hiên xông vào văn phòng.

Hứa Ứng Quý ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống: “Không có.”

“Nhìn gì vậy?”

“Xem ra là bị dọa rồi. Tối qua cô định lên lầu, thấy hai đứa ngủ rồi nên không quấy rầy.” Hứa Nhã Linh không hỏi chuyện Lâm Thiên Vận mang thai, không cần hỏi cũng biết là giả. Nếu Thiên Vận thật sự mang thai, Hứa Kính Hiên sẽ là người đầu tiên thông báo cho cả thế giới biết.

Chương 27

Lâm Thiên Vận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hứa Ứng Quý liếc anh ta một cái: “Không phải đến tìm cô à?”

“Cái này…” Hứa Nhã Linh thụ sủng nhược kinh, khiêm tốn nói: “Trước đây những dự án trọng điểm này đều do sếp Hạ phụ trách, kinh nghiệm chú cháu còn non kém, e rằng khó mà đảm đương nổi?”

Lâm Thiên Vận đúng là đồ ngốc.

“…”

Sau khi đưa Lâm Thiên Vận về nhà, Hứa Ứng Quý ngồi trở lại xe.

Loại dây dưa im lặng trong bóng tối chỉ có tiếng th* d*c dữ dội của nhau khiến cô nghiện.

“Không nhìn ra.”

Để mặc suy nghĩ bay bổng một lúc, cô bắt đầu hồi tưởng lại.

“Vâng.” Hứa Ứng Quý gật đầu.

Thật sự rất quyến rũ.

Có lẽ là nghi ngờ sự im lặng đột ngột của cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô thêm vài giây.

Hứa Ứng Quý nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng: “Thế à.”


Thấy cô không có ý định mở miệng, anh khởi động xe.

Trước đó cô Hạ xông vào, bọn họ không ngăn được bị trừ tiền thưởng, cậu hai nhà họ Hứa xông vào, vậy mà sếp không hề tức giận.

Đứa con trai ngốc nghếch nhà bà, đối với nhà Thiên Vận còn thân hơn cả đối với bà và chồng.

Trong hiện thực, cô rung động trước dáng vẻ Hứa Ứng Quý không hề có cảm xúc nhưng lại nói những lời dịu dàng, lạnh lùng dỗ dành cô.

Người chủ động dễ bị từ chối, lấy lòng tảng băng sơn có thể đóng băng người này bất cứ lúc nào, đối với cô mà nói là một sự mạo hiểm. Biết đâu sau khi cô chủ động, ngay cả trên giường anh cũng lạnh lùng không nhiệt tình.

Hương thơm lạnh lẽo lan tỏa trong xe, hơi thở của Hứa Ứng Quý len lỏi vào khoang mũi, Lâm Thiên Vận có thể cảm nhận được nhịp thở của mình rất hỗn loạn.

Lâm Thiên Vận lấy hai tay che mặt, nghiêng người co ro trên ghế.

“Không có lần sau đâu đấy.” Hứa Nhã Linh trừng mắt nhìn con trai, quay đầu lại mỉm cười nói: “Ứng Quý, vậy cô đi trước nhé, có việc thì gọi cho cô.”

“Có chuyện gì mà gấp gáp vậy, gọi điện cho mẹ không được à, cứ phải xông vào, đây là văn phòng của anh trai con chứ không phải chỗ cho con chơi trò gia đình.” Hứa Nhã Linh mắng con trai.

Lâm Thiên Vận quyết định án binh bất động.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27