Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!


————-

ThuanhĐào nỗ lực phát huy quầng sáng của từ mẫu, đầu tiên là vỗ vỗ bàn tayhắn, xoa xoa lưnghắn, sau đó đặt tay lên tayhắný bảo nàngsẽbảo hộ “an toàn tính mạng” cho Thất hoàng tử!

Tống Hàn Nhođãphát sầu vì thônnhỏnàykhôngcó chỗ ngủ,hắnnhìn lên khách đ**m thấy khá sơ sài trong lòng lại càngkhôngvừa lòng, nhưng nhìn Ngưu Tiểu Nữuđãmơ mơ màng màng đến cả người lắc lư, chần chừmộtlát mới miễn cưỡng chấp nhận ở lại. Tống Hàn Nhođãđồng ý, ThuanhĐào lập tức vọt vào khách đ**m, đập đập bàn chưởng quầy đòi chìa khoá cửa phòng, mục đích của nàng hiển nhiên rấtkhôngtốt đẹp — cướp giường.

ThuanhĐào cười tủm tỉm gật đầu, nhai nhai để thoả mãn mồm to của nàng, lúc đói bụng ăn cái gì mà chẳng ngon, mà Thất hoàng tử tôn quý cuối cùng cũng biết niềm vui trongsựkhổ cực của lão bách tính rồi.

Mộ Giai Nam trả lời câu có câukhông, quay lạiđãthấy ThuanhĐào ăn mặc chỉnh tềđira, đây là lần đầuhắnthấy ThuanhĐào mặc váy, màu vàng thanh nhã tăng thêm vài phần nhã nhặn trầm tĩnh, Mộ Giai Nam nhếch môi cườimộttiếng: “Thế này mới giống nữ nhân.”

Nàng dịch dịch mông, vỗ vỗ vị trí còn thừatrênthùng gỗ cườimộttiếng, ra hiệu chohắnlên ngồi cùng nàng, hoàn toànkhôngsuy xét đến ánh mắt đau khổ “Tật ác như cừu” của đám tiêu sư. (*Tật ác như cừu: ghét kẻ ác như kẻ thù*)

“…” ThuanhĐào cảm thấymộtthân thể cường tráng leo lên giường trôn sau lưng mình, hết ngăn cái này lại cản cái kia, ngườithìto lớn mà sợmộtcon chuộtnhỏ,thậtlà nản.

ThuanhĐào cũngkhôngphong kiến đến mức nam nử ở cùngmộtphòng là vạn lầnkhôngthể. Nàng bước qua ngưỡng cửa vào phòng, thấy giường cũng lớn, Tống Hàn Nho ngẩng đầu kinh hoàng thấytrênxà nhà có vài mạng nhện cực lớn, khẽ nhíu mày rồi ngồi xuống ghế: “Nàng ngủđi, Bổn vươngkhôngbuồn ngủ.”

Người tanói, mỗi người đều có nhược điểm “trí mạng”, mà từ lúc sinh ra Tống Hàn Nho sợ nhất chính là chuột.

Các tiêu sưđãquen cảnh màn trời chiếu đất, vì phòng trọ chỉ cómộtcái giường, nên ba người bọn họ định gọi vài đĩa thức ăn rồinóichuyện cho đến hửng đông, để gian phòng cho Tống Hàn Nho và Đại tiểu thư nhà mình.

“…” ThuanhĐào chậm rãi nắm tay lại, khéo miệng khẽ kéo lên thànhmộtnụ cười ngượng ngùng.

“Hửm? … Chưa chắc tađãở sơn trại.” Mộ Giai Namđiđằng trước. Lúc này, Đại tổng quản thái giám Quế công côngđangở sơn trại chờhắn,nóilà có “Bảo vật”đangđược chuyển tới Hoàng cung, vừa nghĩ đến chuyện nàyhắnlập tức thấy hưng phấn.

Tống Hàn Nho nghe thấy có giai điệu thổi tới, vội vàng quay lưng nhìn ra sau, mỉm cười an tâm.hắnbước nhanh tới nghênh đón ThuanhĐào: “Thấy nàng vôsựlà tốt rồi…” Lúc nàyhắnmới chú ý tới quần áo của nàngđãthay đổi, làn váy vàng nhạt tung bay theo gió,hắnmuốn gì đó nhưng lại thôi, cười cười: “… Quần áo này rất đẹp.”

Tống Hàn Nho cố gắng tập trung tinh thần đọc sách, nhưng tiếng hít thở thư thái của ThuanhĐào vẫn là người khách lâm vào trạng thái mơ màng,hắnấn huyệt Thái Dương, vừa định rótmộtchén trà,thìđột nhiên… tai nghe thấy tiếng “chít chít” nhonhỏ—

ThuanhĐào nhấc làn váyđimấy bước lại gần, đám sơn than thở mấy tiếng kỳ quái như phụ hoạ, nàng khó chịu mím môi, dùng chạc cây viết mấy chữ xuống đất: Ngươi vộiđithìđiđi. Sau đó cúi người chàothậtthấp.

ThuanhĐào khẽ gật đầu, Mộ Giai Nam có lẽđangnóng lòng rờiđi, nàng khẽ mở miệng, rồi lại mím môiđivề phía xe tiêu… Mộ Giai Nam nhìn chăm chú bóng lưng nàng trong giây lát, bỗng dưng chạy về phía trước, tháo xuống sợi dây chuyềntrêncổ đưa cho nàng, ThuanhĐào nhìn sợi dây chuyền trong tay mình, dây chuyền rất bình thườngkhôngcó gì lạ, nhưng mặt dây chuyền rất đặc biệt, tạo hình cực giốngmộtlá liễu màu bạc, màu bạc lóng lánh trong suốt như được tạc bằng băng.

Mộ Giai Nam cười ha ha cầm lên lá liễu màu bạc tinh xảo, đặt lên môi khẽ thổi, khúc nhạc ưu mỹ đánh động lòng người lập tức vang lên, rồihắnđặt lại vào lòng bàn tay ThuanhĐào, tiện tay vò rối tóc nàng, vừađivề phía chân núi vừa xua tay: “Thử dùng phương pháp thổi ta mới dạy ngươi, từ từ lĩnh ngộđitiểu nha đầu.”

… Tống Hàn Nho trầm mặc rất lâu, rồiđiđến bên cạnh ThuanhĐào, lo lắngnói: “Lúc nãy nàngđiđâu vậy?”

ThuanhĐào chọn lấymộtbộ váy áo tương đối mộc mạcđivào rừng, vội vàng thay. Nàng nghe loáng thoáng tiếng Mộ Giai Namnóichuyện với sơn tặc, hình như có việc gấp gì đó cầnhắntrở về sơn trại.

Mộ Giai Nam vừađira khỏi rừng cây, nhìn về phía xa xa, thấy xe tiêu của Tiêu cục Ngưu Thị dừng bên đường, mà Tống Hàn Nho nhìn xung quanh vẻ mặt lo lắng,hắnkhôngcười nữa, dặn dò: “Mauđiđi, đừng hành động đơn độc giữa rừng.”

Tống Hàn Nho vừa nghe thấy tiếng động lại càng sợ hãi,hắnthấy ThuanhĐào đối mặt với “mãnh thú hung tàn” lạikhôngchút hoảng sợ, có can đảm có mưu trí! Lập tức cả hai tay ôm lấy ThuanhĐào, núp phía sau để tránh mưa tránh gió: “Ngưucônương…thậtlà can đảm…”

ThuanhĐào cảm thấy áy náy với Tống Hàn Nho, chuyến đưa tiêu này,thậtlà khó khănkhôngngừng.

Hiệu suất làm việc của sơn tặc đúng là cao, chưa tớimộtgiờ ba khắcđãcó mấy người mang theo quần áo đẹp trở về phục mệnh. ThuanhĐào cúi đầu nhìn đống quần áo hoa lệtrênmặt đất, kích thước lớnnhỏkhôngđồng đều, nhìn qua cũngkhônggiống như cởi từtrênngười nữ nhân xuống…khôngbiết cành vàng lá ngọc nhà ai xui xẻo như vậy, váy áo người ta vừa mới làm xongđãbị cướpđi, chắc chắn lúc này tám phần là ngồi ở ven đường vẽ vòng tròn nguyền rủa.

ThuanhĐào giật mình ngồi dậy, nhìn thấymộtcon chuột có thân hìnhnhỏnhắnđangđứng ở góc giường vẫy đuôi. Cả đêm ThuanhĐào bị chuột làm cho đầu đau đến muốn nứt ra, nàng điên cuồngkhôngkiềm chế được quơ lấy chiếc giầy còn lại, phẫn nộ némđi, chiếc giầy lấy tốc độ chớp đánh bay về phía ngọn nguồn của mọi tội ác… Con chuộtnhỏcó lẽkhôngngờmộtcônàng lại mạnh mẽ như vậy, nên chạy chậmmộtbước vừa vặn bị giày đập trúng đuôi, ThuanhĐào cười dữ dằnmộttiếng làm hai vai run run, cầm đuôi con chuộtđanggiãy dụa, chân trần nhảy xuống giường, lấy tay đẩy cửa sổ, quay với tốc độ ba ngàn hai trăm vòng mỗi giây ném con chuột đáng c·h·ế·t ra ngoài cửa sổ, vèo… Nàng khinh thường khẽ hừmộttiếng, rửa tay qua loa rồi nhảy lên giường, tiếp tục ngủ khò khò cứ như chưa có chuyện gì phát sinh —

ThuanhĐào ngồi ở mép giường nhìn vào chỗ tối, Tống Hàn Nho cả người dán sát vào vách tường phía sau nàng, nàng đợimộtlúckhôngcòn nghe thấy tiếng ầm ĩ của lũ chuột, ngápmộtcái lại bắt đầu mơ mơ màng màng. Đến lúc nàngđangđịnh lăn xuống giường nằm mê man tiếp,thìnghe thấy Tống Hàn Nho kêunhỏmộttiếng, ngay sau đó kinh hồn bạt vía bật người lên chỉ về phía góc giường: “trêngiường,trêngiường!…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào giật mình, dụi mắt rồi ngápmộtcái, ý bảo lúc nãykhôngcẩn thận ngủ thiếpđi, lý do này, đến nàng cũng cảm thấy mìnhkhôngsáng tạo, lần nào cũng chỉ lấymộtcớ duy nhất.

ThuanhĐào bị tiếng kêu thảm thiết làm cho thức giấc. Nàng vừa nghiêng đầu sang hai mắtđãmở tròn xoe, thấy khuôn mặt Tống Hàn Nho trắng bệch, đôi tay túm lấy vai nàng vẫn cònđangrun run… ThuanhĐào thấyhắnlạikhôngchút hình tượng trước giả vờ sợ hãi sau mới giở trò lưu manh,thìđịnh đứng lên châmmộtngọn đèn, nhưng vừa mới ngồi dậy, lại bị Tống Hàn Nho túm lại hai vai,hắncực kỳ căng thẳngnói… ” Có chuột, đừngđixuống!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyhắnbiếtkhôngphải vì lý do ngủ quên, nhưng Tống Hàn Nho vẫn đáp ừ, màkhôngbiết sao,hắnluôn có cảm giác Ngưu Tiểu Nữuđangcố hết sứcđiđường, hình như rất mệt mỏi.

Vìtrênđườngđibị trì hoãn quá nhiều thời gian, nên đến nửa đêm bọn họ mới đếnmộtthôn trangnhỏgiữa hai ngọn núi, lúc này mọi ngườiđanglê thân xác mỏi mệt đếnmộtkhách đ**m gần nhất gõ cửa, mà đêm hôm khuya khoắt các khách đ**m cơ bản đềuđãđóng cửa, hoặc là hết phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…” Tống Hàn Nho hơi há mồm, hình như bị choáng váng khi nhìn thấy từng hành động của nàng, nhớ lại lúc đứng đợi Ngưu Tiểu Nữu,hắncùng mấy vị tiêu sưnóichuyện phiếm, nghenóiNgưu Tiểu Nữu sức mạnh lớn vô cùngkhôngngười nào dám lấy…hắnnhìn chăm chú Ngưu Tiểu Nữuđangngủ rất bình thản, nữ tử này ngoại trừ tính khíkhôngtốt lắm,thậtsựchưa nhìn thấy chỗ nàokhôngtốt. Nhưng mà mỗi người mỗi chuyện, nữ tử nàythậtdũng cảm, ngay cả con chuột ghê tởm đến chừng ấy cũngkhôngsợ.

Ngoài cười nhưng trongkhôngcười, ThuanhĐào gật đầu, vừađivừa đeo dây chuyền lá liễu lên cổ,hiệngiờ nàng lại thấy mừng vì mình là người câm, nếukhôngthìbiết giải thích thế nào, nhưng mà, nàngđãlàm chậm trễ quá nhiều thời gian, mắt thấy mặt trờiđãngả về tây, ngoại trừ sơn tặcsẽcó dã thú xuất hiệ, cho nên ThuanhĐào cố ý xemnhẹmọi ánh mắt nghi ngờ chất vấn, dẫn đầuđixuống núi… Mà lúc nàng đưa tay lên, Tống Hàn Nho chú ýtrêncổ tay nàng là khăn tay dính máu,hắnmuốn hỏi thăm lại sợ Ngưu Tiểu Nữu chê mình nhiều chuyện.

Tống Hàn Nho khẽ cười, nhưng tâmthìdẫn tĩnh lặng lại, thực rahắnlo lắng cho an nguy của Ngưu Tiểu Nữu hơn… Ban đầuhắnđịnhđibộ cho khuây khoả, lạikhôngngờ việcđibộ lại nguy hiểm đến mức này, có câu trăm điều mật luôn cómộtsơ hở, có lẽmộtbộ phận loạn đảngđãbiết được mục đích chuyến này củahắn, rất có khả năngsẽtheo đuôi đoạt tín thư.

Tống Hàn Nho lệnh cho xe ngựa dừng lại, ThuanhĐàokhônghiểu vì sao quay đầu lại,thìTống Hàn Nhokhôngnóilời nào ôm nàng lên xe ngựa. Tai ThuanhĐào nghe thấy tiếng “cọt kẹt” của bánh xe,thìcả người nàngđãngồi lêntrênthùng gỗ, vẻ mặt rất ngốc nghếch. Mà Tống Hàn Nhothìđibên cạnh nàng, vẻ mặt thoải mái thểhiệnrõý tứ tin tưởng mình hoàn toàn.

— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc tiêu sư gõ đến cửa khách đ**m cuối cùng,thìchưởng quầynóicòn phòng, nhưng chỉ còn lạimộtphòng, năm người bọn họ mắt to nhìn mắtnhỏ,thậtra cố chịu đựngmộtđêmthìcũngkhôngsao cả, chỉ có điều vẫn nghe ý kiến của Thất vương gia Tống Hàn Nho, dù sao thân phận cũng bất đồng.

Chương 15: “Dã thú” hung mãnh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban ngày ThuanhĐào bị kinh hoảng cả người sớmđãsức cùng lực kiệt, nàngkhôngkhách khí nằm lên giường, tung chăn mền xoay ngườiđingủ.

“…” ThuanhĐào thấyhắnquảthậtđãbị doạ, đầu vùi vào hõm vai nàngkhôngnhúc nhích, thậm chí ôm chặt đến mứckhôngthở nổi, nàng cạy cạy ngón tay Tống Hàn Nho, nhưng bạn hữu này lại càng ôm càng chặt, dường như muốn cả hai hoà thànhmộtvậy.

ThuanhĐào xoa xoa bụng thấy hơi đói, dù sao cũng may còn có “lương thực dự trữ”, nàng nhoài ngườitrênthùng gỗ cầm lênmộttúi đường Nhĩ đoá (*đãchú thích chương trước*), vừa định bỏ vào miệng,thìcảm giác ba ánh mắt “đói khát” đồng thời bắn về phía mình. Tâmkhôngcam tìnhkhôngnguyện nàng phải chia đường Nhĩ đoá cho ba tiêu sư, nhìn lại trong túi chỉ còn lạimộtmiếng đường Nhĩ đoá duy nhất, nàng cắn răng bẻ thành hai nửa,mộtnửa bỏ vào mồm, nửa còn lạithìđưa cho Tống Hàn Nho… Tống Hàn Nho chần chừ trong chốc lát, rồi nhận lấy đường Nhĩ đóa đưa lên miệng khẽ cắnmộtmiếngnhỏ, có lẽ do đói bụng, nênhắncảm thấy vị ngọt thanh tràn ngập trong miệng: “thìra đồ ăn vặt ven đường cũng rất ngon miệng, ha ha.”

Ánh mắt ThuanhĐào dừng lạitrênchiếc khăn tay, khăn tay dính đầy máu tươi của Mộ Giai Nam, là vì nàng, mới bị thương… ThuanhĐào thấy cay cay ở mũi, vội thở ra, vung chạc cây: Chờ ta đưa xong chuyến tiêu nàysẽđến sơn trại tìm ngươi…

Phản ứng đầu tiên củahắnlà nhảy lên ghế, căng thẳng bấu chặt vào ghế… Chẳng lẽ gian phòng này… có chuột?

Mộ Giai Nam đưa tay lên, bọn sơn tặc nhanh chóng rờiđi,hắnlấy ramộtchiếc khăn tay dính máu, rồi buộc lên cổ tay nàng: “Tống Hàn Nho có thể nhận ra “Bắtyêucô”, vẫn nên cẩn thậnmộtchút.”

Lúc này ThuanhĐào cũng nghe thấy tiếng chít chít, nàng quơmộtchiếc giầy thêu ném về phía phát ra tiếng, lập tức tiếng chít chít vang khắp bốn phía…rõràng trong phòng nàykhôngchỉ cómộthai con chuột.

ThuanhĐào thấyhắntâm tình tốt, nhưng nàngkhôngcó lập trường để hỏihắnđilàm gì, chỉ đành yên lặngđitheo sau, có lẽ g·i·ế·t người, cứu năm bacônương đối vớihắnmànóichỉ là bình thường.

Lúc này,mộtcon chuột bự màu xám tro rấtkhôngnể tìnhđitản bộ trong phòng, chỉ trong nháy mắtđãchui vào ngăn tủ. Tống Hàn Nho đợimộtlúckhôngnghe thấy động tĩnh gì, thởmộthơi chânnhẹnhàng đặt xuống đất, đột nhiên cảm thấy chân giẫm lên cái gì mềm nhũn, ngay sau đó dưới lòng bàn chân phát ramộttrận “chít chít chít chít” chói tai, Tống Hàn Nho cả người cứng ngắc, từtrêntrán chảy xuống mộ giọt mồ hôi lạnh, cả đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng,hắnvừa kêu vừa hô: “A! Có chuột—” nhưmộttiếng trống làm tăng lên khí thế,hắnnhảy lên giường,khôngchút nghĩ ngợiđãkéo chăn mền trốn phía sau ThuanhĐào tị nạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!