Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ
Túy Nhiễm Lưu Ly
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: 167: Đi Âm Giới Gặp Nạn
Tôi bị bộ dáng nghiêm túc của nó chọc cười, hiện tại cũng không phải là thời điểm nói những chuyện này, "Lần trước khi mẹ tới âm giới này, trong sông Vong Xuyên có rất nhiều quỷ hồn chạy ra ngoài, chúng ta chú ý một chút đừng đụng phải, cố gắng không nên phát sinh xung đột, nếu như đối phương có sát tâm thì diệt trừ!”
"Mẹ ơi, mẹ gặp ác mộng gì vậy, con thấy mẹ giơ hai tay cào loạn, con gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh." Ngoan Mậu nói xong nắm chặt tay tôi, lúc này tôi mới phát hiện nó dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi.
"Ý của con là ngay cả lời của mẹ con cũng có thể không nghe đúng không?" Tôi cố ý làm mặt lạnh, Ngoan Mậu lập tức nhíu mày.
"Ngoan Mậu, con ở chỗ này trông chừng bác hai, mẹ đi điều tra chung quanh một chút, con không được đi đâu nha."
Con đường thông qua Quỷ Môn Quan rất dài, chúng tôi đi chậm rãi, không thể dẫn Mạc Trát Tà tiến vào Quỷ Môn Quan, tôi dự định ở trên con đường này tìm một nơi có âm khí dồi dào nhất, để cho anh ta ở nơi đó tịnh dưỡng.
"Là c·h·ó con!"
"Cô nhóc, cháu quên ông lão này nhanh như vậy sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoan Mậu ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nghĩ tới phỏng đoán của tôi hoàn toàn là đúng, người này chỉ sợ chính là một trong những đạo sĩ bị Liễu Sương Sương chiêu mộ, Liễu Sương Sương thật sự là một người phụ nữ không đơn giản, đã ở bên Hàng Thi mà còn âm thầm bồi dưỡng thế lực của riêng mình, về điểm này chẳng lẽ Hàng Thi cũng không biết sao?
"Ngoan Mậu! Đợi lát nữa con phải đi theo phía sau mẹ, không thể tùy tiện nói chuyện, càng không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật, ở phía dưới sử dụng pháp thuật sẽ bị bại lộ, hiện tại âm giới có một chút không bình yên.”
"Tề Quân có biết con đi ra ngoài không?"
Những gì con muốn làm, không ai có thể ngăn cản con!!”
Tôi duỗi eo và nhảy xuống giường.
Đột nhiên xung quanh truyền đến thanh âm xào xạc, tôi lập tức cảnh giác đứng lên, rút kiếm thất tinh bên hông ra, "Ai!”
Chương 167: 167: Đi Âm Giới Gặp Nạn
Ông ta nói đến câu cuối cùng thì giọng nói trở nên trầm thấp, khuôn mặt vốn hiền lành đột nhiên trở nên vô cùng nham hiểm, tầm mắt nham hiểm lóe ra ánh sáng khát máu, từ bóng đen phía sau lưng ông có mấy quỷ hồn có bộ dáng như quái vật đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoan Mậu nói xong liền lập tức ngồi xếp bằng trước mặt Mạc Trát Tà, âm khí ở âm giới rất dồi dào, là nơi rất tuyệt để luyện công.
"Vâng!"
Người đàn ông trung niên mập mạp gật gật đầu, tầm mắt quét một vòng trên đạo bào của tôi, sau đó rơi vào trên người Mạc Trát Tà ở phía sau tôi, ngay sau đó đồng tử liền căng lên, xem ra ông ta có biết Mạc Trát Tà.
Thời gian của Tiểu Hắc có giới hạn, không thể chậm trễ, tôi vội vàng xuất hồn, sau đó phân phó Ngoan Mậu, "Con dìu bác hai con dậy, đi theo phía sau mẹ, trên người mẹ có rất nhiều pháp khí, cố gắng không tiếp xúc với mẹ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoan Mậu nhận lệnh, vội vàng đi đỡ Mạc Trát Tà dậy, nó tuy rằng là một đứa trẻ, nhưng pháp lực lại cao cường, đỡ theo một người lớn tuyệt đối không thành vấn đề, huống chi Mạc Trát Tà là quỷ, so với người dương gian vốn là nhẹ hơn rất nhiều.
Trong bóng tối có một người đàn ông mặc âu phục đi ra, thấy bộ dáng thì người này có tuổi tầm bốn, năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy diện mạo của ông ta tôi hoàn toàn nhớ ra, lúc trước sư phụ qua đời người này từng đến viếng, còn nhớ rõ lúc đó ông ta vô cùng phản đối việc tôi kế thừa phái Mao Sơn.
Trên trán đầy mồ hôi lạnh.
"Mẹ đừng cắt câu lấy nghĩa, con có năng lực phân biệt, vì tốt cho con nhất định con nhất định sẽ nghe, nếu mẹ sai, con nhất định sẽ ngăn cản mẹ!"
Tiểu Bạch một mực ở trong phòng chăm sóc Đặng Khải, cũng không biết hai người bên kia đã tỉnh lại chưa, không ai giúp tôi bày thần đàn, tôi đành phải tự mình làm, Ngoan Mậu không dám đụng vào những thứ kia nên ở một bên nhìn.
"Tôi không sao."
"Mẹ ơi, sau khi Ngoan Mậu c·h·ế·t có phải sẽ tới nơi này hay không?"
Chờ sau khi hai người bọn họ nhập định, tôi lập tức bay người đi, hiện tại tôi là hồn, có thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào của quỷ hồn, sau khi vòng quanh bọn họ kiểm tra một vòng, tôi dừng lại trước mặt Ngoan Mậu, toàn bộ tinh thần đề phòng canh giữ hai người.
Tầm mắt có sự hoài nghi dính ở trên người tôi, có lẽ lúc nãy nó đã nghe thấy tôi gọi tên Thiên Ngạo ở trong mơ.
"Được! Vậy thì con sẽ bảo vệ mẹ!" Ngoan Mậu kiên định nói.
Ngoan Mậu vốn muốn đỡ Vưu Tích vào phòng nghỉ, nhưng anh ta không đồng ý, chỉ là nằm xuống chiếc giường đã ngủ trước đó, nhưng không ngủ, vẫn mở to hai mắt nhìn tôi.
Nói xong ánh mắt của ông ta đông lại, đưa tay ra một cái, những quỷ hồn kia liền từ phía sau ông ta đi tới trước người, đi hướng về phía tôi.
Chẳng lẽ ông ta cũng là người tẩu âm?
Ngoan Mâu gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau tôi, chờ chúng ta đi tới phòng anh hai nghỉ ngơi, Vưu Tích đã từ trên giường đứng lên, ngồi bên cạnh anh hai vẫn nắm tay anh ta.
"Ngoan Mậu nhất định sẽ bảo vệ mạng nhỏ của mình, vậy mẹ thì sao, mẹ c·h·ế·t sẽ tới nơi này sao?"
Nhịp tim từ từ bình tĩnh lại, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Ở trong cái vòng tròn đạo pháp này, đối với bối phận lễ nghi rất được để ý, nên tôi vội vàng thu hồi kiếm thất tinh, chắp hai tay, "Thì ra là bác, con không nghĩ tới bác là một người tẩu âm, lần này bác xuống âm giới là làm việc ạ?"
"Ngay cả cắt câu lấy nghĩa cũng biết, xem ra Ngoan Mậu thật sự lớn rồi!"
"Nằm mộng xuân thu của ông đi!
Cầm áo khoác mặc lên người và nắm tay nhỏ bé của Ngoan Mậu đi ra cửa, "Đi thôi, hôm nay con phải vất vả rồi!”
Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Ngoan Mậu vận công xong, nhếch khóe miệng nói, "Đứa nhỏ này thoạt nhìn không tệ, ngoan, đến nơi này với bác, bác có thể huấn luyện cháu, giúp cháu biến thành ác quỷ lớn mạnh nhất.”
"Con không phải cũng là con nít à!"
"Vâng!" Ngoan Mậu vội vàng cúi đầu.
Năng lực Thiên Ngạo mạnh như vậy, cho dù đối phó Hàng Thi cũng chưa chắc sẽ thua, hiện tại cứu anh hai quan trọng hơn, nên tạm thời không nghĩ nữa.
Tôi làm sao lại mơ thấy Thiên Ngạo chứ, từ sau khi biến thành thi quỷ tôi chưa từng nằm mơ, sao giờ lại mơ thấy Thiên Ngạo?
"Cái gì mà không sao, anh ngàn vạn lần không thể ngã xuống, đến lúc đó tôi còn phải làm pháp cho anh, vậy tôi mới thật sự là mệt c·h·ế·t đó!" Tôi nháy mắt một cái, Ngoan Mậu vội vàng chạy tới đỡ Vưu Tích,
"Mẹ c·h·ế·t rồi cũng không có gì cả, mẹ cũng không thể c·h·ế·t!"
"Bác ba, Ngoan Mậu đỡ bác đi nghỉ ngơi, về phần bác hai, bác không cần lo lắng, mẹ sẽ đưa bác ấy đi âm giới.”
Tôi vội vàng không dấu vết nghiêng người chắn trước Mạc Trát Tà, rồi cung cung kính kính nói, "Nếu bác tới là để làm việc, vậy cháu cũng không quấy rầy nữa, mời bác đi.”
"Thiên Ngạo, đừng đi!"
Vì an toàn, hôm nay tôi mặc cửu cung bát quái bào, trên người mang theo không ít pháp khí, sau khi cầm xong kiếm thất tinh, tôi xếp bằng ngồi thiền, bấm ngón tay tính toán hôm nay cửa âm mở hướng nào.
"Bác, sao bác lại ở cùng một chỗ với bọn họ, chẳng lẽ bác......"
Phía sau tôi là Mạc Trát Tà đang hôn mê bất tỉnh, tôi căn bản không thể tránh ra, nếu như tôi né tránh, những quỷ hồn kia sẽ làm anh ta bị thương.
"Chuyện của tôi cũng sắp làm xong, không ngờ gặp được cháu, vậy không bằng...!thuận tiện, cùng làm đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tưởng là ai, hóa ra là cháu!"
Đọc xong chú ngữ, một con c·h·ó đen nhỏ từ trong lỗ đen chui ra, lắc đầu vẫy đuôi sủa gâu một tiếng về phía tôi.
Thời gian Tiểu Hắc có thể ở trong âm giới này ước chừng là ba giờ, ước chừng qua được một giờ, tinh thần căng thẳng của tôi đã có chút mệt mỏi nên buông lỏng cảnh giác và ngồi xuống đất.
Không phải đã bảo nó không được nói lung tung sao?
"Đúng đúng, làm việc, không ngờ là gặp được cháu, cháu tới âm giới này làm cái gì?"
"Mẹ à?"
Ngoan Mậu nói xong còn khịt mũi một tiếng, bay lên muốn công kích, tôi vội vàng bắt lấy nó, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia cười nói, "Bác, bác đây là muốn làm cái gì, những quỷ hồn kia hẳn là từ sông Vong Xuyên trốn ra?”
Nhưng tôi cũng quản không được nhiều như vậy, hiện tại cần làm như thế nào vượt qua cửa ải trước mắt này, quỷ hồn trước mắt đại khái có năm sáu con, tất cả đều là một bộ dáng hung dữ cực ác, chúng ước có thể ăn tươi nuốt sống tôi..
"Dù là còn nhỏ thì con cũng là anh đó, hơn nữa con cũng không giống Tề Quân, để ý đến suy nghĩ của người khác.
Nếu như tôi không nhìn lầm, anh ta đang chậm rãi đem khí tức của mình rót vào trong cơ thể của anh hai.
"Anh ba, anh đang làm gì vậy, thân thể của anh còn chưa khôi phục như cũ đâu, sao lại đem quỷ khí của mình cho anh hai!"
"Không phải trốn ra, là tôi cứu bọn họ ra, hiện tại bọn họ vì tôi mà làm việc." Người đàn ông nói rất đắc ý.
"Vâng!"
"Ngoan Mậu tuân mệnh!"
Càng đến gần quỷ môn quan âm khí càng nặng, không thể đi về phía trước, tôi bảo Ngoan Mậu buông Mạc Trát Tà xuống, sau đó trợ giúp anh ta ngồi xếp bằng, thuận tiện cho quỷ khí tuần hoàn.
Nhưng tại sao ông ta lại ở đây?
"Không sai, tôi tới để đón bọn họ, thi quỷ cái gì đó như cái rắm, chỉ có quỷ hồn mới là chân chính mạnh mẽ."
"Thiên linh địa linh linh, Tiểu Hắc đi ra dẫn đường!"
Tôi bừng tỉnh ngồi dậy, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, đưa tay lau một cái.
Gạo nếp trong lư hương còn có thể dùng, tôi trực tiếp cắm một nén hương, sau đó bày cờ thỉnh âm ở bốn góc, cũng may trước đó Nhiếp Tranh lấy không ít máu đếm, tôi trực tiếp đổ một gói để ngâm màn thầu.
Vưu Tích đưa mắt nhìn tôi và Ngoan Mậu tiến vào động đen, Ngoan Mậu vẫn yên lặng đi theo phía sau, nó từ nhỏ đã bị người ta biến thành Kumanthong, nơi này hẳn là lần đầu tiên nó được đến.
Tôi vừa nhìn liền biết mấy quỷ hồn kia là từ sông Vong Xuyên trốn ra.
Mà ánh mắt Vưu Tích nhìn thế làm cho tôi có chút không thể tiến vào trạng thái, hơn nửa ngày mới tính ra phương hướng của cửa âm, tôi nắm một nắm gạo nếp trộn lẫn tro hương ném về phương hướng đó.
Ngoan Mậu cảm giác được nguy hiểm đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhảy dựng lên đứng bên cạnh tôi, nhất thời tầm mắt nó lạnh đi, "Mẹ, những quái vật này từ đâu ra.”
Giọng nói này có hơi quen thuộc, tôi không khỏi căng thẳng, "Ông là ai, đi ra!”
Xem ra pho tượng phật lớn này sẽ không rời đi, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, không ngừng thuyết phục chính mình phải thông cảm cho tâm tình đang lo lắng cho anh hai của anh ta.
Ngoan Mậu còn nói mình không phải con nít thế mà vừa nhìn thấy Tiểu Hắc liền mừng rỡ hô lên, định chạy đến chỗ Tiểu Hắc, tôi vội vàng trách móc nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.