Âm Quan Minh Thê
Tam Độ Xuân Thu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 236: Nghiệp báo lại đến
Con trai tưởng kim quý đã c·h·ế·t,cả tưởng gia rơi vào trong nỗi đau đớn tột cùng,nghiệp báo của tưởng gia đã đến,tuy tôi là đạo sĩ,nhưng cũng ko có cách nào cứu vớt,đừng nói là người ngoài lại càng phải trốn trahs
Tưởng kim quý giống như mất hồn,hai chân mềm nhũn,trực tiếp ngã nhoài xuống sân thượng,nếu như không có một người nhanh chóng chạy lên ôm lấy ông ấy,e rằng ông ấy cũng giống như vợ mình rồi
Hồn của bà tưởng,ánh mắt của bà ấy cứ nhìn phù băng mãi làm cho tôi vô cùng khó hiểu,hồn bà ấy…nhìn phù băng làm cái gì?
Phạm toàn vốn dĩ đi đến sở cảnh sát xử lí chuyện trườn học sập,lúc này cũng vội va trở về,lúc ông ấy nhìn thấy bà tưởng đã trở thành một cái xác nằm trong quan tài,thì chau mày
“ bà xã,con mất rồi còn có thể đầu thai,em đừng nghĩ quẩn,mau xuống đây điiiii”
Phù băng,dường như cũng bị ảnh hưởng bởi không khí nặng nề này,ko cười nữa,ngơ ngẩn ngồi xuống ghế,nhìn người nhà tưởng gia lần lượt lái xe đến,khóc lóc trước quan tài
Bùm
“ con ơi,con của mẹ ơi..”
Tưởng kim quý hét lên một tiếng,hai mắt lập tức ửng đỏ
Nhưng cho dù thế nào,nghiệp báo rốt cục thì cũng đã đến,tưởng kim quý dựa vào mèo thần tài hưởng thụ 9 năm giàu có,bây giờ,cũng đến lúc phải trả nợ rồi
A!…a..!
Bà tưởng c·h·ế·t rồi,nhưng không bao lâu bà ta lại bò dậy
Nhưng mà,thân là một chủ nhà,tưởng kim quý lúc này đột nhiên đứng dậy từ bên quan tài,hai mắt thất thần đi về nhà sau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con trai bị mèo hoang cắn c·h·ế·t,vợ thì ôm lấy thi thể con nhảy lầu tự sát,trong một ngày,hai người thân nhất cả đời của tưởng kim quý đã c·h·ế·t đi,cho dù là ai cũng khó mà chịu được sự đả kích này
Trong lòng tôi vô cùng khó hiểu,nhưng trong ánh mắt phù băng lúc này thì tràn đầy sợ hãi,bị khung cảnh trước mặt dọa sợ
Tôi gật đầu,sau đó đợi trong cửa hàng một tiếng đồng hồ,nhưng cuối cùng thì người vẫn ko về
“ phạm tiên sinh,con mèo thần tài này chỉ để thoát ra một chút âm khí,mà suýt chút nữa lấy mạng cả tưởng gia,một khi nó thật sự thoát ra khỏi quan tài,rốt cuộc sẽ như thế nào?”
Nhìn thấy phòng khách đặt hai cỗ quan tài,phạm toàn đau khổ nói
Tưởng gia trong một ngày liên tiếp c·h·ế·t 2 người,mà bà tưởng lại trực tiếp c·h·ế·t trước mặt chúng tôi,phù băng tuy là một cô gái đơn thuần,cũng phải sợ hãi với hình ảnh này,cô ấy nhìn thi thể gãy thành từng đoạn trên thềm của bà tưởng,có chút sợ hãi trốn ra đằng sau lưng tôi
Nhưng mà,ánh mắt bà ta ko hề nhìn tôi,mà nhìn ra sau lưng tôi,tôi quay đầu lại,nhìn theo ánh mắt của bà ta,thì thấy phù băng đang chen vào đám đông,đi về phía tôi
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến,bởi vì là tự tử,cảnh sát cũng ko điều tra nhiều,nhanh chóng giải quyết,còn các ông chủ cửa hàng quan tài trong thị trấn nghe thấy chuyện này,cũng tự mình tặng đến 2 cỗ quan tài
Csi c·h·ế·t của bà tưởng,nếu như ko có gì bất ngờ,thì có lẽ là nghiệp báo của mèo thần tài,nhưng mà,bà ấy nhìn phù băng làm cái gì?
Tôi ngơ ngác nhìn những chuyện này,trong lòng chua xót
“ thím ơi,thím biết ông chủ tiệm đàn bên cạnh đi đâu rồi ko?” tôi đi ra khỏi cửa,hỏi một bà thím ở tiệm may bên cạnh
Cái c·h·ế·t của bà tưởng,làm cho tất cả mọi người xung quanh hoảng sợ,rất nhiều người sợ sệt rời đi
Chiếc đàn nhị sắp hoàn thành vẫn đặt trên bàn,nhưng không thấy người đâu
Một tiếng vang lên,cơ thể bà ta đạp vào bậc đá trước cửa nhà,cả người bị gãy thành mấy đoạn,tiểu nam trong lòng bà ta bởi vì quán tính mà văng ra,rất nhiều máu ươi cùng não chảy ra từ đầu bà ta,rơi vãi khắp nơi
Tôi và phù băng đi vào trong tiệm đàn,hét mấy tiếng,nhưng không hề có ai trả lơif
Cho dù ông chủ kia là ai,nhưng chiếc đàn tranh ông ta tặng phù băng đã cứu cô ấy một mạng,sau này có thời gian quay lại cảm ơn một tiếng vậy
Bà ta nghi ngờ: “ cậu nói ông ấy à,vừa nãy ông ấy vẫn ơ trong cửa hàng làm đàn nhị mà,có thể là ra ngoài ăn cơm rồi”
Tưởng kim quý lúc này loạng choạng đi đến trước cửa ngôi biệt thự,đôi mắt thất thần nhìn thi thể vợ,sau đó ngã thụp xuống đất
“ trong ấn tượng của tôi,tưởng gia tuy là phát tài,nhưng tiền kiếm được đều rất sạch sẽ,khôn hề có làm chuyện bất lươn,hơn nữa những năm nay tưởng kim quý luôn làm việc thiện,theo lí mà nói đáng nhẽ nghiệp báo sẽ bớt lại,nhưng ai ngờ…haiz” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy tưởng kim quý đột nhiên đứng dậy,phạm toàn tò mò hỏi,nhưng hướng mà tưởng kim quý đi,lại là tầng hầm đặt mèo thần tài
Sự nhẫn nại của tôi dần bị bào mòn,sau đó không đợi tiếp nữa,đứng dậy rời đi cùng phù băng
Tôi và phạm toàn thở dài thảo luận,linh đường trong phòng khác lúc này đã dựng xong,người trong thị trấn cũng đã đến tưởng gia
Tưởng kim quý lúc này trèo lên sân thượng bằng thang bộ,muốn tiếp cận kéo vợ về,nhưng vợ ông ta quay đầu nhìn chồng một tiếng,đi thêm một bước về phía trước
Một người đang sống sờ sờ,cứ thế mà c·h·ế·t đi,một gia đình hoàn hảo,lại bị phá tan trong vòng chưa đến một ngày
“ vợ ơi,vợ ơi”
Lúc này tôi đến trước ngôi biệt thự,thì nhìn thấy vợ tưởng kim quý đang ôm lấy thi thể đã c·h·ế·t của con trai,trèo lên trên nóc nhà cao hơn 10 m,đồ áo trên người đã bị máu của tiểu nam nhuộmđỏ
“ không được” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà,tôi vừa đến trước cổng tưởng gia,thì nghe thấy tiếng hét thống khổ của tưởng kim quỷ,trước cửa lớn ngôi biệt thự,lúc này tụ tập rất nhiều người
đối với nghiệp báo của con mèo này,tôi cũng hơi lo sợ,sau đó hỏi phạm toàn,lo lắng việc chỉ dựa vào tôi và phạm toàn không thể đối phó được con mèo này
Lúc này,hồn bà tưởng đang cúi đầu,ngơ ngẩn nhìn thi thể của chính mình,rồi lại nhìn thi thể cua con trai bị văng đi,sau đó ngẩng đâu,đi về phía tôi
Bà tưởng chỉ là một người bình thường,linh hồn của bà ta rất yếu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ tôi cũng ko biết,tôi cũng ko biết mà”
“ lão tiên sinh,lão tiên sinh?”
Mang theo suy nghĩ nỳ,chúng tôi rời khỏi cửa hàng,định đi về tưởng gia một chuyến
Dù gì lúc vợ tưởng kim quý c·h·ế·t,tôi đều cách đó không xa,nhưng trước đó,tôi ko hề thấy gì bất thường,mà tình cảnh trước mắt cũng ko hề có một tia âm khí bất thường nào
Nhưng mà,cho dù con mèo thần tài này quả thật có nghiệp báo,nhưng cũng không thể hại c·h·ế·t cả một gia đình được,huống hồ,con mèo thần tài đó còn chưa ra khỏi quan tài nữa
Bây giờ,thời gian đã trôi qua nửa ngày,cũng không biết bây giờ tưởng gia thế nào rồi
nhìn thấy chuyện này,trong lòng tôi thấy hoảng hốt,vội vàng chạy lên trước,muốn tóm chặt lấy người phụ nữ sắp nhảy lầu này
“ tưởng tiên sinh,ông đi đâu vậy?”
Chương 236: Nghiệp báo lại đến
Lúc này,hồn của bà tưởng đột nhiên đau đớn ôm lấy đầu,kêu lên một tiếng thét làm cho người ta rợn gai ốc,bà ta đau khổ cong người,khuôn mặt lập tức trở nên hung ác,âm khí trên người bà ta,ccuxng bắt đầu tiêu tan dưới ánh nắng chói chang tháng 7
“ ồ”
Sắc mặt phạm toàn rất khó coi: “ người mang mèo thần tài đến cho tưởng gia là lã duy,nhưng lã duy đã c·h·ế·t rồi,tôi chỉ là người đến sau,tôi cũng không ngờ nghiệp báo sẽ nặng như vậy”
Nghiệp báo!nghiệp báo!
“ họa ko liên lụy người nhà,họa ko liên lụy ng nhà! Oán niệm của con mèo này đã đạt đến cực độ rồi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có điều thứ bò dậy ko phải cơ thể bà ấy,mà là linh hồn của bà ấy
Trên mặt bà ấy toàn là nước mắt,nhưng lại nở một nụ cười quái dị,bà ta cúi đầu nhìn tiểu nam đã c·h·ế·t,không ngừng thì thầm gì đó,nụ cười trên mặt hiện ra càng ngày càng lạnh lẽo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.