Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 47: Như hoa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Như hoa


Với công lựchiệntại của Mộ Giai Nam khẳng định đánhkhônglại Thiên trượng hành giả,hắnlinh cơ vừa động từ trong túi lấy ra nhẫn bạc quăng tới bên chân ThuanhĐào, sau đó tề mi lộng nhãn hướng ThuanhĐào ra ám chỉ, sau đó nhảy ra khỏi phòng tiến vàomộtgian phòng khác kín đáokhôngkẽ hở. Thiên trượng hành giả đương nhiên đuổi sát theo sau… ThuanhĐào nhặt lên nhẫn bạc, Mộ Giai Nam là muốn nàng phóng độc khí làm lão nhân kia hôn mê sao? Nhưng nàngkhôngbiết phải dùng như thế nào a… ThuanhĐào đành đoán mò bậy bạ, nàng gian nan đem nhẫn đeo vào, nhẫn bạc tức khắc co rút đường kính vừa theo ngón tay, mà nàng ngoại trừ ngón tay,thìlòng bàn tay và cánh tay đều bị vải bố bao vây, c·h·ế·t tiệt Mộ Giai Nam, nàng sắp thành tàn tật rồi, còn để nàng dùng tay sờ loạn nữa chứ!

Thiên trượng hành giả trước mắt sáng ngời, lờinóimang theo vài phần hỏi ý: “Có thể đem ra cho lão phu nhìnmộtcái haykhông?”

Thiên trượng hành giả tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhưnghắnđối với việc bị Mộ Giai Nam chế ngạo tập mãi thành thói quen: “nóichuyện chínhđi, ngươi biết nha đầu kia từ đâu mà có chiếc nhẫn đókhông?”

Nàng giờ phút nàykhôngquan tâm hai người c·h·ế·t ở chỗ nào rồi, nếu thanh tịnhđãtrở lại, vậy nàng nên về phòngđingủ thôi, nhưng khi nàngđivào phòng, lại cả kinh thấy hai người kiađangở trong phòng nàng đánh nhau,mộtđạo ánh trăng từtrênnóc phòng chiếu rọi vào phòng, giống như ánh sáng hào quang bao phủ xung quanh hai Phong Ma trong phòng nàng vậy… ThuanhĐào nhất thời mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất xỉu, Sao băng quả thực linh nghiệm a!

Chỉ chốc lát sau, các sư huynh đệ đều trở về phòng ngủ, lại chứng minh, cả viện nàykhôngcó người nào có nhân tính.

ThuanhĐào phẫn hận trừng mắt nhìn Thiên trượng hành giả, lão gia này! Lớn như vậy rồi, còn tưởng mình là con nít sao, nhảy tới nhảy lui!

Sau khi Thiên trượng hành giả khôi phục thần trí,hắncũngkhônglửa giận tận trời màđitìm Mộ Giai Nam tính sổ, mà làđigõ cửa phòng ThuanhĐào, ThuanhĐào nghe ngoài cửa thanhâmkhàn khàn, nàng nghĩ Thiên trượng hành giả là đến khởi binh vấn tội cho nênkhôngdám mở cửa… lão nhân đáng thương, gọi khô cả yết hầu.

mộtvì sao rơi bỗng nhiên xẹt qua, ThuanhĐào nhất thời ngồi dậy thành kính cầu nguyện… Hy vọng takhôngcòn bị câm nữa… Quênđi! Hy vọng hai người kia lập tức dừng tay!

Thiên trượng hành giả híp mắt cẩn thận xem xét nhẫn bạc. Trãi qua năm tháng ăn mòn, nhẫnđãtừ màu vàng chuyển thành màu bạc, Thiên trượng hành giả cũngkhôngthể xác định, chiếc nhẫn này có phải là chiếc nhẫn năm đó từng làm hạihắn: “… Bên trong chiếc nhẫn có phải khắcmộtchũ ‘Nhất’?” Nhớ ngày đó,mộtkẻ sấm quanđãlợi dụng phương pháp “Ti tiện” này để thông qua “Dây thừng quan”, còn hạihắnởtrêndây thừng nhảy múa suốtmộtcanh giờ.

ThuanhĐào khóe miệng co giật, Mộ Giai Nam vốnkhônglà người tốt gì, lão nhân rốt cục người cũngđãhiểu a! Bất quá Mộ Giai Nam rốt cục cũng đến, nàng nắm lấy thời cơ chuồn khỏi phòng tránh nạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Giai Nam mớikhôngđể ý tới, ba bước, bốn bước nhảy loạntrênmái hiên, mặc dù Thiên trượng hành giả võ công cái thế, nhưnghắnkhôngnghĩ bản thân phải mặc đạo bào mỗi ngày ngồi luyện công, ông ta xem ra cũng bảo thủkhôngthua gìhắna.

lắc đầu,thậtsựlà nàngkhôngchú ý tới, loạisựtình này phải hỏi Mộ Giai Nam mới biết được.

Mộ Giai Nam tròng mắt chuyển động: “Thôi thôi, đợi ta đưa Nữu Nữuđigặp Yến Hồi đại sư xongsẽtrở về tìm ngài, như vậy được rồi chứ?”hắnlúc này chỉ muốnđingủ.

Nàng vươn ngón tay mập mạp, đưa ngón út lên, hy vọnghắncó thể hiểu.

Lời này vừanóira, nguyên bản các su huynh đệ vốnđangkhôngngủ được đều mở cửa phòng, kinh ngạc thấy sư phụ cư nhiên ở trong viện “Tình ca nóng vũ”, biểu tình nhu tình như nước …”Lãoyêuquái”! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào lung tung sờ vào nhẫn bạc, bởi vì ngón tay phù thũng chưa tiêu, nhìn giống như cà rốt, ngón út và ngón áp út ma sát cùngmộtchỗ… Nàng cảm thấy miếng thịt béotrênngón áp út cọ đến kim chúc, nàng tựa hồ cảm giác chiếc nhẫn hơi hơi chuyển độngmộtchút… Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng hát như g·i·ế·t heo của Thiên trượng hành giả, giọng hát đóthậtkhôngphải là khó nghe bình thường

“…” ThuanhĐào gian nan gật đầu thừa nhận, quảthậtlà nàng hạ thủ với lão nhân, sai lầm lớn nhất của nàng chính làkhôngnên bị Mộ Giai Nam giật dây.

Đương nhiên, cuối cùng sấm quan giảđãnóira tình hình thực tế, nếukhôngThiên trượng hành giả cũngsẽkhôngbiếtmộtchiếc nhẫnnhỏbé, cũng có khả năng phóng xuất ra hình ảnh ảo giác thần kỳ như thế.

Chữ “Nhất? … ThuanhĐào nhìn chăm chú ánh mắt khát vọng của Thiên trượng hành giả, nàng tựa tiếu phi tiếu

Mộ Giai Nam dường nhưkhôngcó việc gì ngồi xuống uống trà: “Ngài muốn hátthìhát có ai ngăn được, látthìhát kinh kịch, rồi hoàng mai, còn có cái gì hoa đán, rất đa dạng nha, ha ha …”

… ThuanhĐào khiếp đảm mở cửa phòng, đầu tiên nàng cúi đầuthậtthấp xin lỗi, ô ô, đầu sỏ gây chuyệnkhôngphải là nàng, người phía sau màn độc thủkhôngphải nàng! Ngài phải nhìn cho kỹ a, ô ô.

ThuanhĐào mở đôi mắt cá c·h·ế·t nhìn Mộ Giai Nam, người này chắc làkhôngcó tính người, Thiên trượng hành giả nhất định là gặp ảo giác nào đó mới đem chính mình biến thành như vậy, Mộ Giai Nam tự mình xem náo nhiệt còn chưa đủ, còn thét to gọi tất cả mọi người đến xem Thiên trượng hành giả xấu mặt, chờ Thiên trượng hành giả khôi phục bình thường khẳng định lột dahắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu tử ngươi chỉ là muốn bày trò qua loa cho xong, nếu có thành ý, trước dập đầu bái sưđi!” Thiên trượng hành giả biết Mộ Giai Nam làmộttên linh lợi,hắnđãbị lí do thoái thác này lừa bịp vài lần. Nếuhắnbái sư, Thiên trượng hành giả quyết định trợ giúp Mộ Giai Nam đả thông nhâm đốc nhị mạch, nhâm đốc nhị mạch là phần tinh tuý của kỳ kinh bát mạch,mộtkhi đả thông mạch lạc,hắntin tưởng Mộ Giai Nam nội lực hung hậusẽđược tăng lên,khônggì chống đỡ.thậtra, bái sư chỉ là ngụy trang, Thiên trượng hành giả chủ yếu là vì muốn thử tâm ý của Mộ Giai Nam, vạn nhấthắnthành kẻ địch của mình,hắnlàm sao có thể trợ giúp người ngoài tăng tiến võ công kia chứ?

(cười nhưkhôngcười) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiên hành giả vẫn cón suy nghĩ, lại nhìn nhìn Mộ Giai Nam, tâm tưkhôngđược giải đànhthìthào tựnói: “Hay là! …khôngđúng… Chẳng lẽ? … Nhưng mà khả năng nàythìkhôngthể nào… Nhưng! … xem rat a phải suy nghĩ kỹ lại mới được…”

ThuanhĐào đem ngón tay để lêntrênmặt bàn, chính là cái này gây hoạ.

Chương 47: Như hoa

“…” ThuanhĐào nghetrênnóc nhà truyền đến tiếng động “Răng rắc răng rắc”, tiếng bước chân liên tiếp, mấy người này bệnh thần kinh mà! Nửa đêm cònkhôngchịuđingủ, chạy loạntrênnóc nhà, đây được gọi làkhôngđể cho người khác ngủ a?

ThuanhĐào cân nhắc đêm nay khẳng định làkhôngcó cách nàođingủ rồi, cho nên nàng nằm trong viện ngắm sao… Trời cao trong xanh, đầy trời tinh tú toả sáng, như gần như xa, ngân hà như dãi lụa chạy dài phía chân trời, đẹpkhôngsao tả xiết.

Khi các sư huynh đệ cònđangnghẹn họng nhìn trân trối, Mộ Giai Namđãôm bả vai ThuanhĐào đẩy mạnh về phònghắn: “Phòng của ngươi bị hỏng rồi, đêm nay ngủ ở phòng tađi, ta đến phòng ngươi.”hắnđivài bước, bỗng nhiên dừng chân: “Ngươi làm cách nào để chiếc nhẫn phóng mê khí vậy?”

Sao băng lướt qua trong nháy mắt, ThuanhĐào biết sao băng đại thầnsẽkhôngđể ý tới nguyện vọngnhỏnhoi của nàng, nhưng trong thời khắc khi nàng mở mắt ra, trong sân cư nhiên im lặng như lúc ban đầu, mà hai người kia bỗng nhiên đều biến mất… ThuanhĐào há to miệng đứng lên tìm kiếm xung quanh…Linh nghiệm như vậy sao? Sớm biết như vậy nàngsẽcầu nguyện mình thành siêu cấp mỹ nữ.

Mộ Giai Nam vỗ ván cửa cười đến nghiên ngã, nhất thời hướng trong viện thét to: “Các sư huynh đệ mau ra đây! Tối nay trăng sáng Thiên trượng vũ nữđangtriển lãm võ công tuyệt học, cómộtkhônghai đây, mau rời giường —— “

“Bắt a, bắt a, còn đuổi theo ta nữa, tathậtsựphải nghĩ lại có nên bái sư haykhônga, ha ha…” Mộ Giai Nam cợt nhả hướng Thiên trượng hành giả nhăn mặt,hắnmớikhôngrảnh để tranh cãi với ông ta, việc cấp bách làhắncó thể chạy rất xa, rất xa.

Nhưng mà qua vài lần giao chiến, Thiên trượng hành giảđãnhìn ra thực lực chân chính của Mộ Giai Nam, chẳng qua là cổ nội lực bên trong cơ thể Mộ Giai Nam vẫn chưa được phóng thích hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Giai Nam xoa xoa cằm trầm tưmộtlát: “Móng Heo sao?”

Mộ Giai Nam cuối cùng cũng nhìn thấy thực lực hùng hậu của Thiên trượng hành giả,khôngthểkhôngthừa nhậnhắnlàmộtthế ngoại cao nhân võ công sâukhônglường được. Mộ Giai Nam ma xui quỷ khiến khoanh chân ngồi xuống, thân thể bịmộtcỗ đại lực di độngnhẹnhàng, trong phút chốc, huyết mạch quay cuồng bắt đầu khởi động…

Nàng nâng hai cánh tay bị thương, dùng bả vai đẩy cửa phòng, ngửa đầu quan sát hai ngườimộtgiàmộttrẻtrênmái hiên, chỉ thấy bóng ngườitrênnóc nhà giống như con khỉ nhảy tới, nhảy lui, mà hai người chạymộtvòng quanh tứ hợp viện tốc độkhôngvượt quá 3 phút.nóicách khác, bọn họ nếukhôngdừng tay nàng cũng đừng hòng được ngủ… Mộ Giai Nam vừa chạy vừa hướng ThuanhĐàonói: “Muốn tráchthìtráchhắn, ta cũng muốnđingủ.”

Bên cạnh đó Thiên trượng hành giả lại nảy sinh hứng thú với Mộ Giai Nam,khôngngừng éphắnbái mình làm sư phụ. Mộ Giai Nam liều chếtkhôngtheo, lão nhân liền chẳng phân biệt thời gian địa điểm,hắnchỉ cần nhìn thấy bóng dáng Mộ Giai Nam liền giao thủ, nguyên bảnmộtsân viện vốn yên tĩnh lại vì hai người họ đánh nhau mà loạn cả lên.

“…” ThuanhĐàomộtcước đemhắnđá bay ra khỏi cửa phòng. ThuanhĐào nằmtrêngiường, đem đầu giấu kín trong chăn, tuy rằng hai người kiakhôngcòn đánh nhautrênnóc nhà nữa, nhưng tiếng hát doạ người kia vẫn còn nha, xem ra Thiên trượnghiệntại vẫn còn lâm vào mê trận, chắc phải qua bảy, tám canh giờ nữa mới hồi phục.

“Ngài buông tha tađi, đối với luyện võ takhônghứng thú.” Mộ Giai Nam nhảy người lên mái hiên, Thiên trượng hành giảkhôngthuận theo buông tha truy đuổi đến cùng: “Ngươi tiểu tử này rấtkhôngbiết tiến thủ, để hoang phímộtthân nội lực chứ?!”

“…” Mộ Giai Nam nhìn Thiên trượng hành giả phân vân,hắnlạnh lẽođira khỏi phòng, nhưng cửa phòng bỗng nhiên bịmộtcổ nội lực đóng lại. Mộ Giai Nam cảm thấy lưng truyền đến cảm giác áp bách, hiển nhiên Thiên trượng hành giảđangphóng thích nội lực…hắnchậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên trượng hành giả khoanh chân ngồi thiền giữakhôngtrung, quanh thân đột nhiên tràn ra nội lực cực lớn…

“Mở cửa a nha đầu, khụ khụ… Lão phusẽkhônglàm khó dễ ngươi, khụ khụ…” Thiên trượng hành giả cho tới bây giờđãuống hết ba ly trà lạnh, tối hôm qua trước mắthắnxuấthiệnảo giác, ảo tưởng bản thân làmộtcônương dáng người uyển chuyển, giọng hát êm ta,thậtlà hứng thú a, ha ha. Hay là chiếc nhẫn kiađãtáihiệngiang hồ?

“Tiểu tử ngươi thựckhôngcó lương tâm, khiến lão phu ở trong viện phát điên giờ cònnóilẫy!”

Thiên trượng hành giảkhôngcho là đúng cười to, thuận theođivào phòng,đithẳng vào vấn đềnói: “Hôm qua nha đầu ngươi là dùngmộtcái nhẫn khiến lão phu sinh ra ảo giác sao?”

ThuanhĐào mê mangkhônghiểu, nàngkhôngthể xác định, nhưng đại khái là do ngón tay bị sung to cọ sát mà rađi.

“Xú tiểu tử, là nam nhânthìđừng chạy, ngươi nghĩ khinh công lão phukhônggiỏi bằng ngươi sao?” Thiên trượng hành giả sử dụng cà mười phần công lực đuổi theo Mộ Giai Nam, nhưnghắndù sao cũng hơn năm mươi tuổi, chân pháp có hơi chậmmộtchút, bất quáhắncũng được xem làmộtcao thủ khinh công chân chính.

Sáng hôm sau

“Ta nào biết, đợi nàng có thểnóiđược, ngàiđimà hỏi nàng.” Mộ Giai Namkhôngnhanhkhôngchậm buông chén trà, ngụ ý là đuổi khách, nếukhôngThiên trượng hành giả chưa giải được nghi vấnthìchưa chịu rờiđi.

“Có chữ haykhôngcó chữthìngài cũng hát rồi còn gì.” Mộ Giai Nam lười biếng dựa vào cửa, hoàn toànđãquên người gây ra chuyện đó là ai, còn đầy bụng bực tứcnói: “Cả đêm hát ca ầm ĩ chếtđiđược…”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đồ nhi của ta, tasẽkhôngđánh nữa.” Thiên trượng hành giả thoải mái cười to, phảinóikhôngbiết có bao nhiêu người muốn báihắnlàm sư,hắncònkhôngđể mắt tới, chỉ là nhìn trúng tư chất và tiềm lực của Mộ Giai Nam, nhưng tiểu tử này cố tìnhkhôngbiết tốt xấu.

“Ngồi phía trước ta, lão phuđãquyết định đả thông nhâm đốc nhị mạch cho ngươi, giúp hai người các ngươi thuận lợi sấm quan.” Thiên trượng hành giả hơi thở trầm ổn, giống như thay đổi thànhmộtngười khác, uy nghiêm và khí phách toát ra xung quanh.

Khi ThuanhĐào cònkhônghiểu được chuyện gì xảy ra,thìthấy Thiên trượng hành giả mở cửa phòng, giống như “Như hoa” huy động tay áo bào, ở trong viện bắt đầu múa, ánh trăng tức khắc được bao phủ bởimộttầng mây đenthậtdày…

“Ngươi thực phiền a, ta nửa đêm muốnđinhà xí cũng phải đề phòng lão nhân gia ngài đánh lén.” Mộ Giai Nam mơ mơ màng màng lười biếng duỗi thắt lưng,hắnthậtkhônghiểu Thiên trượng hành giả làm gì có tinh thần lớn như vậy, xuất quỷ nhập thần hành vi cực kì đáng ghét.

Các sư huynh đệ thấy sư phụ có hành vi cổ quái cũngkhôngdámđihỏi nguyên nhân, dù sao sư phụ cũng làmộtquái nhân.

Thiên trượng hành giả cho ThuanhĐào dùng thuốc chữa thương bí truyền, chính làmộtloại bí phương làm cho nhanh chóng khép miệng vết thương, cho nên vết thươngtrêncánh tay ThuanhĐào khép lại nhanh hơn. Ba ngày sau, ngón tayđãcó thể co lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Như hoa