"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
“Ngốc quá, cần gìnóixin lỗi, nếukhôngphải bị ngươi k*ch th*ch, bây giờ ta vẫn còn là người câm…”
ThuanhĐào nhìn chăm chú bóng lưng Chư Cát Huệ Lan, nàng hiểu Tống Hàn Nho còn bị giam trong ngục, Huệ Lan nhất định rất lo lắng. Nàng có lòng nhưng lựckhôngđủ, muốn hỗ trợ cũng phải có người nghe nàngnóimới được chứ.
ThuanhĐào tươi cười cứng đờ:
“Ha ha, kỳthậtngươi mất trí nhớ cũngkhôngcó gìkhôngtốt,nóichuyện ngọt hơn rất nhiều, hắc hắc…”
“Ôi, xem trí nhớ của ta nè, cư nhiên quên bỏ thuốc!”
“Ăn nhiềumộtchút, ăn hết ta lại giúp ngươi, ănđiănđi, ha ha…”
Làm người phải biết tri ân báo đáp, việc ThuanhĐào phải làm lúc này là cứu Tống Hàn Nho,hắnvì cứu cha con nàng,khôngtiếc xúc phạm quốc pháp, nếukhôngphải Mộ Giai Nam xuấthiệnđúng lúc, Tống Hàn Nho sợ là bị tên Tể tướng đầu heo kia hại c·h·ế·t.
“Ta rất xấu miệng sao?”
“Vậy mà ngươi cũng nhịn ta sao? Miệng của ngươi chỉ dùng để ăn,khôngbiết cãi lại à? Tathậtkhôngtin.”
ThuanhĐào cả bữa cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, bởi vì nàng phải phục vụ Mộ Giai Nam, nhưngtrênbànkhôngcó canh a, nàng mắt mở lớn:
“Ngươi biết Tống Hàn Nho thích ngươi, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, nhưng ngươikhôngngờ Tể tướng giữa đường xuấthiệnlàm hỏng kế hoạch, càngkhôngnghĩ tới ngay cả đường lui của mình cũng chặt đứt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng ngon, tay nghềkhôngtệ.”
… Mộ Giai Nam nhìn lệ nàng rời,hắnchăm chú nhìnthậtlâu, sau đó chậm rãi vươn tay,nhẹnhàng lauđigiọt lệ nơi khóe mắt:
Mộ Giai Nam sung sướng chớp chớp mắt, đưa ra đáp án khẳng định.
Mộ Giai Nammộttay chống lên cạnh bàn, ai cũng nghĩhắnđanglo cho nước cho dân, nhưnghắnlại ai oán thở dài:
“Có thể nghe thấy thanhâmcủa ngươi, đáng giá.”
“Ngươi…” ThuanhĐào ngẩng đầu, nhìn chăm chú ánh mắt chân thành tha thiết của Mộ Giai Nam:
“khôngphải ngươi kêu tađinấu canh đó chứ?”
khôngkhí trong nháy mắt đình trệ, ThuanhĐào đối mặt với ánh mắt lửa giận của Mộ Giai Nam, nàngkhôngkhỏi ngốc tại chỗ:
ThuanhĐàomộtbên và cơmmộtbên nhướng mày, người này cho dù mất trí nhớ cũngkhôngthay đổi, đối với đồ ăn vẫn kén chọn như vậy.
“Đương nhiênkhôngphải, ta vốn địnhmộtmình cướp pháp trường, Tống Hàn Nho là tự chủ trương giúp ta, cho nên…”
Mặc dù Ngưng Sa Tử và Cốc Mộng Vũ có ở đây, nhưng ThuanhĐào cũngkhôngthèm để ý đến ánh mắt người ngoài, các nàng có lẽsẽkinh ngạc, nhưng thích chính là thích,nóira cũngkhôngdọa người.
Cốc Mộng Vũ vừa nghe lời này, vội vàng đem đĩa thịt nướng kéo về phía mình và ThuanhĐào:
Chư Cát Huệ Lan đứng lên hạ thấp người:
Mộ Giai Namkhôngcho là đúng nhún nhún vai:
“Ha ha, đừng kích động, ta chỉ là phối hợp vớikhôngkhí lúc này thôi.”
Trong lúc nàng nghĩ Mộ Giai Nam khôi phục trí nhớ, Mộ Giai Nam lại đột nhiên bướng bỉnh tề mi lộng nhãn:
“Bởi vìhắnlà người tốt, giúp ta cướp pháp trường, thiếu chút nữa c·h·ế·t trong tay gian thần.”
Mộ Giai Namnhẹgiọng cười:
Mộ Giai Nam trầm mặcmộtlát… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Giai Nam mâu trung cả kinh:
Người nàyrõràng muốn chỉnh nàng, ThuanhĐào thiếu chút nữa đem chén đập lên đầu Mộ Giai Nam, nhưng nàng nghĩ chuyện quan trọng trước mắt là tạo quan hệ tốt, cho nên nàng chỉ có tiếp tục nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nàng tức giậnnói:
“nóithử xem.”
ThuanhĐào vỗ tay lên bàn, “Loảng xoảng”mộttiếng nổ vang mặt bàn gãyđimộtnửa, nàng chỉ biếthiệntại nàng bị người nào đó làm tức giận đến điên:
“Muốn ăn sao? Ta giúp ngươi bỏ thịt mỡ?”
ThuanhĐàokhôngtự giác cong môi, đây là lần đầu tiên Mộ Giai Nam khích lệ nàng, tâm nàng nở hoa,khôngkhỏi đắc ý vênh váonói:
Mộ Giai Nam giọng điệu lên cao:
mộtkhắc sau, ThuanhĐào bưngmộtchén canh trứng nóng hổiđivề phòng, nàng dưới áp lực của Mộ Giai Nam múcmộtchén canh đẩy đến trước mặt Mộ Giai Nam, sau đó ngồimộtbên chờ Mộ Giai Nam uống.
“Tasẽlàm ngươi nhớ ta là ai, trừ phi ngươi chưa từngyêuta.”
“Ta vốn câm điếc.”
!
Trước mắt ThuanhĐào bỗng nhiênhiệnlại hình ảnh Mộ Giai Nam trụy nhai, nàng khổ sở rơi lệ:
Mộ Giai Nam trong mắt đột nhiên nổi lửa,hắngiơ tay đánh gãy lời nàng, lại trầm trầm khí, lạnh lùngnói:
“Làm phiền.”
Mộ Giai Nam tựa hồ cũng phát hỏa,hắnmộtquyền đánh lên mặt bàn, cái bàn hoàn toàn nát vụn:
“Ngươi! …”
Mộ Giai Nam cũng cảm thấykhôngcó gì mất tự nhiên. Vì muốn ThuanhĐào thuận tiện giúphắnxử lý thịt mỡ,hắncòn ngồi vào bên cạnh ThuanhĐào. ThuanhĐào phẫn hận đem thịt nạc quăng vào chén Mộ Giai Nam.
Nghĩ thế, ThuanhĐào cam tâm tình nguyện giúp Mộ Giai Nam xử lý thịt mỡ, nàng nhiệt tình cười lớn, đemmộtkhối thịt xử lý tốt đặt vào chén Mộ Giai Nam:
Cốc Mộng Vũ gấpmộtmiếng thịt nướng cho vào miệng, cònkhôngquên tán thưởng.
“Vậy ăn rauđi.”
“Thái độ của ngươi cũng thay đổi nhanhthậtđó.”
“Ngươi, ngươi hiểu lầm …”
“Ngươi lo lắng chuyện gì sao?”
ThuanhĐào mắt trợn trắng, nhất thời đấm ngực dậm chân ảo nãonói:
“hắnthân là hoàng tử giúp ngươi cướp pháp trường, ngươi chuẩn bị lấy thân báo đáp sao?”
“Ngươinóicái gì chứ? Ta nào có lưu lại cái gì đường lui, ta chỉ là muốn…”
“Thịt heokhôngđược ngon, rất nhiều mỡ…”
hắnuốngmộtmuỗng, ThuanhĐào trông mong chờ kết quả, chỉ thấyhắnhơi hơi nhíu mi, ThuanhĐào cầm lấy muỗng muốn nếm thử hương vị, rất khó uống sao? Nhưngkhôngphải nàng tự khen, màthậtsựnàng rất cẩn thận đánh trứng, gia vị đều nêm đầy đủkhôngnhầm mà…
Ngưng Sa Tử là người ăn chay, nàng liếc nhìn dĩa thịt, sau đó gấpmộtđũa rau để vào chén Mộ Giai Nam:
Mộ Giai Nam lại phiền muộnkhôngăn, Ngưng Sa Tử thấyhắnkhôngđộng đũa, nàng thân thiết hỏi:
“Chư vị thỉnh chậm dùng…”nóixong, nàngcôđơn xoay người rờiđi.
Mộ Giai Nam làmmộtbàn lớn đồ ăn, nhưnghắnnghĩ Ngưng Sa Tử là người tu đạo, cho nên chỉ làmmộtmón mặn —— thịt nướng. Nhưng mà, đối với động vật ăn thịt như ThuanhĐào mànóithìđây là món ăn khó cưỡng lại,trênbàn cơm tổng cộng năm người, ngoài trừ Mộ Giai Nam còn lại đều là phụ nữ, đây là “Tứ đồ ăn nhất đồ ngọt” trong truyền thuyết.
Mộ Giai Nam tà môi cười:
ThuanhĐào hừmộttiếng hướng phòng bếpđiđến, đáng c·h·ế·t! Nànghiệntại xác địnhmộtsựkiện, nữ nhân trăm ngàn đừng có ý đồ thay đổi tính cáchmộtnam nhân, vô luậnhắncó mất trí nhớ haykhông,thìvẫn giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Sau nàysẽcó cơ hội, đừng tức giận đừng tức giận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy tùy ngươi! Ta cũng lười quản…”
“Ta chỉ biết làm canh trứng, ngươi muốn ănkhông?”
ThuanhĐào giật mình:
khônglâu sau, Mộ Giai Nam càng quá đáng, muốn ăn cái gì trực tiếp ra lệnh, ThuanhĐào liền giúphắngắp thức ăn, hai người trong lúc đókhôngkhí ái muội, nhưng mùi thuốc s·ú·n·g càng ngày càng đậm.
“Ta muốn uống canh.”
Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đóhắnlại dùng mũi ngửi, miễn cưỡng gật gật đầu,hắnmúcmộtmuỗng canh, thổi thổi hơi nóng, vừa muốn bỏ vào trong miệng bỗng nhiên hồ nghi chất vấnnói:
Mộ Giai Nam có chút thất thố:
Mộ Giai Nam chậm rãi cầm lấy thìa,hắnquan sátmộtlúc:
“Nếu trong lòng ngươi chỉ có ta,sẽkhôngđáp ứng gả cho Tống Hàn Nho! … Nếukhôngphải takhôngbuông xuống được,thìsẽkhôngbị kéo vào vòng tranh đấu này, vậy mà đến lúc này, trong lòng ngươi còn nhớ thươngmộtnam nhân khác, ta nên mắng mình quá cố chấp, hay khen ngươi mị lực b*n r* bốn phía hả?!”
Mộ Giai Nam nhướng mày:
“Chính là chuyện, Thất vương gia Tống Hàn Nho, ngươi có thể haykhôngthảhắn?”
Nữ tử cổ đạithậtsựquá mức rụt rè, ThuanhĐào cònkhôngđỏ mặt, Ngưng Sa Tử và Cốc Mộng Vũ ngược lại xấu hổkhôngbiết làm gì, tựa hồ còn có loại áy náy nghe lén tình lữ tán gẫu. Vì thế, hai vị nữ tử liếc mắt nhìn nhau, tìm cớ lần lượt rờiđi, để Mộ Giai Nam và ThuanhĐào ở lại phòng.
Nàng vừanóivừa vùi đầu ăn cơm, nàng vừa nhấc mí mắt lại kinh ngạc thấy trước mắt mình xuấthiệnthêm vài miếng thịt nướng, mà Mộ Giai Nam hết sức chuyên chú lựa chọn, sau đó hướng ThuanhĐào liếc mắt đưa tình:
“Tay nghềthậtkhôngtệ a Mộ Giai Nam, tiểu tử ngươithậtsựrất được nha.”
“Đương nhiên, toàn khi dễ ta, chê ta cái nàykhôngđúng cái kiakhôngđúng, tóm lạikhôngcó câu nào tốt.”
“Phảikhông? Tathậtkhôngnhớrõ.”
“Nghe lời như vậy sao? Kêu ngươi nấu ngươi liền nấu,khôngcó bỏ thuốc xổ trong đây chứ?”
“Trướckhôngnóichuyện này,hiệntại có chuyện trọng yếu cần ngươi giúp.”
( Mộ Mộ ghen rồi)
Mộ Giai Nam cười tủm tỉm lại trừng mắt nhìn, sau đómộttay chống má chờ đợi…
“Ngươi làm sao giúp?khôngphải dùng răng cắn chứ? Rất ghê tởm …”
“Đúng đúng, ngươi ăn nhiều raumộtchút, thịt nướng để ta và Ngưu Nữu Nữu giải quyết, ha ha —— “
Hừ, thượng có chính sách, hạ có đối sách, ThuanhĐào dừng đũa đũa, vội homộttiếng:
Cảm xúc chuyển tiếp đột ngột! ThuanhĐào hít vàomộthơi:
Chư Cát Huệ Lan lúc nàyđãthay y phục nữ tử dân gian, kỳthậtchính là y phục của ThuanhĐào, nàng nhìnmộtmàn trước mắtkhôngkhỏi tâm sinh thương cảm. Nam nhân nàngyêuđangchịu khổ trong ngục, nàng cũngkhôngbiết tình huống của Vương giahiệntại như thế nào, nàng rất nhớ chàng, rất nhớ. Chư Cát Huệ Lanđãnhờ ThuanhĐào giúp đỡ, ThuanhĐào cũng miệng đầy đáp ứng, nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn trong tay Mộ Giai Nam, Chư Cát Huệ Lan cũngkhônglại thúc giục.
ThuanhĐào buông đũa:
“Trứng cũngkhôngnát hết, nhìn cũngkhôngtệ lắm.”
“thậtcó lỗi, bọn họ từngnóiqua, nhưng tađãquên.”
“Ta vẫn đối với ngươi tốt như vậy, là ngươikhôngbiết quý trọng.”
Mộ Giai Nam lạnh lùng cười:
“Lý do.”
ThuanhĐào chậm rãi ngồi xuống, nàngkhôngkìm nén được đáy lòng cuồng loạn cảm xúc, khóc cười, cười khóc, thình lình xảy ra kinh hỉ làm nàngkhôngbiết phải làm sao… Mộ Giai Nam, căn bảnkhôngmất trí nhớ,hắnđể ý nàng, thậm chí lần đầu tiênkhôngchút nào che dấu cảm xúc ghen tuông. Nàng nhịnkhôngđược mừng thầm cười trộm, mà hiểu lầm này, nàng nhất địnhsẽgiải thíchrõràng.
“Ngươi muốn biếtthìăn cơm trướcđi, lát nữa cùng ngươi đàm luận.”
Mộ Giai Namkhôngđợi nàngnóixong, xoay người tức giận rờiđi… Khihắnhôn mêkhôngdậy nổi, trong lúc vô ý nghe được nội dung cuộcnóichuyện giữa Huyền khí đại sư và Thiên trượng hành giả, khihắnđanghôn mê bất tỉnh, Ngưu Nữu Nữu cư nhiên lập gia đình,hắncó nên thản nhiên đối mặt haykhông?hắncó thể ngoảnh mặt làm ngơ sao? … Tự hỏi chính mình trăm ngàn lần, có nên haykhôngbuông tay. Đáp án đơn giản lại tàn khốc,hắnnhư trướckhôngquên được nàng. Lựa chọn thời gian khởi nghĩa trùng khớp với hôn lễ, nguyên bản làhắnmuốn tỉ mỉ an bài bố cục…hắnra vẻ thản nhiên đối mặt, ra vẻ dường nhưkhôngcó việc gì. Nhưng nha đầu kia, ngoài mặtkhôngthểhiệnmộtchút gì làkhôngcam lòng, lại còn chuyện trò vui vẻ, ỷ vàohắnyêunàng,đicầu tình cho Tống Hàn Nho,thậtsựlà… Làm chohắnkhôngthểkhôngcảm thấy ảo não và đau lòng.
“…” ThuanhĐào cong khóe mắt, người nàythậtsựmất trí nhớ sao? Sao nàng có cảm giác bị đùa giỡn vậy?
“Ngươi hơi quá đáng đó Mộ Giai Nam, ngươi có biết những lời này làm đả thương người kháckhông?! Trong lòng ta ngoại trừ ngươikhôngthể chứa thêm nam nhân thứ hai!”
Mộ Giai Nam nhíu mày:
( người đếnkhôngcó ý tốt)
“Ngươi, ngươi…”
ThuanhĐào mắt liếc Ngưng Sa Tử, ánh lửa b*n r* bốn phía, trước mặt mọi người còn ân cần như vậy, lai giả bất thiện (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắncònnóighê tởm sao? … ThuanhĐào nhớ lạimộtmàn ở khách đ**m trước đây, mỗi miếng thịt Mộ Giai Nam ăn vào miệng đều là nàng dùng răng xử lý nha, còn có những thực phẩm sau nay, chỉ cần hình tháikhôngtốt, đều là nàng ăn thử trước, ThuanhĐào càng nghĩ càng nghẹn khuất, nàng từ đầu đến cuối đều là máy thử độc.
Ngưng Sa Tử và Chư Cát Huệ Lan tư thái ăn cơm tao nhã,khônggiống hai người ThuanhĐào và Cốc Mộng Vũ ănkhôngkiêng nể gì.
Lời này vừanóira, ánh mắt mọi người đều tập trungtrênngười ThuanhĐào, chỉ có mình Mộ Giai Nam thần thái vẫn ai oán:
Mộ Giai Nam bỗng nhiên đè lại muỗng của nàng, cười cười:
Mộ Giai Nam đem chén đưa đến trước mặt ThuanhĐào.
“Chuyện này có liên quan gì đến ta? Ngươi luôn miệngnóiyêuthương nhung nhớ ta, lại cùng nam nhân khác dây dưa, ngươi muốn khoe ngươi người gặp người thích sao?khôngthể phủ nhận, bộ dáng của ngươi quảthậtrất đángyêu, nhưng tasẽkhôngtrở thành đường lui khác của ngươi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.