"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
… Tống Hàn Nho dùng thân thể bảo vệ Chư Cát Huệ Lan và ThuanhĐào, trừ phi Chư Cát Hầu c·h·ó cùng rứt giậu, nếukhôngtuyệtkhôngdám làmhắnbị thương.hắnnắm cổ tay ThuanhĐào la lên:
khôngđợi ThuanhĐào phản đối, Chư Cát Huệ Lan cũng nắm cánh tay còn lại của ThuanhĐào:
“Thất vương gia, người là hoàng tử! Ngươi cũng biết đây là hành động tạo phản, ngươi…”
“Ngươi có thể gọi ta Nam ca ca, cũng có thể gọi ta… Phản tặc vương, tùy ý tùy ý…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi có biết kết cục của gian thần là gìkhông? Là tiếng xấu muôn đời chếtkhôngcó chỗ chôn! Dân nữ suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhưng mà trong lòng còn cómộtnguyện vọng, chính là! … Cho ngươi trong nháy mắt ngã xuống ——”
Chư Cát Hầu thấy chân tướng bại lộ, hiển nhiên đuối lý,hắnhai mắt phun lửa giận:
” Gia tộc Chư Cát sao có thể sinh ra đứa nghiệt tử bất hiếu như ngươi?!Quốc có quốc pháp gia có gia quy, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, thân là Tể tướng đương triều ta cảm thấy hổ thẹn khi sinh ra ngươi, ngươi… Tự bảo trọngđi!”
Đợi huyền cầm lại du dươngmộtgiai điệu khác, ThuanhĐào nhảy người lên, cong môi hô to:
Chư Cát Hầu đứngtrêncaoâmlãnh cười to,hắnhá có thể để cho những kẻ liên can ở đây chạy trốn? Theo an bài của Chư Cát Hầu, nhóm quan binh thứ hai chạy vào thành, trong tay cầm trường mâu, bao vây đám người Ngưu Nữu Nữu hình thành tình huốngkhôngcòn đường sống.
“Nữu Nữu, mau chạyđi, đây là cơ hội cuối cùng! …”
Ngưu Đại Ngưu nắmthậtchặt bả vai nữ nhi:
Bọn quan binh bịmộttiếng hổ rống thu hút tầm mắt, Đậu Hoa đem Chư Cát Hầu cao cao tại thượng dẫm nát dưới chân, ngẩng đầu hổ rít gào.
“Thất vương giađãphản bội Hoàng Thượng, cùng loạn thần tặc tử cấu kết làm bậy, cấp bản quan giếtkhôngtha! —— “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thình lình xảy ra chuyển biếnkhôngthểkhônglàm Chư Cát Hầu đại loạn đầu trận tuyến,hắnđảo quamộtđám quan binh giống đầu gỗ, nét mặt già nua lộ vẻ hốt hoảng:
“Vương gia…”
Chư Cát Hầu trừng mắt nhìn Chư Cát Huệ Lan,hắnlửa giận công tâm. Hoàng đế sủng ái tứ hoàng tử Tống Hàn Trình, thất hoàng tử Tống Hàn Nho. Nguyên nhân Hoàng thượng còn trì hoãn chưa lập thái tử chính vìđangdo dự giữa hai người này. Chư Cát Hầu biết Tống Hàn Nho và mìnhkhôngthuận nhau, cho nênhắnmới đem Huệ Lan gả cho Tống Hàn Nho.khôngnghĩ tới Chư Cát Huệ Lan gả vào Thất vương phủ vài năm,khônggiúp được chohắnviệc gì, mà lúc này nàng cư nhiên cùng phản tặc làm loạn, loại nữ nhi như vậyhắnkhôngcần! Chư Cát Hầu ra vẻ đạo mạo hừ lạnh:
Nhưng Chư Cát Hầu còn chưanóihết lời, trongkhôngkhí yên tĩnh truyền đếnmộtđạo giai điệu cực kỳ du dương, cẩn thận nghe lại… Hình như làâmthanh cổ cầm.
Chư Cát Huệ Lankhôngngờ phụ thânkhôngniệm tình cha con, nàng lại nhìn Ngưu Nữu Nữu vì phụ thân mà vào sinh ra tử, mà phụ thân của Ngưu Nữu Nữu lại vì bảo hộ nữ nhi mà liều mạng, đối lập hoàn toàn với tình cảnh của nàng…thậtsựlà châm chọc.
ThuanhĐào giật mình, Chư Cát Hầu chếtkhônghết tội, nhưng Chư Cát Huệ Lan quảthậtthiện lương. ThuanhĐào nhìn quan binh vây quanh, chỉ dựa vào Đậu Hoa cũng cứukhôngđược nhiều người bị thương như vậy, nàng nhìn Tống Hàn Nho chớp mắt:
Bọn quan binh tuân lệnh lại khởi xướng mãnh công.
“Thiếp thânkhôngsợ c·h·ế·t, vì Vương gia, chuyện gì cũngkhôngsợ…”
“Cha, ta lại hại người, sao ta làm chuyện gì cũng sai vậy…”
Chư Cát Hầu lúc nàyđãbất chấp Chư Cát Huệ Lan vẫn còn che trước người ThuanhĐào, lòng củahắnsómđãbị danh vọng làm cho mờ mắt, trong mắthắnchỉ cómộtchữ “Lợi” mà thôi!
(Tung hoa cho Mộ Mộđãtrở lại)
Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
“Thề sống c·h·ế·t hộ chủ, các tướng sĩ nghe lệnh, chúng ta cùng liều mạng với bọn chúng”
“Kéo Thất vương gia và Chư Cát Huệ Lan xuống đoạn đầu đài! Sau đó loạn tên bắn c·h·ế·t đám điêu dân vô pháp vô thiên kia!”
Thân thể của nàngđangrun rẩy, nàngđangsợ hãi, Tống Hàn Nho có thể cảm giác được nàngđangtỏ ra kiên cường,mộtnữ tử lớn lên trong nhung lụa, sao có thể chứng kiến cảnh máu nhuộm khắp nơi.
Vừa dứt lời, Đậu Hoa phóng người nhảy lên người Chư Cát Hầu, trong phút chốc đem Chư Cát Hầu chụp ngã xuống đất, nhất thời truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Chư Cát Hầu
Giờ phút này Tống Hàn Nho cũngkhôngbiết nên lựa chọn như thế nào,mộtlà bắt Tể tướng làm con tin giúp phụ tử Ngưu Đại Ngưu ra khỏi thành, hai là thả Tể tướng, cùng Tể tướng tâm bình khí hòa thương lượng, nhưng vô luận làm như thế nào, cũngsẽcómộttrận phong ba…hắnkhôngkhỏi bất đắc dĩ thở dài, nếukhôngphải vì Chư Cát Huệ Lan,hắnnhất định bắt Chư Cát Hầu.
Chư Cát Hầu bừa bãi cười to:
Lời này vừanóira, mọi người sửng sốt,khôngkhỏi đem ánh mắt nghi ngờ ném về phía Chư Cát Hầu.
Chư Cát Hầukhônggiận ngược lại còn cười,khôngchút sợ hãi lớn tiếng ra lệnh:
ThuanhĐào thấy hai người ôm nhau, nàng cũng vui mừng cười cười, thiếu chút nữa nàngđãquên xung quanh còn tràn đầy nguy hiểm. Chân tình biểu lộ, là hình ảnh đẹp cỡ nào, Chư Cát Huệ Lan rốt cục cũng đủ dũng khí bước ra bước đầu tiên, vậy là được rồi!thậttốt quá, ha ha.
Nước mắt ThuanhĐào nhanh chóng trào ra:
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng thanhkhôngthấy người, nhạc khúc duyên dáng du dương quanh quẩn, mang theomộttia quỷ dị và thần bí… ThuanhĐào đột nhiên đứng dậythìthào tựnói: “Chẳng lẽ là Ngưng Sa Tử đến đây? …”
ThuanhĐào ôm Chư Cát Huệ Lan khóc khóckhôngthành tiếng:
Tống Hàn Nho chậm rãiđilên đoạn đầu đài, hộ vệ của Chư Cát Hầukhôngdám ngăn cản Thất vương gia. Đám tiêu sư và thị vệ Thất vương phủ cũng tự giác nhường đường. Tống Hàn Nho thần sắc nhiều thêm cảm xúc phức tạp,hắnmộtđườngđiđến bên cạnh Chư Cát Huệ Lan, đỡ nàng đứng lên… Chư Cát Huệ Lan hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu:
“mộtđám phản tặc! C·h·ế·t cũngkhônghết tội! ——”
Thị vệ trưởng của Thất vương phủ tức khắc cao giọng hô:
Mộ Giai Namkhôngnhanhkhôngchậm nhìn trời,mộttiếng tiêu thổi lên, chỉ thấy võ lâm hào kiệt giống như Lôi Điện, nhanh nhẹn mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng tràn ra, hơn nữa ai cũng mang tuyệt kỹ như thiên binh thiên tướng, chỉ thấy nhóm hào kiệt ra tay thong thả, quyền cước tự do, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhanh như thiểm điện mê hoặc ánh mắt mọi người. Bọn quan binh thậm chí cònkhôngthấyrõnhững người này từ đâu xuấthiện,đãbị điểm huyệt, đánh đầu, đá văng…từng đợt công phá, trong giây látđãkhống chế đại cục.
ThuanhĐào khóckhôngra nước mắt dựa vào vai Ngưu Đại Ngưu:
“Cha! …” Chư Cát Huệ Lan dưới tình thế cấp bách, bật thốt kêu lên, mặc dù hành động của Chư Cát Hầu làm nàng đau tận tâm cang, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của nàng, nàng tức khắc quỳ xuống:
Mộ Giai Nam thổi thổi đầu ngón tay, chậm rãinói:
Trong lúc loạn chiến, thị vệ Thất vương phủ c·h·ế·t hơn phân nữa, cung tiễn thủ tạm thời đình chỉ bắn, mà nhóm quan binh thứ hai lại càng bao vây chặt hơn. Chỉ chốc lát sau, liền đem những tiêu sư và thị vệ còn lại tước bỏ vũ khí, giờ phút này, ngay cả Thất vương Tống Hàn Nho cũngkhôngcòn đường lui, quan binh từng bước dồn tất cả mọi người vào góc c·h·ế·t.
Mộ Giai Nam bướng bỉnh như trước, tà môi cười.
“Người Chư Cát Hầu muốn đối phó là bổn vương, bổn vươngsẽkhôngđể nàng phải c·h·ế·t…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nữu Nữu,đimau! —— “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngưu tiểu thư, khẩn cầu ngươi, đừng cho Đậu Hoa thương tổn cha ta…”
“Ngươi câm mồm cho ta! Nha đầu kia hồ ngôn loạn ngữ chính là muốn kéo dài thời gian, nhân cơ hội chạy trốn! Đám cẩu nô tài các ngươi còn thất thần làm gì?! Mau bắn tên! ——”
“Bà nội nhà ngươi! Nhìn bộ dáng ngươi xem, mặt heo, tai to, vừa nhìnđãbiết là gian thần rồi, sốt ruột g·i·ế·t ta như vậy sao? Lần trước Tống Hàn Nho bị phục kích trong rừng chắc là chuyện tốt do ngươi bày ra đúngkhông?! Giấu đầu hở đuôi a ——”
Lúc này, đám hộ vệ của Tể tướng cũngkhôngdám chậm trễ, chỉ thấy Tống Hàn Nho bảo vệ cho hai vị nữ tử. Các tiêu sư và thị vệ đều là người luyện công phu, huy kiếm ngăn cản công kích. Trong khoảnh khắc, đoạn đầu hỗn loạn, người bị thương làkhôngthể tránh được, máu tươi chảytrênđoạn đầu đài, màu đỏ chói mắt, nhưng thần sắc mỗi người vẫn kiên định như cũ, thà c·h·ế·t chứkhôngkhuất phục.
Ngưu Đại Ngưu cầm trong tay bảo kiếm nhảy lên cây đại thụ, đem quan binhẩntrêncây đánh rơi xuống, liều c·h·ế·t phá vòng vây, trong lúc hỗn loạnhắntìm kiếm thân ảnh nữ nhi:
Chư Cát Hầu sợ tới mức gào khóc kêu to, bị những người xung quanh và thị vệ Thất vương phủ cười nhạo báng, Chư Cát Hầu chật vậtkhôngchịu nổi, ThuanhĐào cười haha hỏi:
“Cha! Có đúng là cha phái người ám sát Vương giakhông? …”
“Y phục tân nương, nàng mặc rất đẹp…”
“Tất cả nghe lệnh, bắn c·h·ế·t nha đầu cướp pháp trường cho ta! —— “
“Ai nha, bản quan mắtđãmờ, nếu Thất vương gia bất hạnh c·h·ế·t trong loạn chiến, bản quan chắc chắn hướng Hoàng Thượng thỉnh tội. Chỉ do… Chiếu cốkhôngchu toàn, ha ha ha —— “
“Lão gian thần, c·h·ế·t trong miệng hổ là ngươi có phúc lắm đó nha —— “
“Thất vương gia,hiệntại việc này càng nháo càng lớn, ngươi cho ý kiếnđi.”
Chư Cát Huệ Lankhôngkhỏi cảm thấy ấm áp tươi cười mỹ mãn, nàng lạimộtlần nữa làm ra cử chỉ lớn mật, ôm chặt Tống Hàn Nhonói:
“Ngưng Sa Tử, làcôsao? …”
“Chẳng lẽ bổn thiếu giakhôngbiết tấu đàn sao?”
Chư Cát Hầu bị chân Đậu Hoa đè lên,hắnsợ hãi khẽ nâng đầu, vừa vặn nhìn đếntrênđỉnh đầu trương ramộtcái mồm to đầy máu, phụ tử tên phản tặc này rất cao tay a, dám nuôi lão hổ?! Hơn nữa có thể khống chế dã thú sao?… Chư Cát Hầu nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận ngẩng đầu lên, ra vẻ tức giận khuyên bảo:
“…” ThuanhĐào hai tay che môi, nước mắtkhôngtự giác chảy xuống, nàng rất muốnnóinhiều điều, nhưngmộtchữ cũngnóikhôngra, nàng muốn xông lên ôm Mộ Giai Nam, đúng vậy,mộtkhắc nàng cũng chờkhôngđược.
ThuanhĐào nhíu mày khó xử ngồi xuống, lúc đầu nàng lên kế hoạch là bắt Chư Cát Huệ Lan làm con tin, Chư Cát Huệ Lan cũngsẽkhônggặp nguy hiểm gì, nếu cứu được Ngưu chathìtốt, cứukhôngđược nàngsẽcùng Ngưu chađigặp mẫu thân. Nhưng còn bây giờthìsao, máu chảy thành sông, đám tiêu sư là vô tội, thị vệ Thất vương phủ cũng vô tội, Thất vương gia và Chư Cát Huệ Lan lại càngkhôngnên bị cuốn vào trận chiến này,hiệntại nàngđãlàm liên lụy rất nhiều người, nàngđãnóinàng là sao chổi rồi mà.
Chư Cát Hầu xoay người, trong mắtâmlãnh củahắnxuấthiệnmộttia thương cảm, nhưng chỉ là lướt qua, bởi vì đườnghắnđichính là đường tuyệt tình.
Chư Cát Huệ Lan nhìn chăm chú Mộ Giai Nam, người này dáng người đề bạt nhất phái thản nhiên, gương mặt quyến rũkhôngmất khí phách và uy nghiêm,hắnđứng nơi đó, võ lâm hào kiệt tựa hồ đềuđangchờ đợi chỉ thị củahắn, mà nam tử này thần thái vương giả. Chư Cát Huệ Lan nhìn sang kinh ngạc thấy ThuanhĐàođãkhóc nức nở,khôngkhỏiđilên trước hỏi người này là ai…
Tống Hàn Nho nhu hòa cười, đây là lần đầuhắncho Chư Cát Huệ Lanmộtvẻ mặt ôn nhu.
Lời vừanóira, chỉ thấymộtđạo bóng đen phóng qua mái hiên, đứng lặngtrênnóc tửu lâu bêntrênvị trí Tể tướng,hắntao nhã đứng thẳng,mộtđôi mắt mị hoặc, tựa hồ coi rẻ chúng sinh…
“Ngươi, ngươi là người phương nào?”
Chư Cát Hầuđãpháthiệncó người đến cứu viện,hắnthừa dịp Đậu Hoa thả lỏng cảnh giác đột nhiên nhảy xuống tửu lâu, tuy rằng hình thể mập mạp, nhưnghắntrước khi lên chức Tể tướng chínhmộttên võ tướng,hắngiờ phút nàykhôngđể ý hình tượng, nhanh chóng tiến vào phía sau quan binh tránh né, sau đó cả v·ú lấp miệng em: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão tặc, ngươi nếu dám thương nữ nhi của ta nửa sợi lông, lão tử ta dù thành ma cũngkhôngtha ngươi, ngươi là tên vương bát đản! Lão rùa tinh!”
ThuanhĐào tức giận nắm chặt quyền, nhưngmộttrong mắt xẹt quamộtcái đuôi cọp, cư nhiên lắc lư ở phía sau Chư Cát Hầu… ThuanhĐào trong lòng mừng thầm, giỏi cho Đậu Hoa! Nhưng mà Đậu Hoa từ khi nàothìchạy lên tửu lâu vậy? Đạo lý bắt tặc trước phải bắt kẻ cầm đầu, Đậu Hoathậtsựthông minh a! … ThuanhĐào vì phối hợp hành động của Đậu Hoa, hai tay chống nạnh cười ha ha:
Chư Cát Huệ Lan thấy vậy khiếp sợ, hai tay mở ra che trước người ThuanhĐào:
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, đạo lý này ông cũngkhôngbiết sao?”
ThuanhĐào tức khắc đoạt thanh kiếm trong taymộttiêu sư, sau đó đặt lên cổ quan giám trảm, hành động này làm kinh sợ bọn quan binh xung quanh. Nàng gân cổ mắng Chư Cát Hầu:
ThuanhĐào khóe miệng run rẩy, lão cha c·h·ế·t tiệt, tai vạ đến nơi còn có tâm tìnhđinóiđùa.
“Làhắn…hắnrốt cục cũng đến… Ô ô…”
“Nữu Nữu làmộtlòng hiếu tâm, cha biết lúc nàykhôngnênnóiđùa, nhưng… Ha ha, cha cảm thấy tai vạ lần này con gây ra rất đồ sộ, rất hùng vĩ! Ha ha —— “
“Đừng khẩu xuất cuồng ngôn! Bản quanmộtmảnh trung tâm trời đất chứng giám, điêu dân nhà ngươi dám vu oan bản quan, cònkhôngmau động thủ, g·i·ế·t nàng! G·i·ế·t nàng!”
“Takhôngđi, chuyện này do ta gây nên, ta chạythìkhôngcó nghĩa khí, sống cùng sống c·h·ế·t cùng c·h·ế·t —— “
Tống Hàn Nho đưa tay, vuốtnhẹtóc mai của nàng,hắnthừa nhận bịmộtmàn vừa rồi làm cho cảm động, lại bị cuốn hút bởi những lời có tình có nghĩa của Chư Cát Huệ Lan, trong lòngkhôngkhỏi nổi lên ngũ vị tạp trần:
“đinhanhđi, ta và Vương gia che chở cho ngươi!”
Bọn thị vệ đồng loạt phấn chấn tinh thần, bọn họ luôn phânrõtrắng đen, hôm nay đúng lúc có thể thựchiệný chí rồi.
Mệnh lệnh vừa phát ra, tất cả cung tên đều chỉ hướng ThuanhĐào. Đậu Hoa dẫn đầu chắn trước người ThuanhĐào. Ngưu Đại Ngưu thấy thế đem nữ nhi giấu sau người,hắnrốt cụckhôngthể nhịn được nữa, tức giận chỉ Chư Cát Hầu mắng to:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.