Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Phong Ca Thả Hành

Chương 117: Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117


Khoảnh khắc ấy, Quý Thạc Đình như bị cái nóng tháng sáu thiêu đốt đến tận tim, dòng máu vốn lạnh lùng bỗng sôi sục, hơi thở trở nên ngắt quãng, vành tai dần ửng đỏ.

Diệp Cần nghe câu hỏi, ngẩng đầu liếc chàng một cái rồi cúi xuống sắp xếp hộp thuốc nhỏ, cẩn thận đặt mọi thứ vào chỗ cũ, mới chậm rãi đáp: “Ai cầu thân?”

Có lẽ là trong ba năm qua, mỗi lần gặp, nàng đều rạng rỡ gọi chàng “Thạc Đình ca ca”, niềm vui khi gặp chàng luôn hiện rõ trên gương mặt.

Diệp Cần nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút nghi hoặc, như đang cân nhắc liệu mình có thực sự nghĩ quá nhiều.

Như khi nàng tám tuổi, nhận ra chàng bực dọc mà hỏi ngày mai chàng có đến Diệp phủ nữa không; khi mười hai tuổi, nàng nhận ra chàng không thực sự muốn cưới nàng nên từ chối đính thân.

Còn Quý Thạc Đình không chỉ đối đầu với người nhà, mà còn tự đấu tranh với chính mình. Dù biết rõ mình động lòng với Diệp Cần, miệng chàng vẫn không chịu thừa nhận.

Chàng biết cách bảo vệ người khác, và nhìn cách chàng thân mật với Diệp Cần, không thể không động lòng.

“Vậy có ai trong Diệp phủ bắt nạt nàng?”

Chàng cũng không rõ từ bao giờ mình động lòng với nàng.

“Huynh thích,” Diệp Cần nói, “Ta nhìn ra rồi.”

Quý Thạc Đình thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Tuân chưa dạy nàng không được để người lạ lừa đến nơi vắng vẻ? Chưa dạy nàng khi trong phủ có khách không được chạy lung tung? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngày sinh thần của muội.”

Thế là chàng trằn trọc, nửa đêm rời giường, thắp đèn, chép kinh thư cả đêm không ngủ.

Cứ hỏi một câu, nàng trả lời một câu, dường như nàng trả lời được mọi thứ, nhưng lại như chẳng hiểu gì. Quý Thạc Đình cũng không thể hỏi những câu như nàng có ý trung nhân để thành thân chưa.

“Ý là hắn nói không thích muội là giả, muội đừng tin, cứ bám lấy hắn quấn quýt là được,” Diệp Tuân nói.

Diệp Cần trông rất vui, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên ý cười, lúc cười để lộ hàm răng trắng, ánh mắt luôn chăm chú nhìn Quý Thạc Đình.

Đi được mười bước, chàng quay đầu, thấy Diệp Cần vẫn đứng ở cửa viện, thấy chàng ngoảnh lại thì vui vẻ cười với chàng. Ánh vàng rực rỡ đổ xuống, phủ lên người nàng, trông nàng đẹp tựa một bức họa.

“Không,” Quý Thạc Đình gần như theo bản năng phủ nhận, nhưng sự hoảng loạn đã để lộ sơ hở.

“Nửa năm nay có kết giao bạn mới không?”

Diệp Đỉnh chẳng màng chuyện này, thậm chí lười chọn cho con gái một ý trung nhân vừa mắt, giao phó toàn bộ cho Diệp Tuân.

Diệp Cần như sực nhớ điều gì, đứng dậy, chạy đến tủ gỗ lục lọi lấy ra một chiếc hộp dài, mang đến trước mặt Quý Thạc Đình.

Quý Thạc Đình đáp qua loa: “Coi như giống.”

Quý Thạc Đình như bị đánh trúng yếu huyệt, sững sờ hồi lâu mới dần trấn tĩnh, khôi phục vẻ bình thản, nhìn nàng, nói bằng giọng điềm tĩnh: “Nàng nghĩ nhiều rồi.”

Khối bạch ngọc dài ấy chẳng biết dùng làm gì, không thể chế thành nhẫn hay ngọc bội nhưng Quý Thạc Đình vẫn nhận lấy và mang đi.

“Không có,” Diệp Cần nhai táo chua ngọt, nói: “Huynh ấy bảo không thích muội.”

Hoặc có lẽ là nửa năm trước, khi biết Diệp Đỉnh vì quyền vị mà hại c·h·ế·t bao dân chúng, chàng vẫn đến Diệp phủ, cố ý nói với nàng rằng sau này sẽ bận rộn, không rảnh đến. Lần từ biệt cố ý ấy vốn đã trái với tính cách thường ngày của chàng.

Quý Thạc Đình thoáng chốc không nỡ rời đi, chủ động hỏi: “Sao trông nàng gầy đi nhiều, không ăn uống tử tế à?”

Diệp Cần gật đầu, nói: “Huynh trưởng bảo, đây gọi là báo đáp. Đây là báo đáp của ta cho Thạc Đình ca ca, vì huynh đã cho ta ăn nhiều thứ ngon.”

Chàng liếc nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, cảm nhận làn gió hè dịu dàng lướt qua mặt, lòng chợt nhẹ nhõm, cơn bứt rứt trong lòng tan biến không ít.

“Ý gì ạ?” Diệp Cần không hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Cần ngồi bên cửa ăn kẹo hồ lô nghe tiếng huynh trưởng, quay đầu đáp: “Muội tặng Thạc Đình ca ca rồi.”

Mà Diệp Tuân có lẽ là người để tâm nhất trên đời về việc này. Chàng xét nét từng người, chẳng ai lọt vào mắt nên cứ trì hoãn mãi.

Đôi môi nàng hơi ẩm, mềm mại, ấm áp, dù chỉ chạm nhẹ lên má chàng cảm giác vẫn rõ rệt vô cùng.

Dường như đó là một năng lực kỳ diệu giúp nàng nhận ra ai thích mình, ai không.

Nhưng Diệp Cần lại ôm lấy cổ chàng, tựa đầu vào vai chàng cọ cọ đầy thân mật, nói: “Gặp lại Thạc Đình ca ca, ta vui lắm!”

Nửa năm qua, Diệp Cần thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, quấy nhiễu chàng giữa đêm khuya. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho ta?” Quý Thạc Đình hiểu ý nàng.

“Họ Lý?” Diệp Cần ngẫm nghĩ, đặt hộp thuốc về chỗ, quay đầu nói: “À, ta nhớ ra rồi, là người đen đúa mũm mĩm ấy, hắn bảo muốn dẫn ta đi chơi.”

Chương 117: Chương 117

“Không có.”

Diệp Cần nửa hiểu nửa không, hỏi: “Vậy muội hôn huynh ấy được không?”

“Ngày đó hai người gặp nhau? Hắn nói gì với muội không? Có nói lâu rồi không gặp, hay là nhớ muội không?”

Nàng đẩy hộp về phía chàng.

Chàng chưa kịp phản ứng, Diệp Cần đã rời khỏi vòng tay chàng, còn dùng ngón tay lau nhẹ má chàng.

Quý Thạc Đình cứng người, trái tim vốn bình lặng bỗng như bị kích động mạnh, đập loạn xạ.

“Ta nên…” Quý Thạc Đình định nói mình phải đi, nhưng chợt thấy Diệp Cần nghiêng người tới gần.

Quý Thạc Đình nhìn nàng: “Nàng đồng ý rồi?”

Vì thế, chàng dẫn nàng đến ngọc lâu, khối ngọc ấy do chính Diệp Cần chọn. Nó chẳng làm được gì, Diệp Tuân vốn muốn khuyên nàng đổi lấy ngọc bội hay vòng ngọc nhưng nàng khăng khăng muốn khối ấy.

Diệp Tuân trợn mắt: “Đương nhiên không được, đồ mê trai”

Diệp Cần đáp: “Ta ăn uống đàng hoàng.”

Sau lễ cập kê của Diệp Cần, Diệp phủ một thời gian tấp nập khách khứa, đa phần là đến cầu thân.

Nửa năm qua, trong đầu Diệp Cần dường như không có khái niệm thời gian. Nàng nhìn Quý Thạc Đình, đôi mắt vẫn trong trẻo, tràn ngập niềm vui, chẳng hề lạnh nhạt vì thời gian trôi qua.

Diệp Cần cười hì hì, rồi hỏi một câu khiến chàng rối bời:

Hôm nay gặp lại, nàng không còn là bóng hình trong mộng. Nàng đã cao hơn, đẹp hơn, mang dáng vẻ thiếu nữ mới lớn, khiến Quý Thạc Đình càng thêm lưu luyến. Dù nhắm mắt nằm trên giường, hình ảnh nàng vẫn hiện lên không ngừng.

Quý Thạc Đình chưa từng nghĩ sẽ nhận gì từ Diệp Cần nhưng rõ ràng trong những ngày không gặp, Diệp Tuân đã dạy nàng nhiều điều.

Chắc chắn Diệp Tuân đã dạy, chỉ là Diệp Cần không nghe lời thôi.

Sau buổi yến tiệc ở Diệp phủ, trong tay Quý Thạc Đình xuất hiện một chiếc quạt ngọc bạch, trở thành vật bất ly thân đi đâu cũng mang theo.

Chàng không biết Diệp Cần đang bày tỏ niềm vui hay tình cảm với mình, nhưng dù là gì, dường như cũng khiến chàng rung động.

Viện của Diệp Tuân xưa nay không có vệ binh canh gác cũng chẳng có người hầu qua lại, xung quanh tĩnh lặng như tờ, thời gian dường như chậm lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuân nghĩ, những người này so với Quý Thạc Đình kém xa, từ gia thế, dung mạo đến cách đối nhân xử thế, Quý Thạc Đình đều không có điểm nào đáng chê.

“Nàng…” Quý Thạc Đình không biết nói gì.

Sau đó, Quý Thạc Đình nửa năm không đến Diệp phủ, không gặp được chàng, khối ngọc được cất trong tủ đến hôm nay Diệp Tuân kiểm tra mới thấy mất.

Mái tóc nàng cùng gò má bên được phủ một lớp ánh vàng rực rỡ, hàng mi dài in bóng mờ trên khuôn mặt, làn da má điểm những sợi lông tơ mịn màng trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Song Quý Thạc Đình luôn nghĩ mình che giấu rất tốt, ít nhất không để Diệp Cần nhìn thấu.

Quý Thạc Đình cầm hộp gấm, tìm Tiêu Cẩn, hai người cùng rời Diệp phủ, mỗi người trở về nhà mình. Lòng chàng không yên đến khi về đến nhà vẫn chưa thể bình ổn.

“Vậy nàng có biết hôm nay là ngày gì không?” Quý Thạc Đình hỏi.

Có lẽ từ khi nàng từ chối đính thân, chàng bắt đầu tò mò luôn chú ý quan sát nàng, ánh mắt vô thức dõi theo nàng, ghi nhớ từng niềm vui, nỗi buồn của nàng.

Nàng mở hộp, bên trong là một khối bạch ngọc dài, chất ngọc thượng hạng nhưng chưa qua chạm khắc.

Nghĩ lại, chàng thấy không nên dạy vậy, bèn sửa: “Nhưng cũng phải giữ chừng mực, không được như hồi nhỏ, cứ ôm ấp hắn.”

Diệp Cần lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng vốn định từ chối, nhưng đối diện ánh mắt nàng, lời từ chối lại không thốt ra được.

Cửa sổ mở toang, ánh sáng từ bên ngoài nghiêng nghiêng chiếu vào trải rộng trên sàn nhà và bàn gỗ, bao phủ nửa thân người Diệp Cần trong một vầng sáng.

Diệp Tuân tối sầm mặt: “Hắn khẩu thị tâm phi.”

Diệp Cần lắc đầu, ngồi xuống đối diện chàng, nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng ngần: “Huynh trưởng bảo ta không được tùy tiện đi theo người lạ.”

“Cần Nhi, muội đã tặng ngọc rồi?” Diệp Tuân lục lọi trong tủ, phát hiện khối ngọc dài đã biến mất.

Diệp Tuân mừng rỡ: “Tặng khi nào?”

Quý Thạc Đình định nói người đứng cùng nàng dưới gốc cây, nhưng nghĩ lại, nếu nói ra chẳng phải lộ chuyện chàng từng đứng ngoài cửa nhìn lén sao? Song chàng lại không biết tên họ hay gia thế của người đó, chỉ mơ hồ nhớ lúc ở sau hòn giả sơn từng nghe ai nhắc, bèn nói: “Người họ Lý.”

Chàng hoảng hốt quay đầu, muốn nhìn biểu cảm của Diệp Cần, muốn đoán ý nghĩ của nàng qua gương mặt ấy.

Chàng định cáo từ rời đi, nhưng Diệp Cần lại lên tiếng: “Cầu thân và đính thân có giống nhau không?”

Quý Thạc Đình không ngồi nổi nữa, đứng dậy, cáo từ rồi xoay người rời đi. Diệp Cần theo sau, tay cầm hộp ngọc, nhắc chàng quên mang theo.

Diệp Cần rất nhạy bén trong việc cảm nhận cảm xúc, điều này chàng đã biết từ lâu.

Quý Thạc Đình đối với Diệp Cần luôn lúc gần lúc xa khiến Diệp Tuân khó hiểu chàng nghĩ gì, nên đã dạy Diệp Cần đạo lý báo đáp, không thể chỉ nhận từ Quý Thạc Đình.

Quý Thạc Đình nhìn nàng lặng lẽ chờ câu trả lời.

“Ngày sinh thần của ta,” Diệp Cần đáp.

“Huynh thích ta không?”

Tình cảm của nàng thuần khiết, không che giấu, không pha tạp, trong trẻo mà nồng nhiệt.

Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn đều mang tính cách phản nghịch, nhưng điểm khác biệt lớn nhất là Tiêu Cẩn luôn nuông chiều bản thân, muốn gì làm nấy, không tự làm khó mình.

Nàng hành động nhanh nhưng không phải không cho chàng thời gian tránh né. Song Quý Thạc Đình sững sờ, không kịp lùi lại, chỉ cảm thấy một hương thơm nhè nhẹ len vào mũi, rồi má bên bỗng cảm nhận một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117