Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 61: Hồi hoàng thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Hồi hoàng thành


ThuanhĐào đứng lên, nhà bị niêm phong,hiệntại nàng có thểđiđâu? … Lúc này nàngkhôngkhỏi nhớ tới chuyện cổng lớn suy bại, vinh hoa phú quý tiêu tan, lưu lại chỉ có những sắc mặt vui sướng khi người gặp họa.

“Nàng, giọngnóirất êm tai.”

Lỗ tiêu đầu vừa c·h·ế·t, gia quyến Lỗ thị đương nhiênkhôngbỏ qua, suất lĩnh tiêu sưđitìm Ngưu thị tiêu cục phân xử.khôngngờ, Ngưu Đại Ngưu chẳng nhữngkhônggiải thích mà còn mắng Lỗ tiêu đầu c·h·ế·t chưa hết tội, Ngưu gia tiêu sư thậm chí còn đánh Lỗ gia tiêu sư, cuối cùng toàn bộ đều bị bắt vào đại lao.

“khôngcần giữ lễ, bản phi nghenóiNgưu tiểu thư vào phủ, đặc biệt đến đây chào hỏi, mời Ngưu tiểu thư ngồi.”

mộtđêm mấtđigia viên, Ngưu Đại Ngưu và những tiêu sư liên can đều bị nhốt vào đại lao, Đậu Hoa tựa hồ biếtđãxảy ra biến cố. Quan binhkhôngdám mạnh mẽ xua đuổi con hổđi, chỉ đành tùy ý nó ở trước cửa canh giữ. Vài vị lão hàng xóm là nhìn Đậu Hoa lớn lên, cũngkhôngsợ nó, ngẫu nhiênsẽlàm chút đồ ăn cho nó lót dạ, bọn họ đều khuyên Đậu Hoa nhanh chóng trở về rừng rậm, Ngưu thị tiêu cục suy tàn rồi, nósẽkhôngcòn nhà để ở nữa. Nhưng đậu hoa dứt khoátkhôngbỏđi, bởi vì nó tin tưởng, Ngưu Nữu Nữusẽvề tìm nó.

“Nếu cha nàng bị xử trảm… Nàng…”

ThuanhĐào theo bản năng sờ sờ hai má, miễn cưỡng cười cười, cúi đầu:

Tống Hàn Nho đều cho người canh giữ ở xung quanh nha môn và Ngưu thị tiêu cục,mộtkhi ThuanhĐào trở về thành,hắnsẽnhanh chóng biết được tin của nàng.

Có lẽhắnbiết, nhưng giả vờkhônghiểu, tự lừa dối mình, có thể ThuanhĐào chưa nhận ra được tâm ý củahắn.

Chỉ là, nàngkhôngnghĩ vừa mới bước vào cửa Thất vương phủ, liền bị Tống Hàn Nho ôm vào lòng, chuyện này khiến cho nàng có chút trở taykhôngkịp …

“Xin chào Thất Huệ phi, ta là Ngưu Nữu Nữu.”

Thất vương sườn phi Chư Cát Huệ Lan chậm rãiđivào, nô tỳ trái phải theo hầu. ThuanhĐàokhôngkhỏi trước mắt sáng ngời, nữ tử Giang Nam nũng nịu, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vài phần khôn khéo.

“Tađitrước, nếu Thất vương gia có thể cho ta gặp phụ thân,thìđến…”

“Nó biết ta nhất địnhsẽtrở về…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Màhiệntại người có thể giúp nàng chỉ có Tống Hàn Nho, cũng là người nàng có lỗi rất nhiều. ThuanhĐàokhôngbiết phải tính như thế nào, theo lời Huyền khí hộ phápnói, Tống Hàn Nho vì chuyện của cha nàng mà chọc giận hoàng thượng, huống chi người nàngyêulà Mộ Giai Nam, nàngđãphụ lòng tốt củahắn, sao cònkhôngbiết xấu hổ màđicầuhắnchứ…

Tống Hàn Nho vội homộttiếng:

… ThuanhĐào thần sắc hoảng hốt sững sờ tại chỗ, mười ngày, trong mười ngày nàng phải quay về Hoàng thành gặp Ngưu Đại Ngưu. Dướisựthỉnh cầu của nàng, Huyền khí hộ pháp đáp ứng đưa nàng hồi Hoàng thành… Nàng sờ sờ mộ bia khắc tên “Mộ Giai Nam”, đem liễu diệp mang vào tấm bia đá, nước mắtkhôngtự giác chảy xuống… Ngưu cha cũng bị chém đầu,hắngiết người. Mà huynh như cũkhôngcó tin tức, ta nên làm cái gì bây giờ Mộ Giai Nam? Huynhkhônggiúp ta ra chủ ý sao?hiệntại ta thực bất lực…

“Bổn vương cũng tin tưởng vào điểm này,khôngchỉ có mình nó đợi nàng.”

Chư Cát Huệ Lankhôngnhìn ThuanhĐào, nàng hạ thấp người hành lễ:

ThuanhĐào cảm thấymộtcỗ xấu hổ quanh quẩn tràn ngập, nàng bỗng nhiên đứng dậy chuyển hướng Tống Hàn Nho:

hắnchần chờ hồi lâu mới mở miệng, lại nghenóisườn phi cầu kiến. Tống Hàn Nho đè nén cảm xúc, cho mời sườn phi tiến vào thư phòng.

Tống Hàn Nho tiếp nhận khối ngọc bội, nắm chặt trong lòng bàn tay.

ThuanhĐào cảm thấy bên chân có lông xù cọ vào, nàng xoay người, cư nhiên là con hổ Đậu Hoa, Đậu Hoa nhìn thấy ThuanhĐào trở vềthìdị thường hưng phấn, nó phe phẩy cái đuôi rung đùi đắc ý, nó canh giữ ở cửa Ngưu thị tiêu cụcđãmấy ngày, chỉ vì chờ nàng trở lại.

Thời gian thấm thoát trôi, từ ngày Mộ Giai Nam trụy nhai, ThuanhĐào canh giữ bên vách núi suốt mười ngày, mà nàng rời khỏi Hoàng thành cũngđãba tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, còn chưa đạt được kết quả hạnh phúc, nàngđãphải học cách làm lành miệng vết thương.

Đậu Hoa yên lặngđitheo sau nàng, ThuanhĐào dẫn đầuđivề hướng nha môn. Nànghiệntạikhôngthể dựa vào ai, khóc cũngkhônggiải quyết được gì,khôngbằng để dành sức cố gắng làm chuyện cần làm.

“…” Nữ nhân nàythậtsựlà chí công vô tư, cư nhiên đemmộttiểu thiếp lưu lại nhà? ThuanhĐào nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấykhôngổn:

Tống Hàn Nho vừa muốn mở miệng giữ lại, Chư Cát Huệ Lan lại dẫn đầu đứng dậy:

“Thất vương gia đợi tiểu thưđãlâu, hãyđicùng tiểu nhân…”

Chư Cát Huệ Lan cũngkhôngđể ý, nàng tao nhã ngồi xuống:

“Vẫn làkhôngnên quấy rầythìhơn, dân nữ…”

ThuanhĐào hơi nhíu mày, tuy rằng giọngnóinàngnhẹnhàng, nhưng lờinóichặt chẽ,rõràng là thị uy. Chẳng qua là, thân phận nànghiệntại chính là nữ nhânsẽtranh tướng công với nàng, Chư Cát Huệ Lan mất hứng cũng là chuyện bình thường.

ThuanhĐào ở bên đường muamộttúi lớn bánh bao thịt, mang theo Đậu Hoađivào ngõnhỏ, nàng dựa vào tường ngồi xuống, lấymộtcái bánh bao nóng hổi đưa tới bên miệng Đậu Hoa:

ThuanhĐào khóe miệng cứng đờ:

Chương 61: Hồi hoàng thành

Tống Hàn Nho giành trước mở miệng, trong mắt nhiều thêm cảm xúc khác thường:

“Vương gia có phải người nên giới thiệumộtchút?”

“Bổn vương hiểu ý của nàng, nhưng Ngưu tiêu đầuđãthừa nhận tội g·i·ế·t người, ông ấykhôngnóinguyên nhân tại sao g·i·ế·t người, dường như chỉmộtlòng muốn c·h·ế·t, bổn vương muốn giúp cũngkhôngcòn cách nào.”

Tám ngày sau, bọn họ ngày đêm kiên trì rốt cục cũng về tới hoàng thành, Huyền khí hộ pháp vì tránh thân phận bại lộ nên để ThuanhĐào vào thành trước, còn dặn dò nàng gặp chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ càng.

hắnthấy Ngưu Nữu Nữukhôngnóigì, đành nhìn về con hổ phía sau nàng:

“Thực xin lỗi, ta nuốt lời …”

“Con hổ này cũng rất trung thành, vẫn luôn chờ nàng trở về.”

ThuanhĐào gật gật đầu, thư đồng lạinói:

Mộ Giai Nam, phù hộ ta thành công cứu Ngưu chađi!

… Sắc mặt Tống Hàn Nho cũngkhôngtốt lắm,hắnnhìn chăm chú hai má ThuanhĐào, nàng gầyđikhôngít, mắt nhiều quầng thâm, trong mắthắntràn ngập lo lắng:

Việc cấp báchhiệntại là nàng phải gặp Ngưu cha, hỏirõràng mọi chuyện, có chứng cớthìmới kêu oan được.

ThuanhĐào cảm thấy ngoài ý muốn ngồi xổm xuống, nàng nhìn vết thươngtrênđầu Đậu Hoađãhoàn toàn khép lại. Ở thời điểm nàng bất lực nhất, chỉ có Đậu Hoa hiểu nàng có bao nhiêu khổ sở, nàngnhẹnhàng v**t v* đầu hổ, Đậu Hoa híp mắt cọ vào tay nàng, đáy mắt như toát ra ý cười, dòng nước ấm áp quen thuộc dần dần trở về… Khi mọi người nghị luận chuyện thị phi, có khi nào nghĩ tới những tin vỉa hè, cộng với những lời bình luận cai độc,sẽlàm tổn thương lòng người.

Nguyên bản quan võ triều đình cũng gây sức ép, g·i·ế·t ngườithìđền mạng đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nguyên bản chuyện rất bình thường, lại vì Tống Hàn Nho nhúng tay vào, mà khiến cho dân chúng bất mãn. Hoàng Thượng sau khi biết được chuyện này rất tức giận, huống hồ Hoàng Thượng giờ phút này thầm nghĩ làm sao trấn an dân tâm, đối với chuyện Ngưu Đại Ngưu g·i·ế·t người cũngkhôngquan tâm. Hoàng Thượng ra lệnh cưỡng chế Tống Hàn Nhokhôngcho phép nhúng tay vào, nhưng Tống Hàn Nho cố ý muốn bảo toàn Ngưu Đại Ngưu, khuyên bảokhôngđược, Hoàng Thượng đem Tống Hàn Nho giam lỏng trong Thất vương phủ. Nhưng Hoàng Thượng cũng hứa hẹn, việc này tuyệtkhôngliên lụy đến Ngưu Nữu Nữu, chuyện thành thân vẫn được tiến hành.

(ta buồn choanhnày lắm luôn đó) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nàng còn nhớ những lời tanóitrước khi chia taykhông? … Chờ nàng, vô luận bao lâu.”

Vì thế, bên trong hoàng thành ồn ào huyên náo. Thất vương gia Tống Hàn Nho toàn lực cứu trợ, thậm chíkhôngtiếc mang tiếng thiên vị, cũng muốn vận dụng quyền thế đem hết khả năng bảo trụ tính mạng Ngưu Đại Ngưu. Nhưng gia quyến Lỗ thị há có thể bỏ qua, ngày đêm ở ngoài cửa nha môn kháng nghị,yêucầu quan phủ đem Ngưu Đại Ngưu xử trảm.

ThuanhĐào đáp ứng rất kiên quyết, nàng cước bộ gấp gáp vào cửa thành. Trong thành nơi nơi đều dán cáo thị xử trảm Ngưu Đại Ngưu. Nàng trấn định tinh thần chạy đến Ngưu thị tiêu cục, trước cửa dán giấy niêm phong, quan binh đứng gác cấmđivào. Vài nhóm dân chúng dùng ánh mắt khác thường xẹt qua người nàng,mộtnhóm ngườithìnóinàng bất hiếu;mộtnhóm khác là khinh bỉ nàng lợi dụng quan hệ với Thất vương gia ỷ thế h**p người; còn cómộtvài người trung lập đứng xem náo nhiệt: Phụ thân của mình bị chém đầu, mà nàng còn lo hưởng vinh hoa phú quý. Tóm lại những lời bàn tán xôn xao, lải nhải bên tai.

Tống Hàn Nho cũngkhônglý giải được Chư Cát Huệ Lan đến đây là vì chuyện gì, từ sau khi Chư Cát Huệ Lan hồi phủ, bọn họ cũng chỉnóichuyện với nhaumộtlần, chính là chuyệnhắnsẽcưới Ngưu Nữu Nữu, lúc ấy Chư Cát Huệ Lan thái độ thực bình thản, cũngkhôngnóilời bất mãn gì.

“Huệ phi có chuyện gấp muốn cùng bổn vương thương lượng sao?”

Đậu Hoa vừa nghe cọp mẹ có thểnóichuyện, hai mắt mở to, sau đó lại vui vẻ lắc lắc cái đuôi, dùng cằm cọ cọ mu bàn tay ThuanhĐào, y bảo muốn nàng cũng ăn, bởi vì Ngưu Nữu Nữu so với nó còn gầy hơn.

Nàng tháo khối Long ngọctrêncổ xuống:

“Còn phải làm phiền ngườimộtchuyện, có thể giúp ta gặp phụ thânmộtlần haykhông?”

“Sao nàng lại tiều tụy như vậy…”

“Thực xin lỗi Thất vương gia, kỳthậtlần này ta ra thành là…”

ThuanhĐào hút hấp cái mũi, trong lòng rối bời. Lúc trước nàngthậtmuốn cùng Tống Hàn Nho hảo hảo sống tốt, an phận thủ thường làmmộtngười vợ, nhưng có những chuyệnnóiđến là đến, nàngkhônghề chuẩn bị, giờ phút này trong lòng nàng ngoại trừ Mộ Giai Nam chính là Ngưu cha. Đau lâukhôngbằng đau ngắn, nàngkhôngthể vô sỉ lợi dụng tình cảm của Tống Hàn Nho như vậy được.

Tựa hồ suy nghĩ rất lâu, nàng nở nụ cười cắnmộtmiếng lớn bánh bao, Đậu Hoa thấy nàng bắt đầu ăn, nó mới khẩn cấp cũng cắn bánh bao, quỳ rạptrênmặt đất mồm to nhấm nuốt, nó vươn lưỡi l**m l**m môi, thần thái cực kì thỏa mãn, tuy rằngkhôngcó thịt cá, nhưng có thể cùng ăn với Ngưu Nữu Nữu nóđãmãn nguyện rồi.

ThuanhĐào xoa xoa đầu Đậu Hoa, nàng nghiêng đầu nhìn về cửa nha môn ở đối diện…mộtđám nam tử mặc trang phục tiêu cụcđangvây quanh trước cửa nha môn… Đây là thân nhân của người c·h·ế·t sao? Bọn họ tụ tập ở đây là sợ Ngưu Đại Ngưu trốn ngục sao? Bất quá nàngkhônghiểu, Ngưu cha vì sao phải g·i·ế·t người? Ngưu cha ở trong thành là người có tiếng giàu lòng nhiệt tình, vô luậnđiđến chỗ nào đều có người cùng Ngưu cha nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa Ngưu cha làm người hiền hoà, chưa từng bắt nạt kẻ yếu, cũngkhôngcó nghehắnnhắc tới có thâm cừu đại hận với ai. Cho nên, nhất định người chếtđãlàm chuyện thương thiên hại lí, nếukhôngtuyệt đối Ngưu chasẽkhônggây ra chuyện g·i·ế·t người như vậy.

Ngữ khí củahắngiống nhưđangcùngmộtvị đại thầnnóichuyện, tốc độ bình thảnkhôngẩnchứa tình cảm.

Người bị g·i·ế·t nghenóihọ Lỗ, cũng là tổng tiêu đầu, nhưng tiếng tămkhôngbằng Ngưu thị tiêu cục, ngày thường cũngsẽápmộtvài tiêunhỏ, miễn cưỡng chống đỡ tiêu cục mà thôi.nóitới vị Lỗ tiêu đầu này, trùng hợp cùng Ngưu Đại Ngưu có chút quan hệ, theo Huyền khí hộ pháp tìm hiểu, Ngưu tiêu đầu và Lỗ tiêu đầu cũng từng xưng huynh đệ. Nhưng mấy năm qua chưa từng lui tới, cũngkhôngbiết vì sao Ngưu tiêu đầumộtđao chém c·h·ế·t Lỗ tiêu đầu.

“Ngươi xem ngươi kìa, gầy giống như con mèo bệnh vậy…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chư Cát Huệ Lan tự phân phó nô tỳ thay ThuanhĐào chuẩn bị phòng khách, ra vẻkhôngngạisựtồn tại của nàng.

Chính làtrênđời còn có câu họa vô đơn chí, Huyền khí hộ pháp từ Hoàng thành vội vàng trở về Yến Hoàn Sơn, mang vềmộttin tức càng làm người chấn động—— Ngưu Đại Ngưu phạm tội g·i·ế·t người, bị nhốt vào tử lao, chờ ngày xử trảm.

khôngđợi Tống Hàn Nho mở miệng, ThuanhĐào đứng dậy cúi đầu:

ThuanhĐào vừađivừa suy nghĩ, nàng phải giải thích với Tống Hàn Nho như thế nào, mấy ngày nàng rời Hoàng thành nàngđãđiđâu? Nếu che giấuthìcàngkhôngổn, có lẽ nàng chỉ có cáchnóirõmọi chuyện vớihắn, sau đó lại nghĩ biện pháp gặp Ngưu Đại Ngưu…

Chư Cát Huệ Lankhôngkhỏi ngẩn ra, nghenóinàng này bị câm mà… Nàngnhẹgật đầu thăm hỏi:

mộtbức chiếu thư: ba mươi ngày sau, tại Ngọ môn xử trảm Ngưu Đại Ngưu.

“Ngày mai ta đem địa chỉ đến cho người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sắp thành ngườimộtnhà rồi,khôngcần khách khí.”

“Xin hỏicôcó phải là Ngưu tiểu thưkhông?”

ThuanhĐào do dựmộtchút, cuối cùng đứng lên đuổi theo thư đồng, nghenóiTống Hàn Nho vì chuyện Ngưu cha mà bị Hoàng Thượng giam lỏng, nàng cũng phảiđinóitiếng cám ơn và xin lỗihắn.

ThuanhĐàohiệntại làkhôngnhà để về: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bản phi nghenóichacôphạm vào quốc pháp, nhàthìđãbị quan phủ niêm phong,khôngbằngcôcứ ở tạm trong vương phủđi,khôngbiết Ngưu tiểu thư có bằng lòng haykhông?”

Huyền khí hộ pháp vài tiếng thúc giục, nàngkhôngthểkhônglau khóe mắt,khôngsuy nghĩ nữa hướng Hoàng thành quay về,hiệntại cómộtngườiđangcần nàng, nàngkhôngcó thời gian oán trời trách đất, ngồi chờ c·h·ế·t chỉ biết làm chính mình hối hận.

Chính vào lúc này,mộttiểu thư đồng tiến lên hành lễ:

“Bổn vương thấy nàng bình an trở về là được rồi, cũngkhôngđể ý nàngđãđinơi nào.”

ThuanhĐào cúi người v**t v* bộ lông Đậu Hoa:

“Cám ơn ngươi vì chuyện của phụ thân ta mà vất vả, cám ơn.”

“Vương gia, thiếp thân mạo muội đến đây, chắckhôngquấy rầy hai vị chứ?khôngbiết hai ngườiđãnóixong chưa?”

Tống Hàn Nho nghe nàng mở miệngnóichuyệnthìkinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng thái độ xa cách của nàngrõràng như vậy.hắndừng lạimộtchút…

Khi thanhâmchỉ trích càng ngày càngkhôngkiêng nể gì truyền vào tai nàng,mộtthanhâmrít gào vang lên ngăn hành động chỉ trỏ của dân chúng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Hồi hoàng thành