Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “


Mộ Giai Namđilênmộttay kéo nàng vào trong lòng:

ThuanhĐào nhìn chăm chú bộ dáng bất cần đời củahắn, nàngkhôngcách nào làm bản thân bình tĩnh trở lại, nhất là đối mặt với loại thâm tình này, có hơn tám phần là trêu chọc! …

Mộ Giai Nam đem cằm đểtrênvai nàng…

Mộ Giai Nam trầm tưmộtlát, kỳthậtcũngkhôngcó gì để nghi ngờ, Yến Hoàn Sơn sở dĩkhôngdễ tới gần, quảthậtđịa hình quái dị. Chứa nhiều sơn đạo lạikhônggiống nhau…hắnhướng Thiên trượng hành giả cười tủm tỉm:

Lời này vừanóira, ThuanhĐào cuối cùng yên tâmmộtnửa, chỉ cần giữ được tánh mạng là tốt rồi.

(thất vọng cho các nàng sắc nữ)

“Nàng nhớ khi chúng ta lần đầu gặp nhaukhông? Ta bắt nàng quăng lên chạc cây, nàng sợ bị té nên ôm ta rất chặt, chỉ có thể dùng gật đầu và lắc đầu biểu đạt tâm ý.”

Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “

hắnthuận thế đem nàng ngã lên gối, lòng bàn tay dán tại vòng eo của nàng. ThuanhĐào ôm cổ Mộ Giai Nam, hài hòa thân mật nhưmộtđôi tình lữ… Hôn càng sâu, tình càng mê, thân thểhắntrong lúc hôn mà biến hóa, lòng bàn taykhôngkhỏi xâm nhập vào vạt áo nàng…

mộtđôi tay to nắm chặt bàn tay nàng, ThuanhĐào cómộtcỗ điện lưu từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, nàng chỉ làkhôngnghĩ tới, bản thân cũng có lúc mặt đỏ tim đập như vậy, hơn nữa trái tim còn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cái loại cảm giác này vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn…

Đôi mắt mê ly của Mộ Giai Nam rơi vào trong mắt nàng,yêuchính là muốn có được, khẩn cấp muốn có. Nhưng trong mắthắnhiệnlênmộtphần bất an là có ý gì,hắncòn lo lắng chuyện gì?

“Cảm tạ cảm tạ.”

ThuanhĐào biết Cốc Mộng Vũ chỉ là thích đùa giỡn, kỳthậtđáy lòng thiện lương, nàngđilên trước cho Cốc Mộng Vũmộtcái ôm, bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ trong đó.

“Nhấc tay chi lao, tiểu nữ tử cũngkhônggiúp đỡ gì nhiều, cũng nhờ Mộ trại chủ nội lực cao thâm mà thôi.”

Cốc Mộng Vũ nhất thời cơn tức hoàn toàn tiêu tan, nàng xấu hổ cười lớnmộttiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ từng đoàn người lập tức xuất môn, Mộ Giai Nam kéomộttiểu đạo sĩ, hỏi xảy ra chuyện gì. Theo như tiểu đạo sĩnói, Yến Hồi đại sư sáng sớmmộtmình lên núi hái thuốc, vô ý té xuống vách núi, may mắn đượcmộtkhối đá vụn ngăn trở thân thể, nếukhôngnhất định rơi tan xương nát thịt, giờ phút này Yến Hồi đại sư sống c·h·ế·t chưarõ, mấy người Thiên trượng hành giảđangcực lực cứu chữa.

( ta sợ chị này)

… Vấn đề k*ch th*ch nàynóiđến là đến.

Nàng đoánkhôngra Mộ Giai Nam rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng lẽhắnmuốn lấy chuyện này ra mà đùa sao?

ThuanhĐào hai gò má nhiễm hồng, hàm s·ú·c mím môi gật đầu… Chân tướngđãrõ,khôngphải là mộng, nguyên laihắncũng quan tâm nàng, đồng thời chứng minh nàngkhôngphải là tương tư đơn phương, loại cảm giác này giống như giấc mộng trở thànhsựthật,khôngthể dùng ngôn từ nào để diễn đạt.

“Từ giờ khắc này trởđi, tasẽkhôngcho nàng cơ hội hối hận nữa, nàng hiểurõrồi chứ?”

Ngưng Sa Tử vừa vặnđivào trong viện định đến thăm Mộ Giai Nam, thấyhắnbình yên vôsựcuối cùng cũng yên tâm.

“Ngươi ghen tị.”

… Gật đầu

“Ai nha… mặt của nàng sao nóng quá nha, chẳng lẽ bệnh rồi?”

Nàng? … Nàng còn chưa tỉnh ngủ nha.

“Ngươi tiểu tử nàythậtsựlàkhôngcó lương tâm, ngày ấy nếukhôngphải là chúng ta giúp ngươi ngăn cản ngươi có thời gian mà nghỉ ngơi sao? Sớm biết như vậy hôm đókhôngthèm quản ngươi sống c·h·ế·t.”

Nàng hầm hừ đẩy Mộ Giai Nam ra, hướng ngoài phòngđiđến, ăn cơm, bảo tồn thể lực, còn nhiều thời gian!

hắnlại liếc Cốc Mộng Vũmộtcái, qua loanói:

“Tất cả mọi ngườikhôngxem trọng tình cảm của chúng ta, thậm chí trách móc nàng, nàng có thể chịu đựng đượckhông?”

“Yến Hồi đại sư tuổi tácđãcao, cũngkhôngbiết võ công, sao có thể mạo hiểm lên núi?

“Ngày ấy đa tạ Sacônương ra tay tương trợ.”

… Mộ Giai Namnhẹmím môi, khóe miệng đầy ý cười hạnh phúc,hắnbuông ThuanhĐào ra, buộc nàng nhìn thẳng mình:

“Thiên trượng hành giả ở bên trong lâu như vậy, nếu có chuyện gìđãra báo tang rồi, nàng đừng lo lắng.”

Nàngmộttay gạt bỏ bàn tayđanglàm loạn kia qua, đột nhiên nàng ngồi dậy giận trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam, suy nghĩ trong nháy mắt dừng lại, nàng ngơ ngác nhìnhắn, ý nghĩ hỗn loạn.

“Ngài dùng trí nhớ vẽ cho tamộttấm bản đồ địa hình cho ta, tađitìm Lam thảo linh chi trong truyền thuyết kia, xem nó đến tột cùng là vật c·h·ế·t hay là thần tiên.”

hắnhôn dừngtrênvành tai của nàng, đưa tới thân thể nàng từng trận tê dại, ThuanhĐào gian nan hít thở, loại dụ hoặc này nàng kiên trìkhôngđược bao lâu, thực bất hạnh, nàng chính là sắc nữ, lại cọ xát như vậy, nàng chuẩn bị phản công đây.

Mộ Giai Nam cười đến thực quỷ dị, tự ngồi xuống giường cùng nàng hai mặt nhìn nhau:

Mộ Giai Nam tựa hồ thực vừa lòng với biểu tình của nàng,hắnha ha cười:

“Nàng muốnnóichuyện gì?”

Mộ Giai Nam bỗng nhiên hai tay mở ra, lộ ra hàm răng trắng noãn:

“Đúng là như thế, Yến Hồi đại sư giờ phút nàykhôngthểnóinhiều được, khi mở miệng liền nôn ra máu, cho nên muốn lão phunóicho ngươi biết chuyện này, ngươi đừng cho rằng Lam thảo linh chi chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, tại sao Yến Hoàn Sơn lại có trăm ngàn chim Yến hội tụ? Tại sao Yến Hoàn Sơn địa thế quái dị? Tại sao sơn đạo trongmộtđêm biến hóa vô cùng? Tại sao triều đình dùng mọi cách cũngkhôngtiến vào núi được? Chuyện này đều có chỗ huyền diệu.”

ThuanhĐào nắm chặt góc áo tâm thầnkhôngyênđiquađilại, khithìkiễng chân hướng trong động dò xét, nàng vì saokhôngnghĩ tới vách núi đen rất nguy hiểm, vừa nghe có thể chữa bệnh liền cao hứng quên hết tất cả, nàngthậtích kỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào nhịnkhôngđược nước mắt rơi xuống, nàng nghe người ta nghị luận mới biết được sơn đạo vài năm trướcđãsụp xuống. Nàng ngẩng đầu có thể nhìn đến kia tòa sơn nhai, nham thạch thẳng tắp vách núi hung hiểm vô cùng, đừngnóilàmộtlão nhân giakhôngcó võ công leo lên, mặc dù là người trẻ tuổi cũngkhôngdễ dàng gì, nếu Yến Hồi đại sư bất hạnh chếtđi, nàng quảthậtlà mang tội lớn. Nàng pháthiệnchính mìnhđiđến đâu nơi đó nhất định xảy ra chuyện, chẳng lẽ nàng chính là người mang tướng sát tinh, sao chổi trong trong truyền thuyết sao?

“Nữu Nữu, Nữu Nữu, vì saokhôngđể ý tới người ta nha…”

ThuanhĐào mê mang ngồi dậy, nguyên lai đối mặt với người mìnhyêu,khôngcần lời tán tỉnh cũngsẽkìm lòngkhôngđậu mà phấn khởi, cảm xúc của nàng đều hoàn toàn khởi động, người này cư nhiên ở thời khắc mấu chốt lại dừng lại?

“Ta ghen tị ngươi? Những người theo đuổi ta xếp hàng dài đến chân núi kìa, hừ!”

(tasẽđổi cách xưng hô nhé…để cho 2 ng tình cảm xí)

(cảnh nóng, ta muốn cảnh nóng)

ThuanhĐào nắmthậtchặt ngón tay, đáp án vẫn như cũ: gật đầu.

“Nguyện ý gả cho ta sao?”

“Dưới chân núikhôngphải là thôn lão nhân sao? Ha ha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Giai Nam cười tủm tỉm theo sau nàng, khửu tay choàng lên bả vai nàng:

Cốc Mộng Vũ cũng ham vui mà đến, hai tay ôm ngực kỳ quáinói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào cảm thấytrênmặt có vật gì cọ cọ, nàng đưa tay lên phủi xuống, vậttrênmặt thuận thế rơi xuống, cũngkhôngđếnmộtgiây, lại bò bòtrênmặt nàng, nàng nheo mắt lại nhìn, cư nhiên thấy Mộ Giai Namđangcầm trong taymộtcon bọ rùa, tựa hồ ý đồ tiếp tục hướngtrênmặt nàng phóng tới…

ThuanhĐào mất tự nhiên, nàng muốnnói…hắnngồi lên chân nàng rồi!

“Thíchsẽchiếm lấy, nàng còn muốn trốn?”

Tay nàng chỉ khiếp đảm ôm chặt lưng Mộ Giai Nam, chỉ ôm nhau thôi mà nàngđãhô hấp hỗn loạn rồi, lúc này cảm giác thựckhônggiống với thường ngày.

Cốc Mộng Vũ tức giận đến dậm chân:

Thiên trượng hành giả kéo Mộ Giai Nam quamộtbên tán gẫu, chuyển đạt lại lời của Yến Hồi đại sư, mà chuyện đó là về truyền thuyết “Lam thảo linh chi”, bởi vì Lam thảo linh chi có linh tính, cho nên Yến Hồi đại sư nhận định lần này trụy nhai là “Lam thảo linh chi” muốn cảnh cáo ông.

Gật đầu.

Ngưng Sa Tử luôn luôn chú ý động tác thân mật của Mộ Giai Nam và Ngưu Nữu Nữu, tức khắc thu hồi thần trí gật đầu đáp lễ:

“Cha nàngsẽdùng mọi cách ngăn cản, Tống Hàn Nhosẽđau lòng.”

Khi bọn họ chạy tới cửa động, lại bị bát môn đồ chặn lại, lý do là tránh nhiều người ồn ào ảnh hưởng tới việc cứu người.

Ngưng Sa Tử lo lắngnói, sau đókhôngyên bất an chạy về phía Yến Hồi động. ThuanhĐào tâm cũng lo lắng, nàng cấp tốc đuổi theo, lão nhân gia là vì nàng mới lên núi hái thuốc, ông trời phù hộ, trăm ngàn lầnkhôngcần xảy ra chuyện gì!

“NgàinóiLam thảo linh chi có thể trị được ách tật của Nữu Nữu? Mà Yến Hồi đại sư lần này lên núi liền là vì tìm Lam thảo linh chi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mộ trại chủ tỉnh rồi, nhìn qua tinh thầnkhôngtệ.”

“…” Nàngkhôngmuốn trốn, thích? … Còn thiếumộtchút nữa,nóitiếpđiMộ Giai Nam.

Gật đầu.

Mộ Giai Nam vỗ vỗ mặt nàng sau đó nhảy xuống giường, ra vẻ ân cần hỏi han thân thiếtnói:

“Nàng biếtsẽphải đối đầu với nhiều khó khănkhông?”

Mộ Giai Nam còn tồn tạimộttia lý trí liền ngồi dậy, tuy rằng Nữu Nữu ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cómộtsố việc vẫn là chờ sau khi thành thân làm cũngkhôngmuộn,hắnthực chán ghét bản thân, khiđãbiếtmộtchút, liền muốn biết nhiều hơn.

“…”Động tác nàykhôngphải kêu nàng tỏ thái độ “yêuthương nhung nhớ”hắnđó chứ? … Người nàykhôngthể chủ động ôm nàngmộtcái sao…thậtlà… được rồi.

“…”Lúc này mà còn nhớ lại hình ảnh nàng bị khi dễ sao?

… Bọn họ chờ đợi từ trưa cho đến hoàng hôn, rốt cục cũng thấy Thiên trượng hành giả chậm rãiđira, trong thần sắc mang theo mỏi mệt và phiền muộn, Ngưng Sa Tử dẫn đầuđilên tìm hiểu. Theo Thiên trượng hành giảnói, Yến Hồi đại sư tuy giữ được mạng sống, nhưng đôi chânđãbị gãy, tuổi tác lớnkhôngchịu nổi va đập, phải tĩnh dưỡngmộtthời, tạm thờikhônggặp khách.

“Ai da, vừa mở mắt liền quấn quít lấy tiểu nương tử, ta xem ngươi bị thương cũng đâu có nặng!”

Mộ Giai Nam khẽ cười, vừa định ngồi xuống, liền nghe bên ngoài viện truyền đếnmộttrậnâmthanh xôn xao.

ThuanhĐàomộtphen gặt bỏ bàn taytrêntrán mình, phi, muốn đánh lừa nàng sao?Ngươi chờ đó Mộ Giai Nam, đợi lúc chúng tatrêngiường gặp lại rồisẽbiết, nữ tử báo thù mười nămkhôngmuộn, đến lúc đó cầu nàng cũng vô dụng! Hừ.

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú nàngthậtlâu… Cúi người hôn lên môi của nàng,khônghề do dự có gìkhôngổn,khônglo lắng ánh mắt thế tục,hắnchỉ muốn hôn nàng,sẽđihôn nàng, đơn giảnkhôngcó ý nghĩ gì.

Nàng chui ra khỏi ổ chăn, ngồi tại chỗ nghiêng người về phía trướcthìbịmộtcỗ đại lực kéo vào trong lòng, nàngkhôngkhống chế được timđãđập thình thịch.

nóiđến lúc này, Mộ Giai Nam nhớ lại tình hình kịch chiến lúc đó,hắnhướng Ngưng Sa Tử ôm quyền hành lễ:

“Vẫn là Ngưu Nữu Nữu hiểu lòng người, so với người nào đó mạnh hơn gấp trăm lần.”

“Tađãđánh thắng, nàng tính sao đây?”

Tự nhận “Thân kinh bách chiến” Thuanhđào, giờ phút này ngượng ngùng như tiểucônương mới nếm thử tìnhyêu, nàng nhắm hai mắt, đón nhận nụ hôn, lưỡi và lưỡi gắn bó cùng nhau, tâm tràn đầy ngọt ngào.

Mộ Giai Nam hơi thở hổn hển, đậm sắc t*nh d*c, con ngươi đen thâm thúy,hắnthong thả nháy mắt mấy cái, lại thấykhônghiểu cảm xúc trong mắt của ThuanhĐào,hắnlại đem nàng đặt dưới thân, đúng lý hợp tìnhnói:

“Đến đây nào!”

Nghe được việc này Ngưng Sa Tửkhôngkhỏi kinh hãi…

Trong lúc khẽ hôn dần dần trở thành k*ch t*nh, ThuanhĐào bỗng nhiên mở mắt đẩy Mộ Giai Nam ra, đợi chút! … Mộ Giai Nam còn chưanóiyêunàng, làm sao có thể chứ?

Mộ Giai Nammộtphen ôm bả vai ThuanhĐào,khôngđứng đắnnói:

Mộ Giai Nam chờ nghe xongmộtđoạn truyền thuyết liền cảm thấykhôngthể tưởng tượng:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “