Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang


“Nóng lòng cứu chủ, đúng là có linh tính mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời này vừanóira, vô số hoa đào trong lòng ThuanhĐào từng đoá từng đoá nở rộ, nàng ngẩng đầu mơ mộng

“Đây là con hổ của Ngưu Đại tiểu thư, nhìn đầu hổkhôngngừng chảy máu, xem rakhôngcứu được rồi, ai.”

Mộ Giai Kỳ thấy ThuanhĐào từng bước từng bước tới gần, nụ cườitrênmặt dần dần tắt ngấm,hắnlặng lẽ nghiêng đầu, khó khăn lắm lờinóimới thốt ra từ cổ họng......”Nàng, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

ThuanhĐào rất hài lòng với phản ứng củahắn, nàng biết mà, khuôn mặt chính là tiền vốn bỏ ra để lập gia đình, nàng rút từ phía sau giơ lênmộttờ giấy “bá”mộttiếng,trêngiấy có mấy chữ viết bằng bút lông xiên xiên vẹo vẹo —— Hi, thành thân chưa? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tục ngữnói, rừng lớn chim nào cũng có, mà Ngưu Đại Ngưu quanh nămđiđilại lạitrêngiang hồ đối với nhân thế hiểm ác hiểu hơn ai hết, mẫu thân của Ngưu Tiểu Nữu c·h·ế·t sớm, để lại tai hoạ là đứa congáiduy nhất này, Ngưu Đại Ngưumộtlòng cho rằng, người tâm địa thiện lươngthìkhôngnhìn tướng mạo,hắntin chắc khuê nữ phải cheđitướng mạo xinh đẹp “như hoa”thìmới tìm được đúng ý trung nhân.

Ngưu Đại Ngưu xoay người lauđitừng giọt nước mắt chua xót, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ngưu tiêu đầu trước mặt người khác là vẻ uy nghiêm khí phách tôn quý, ở trước mặt khuê nữ hình như vĩnh viễn cũngkhôngcó tư thế, dù sao vẫnkhôngnỡ để khuê nữ lập gia đình...... Ngưu Đại Ngưu bỗng nhiên tròng mắt lay động như vừa nghĩ ra chủ ý ngu ngốc gì đó,hắntặc lưỡi cười cười chạy về hậu viện làm công tác “chuẩn bị”...... Xem ai dám cưới ngươi, ha ha.

Ngưu Tiểu Nữu là tên của nàng sau khi xuyên qua, cha gọi là Ngưu Đại Ngưu, có thể nhận ra “cha ta” trình độ văn hoákhôngcao.

Ngưu Đại Ngưu tận tình khuyên bảo, ThuanhĐào rốt cục cũng chịu ngồi xuống nghehắnkể chuyện trước kia ——

ThuanhĐào nghiêng nghiêng đầu cảm thấy có gì đókhôngđúng, nàng đột nhiên quay đầu nhìn lại, vừa vặn phía sau trốngkhôngchẳng có gì khác thường. Chớp mắt nàng quay đầu lại lần nữa......thìthấy thân hình Đậu Hoa uyển chuyển chui ra từmộtquầy hàng bên đường.

Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, Đậu Hoa cực kỳ thông thái, hình như toàn bộ lờinóicủa con người đều nghe hiểu, mà Ngưu Đại Ngưu tiêu đầu, trong mắt nó chính là cha của hổ mẹ, mà Ngưu Đại Ngưuđãdặn dò nóđisau Ngưu Tiểu Nữumộttấc cũngkhôngđược rời, còn cảnh cáo Đậu Hoa, nếu theo dõi thất bại, làm việckhôngxong, hổ mẹ chắc chắnsẽvứt bỏ nó, cho nên Đậu Hoa sao dám chậm trễ làm việc.

Dù sao, làm Ngưu Đại Ngưu bất ngờ, Ngưu Tiểu Nữu trời sinh thần lực (có sức mạnh ghê gớm), năm tuổiđãnhấc được cả thùng nước to. Mười tuổi cùng bạn bè chơi đùa, đánh con trai nhà láng giềng mười lăm tuổi gãy xương. Mười lăm tuổi,mộttay nâng được vật nặng ba bốn trăm cân dễ dàng, mười tám tuổi qua mấy năm lại càng kinh khủng hơn, hai tay đeo thêm vật nặng năm sáu trăm cân vẫn hoạt động thoải mái, có thểnóiđệ nhất đại lực thần nữ (nữ nhân sức mạnh kinh người đệ nhất) của kinh thành, tin tức nàymộttruyền mười mười truyền trăm, ngoài ra cha nàng còn phao tin Ngưu Tiểu Nữu bề ngoài xấu xí, mặc dù Ngưu gia gia tài bạc vạn địa vị hiển hách, cũng chẳng có người nào tới cửa cầu hôn.

ThuanhĐào ném xác cây quạt, quay người tiếp tụcđivề phía trước, hồn nhiênkhôngbiết sau lưng tầm mười thước “tiểu sủng vật”đangnhìn mình chằm chằm, nàng chỉ cảm thấy bất kể là nam nữ già trẻgáitrai đều vẻ mặt hoảng sợđiđường vòng, cứ như nàng làmộtcon heo cúm mang trong mình vi rút lây bệnh vậy.

Về phần Mộ Giai Kỳ xuấthiệncũngkhôngphải là ngẫu nhiên, mà vấn đề ở chỗ, Mộ Giai Kỳ là sơn tặc, đại ca ruột của Mộ Giai Kỳ là Mộ Giai Nam đều là sơn tặc, bọn họ đều ởtrênnúi cướp bóc, b·ắ·t· ·c·ó·c thương nhân ngày qua ngày rất tiêu dao tự tại. Mà Ngưu Tiểu Nữu bỗng dưng tâm huyết trào dâng, muốn làm hiệp nữ, mỗi ngày đều đối nghịch với sơn tặc, sơn tặc thứ nhấtkhôngmuốn đối đầu với lực lượng hùng hậu của Ngưu tiêu đầu, thứ hai phần lớn bọn sơn tặckhôngđánh lại Ngưu Tiểu Nữu, bên người nàng còn có “bảo tiêu” Đậu Hoa. Vì thế, chưa đầymộttháng, bọn sơn tặc đối với danh hiệu Ngưu Tiểu Nữu vừa ngheđãsợ mất mật...... Cho nên mới phát sinh ra màn “cầu hôn” vừa rồi.

Đậu Hoa —— làmộtcon Tây hổ hình thểnhỏbé, thân nó đại khái dài chừngmộtmét, trọng lượng ước chừngmộttrăm tám mươi cân. Là Ngưu Tiểu Nữu năm đó chơi đùa trong rừng vô ý nhặt vềmộtcon hổ con, hổ mẹđãbị thợ săn g**t ch*t, mà trước khi c·h·ế·t cũngđãsinh hạ được hổ con, mà từ ngày bắt đầu nuôi nấng, Đậu Hoađãcoi Ngưu Tiểu Nữu hiền lành dịu dàng là hổ mẹ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nữu Nữu...... Con thựcsựmuốn ra ngoài sao? Suy nghĩ kỹ lạimộtchút có đượckhông?” Ngưu Đại Ngưukhôngyên lòng đứng ở cửa, màyhắnnhíu chặt, thấy khuê nữ vẽ mày vẽ mắtmộtlúc lâu......nóilà, trang điểm xinh đẹp, khẳng địnhsẽrước vềmộttên háo sắc, ai, congáilớnkhônggiữ được, vội vàng lập gia đình đểkhôngphải ở với lão đầu này đây mà.

Nàng ủ rũ quay về Ngưu gia...... Mớiđiđược vài bước,trênđường phố bỗng truyền đến tiếng xe ngựa ồn ào náo động, nàng vô tình ngẩng đầu lên...... Chỉ thấymộtcon ngựa trắng chạy như điêntrênđường, đụng hết các quầy hàng hai bên đường nghiêng trái nghiêng phải, dân chúng người nào cũng chạy trối c·h·ế·t...... Mà người ngồitrênlưng ngựa thấymộtcôgáiđứng ngây ngốc giữa đường, vội vàng hét lớnmộttiếng: “Mau tránh ra ——”

Mộ Giai Kỳkhôngtin nổi tròn xoe mắt, vuốt vuốt tóc xác định lại: “Nữu Nữu này...... Nàng, nàngthậtsựmuốn thế?”

ThuanhĐàođihếtmộtvong lớn chẳng có thu hoạch gì, nàng chán nản xoa xoa cái lưng mỏi nhừ, mặc dù khôi phục dung mạo vẫn chẳng có ai dám tiếp cận nửa bước, xem ra Ngưu Tiểu Nữuđãthành “tiếng xấu muôn thuở” rồi, nàng ngápmộtcái......thậtsựkhôngđược, ngày mai phải ra ngoài thành “Taobao” thôi. (Taobao web mua sắm lớn của TQ, giống ebay)

ThuanhĐào mắt mở to kinh hoàng, tận mắt nhìn thấy mình với đầu ngựa chuẩn bị KISS,thìnàng nhắm mắt lại vươn hai tay ôm lấy đầu, đúng lúc đó Đậu Hoa nhảy ra từ ngõnhỏ, gầm lênmộttiếng, dùng đầu hổ hất ThuanhĐào ra chỗ khác trước khi đụng phải xe ngựa ——

Mọi người đều chăm chú luyện công, chẳng ai chú ý tớisựtồn tại của ThuanhĐào, cũng có thể là, cố ýkhôngthấysựtồn tại của nàng.

Đừng c·h·ế·t đừng c·h·ế·t, ô ô, ai tới cứu cứu hổ con, ô ô......

ThuanhĐào hừ lạnhmộttiếng,khôngngờ đầu sỏ gây chuyện lại là “cha ruột”?......khôngcó vẻ ngoài dễ nhìnthìsao thấy được nội tâm đẹp.

ThuanhĐào ăn mặc như hoa Hồ Điệp bước ra khỏi Ngưu phủ, đường phố phồn hoa đông đúc làm nàng chấn động...... Câm cũng chẳng sao, ta còn có ánh mắt với động tác bù lại, bắt chước “tư thế thanh tao” phong tình vạn chủng!

Ngưu Đại Ngưu thấy khuê nữ như người háo sắc nhìn cái sân trống rỗng, thở dàithậtsâu kéo nàng vào phòng, ThuanhĐàokhôngkiên nhẫn lắc lắc cổ tay, soái ca chạy mất dạng hả? Đều do lão đầu này nhiều chuyện.

Cách đó trăm thước con ngựa trắng ngã ở bên vệ đường, đùi ngựađãbị đầu hổ đụng gãy, mà người cưỡi ngựađãbị hất bay lên mái hiên,hắnlắc lắc đầu nhìn xuống đám đông toàn đầu là đầu, ánh mắt cuối cùng dừng ở con hổ người đầy máu cùngmộtvịcônươngđangkhóc,hắnvội vàng ra lệnh: “Ngườikhôngcó phậnsựnhanh chóng lui ra phía sau cho bổn vương.”

“......” ThuanhĐào ủ rũ buông mắt xuốngkhôngcòn dáng vẻ tươi cười, cầm “giấy chiêu phu” (giấy tuyển chồng) tiếp tục chọn lựa đàn ông độc thân...... Nhưng mà, nàngđiđến trước mặt nam nhân nào,thìnam nhân ấy liền lập tức trưng ra mặt quỷ “miệng lệch mắt nghiêng”, cả khuôn mặt vặn vẹo tâm tư khủng hoảng. Thậm chí, có người còn té ngã chạy trối c·h·ế·t.

Nàng càng nghĩ càng thấy giận,khôngtự chủ được nhấc quạt lên: “Ba ”mộttiếng, cây quạt lớnđãđứt thành ba đoạn, chủ quán nuốt nuốt nước bọt,nhẹnhàng đem quầy hàng “mong manh” kéo về phía sau.

Ngưu Tiểu Nữu năm nay mười tám tuổi, ở thành này xem như làgáilỡthì, nhưng Ngưu Đại Ngưu là tổng tiêu đầu nổi tiếng trong thành, thủ hạtrêndướimộttrăm tiêu sư,nóitrắng ra, công việc của bọn họ, chính là thay nhà có tiền đưa hàng “chuyển phát xuyên quốc gia”.

......

ThuanhĐào vội vàng xông vào giữa đám người...... Trước mắt ngoại trừ màu đỏ vẫn chỉ có màu đỏ, mà Đậu Hoađangnằm giữa vũng máu, hô hấp nặng nề. ThuanhĐàokhôngtự chủ nước mắt chảy xuống, vết thương ùng ục phun máu, nàng quỳ rạp xuống trước Đậu Hoa, vội vàng xé váy băng lạitrênđầu hổ, kêukhôngra tiếng, khóc cũngkhôngra tiếng, chỉ có nước mắt bất lực rơi xuống......

ThuanhĐào bịmộttrận thất điên bát đảo đụng vào tường, bên tai truyền đến tiếng than thở của người dân vây đến xem, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, ThuanhĐào chen vào giữa, xuyên qua kẽ hở thấy được con hổ nằm rạptrênmặt đất...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào hai tay chống cằm, xuyên qua tới thân thể này nghĩđinghĩ lại cũngkhôngphải làkhôngcó ưu điểm, ít nhấtkhôngbị đói khát, nhưng mà câm cộng với đại lực sĩ,khôngmuốn làm thặng nữ (nữ nhânkhôngmuốn lấy chồng) cũng khó, vẫn nên chạyđitìm nam nhân nào gả luôn thôi.

Con ngựa hình như thấy mãnh hổ chặn đường lại càng kinh hoảng hơn, nhưngkhôngkịp hãm lại vó ngựa, chỉ nghemộttiếng vang kinh thiên động địa, con ngựa trắng cùng Đậu Hoa đều kêumộttiếng thảm thiết, cùng bay về phía sau...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“......” ThuanhĐào theo bản năng nhìn lại mình, thay đổi bộ dạng hoàn toàn mà vẫn bị nhìn ra thân phận sao? Chẳng lẽ toàn thân nàng toả ra quầng sángâmđộc “Vua khoẻ chuyên phá hoại” sao?

Ngưu Tiểu Nữu”đập đầu c·h·ế·t luôn” vìkhôngthể chịu nhục, Ngưu Đại Ngưunói, Mộ Giai Kỳ hôn Ngưu Tiểu Nữumộtcái, Ngưu Tiểu Nữu có vẻ làkhôngmuốn sống nữa,sựthậtcuối cùng cũng chẳng ai biết, Ngưu Đại Ngưu cũngkhôngtận mắt nhìn thấy.

ThuanhĐào cứ nhưđangđidạo trong siêu thị to, chậm rãi bước xuyên qua các tiêu sư, khi nàng nhìn thấymộtnam nhân trẻ tuổi trắng nõnthìđứng lạikhôngđinữa, nghiêng đầu cười...... Tiêu sư động tác ngừng lại, kinh ngạc nhìn tiểu mỹ nữ xa lạ trước mặt, đầu tiên là mắt sáng long lanh, nhưng sau khi nhìnrõngười đến là ai, tiêu sư khiếp đảm lùi về phía sau ngửa cổ: “Đại tiểu thư, khuôn mặt người biến thành đẹp rồi......”

...... Nữ nhân xuyên qua đều cùng tiểu soái ca kết hôn, từ nay về sau được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp hạnh phúc!

“......” Mộ Giai Kỳ vẫnkhôngnhúc nhích dán người vào tường, Mộ Giai Nam c·h·ế·t tiệt! Vì sao lại bắt đệ đệ ruột thịt phải hoàn thành cái nhiệm vụ “tàn ác vô nhân đạo” thế này chứ?hắntrong lòng kêu gào: ai tới cứuhắn,hắnkhôngmuốn thú ngưu, tiểu, nữu vừa xấu vừa khoẻ thế này!

Ngay lúc này: “Bịch”mộttiếng ván cửađãbị búa đập đổ ——

Tiểu tiêu sư ngây người chớp chớp mắt vài cái, thấy đạisựkhôngổn,hắngật đầu lia lịa như giã tỏi: “Tiểu nhânđãcó nương tử được chỉ hôn! Sang nămthìcưới vào cửa,khôngkhôngkhông, sáu tháng nữa cuối năm lấy luôn!”

Nghĩ là làm, ThuanhĐào phẫn hận vỗ bộpmộtcái lên bàn, “Răng rắc”...... Ngưu Đại Ngưu lập tức bật dậy chạy ra khỏi cửa: “Cha gọi người làm cho con chút gì để ăn, con cứ nghỉ ngơi trướcđi”nóixong, Ngưu Đại Ngưu vội vàng chạy khỏi khuê phòng “uy lực b*n r* bốn phía” của khuê nữ.

Trước kia, Ngưu Tiểu Nữu mỗi ngày đều nghênh ngangđigiữa đường cùngmộtcon hổ, sớmđãtrở thànhmộtbức tranh kinh hãi,khôngbiết Ngưu Tiểu Nữukhôngsao, chỉ cần chỗ nào có Đậu Hoathìở đó nhất định có bóng dáng của Đại lực thần nữ.

Ngưu Đại Ngưu, cũng chính là cha ruột của Ngưu Tiểu Nữu, cũng chính là lão đầu vừa rồi bị ném ra khỏi cửa. Kinh hoàng nhìn tư thế mập mờ của hai người, đầu tiên là hít vàomộtngụm khí lạnh, ngay sau đó giơ búa lên đập tới chỗ Mộ Giai Kỳ, Mộ Giai Kỳ mượn cơ hội thoát khỏi “phạm vi phi lễ” của ThuanhĐào, còn ném tới chỗ Ngưu Đại Ngưumộtánh mắt cảm kích,hắncuống cuồng nhảy ra khỏi cửa, chắp tay vừa chạy vừanói: “Nếu Ngưu tiêu đầuđãkhôngmuốn, vãn sinh xin được cáo lui trước ——”nóixong,hắnnhanh như gió biến mấtkhôngthấy bóng dáng tăm hơi.

ThuanhĐào tặng chohắnmộtnụ cười như đoá hoa mới nở, lại tiến về phía trước từng bước từng bước làm Mộ Giai Kỳ bị dồn ép sát vào tường, nàng nhắm mắt lại chu miệng lên...... I do!

※※ ※

Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang

“......” ThuanhĐào lập tức đuổi theo ra tận cửa, năm ngón tay giơ trongkhôngkhí, đầu quả dưa nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt nàng còn cómộttia ai oán: vị hôn phu của ta, chàng đâu rồi?......

Mộ Giai Kỳ thấy nàng vẻ mặt quái dị, cúi đầu nhìn nhìn, nhìn rồi khiếp đảm hét lênmộttiếng, mà khi ThuanhĐào ngoái đầu nhìn chăm chúhắnthìhắntheo bản năng nhắm mắt lại, giống bộ dáng ban ngày gặp quỷ.

Dân chúng líu ríu nghị luận, nhưngkhôngai dám tới gần nửa bước

Gì? Mới hônmộtcáiđãtự sát,cônàng này đúng là nghĩ quẩn.

ThuanhĐào xấu hổ uốn éo, dứt khoát gật đầu, bộ dáng nànghiệngiờ tôn vinh bậc này, có thể gảđikhôngphải là dễ, huống chi người này bộ dạng còn rất đẹp mắt, hì hì.

Nàng vừa mới ra cửa vài bướcthìchú ý tớimộtquánnhỏbán quạt, nhớ tới nữ nhân cổ đại đều cầm trong tay cầm quạt lụa xấu hổ che nửa mặt. Nàng mím môi cười, vừađivừa nhảy tới quán đó. Chủ quán thấy khách đến, vẫn chưa nhận ra người này là Ngưu gia đại tiểu thư, thái độ rất nhiệt tình, chủ quán lấy ra mấy chiếc quạt lụa tinh tế từ trong rương để ThuanhĐào tùy ý chọn lựa, vừa định mở miệng giới thiệu, bỗng chú ý tới quái vật khổng lồ phía sau khách,hắnlập tức đánh giá ThuanhĐào từtrênxuống dưới, khúm núm lắp bắpnói: “Hoá ra là Ngưu, Ngưu Đại tiểu thư, ha ha, thất lễ thất lễ......” Chủ quán vừanóivừa đưa hết mấy chiếc quạt lụa đến trước mặt ThuanhĐào, đưa tay lau mồ hôi lạnh cúi người chàothậtthấp: “Đều tặng, đều tặng cho người hết, quánnhỏnày của tiểu nhânkhôngchịu nổimộtchưởng đâu, mờiđithong thả”

...... ThuanhĐào lập tức tỉnh táo lại, nàng lúc ấy chỉ cảm thấymộtlực đẩy rất lớn giúp mình tránh khỏi vó ngựa, là con hổ kia cứu nàng.

ThuanhĐào trong thànhđidạo tới tận trưa, chỉ có ba người tiến lại gần, tin tốt là cả ba người đều thuộc giới tính nam, chiêu mộ được ba người: già, trung niên với thiếu niên. Tin xấu là,mộtlão ăn mày tới xin tiền,mộttrung niên từ quê lên hỏi đường,mộtbé trai nhờ nhặt quả cầu dưới chân.

......khôngcó xấu nữ nhân chỉ có lười nữ nhân, ThuanhĐào nhíu mày, trước tiên đem “vết sẹo giả” vứtđi. Lúc này, truyền đến tai tiếng đánh nhaukhôngdứt, nàng hai tay khoanh trước ngực đến gần cửa...... Nhìn thấy đầy sân toàn nam nhânđangluyện công, cao thấp mập ốm, người nào cũng có, ThuanhĐào mắt sáng rực, đều là nam nhân, gần trong gang tấc thế này còn sợkhôngai lấy sao? Ha ha.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang