"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
Mộ Giai Nam thực vừa lòng vớisựtỉnh ngộ của nàng, buông tay, ha ha cười: “Thế này mới ngoan chứ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vượt qua ngọn núi thứ haithìđãra khỏi phạm vi sơn trại Mộ Giai Nam chiếm cứ, đám sơn tặc đưa tiễn Mộ Giai Nam cũng thức thời dừng lại cách xa đội quân canh giữ ngoài Hoàngmộtđoạn, Mộ Giai Nam và ThuanhĐào bắt đầu hành trìnhkhôngrành đườngđi, ít nhất ThuanhĐào là cho là như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tanóinày tiểu nha đầu, ngươi như vậy đứng giữa trời nắngsẽbị đen đó!đimau a, khóc sướt mướt cũngkhônglàm nên chuyện gì!” Lão thái thái ngữ khíkhôngvội, so với thái độ bề ngoài cùng cả v·ú lấp miệng em hoàn toànkhônghợp.
“…” ThuanhĐào liếc mắt nhìn Mộ Giai Nammộtcái,hắncòn ra vẻ “chí công vô tư” nữa chứ!
ThuanhĐào giờ phút này bị ôm cũngkhôngcòn sợ hãi nữa, dù sao có Mộ Giai Nam làm chỗ dựa lớn, nàng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn lão bà liếc mắtmộtcái, lão thái bà cũngkhôngyếu thế, trừng mắt lại nhìn nàng làmmộtcái mặt quỷ. ThuanhĐào kéo lỗ tai hỉnh mũi tạo hình thành Trư Bát Giới, sau đó nhìn sang lão thái bà, Mộ Giai Nam giả vờ nhưkhôngthấy chỉ lo ngắm phong cảnh, coi như hai người đánh nhau trong im lặngkhôngquan hệ tớihắn, lão thái bà ngẩng đầu hừmộttiếng: “Nhàm chán, vừa rồikhôngbiết là ai sợ tới mức tiểu ra quần!”
“… Người muốn nhanh chóng qua cầu, bả vai bổn thiếu gia cũngkhôngphải là ai cũng có thể dùng, đừng để ta đổi ý” Mộ Giai Namkhôngkiên nhẫn giơ tay lên, lão thái bàđiđứngkhôngtiếng động, lờinóithập phần lo lắng, chắc là có việc gấp, hơn nữa trông bộ dáng bà ta cũngkhôngphải là người tầm thường.
Lão thái thái chỉ nhướng mày,khôngtiếp tụcđitrước mà quay đầu lại nhìn Mộ Giai Namđangtới gần, đối với gương mặt mị hoặckhôngkiêng nể gìmộtphen đánh giá, sau đó thanhâmlại trở thànhmộtcôgái: “Dáng vẻ cũngkhôngtệ, ngươi tên gì?”
KỳthậtThuanhĐào rất muốn đứng lên sải bướcđitiếp, nhưng hai chân chính làkhôngnghe lời, nàng khiếp đảm vươnmộtbàn tay, Mộ Giai Nam đúng lúc cầm lấy đem nàng kéo lên, sau đó tự xoay người hướng bờ bên kia đứng thẳng,hắnlại duỗi tay kia ra ý bảo nàng nắm chặt… Phía sau lão thái bà kêu gàokhôngngừng, ThuanhĐào chỉ đành run run đứng lên, cúi đầu lại thấy dòng sông chảy xiết, nàng hoang mang rối loạn nghiêng nghiêng người, đột nhiên ôm lấy thắt lưng Mộ Giai Nam cũngkhôngbuông tay, lại gắt gao nhắm mắt, khuôn mặt dán tạitrênlưng Mộ Giai Nam. Mộ Giai Nam bị nàng đột ngột hành động nên lắc lư vài cái, mà giờ phút này phiền toái lại theo nhau mà đến, nông phu đối diện chờ đợi qua sông cũngkhôngkiên nhẫn bắt đầu lải nhải thúc giục, ThuanhĐàođãlàm giao thông bế tắc nghiêm trọng.
ThuanhĐào bị quải trượng cọ cọ vào, nàngthậtmuốn đem lão thái thái đá xuống sông, nhưnghiệntại nàng cònđangsợ muốn c·h·ế·t, trước mắt đành chặt chẽ ôm chặt lưng Mộ Giai Nam, nhắm hai mắt cố gắng định thần…
nước sông lại mãnh liệt chảy xiết,trênmặt cầu nước bắn tung tóe loang lổ nước. Mộ Giai Nam sớm biết nơi này có sống,khôngchút hoang mang xuống xe ngựa, chuẩn bị vật phẩm, làm thànhmộtbao lớn vác lên lưng. ThuanhĐào cũng lấy mấy bộ xiêm y và bạc làm thành bọcnhỏôm vào trong ngực, xe ngựa đương nhiên làkhôngthể đem theo, chỉ có thể chờ khi qua bên kia sông lại mua ngựa mới. Nàng nhìnmộtvị nông dân gánhmộtđòn gánh nặng trịchđirất thong dong phía trước… Nàng ôm chặt lấy bọcnhỏthán phục, hẳn làkhôngcó việc gìđi?
ThuanhĐàođangtức giận, cũngkhôngđể ý đến động tĩnh dưới chân, nàng giận dữ như vậy màđiđến giữa cầu, ThuanhĐào lơ đãng nhìn xuống nước sông cuồn cuộn, ngoái đầu nhìn về phía bờ xa xôi, nhất thời hai chân mềm nhũn xụi lơ… Nàng khóe mắt xuấthiệnnước mắt nhìn xung quanh, chỉ liếc mắtmộtcái nàng càng sợ hãi hơn. Mộ Giai Nam cười tủm tỉm xoay người, vốn định tiếp tục chọc nàng để nàng qua cầu, nhưng pháthiệnnàng cư nhiên hai tay ôm chặt ván gỗtrêncầukhôngdámđinữa. Mộ Giai Nam thấy phía sau Ngưu Nữu Nữu có vị lão thái thái chống trượngđãđuổi kịp, mà lão thái thái cầm quải trượngmộtbên vừa tới gần,mộtbên vừa thúc giục Ngưu Nữu Nữuđimau đừng chặn đường, Mộ Giai Nam hai ba bước quay lại giữa cầu, ôm lấy cả người Ngưu Nữu Nữu, nhưng ThuanhĐào cố sống cố c·h·ế·t ôm lấy tấm ván gỗnóicái gì cũngkhôngbuông ra.
Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Giai Nam ôm nàng, hướng bờ bên kiađiđến, lão thái thái ưỡn ngực ngẩng đầu ngăn trở đườngđi,mộtbộ dáng “khôngcho quá,sẽkhôngcho ngươi quá!”.
Qua cầu độc mộc cókhôngquy củ bất thành văn nào, nếu đối diện bên kia có người lên cầu trước,thìngười đối diện bên đây phải đứng chờ, Mộ Giai Nam nhìn sang bờ đối diện tạm thờikhôngcó ngườiđiqua, ý bảo ThuanhĐào lên cầuđitrước,hắncản phía sau. ThuanhĐào nuốt nuốt nước miếngđitừng bước, mặt cầunhỏhẹp ẩm ướt nhất thời phát ra “Chi chầm chậm” động tĩnh, nàng sợ hãi, tức khắc đứng yênkhôngnhúc nhích,khôngkhỏi hướng Mộ Giai Nam b*n r* ánh mắt cầu cứu… Mộ Giai Nam trừng mắt nhìn: “Đừng nhìn xuống dưới cầu, hãy tự nhiênđinhư bình thường.”
Lão thái thái phẫn hận cắn c*n m** d***,khôngcam lòng hướng bờ bên kiađitới, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ xemđi, nàng tuyệt đốisẽcho tên xú nam nhân này quỳ xuống đất cầu xin nàng tha thứ.
Chỉ làtrênsông có cây cầu độc mộcthậtdài, phía dưới được chống đỡ bằngmộthàng cọc gỗkhôngtheo quy tắc, cây cầu đại khái khoảng hai
Hoặc lànói, đối với ThuanhĐào mànóiđây là chuyện mới mẻ và k*ch th*ch, được xuyên qua, nàng phải tận lựckhôngđể uổng phí a.
ThuanhĐào khóckhôngra nước mắt chu miệng lên, đem bọcnhỏbuộc chặt sau người, nàng cố gắng bước ra từng bước, run rẩy đứng ở đầu cầu, chỉ cần nàngđiba bước nữa là tới mặt nước. Nàng thuận thuận khí, vừa định nhấc chân, chỉ cảm thấy thân cầu bắt đầu kịch liệt chấn động, nàng giương nanh múa vuốt, bên ngoài ánh mắt sợ hãi, bên tai lạiẩnẩntruyền đến tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Mộ Giai Nam, ThuanhĐào híp mắt nhìn… PháthiệnMộ Giai Nam cư nhiênđangở bêntrêncầu, vừa cười vừa dùng sức lắc lư cây cầu, còn tề mi lộng nhãn hướng nàng khiêu khích… ThuanhĐào lúc nàyđãtìm được “hung thủ hại người” là ai, nàng hổn hển thẳng hướng Mộ Giai Namđiđến, hôm nay nàngsẽđem cái tênkhôngbằng heo c·h·ó này quăng xuống sông!
Mộ Giai Nam mỗi ngày trước khiđingủ câunóiđầu tiên là: lạimộtngày bình an vôsự. Mà ý tứ trong đó chỉ có mìnhhắnhiểu được.
“…” Mộ Giai Nam xoa xoa huyệt thái dương, nghiêng đầu nghi hoặc: “Ngươikhôngvội sao?”
Mà Lão thái thái đáng ghét kiađãbiến mấtkhôngthấy bóng dáng, trước khiđitựa hồ lưu lạimộtcâu, dường như là “Nữ tử báo thù mười nămkhôngmuộn” linh tinh, trong lờinóicó vẻ cảnh cáo. Mộ Giai Namkhôngcho là đúng cười cười, vắt nước ở đẩu ống quần, nhớ tớimộtmàn thân thiết vừa rồi, ngón tay dừngmộtchút, lại làm nhưkhôngcó việc gì vươn vai làm động tác giãn gân cốt: “Lên núi thôi, đêm nay ăn thịt Hưu nướng, thế nào?”
Hưu nướng? Nàng chưa từng ăn qua thịt hưu nướng nha! … ThuanhĐào ch** n**c miếng, nổi sợ hãi lúc nãy biến thành cảm giác thèm ăn, vội vàng đứng lên đuổi theo Mộ Giai Nam, ăn thịt, ăn thịt a.
Lạinói, đối với nữ nhân nếu muốn đổ dầu vào lửa biện pháp hữu hiệu nhất chính lànóiđối phương xấu, lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng chỉ có thể ôm trong lòng, bên ngoài vẫn bày ra vẻ lấy đức phục nhân, nàng hầm hừđilên từng bước: “Xú nha đầu, con hổkhôngphát uy ngươi cho là mèo bệnh sao? Xem chiêu…” Lời còn chưa dứt, ma trảo của nàngđãđánh tới ThuanhĐào, Mộ Giai Nam chậm rãi nâng tay lên đỡ cánh tay lão thái thái, thuận thế phản thủ nắm chặt cổ tay nàng, đem cả người kéo về phía trước,hắnnhư trọng tài phân tíchnói: “Ta cho rằng ngừng lạiđi, hai vịcônương đều rất ngây thơ, đứng tại giữa cầu làm cản trở người khác qua lại,khôngbằng đợi khi lên bờthìhãy phân cao thấpđi?”
“Ta cónóimình vội sao? Chỉ là thấy nha đầu kia chặn đường cảm thấy phiền lòng thôi!” Lão thái thái đứngtrênmặt cầu lắc lư, tâm tình có vẻ tốt hơn, cố ý hù dọa ThuanhĐào, ThuanhĐào thựckhôngcó chí khí càng ôm chặt Mộ Giai Namkhôngbuông tay, hai chân lại bắt đầu nhũn ra.
“khôngcho!” Lão thái tháikhônglùi bước mà còn đến gần, hướng Mộ Giai Nam le lưỡi: “Ngươi có thể làm gì được ta? Hì hì…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Giai Nam coi như cũng nhẫn nại cực hạn,hắnvừa chuyển tay ôm ThuanhĐào vào lòng, ThuanhĐào biết vậy nên tầm mắt lại càng nhắm chặt,trêncầu độc mộckhônghề có cảm giác an toàn, nàng ôm cổ Mộ Giai Nam, bả đầu chôn vào hõm vaihắn, thân thể c**ng c*ng.
Michael(ai giúp ta cái này),
“Buông tay!” Lão thái thái tựa hồkhôngngờ nam nhân này có thể kiềm chế hành động của mình, hơn nữa người này mặc dù ngoài miệng giả mù sa mưanóilời công đạo, nhưng lực đạo trong tay càng lúc càng mạnh,thậtsựmuốn đem nửa thân người của nàng đẩy ra bên ngoài cầu, xem tình hình nàykhôngthể đùa nữa rồi, haiz,thậtsựphải buông tay a…”Được rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi! …”
Mộ Giai Nam thấy ThuanhĐào bước nhanh thế tới rào rạt đuổi theo,khôngchút hoang mang quay đầu lại tiếp tụcđi, lại cùng ThuanhĐào bảo trì khoảng cách năm bước an toàn,hắnkhôngbiết sống c·h·ế·t khích tướngnói: “Bắtkhôngđược bắtkhôngđược, ha ha a…”
Mộ Giai Nam nhìn mặt lão thái bà mang vẻ “bướng bỉnh”,khôngkhỏi thong thả nháy mắt mấy cái có lòng tốt nhắc nhởnói: “Cũng tốt, cứ náo loạn như vậyđi, dù sao lúc này người chặn đườngkhôngphải ta a…”
“Người đừng lửa cháy đổ thêm dầu,cônương nhà ta khó tránh khỏi nhát gan.” Mộ Giai Nam nhíu mi ngồi xổm xuống, nhìn ThuanhĐào cười sáng lạn: “Nữu Nữu, ngươiđiđến giữa cầu đều vôsự, cònmộtđoạn ngắn nữa thôi chúng ta liền qua cầu, nghe lời, ta dắt ngươi chậm rãiđi.”
“…” ThuanhĐào khiếp sợ nhìn nước sông rít gào, nếu bất cẩn trượt chân, nhất định nàngsẽbị dòng nước chảy xiết mang ra xa vạn dặm, nàng theo bản năng kéo kéo góc áo Mộ Giai Nam ý muốnhắnđitrước, Mộ Giai Nam hai tay ôm trước ngựcđilên cầu độc mộc, còn từng bước từng bước làm mẫu cho nàng,đikhoảng ngoài năm thước Mộ Giai Nam dừng lại,nhẹnhàng bâng quơnói: “Mau lên đây nha, rất vững vàng.”
Nông phu che miệng lại lui về phía sau hai bước, lão thái bàthậthung dữ dữ a.
Mộ Giai Nam nhìn xuốngmộtđôi nắm chặt taynhỏbétrênthắt lưng, cảm thấy đầu ngón tay nàngđangrun rẩy, trong lòng khóckhôngra nước mắt,hắnđối với hai hướng trước sau quát to mắt điếc tai ngơ, vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi: “Nữu Nữu đừng sợ, ổn định tinh thần rồi chúng tađitiếp.”
Mộ Giai Nam nghiêng đầu cười yếu ớt,nóibóngnóigió: “Vị Đại thẩm này,khôngbằng người phóng qua trướcđi, ta dùng bả vai đỡ người”
“Uy!nóichuyệnyêuđương cũng phải biết lựa chỗ chứ?!” Lão thái thái dùng quải đầu trượng chọt chọt cái mông ThuanhĐào: “Cử động, cử động a, đừng giống như bị điểm huyệt có đượckhông?!”
“Tránh ra.” Mộ Giai Nam lờinóirấtnhẹ, nhưng xuấthiệnphiền chán và mệnh lệnh.
Lão thái thái vừa muốn cãi lại,thìnghe nông phu phía sau lại bắt đầu thúc giục, nàng uốn éo đầu uy h**pnói: “Sốt ruộtthìbơi quađi, còn kêu nữa ta cắt đầu lưỡi ngươi bây giờ!”
… ThuanhĐào vừa lên đến bờ sông liền nhiệt tình ngã xuống đất, cỏ xanh, cây cao, đất tốt, thậm chí tro bụi cũng trong lành! … Tất cả đều rất đẹp a.
Lão thái thái tựa hồ cũng lườinóitiếp, đứng thẳng thân thể cũngkhôngxoay người, bà ném quải trượng về phía sau, lui mười bước, khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh, tức khắc vận khí đan điền, mũi chân điểm lên vai Mộ Giai Nam phi thân bay qua… ThuanhĐào chỉ cảm thấy “Bá”mộttrận gió lạnh xẹt qua đỉnh đầu, nguyên lai bà ta cũng làmộtcao nhân nha, may mắn nàng lúc nãykhôngđộng thủ đánh lão thái bà, nếukhôngngười làm thức ăn cho cá khẳng định là nàng… Đối diện nông phu vừa thấy lão thái bà gần trăm tuổi bay vọt tới trước mắt,thìngây ra như phỗng cũng quên thúc giục, ngốc hồ hồ vỗ tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ThuanhĐào chỉ chỉ vào ống quần khô ráo, sau đó nắm khóe mắt làm thànhmộtđống nếp nhăn, sau đó làm động tác buồn nôn.
Lão thái thái đầu tiên là ngẩn ra, thuận theo híp mắt lại: “Tiểu huynh đệđangnóichuyện cười sao? Xem ta là lão bàkhôngcó bản lĩnh sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.