Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo


Sáng sớm hôm sau.

Mộ Giai Kỳ giơ nắm tay: “Uhm, tuyệt đốikhôngtha Mộ Giai Nam!”

“…” Nguyễn Linh Nhi khó tin chớp mắt mấy cái: “côta có gì tốt chứ?”

Lúc này, Mộ Giai Namđãbị tiếng kêu thảm thiết của Mộ Giai Kỳ đánh thức,hắnmơ mơ màng màng ngồi dậy,trênngực có vật nặng tuột xuống… Nguyễn Linh Nhi trừng mắt nhìnmộtđôi ôm nhau ngủ, ngây ra như phỗng, hai tròng mắt rưng rưng, quay lưng chạyđi.

Mộ Giai Nam nhìn theo, rồi quay lại vứt cho nàngmộtánh mắt “ngây thơ” đáp lại: “Cầu xin ngươi động nãođi, đây là Thiên Sơn huyền thiết đấy.”

ThuanhĐào lắc lắc cổ tay, pháthiệntrênvòng tay nàykhôngthấy chỗ mở, dứt khoát dùng cả hai tay tách ra, Mộ Giai Nam ngồi xổm xuốngmộtbên hết sức chăm chú quan sát: “Cố lên Nữu Nữu, ngươi màkhôngmở ra đượcthìđúng làyêuquái hóa thân rồi…”

Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Mộ Giai Nam thấy nàng vẻ mặt căng thẳng,khôngcho là đúng an ủi: “Bản trại chủ là chính nhân quân tử, cái này mà vẫn chưa nhìn ra hả?”

ThuanhĐào căn bảnkhôngbiết mỗimộtthanh đao trong sơn động này đều là trân phẩm độc nhất vô nhị, ví như cây “Tú Phong đao” kia, giá trịđãlà ngàn lượng hoàng kim. Mà lúc này, ThuanhĐào coi nhưđãxemhắndiễn trò chán rồi,mộtcon đao rởm còn tưởng là bảo bối hả? Nàng hiên ngang cầm lấy “Tú Toàn đao” bên cạnh, nhưng bị Mộ Giai Nam dùng lực kéo mạnh về phía sau phải lùi ba bước, Ngưu Tiểu Nữuthậtxứng với danh xưng Vua phá hoại,hắnđành phải khuyên bảo: “Vô dụng thôi, chờ chìa khóađi.”

“…” ThuanhĐào nghi ngờ nheo nheo mắt,cônam quả nữ ở chungmộtphòng,khôngkhí quỷ dị, củi khô lửa cháy, vạn nhất nàng cầm giữkhôngđược giở trò lưu manh với Mộ Giai Namthìlàm sao?

Ừ! nhưng mà nàng là… lòng muông dạ thú.

“…” Mộ Giai Nam xoa xoa đùi nằm xuống, cho ngươi cho ngươi đó, đàn ông tốtkhôngtranh với phụ nữ.

ThuanhĐào nửa tin nửa ngờ nhíu mày… Đồ khốn, đồ khốn, đúng làsựbất quan kỷ cao cao quải khởi (chuyệnkhôngphải của mìnhthìkhôngquan tâm), lúc dùng cái đấy cạch vào tay nàng saokhôngnghĩ đến việckhôngcó chìa khoá hả!

Mộ Giai Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên: “sựthành tâm của ta, nhật nguyệt chứng giám!”

“…” Chỉ biết ba hoa chích chòe, cònkhôngphải là tên trộm cắp lẻn vào nhà người ta chuyên trộm đồ bẻ khóa chắc.

“…” Mộ Giai Nam nhìn chăm chú còng vàngtrêncổ tay vẻ mặt rầu rĩ,hắn“ai oán” nâng “đôi mắt đẹp”: “Có buộc thân thể cũngkhôngbuộc được lòng ta, sao ngươi cứ tự làm khổ mình thế?”

Nguyễn Linh Nhi nhìn chăm chú bóng lưng chạy điên cuồng củahắn, chẳng hiểu ra saođivào phòng Mộ Giai Nam.

Mộ Giai Nam thấy mắt Ngưu Tiểu Nữu đảo qua đảo lại như muốn tìm đồ để “hành hung” tiếp, vội vàng đứng dậy bước ra khỏi động, đến lúc chuỗi xích sắt bị kéo căngthìcũng tiện tay túm luôn ThuanhĐào ra, nàngmộttay cào cột đámộttay nắm khóa sắt. Mộ Giai Nam đúng là trộm gàkhôngđược còn mất nắm gạo, nhưng vấn đề mấu chốt là đêm nay ngủ thế nào đây?

Mộ Giai Nam giật giật cổ tay, đoạn xích sắt dài kêu”lạch cạch”,hắnthở dài, quay lại phòng vũ khí tìm chìa khóa, lúc nàyhắnchỉ hi vọng … có thể thuận lợi tìm được.

Nàng chỉ chỉ giá treo đao bên kia, làm động tác bổ xuống.

Mộ Giai Nam mắt trợn tròn nhìn “Tú Phong đao” cuối cùngtrênthế gian bị hủy trong tay nàng, mắt xẹt quamộttia tiếc hận,hắntìmmộtmiếng vải trắng phủ lên thân đao bị tàn phá, niệm kinh siêu độ: “Tú Phong đao à Tú Phong đao… Ngươi chếtthậtthê thảm, oan có đầu nợ có chủ, là Ngưu Tiểu Nữu hạ độc thủ, a di đà Phật…”

ThuanhĐào vứt chohắnánh mắt “ngây thơ”, mắt buông xuống nhìn đầu còn lại của “Bắtyêucô”đangđặt dưới đất. Mắt nàng xẹt quamộttia xấu xa, mặt đối mặt với Mộ Giai Nam, lông mày nhướng lên cười hì hì… Mộ Giai Namkhôngbiết nàng định làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt mờ ám,hắnmất tự nhiên ngửa đầu ra phía sau che môi lại, làm điệu bộ dù có c·h·ế·t cùng giữ thân như ngọc: “Ngươi đừng mong chiếm tiện nghi của ta!”

Mộ Giai Nam huýt sáo: “Nữu Nữu à, ta thấy taykhôngtấc sắtđãlà vô địch thiên hạ rồi.”hắnhất tóc ra sau: “Đương nhiên, so với tathìcòn kém xa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

… Mộ Giai Nam ngồi xổm trước hòm gỗ lớn tìm loạn lên, ThuanhĐào đứng bên cạnh hỗ trợ giơ cây đuốc chiếu sáng, trong lòng bắt đầu sợ hãi, bởi vì người nào đó từ cười đùa cợt nhả chuyển thành ỉu xìu vò đầu giứt tóc, ThuanhĐào nhíu mày,khôngphải trùng hợp thế chứ?

Nguyễn Linh Nhi nghe được tiếng Tiêu Tiêu kiếm, ngoái đầu nhìn Mộ Giai Kỳ cười: “Giai Kỳ ca dậy sớmthật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gà vừa gáy, Nguyễn Linh Nhiđãdậyđitìm Ngưu Tiểu Nữu, nhưng tìm cả sơn trại cũng chưa thấy bóng dáng,khôngkhỏi đắc chí, chạy để giữ lấy mạng chứ gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào hầm hừ ra khỏi phòng chứa vũ khí, Mộ Giai Nam là tên đầu lĩnh thổ phỉ gian trá, giảo hoạt nhất, nhờhắnnghĩ biện pháp màhắnlại đẩy mình lên đầu chiến tuyến, mà nàng cũng chẳng muốn chơi trò tự tìm đường c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Giai Namkhônghiểu phản ứng của ThuanhĐào, nhưng có thể cảm thấy đầu bên kia xích sắt run run căng thẳng,hắnmộtmạchđithẳng đến cửa phòng… “tiện tay đóng cửa.”

Ai quan tâm ngươi là huyền thiết hay kim cương, ThuanhĐào tiến lên ba bước, cầmmộtcon đao cồng kềnh dồn sức chém vào khóa sắt, Mộ Giai Nam nhắm mắt bịt lỗ tai, sau khi nghe thấy nổmộttiếng,thìlưỡi đao bị nứt văng ra vài mảnhnhỏ, khóa sắt vẫn hoàn hảokhôngtổn hao gì.

Mộ Giai Nam thong dong ra sau,điđược vài bước lại quay về phòng vũ khí, tìm kiếm trong chốc lát, rồi hai tay vòng ra sau lưng.hắnthần thần bí bí ngồi xuống cạnh ThuanhĐào, nhìn chăm chú đôi tay nàng tựa như rất tò mò hiếu kỳ. ThuanhĐào cảm thấykhôngổn, vừa định rút tay về, bỗng nhiên vang lên “lạch cạch”,mộtvòng tay vàng rực rỡđãbao lấy cổ tay ThuanhĐào. Nàng cúi đầu nhìn vòng tay vàng tinh tế mà thấy như cái còng tay, sao lạinóigiống còng tay, bởi vìtrênvòng tay còn cómộtđoạn xích sắt dài, đầu kia của xích sắt nối vớimộtcái vòng khác, Mộ Giai Namđangcầmtrêntay giơ ra: “Đây là ‘Bắtyêucô’, trong truyền thuyết là vũ khí của Nhị Lang thần, ta phải cố gắng lắm mới lấy ra được từ Hoàng cung, nghenóilà được chế tạo từ Thiên Sơn huyền thiết, kiên cốkhôngphá được…. Ngươi thử xem có thể mở rakhông?”

ThuanhĐào cầm con dao găm dùng sắc quăng vào vách đá, khi thấy con dao găm cắm chặt vào bức tường đá, nàng khẽ giật mình, chứng tỏ con dao găm này đúngthậtlà hàng tốt, nhưng cũngkhôngchứng minh được thanh bảo kiếm của Nguyễn Linh Nhikhôngphải là hàng tốt! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà Mộ Giai Kỳ nghe thấy gà gáythìnóng người,hắnđãtrằn trọcmộtđêmkhôngngủ, càng nghĩ càng uất ức, bịanhruột Mộ Giai Nam bắt nạt ức h**p suốt hai mươi năm, đến giờ này ngày này, Mộ Giai Nam chẳng những chưa rút được kinh nghiệm xương máu, mà còn kinh khủng hơn là cùng đệ đệ tranh đoạtcônương, hôm nay, hôm nay nhất định phải rửa nhục!

Mộ Giai Nam mệt mỏi vươn vai, ngoái đầu lạinóithân thiện: “Có gấp cũng vô dụng,khôngbằng ngủ trướcđã.”

ThuanhĐào ngoan ngoãn theo vào, để bảo trì hình tượng thục nữ, nàng lặng yên ngồi xuống cạnh bàn, ThuanhĐào thừa nhận mình thuộc loại congáicó sắc tâm nhưngkhôngcó sắc đảm (hám zai nhưngkhôngcó gan làm), bình thường chỉ dùng ánh mắt hám zai trêu ghẹo, chứ súngthậtđạnthậtthìđúng là chẳng biết gì.

“Thiếu ngôn quả ngữ (ítnói), dịu dàng hiền lành, đángyêuđộng lòng người!”

Trong lúc Nguyễn Linh Nhi ngẫm nghĩ chuyện này, Mộ Giai Kỳ tay cầm bảo kiếmđãmộtcước đá văng cửa phòng Mộ Giai Nam… Nguyễn Linh Nhikhôngnghe thấy tiếng kêu gào khiêu khích của Mộ Giai Kỳ, kiễng mũi chân nhìn lại… Chỉ thấy Mộ Giai Kỳ lùi ra cửa, cònkhôngđể ý bị vấp vào bậu cửa, ngay sau đó gào thétmộttiếng chạy vộiđi——

ThuanhĐào nặng nhọc suốtmộtngày cũng mệt mỏi, chỉ chốc lát sau là tiến vào mộng đẹp, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa gỗ chiếu vào hai bóng dángmộtcaomộtthấp trong phòng, dây xích buộc hai người với nhau vẫn toả ánh vàng rực rỡ.

ThuanhĐào trừng mắt, tay bổ vào gáyhắn, chohắnchút “tỉnh táo”.

Nguyễn Linh Nhi khẽ giật mình, mỗi khi Mộ Giai Kỳ bị Mộ Giai Nam bắt nạt đều chỉnóingoài miệng, cho nênkhôngai để ý, nhưng mà, điệu bộ hôm nay là muốn làmthậtsao?

ThuanhĐàokhôngngốc đến mức phải làmmộttrận sống mái vớihắn, người cổ đạikhônggiống với ngườihiệnđại,khôngphải chỉ mắng ngoài miệng vài câu là xong chuyện mà chỉ cầnmộtcâukhônghợp ý là có thể động đao động thương. Dùmộtđao g**t ch*t người cũngkhôngcó cảm giác phạm tội, mà còn đương đương tự đắcnóivới thi thể: người sống trong giang hồ, ai chẳngmộtlần trúng đao!

ThuanhĐào nghiến răng trừng mắt cả nửa ngày, mà cái “Bắtyêucô” cứt c·h·ó gì gì đókhôngchút sứt mẻ, nàng chán nản phất tay, ý bảo Mộ Giai Nam nhanh mở ra. Mộ Giai Nam lại bất đắc dĩ thở dài: “Sức mạnh lớn hơn trâu của ngươi biến đâu mất rồi, ngươi đúng làyêuquái, mau mauhiệnnguyên hìnhđi, bản trại chủ ta tha tội c·h·ế·t cho.”

“Giai Kỳ cathậtsựthích Ngưucônương sao?”

Mộ Giai Nam cũng rất muốn tháo bỏ “Bắtyêucô”, nhưng Quế công công quản lý phòng chứa binh khí kiêm đại nội tổng quản lúc nàyđangở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, tuy Quế công công là người của triều đình, nhưng năm Mộ Giai Nam mười lăm tuổiđãtừng cứu Quế công côngmộtmạng, Quế công côngkhôngbiết báo đáp thế nào, biết được Mộ Giai Nam thích thu thập thiên binh thần khí, cho nên trong tình huốngkhôngphạm pháp loạn kỷ cương, cung cấp cho Mộ Giai Nam chút ít tin tức. Về phần có thuận lợi lấy được haykhôngthìphải dựa vào bản lãnh của Mộ Giai Nam.

ThuanhĐào khẽ hừmộttiếng khinh thường, lấy chăn đệm trong tủ ra trảitrênmặt đất, Mộ Giai Namđangnghĩ là nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục,thìbị ThuanhĐào dùng sức lực khoẻ hơn trâu quăng xuống đất… ThuanhĐào chỉmộtngón tay xuống đống chăn đệm: dưới đất mới là chỗ ngủ của ngươi. Rồi nhảy quahắnlên giường, lập tức đắp chăn chiếm lĩnh địa bàn.

Lúc này Mộ Giai Namđangbù đầu vắt óc nhớ lại, mình rốt cuộc có cầm chìa khóa ra khỏi Hoàng cungkhôngđây…

Mộ Giai Nam chỉ tủ đồ cạnh giường, bỗng nhiên tay xoa eo giả bệnh tật: “Bên trong có chăn đệm, gần đây ta đau thắt lưng, cho nên đành phải để Ngưu Đại tiểu thư chịu thiệt thòi ngủ dưới đất vậy.”

Lúc này, ThuanhĐào và Mộ Giai Nam bị buộc hai đầu dây xích, nhưng nàng cũng chẳng sốt ruột chút nào, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!...... Nàng đoán sơ sơ chiều dài đoạn xích sắt, cỡ khoảng hai thước, bỏ qua tác dụng “còng tay” của nó, ánh vàng tỏa ra bốn phía, trạm trổ tinh xảo,thìđúng làmộtbảo vật giá trị liên thành.

Có lẽ Mộ Giai Namthậtsựmệt mỏi, đôi mắt sương mù dưới ánh trăng lơ đãng tỏa ra mỵ hoặc, đôi môi mỏng khẽ nhướng lên, ngay lập tức hào quang mê người b*n r* bốn phía củahắnđâm bị thương đôi mắt của ThuanhĐào, nàng nhảy ngược về phía saumộtbước,yêunghiệt ơi làyêunghiệt, đúng là tiểu hồ lyđiquyến rũ thiếu nữ lương thiện phạm tội!

“…”Nguyễn Linh Nhi khóe miệng giật giật, Ngưu Tiểu Nữu muốnnóinhiều cũngkhôngđượcthìcó.

ThuanhĐàokhôngthể chịu được việc bịhắnvừa kéo vừa túm, thể xác và tinh thần mỏi mệt, dùng hết sức duy trì khoảng cách hai mét với Mộ Giai Nam cố tình kiếm chuyện kia.

ThuanhĐào khóe miệng nhướng càng lúc càng cao tiến lại gần, mắt liếc xéo “Bắtyêucô”, Mộ Giai Nam thấy nàng có ý đồ bất chính, vội vàng chạy, chỉ trong chớp mắt, ThuanhĐàođãcầm chắc đầu còn lại của “Bắtyêucô” đưa ra sau lưng, từng bước tới gần Mộ Giai Nam… Lúc này, Mộ Giai Namđãbị dồn đến sát cửa động, theo bản năng duỗi hai tay đẩy vai nàng, nhưng lại nghe “lạch cạch” vang lên: đầu còn lại của “Bắtyêucô”đãbao lấy cổ tayhắn… ThuanhĐào thựchiệnđược “gian kế”, nàng giơ ngón cái, để dưới cằm làm động tác cắt cổ: ngươi vui sướng khi người khác gặp họa hả? Ngươi mới đúng làyêunghiệt!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo