Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi


ThuanhĐào tùy tiện gật đầu, nàngkhôngcó trí nhớ của thân thể này.

trênđường xuống núi, vì hai người ý kiến bất đồng, nên dọc đườngđikhôngphải xích sắt vướng vào cành câythìvướng vào hòn đá, sợi dây xích dài rủ xuống mặt đất làm lá khô bay tán loạn, mắt thấy hoàng hôn sắp buông xuống, Mộ Giai Namkhôngcòn kiên nhẫn cầm dây xích quấn quanh cổ tay mình, kéo ThuanhĐào bước từng bước tới gần, cuối cùng nắm lấy, mười ngón tay ở cùngmộtchỗ.

… Mộ Giai Nam nghiêng người nhìn Ngưu Tiểu Nữu, hai má nàng non nớt lộ ra vài phần trẻ con, đôi mắt to đen láy long lanh trong suốt, xinh xắn đúng là rất xinh xắn… Chẳng lẽ, hay là, lẽ nào…hắntrong thâm tâm thích “ấu nữ”*?

ThuanhĐào lén lút ngồi lên mép giường, nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệt mỹđangsay sưa ngủ mà sắc tâm nổi lên, nàng hoạt động quai hàm hình như có ý định cắn ai đómộtmiếng, đôi mắt quét qua thân hình của Mộ Giai Nam… Ngón tay thon dài mịn màng, nếukhôngnhìn y mặtthìcòn tưởng là bàn tay đẹp của nữ nhân, ThuanhĐào duỗimộtngón tay,khôngkìm lòng được chạmnhẹlên… Cảm giácthậtkhôngtệ, chậc chậc, tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) này mà đưa tớihiệnđại chắc chắnsẽlàmộtngôi sao chói loá, báu vật, đúng là báu vật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào bị chọc cũng thấy phiền, bỗng dưng đứng lên, đoạt lấy chuỷ thủ trong tay Ngưu Đại Ngưu, dùng toàn lực chém xuống “Bắtyêucô”, “răng rắc”mộttiếng, mặt bàn lập tức nứt ramộtkhe hẹp, Ngưu Đại Ngưu đau lòng nhắm mắt lại… Chuỷ thủ độc nhất vô nhịtrênđời của ta!

“…” Ngưu Đại Ngưu trợn mắt há hốc mồm thở gấp,hắnnóilời này tức làhắnđãbiết chuỷ thủ giấu trong hốc dưới gầm giường sao? Tiểu tử này tuổi trẻ mà khí thế ngang ngược, rốt cuộc là có lai lịch thế nào?

Mộ Giai Kỳ mồ hôi đầm đìa xông vào phòng, kinh ngạc thấy Mộ Giai Nam bình yên chìm vào giấc ngủ, mà ThuanhĐào quỳ gối bên giường mười ngón tay đan xen vớihắn… Rơi vào mắt Giai Kỳ là tư thế ái muội mập mờ như thế… ThuanhĐào lắc đầu, máu chóthậtlà máu c·h·ó, vì sao tất cả các thể loại tình huốngkhôngcách nào giải thích được đều bị người khác nhìn thấy thế này! Chuyện này màkhôngnóirõràng ra đợi người khác hiểu lầm chắc?!

Mộ Giai Nam giật bắn người lui về phía sau… Ngưu Tiểu Nữu là nữ nhân l* m*ng nhấthắntừng gặp qua.

Mộ Giai Nam nhún nhún vai: “Ta với ngươikhôngquenkhôngbiết, ta việc gì phải giúp ngươi.”

Ngưu Đại Ngưu khẽ giật mình, đôi mắtnhỏlại nheo lại dò xét khuôn mặt Mộ Giai Nam… Ngưu Đại Ngưu cómộtthanh chuỷ thủ Thiên Sơn huyền thiết dài ba tấc, nhưng ông chưa bao giờ khoe ra bên ngoài, sao tiểu tử này lại biết ông có pháp bảo?

ThuanhĐào rút tay ra, nàng bất an vân vê góc áo: Ông trời phù hộ, Mộ Giai Nam ngàn vạn lần đừng chất vấn nàng tại sao lại có thể hạ thủ với soái ca, da mặt nàng mỏng lắm mỏng lắm.

“…” ThuanhĐào thấy lão đầu nhìnkhôngrõtình huốngđãnổi trận lôi đình, kéođikéo lại làm nàng chóng hết cả mặt, nàng nhíu mày, nhặtmộttảng đátrênmặt đất, điên tiết, đột nhiên ném tới cái chiêng đồng lớn cách đókhôngxa. Saumộttiếng chiêng rung trời, rốt cục mọi người cũng chú ý tới nàng… Đợi tất cảkhôngầm ĩ nữa, ThuanhĐào giơ cổ tay lên cho Ngưu Đại Ngưu nhìn chorõ. Ngưu Đại Ngưu dụi dụi mắt nhìn “Kim thủ trạc” (Vòng tay bằng kim loại), ông lấy đoản kiếm chém lên, đoản kiếm vang lên tiếng nứt răng rắc, đôi mắt ti hí mở lớn: “Chẳng lẽ là Thiên Sơn huyền thiết?”

ThuanhĐào khẽ hừ, thêu dệt! Toàn là thêu dệt! Xem ngươi tâm địa gian xảo đến mức nào.

ThuanhĐào vừa nghe có cao nhân có thể trị được bệnh câm, vội vàng rút giấy bút nghiên mực trong túinhỏ, phảinóirằng làm câm ở cổ đạithậtkhôngdễ dàng gì, muốnnóigì đóthìtrước tiên phảiđimài mực… Nàng giơ tờ giấy lên:nóita biết phương hướng, tự tađi.

“Hả?! Là ngươi—-” Ngưu Đại Ngưu mắt đầy lửa giận, nhanh kéo ThuanhĐào ra sau lưng, nhưng dây xích giữa hai người vẫn còn quấntrêncổ tay Mộ Giai Nam, nên vừa dồn sức kéođãkéo cả hai người ra sau lưng mình, Ngưu Đại Ngưu ngẩng đầu thấy trước mắt trống trơn, vừa quay đầuđãpháthiệnhai người vẫn còn dính với nhau. Ông giận đến mức nổi trận lôi đình, tiến lên đẩy Mộ Giai Nam: “Sơn tặc các ngưới có để yên cho ta haykhông? Triều đình quảnkhôngđược các ngươi cứ khoa trương thế hả? Ngươi tiểu tử đần độn mau thả khuê nữ của ta ra!”

(*): Nữ vị thành niên, cònnhỏ.

ThuanhĐào cười tủm tỉm gật đầu,thậttốt quá, ngựa tốtkhôngăn cỏđãăn, ngươi cứmộtmìnhcôđộc chếtđi.

Mộ Giai Nam thân là thủ lĩnh sơn tặc lại công khaiđilại trong thành, chẳng nhữngkhôngai để ý tới, mà còn tận lực trốn tránh, ThuanhĐào suy nghĩ, đúng là thời loạn nhiều giặc Oa, hình như dân chúng chỉ tránh mỗi nàng.

“…”nóicái gì,rõràng làhắnb·ắ·t· ·c·ó·c con tin, tự mình chuốc lấy cực khổthìcó.

“…” Mộ Giai Nam cũngkhôngtránh, giữ lấy miệng vết thương ở bả vai, ra vẻ người vô tội chớp mắt mấy cái,hắnkhông“lấy”đixem nhưđãgiữ thể diện rồi đấy.

Ngưu Đại Ngưu vội vàng hấp tấp chạy tới cửa, trước hết đánh giá Mộ Giai Nam: “Lão phuđãgặp tiểu huynh đệ ở đâu chưa?”

“Chuyện này…” Ánh mắt Mộ Giai Namnhẹlướt qua ThuanhĐào: “Ngưu đại tiểu thư muốn mở mang kiến thức về kết cấu sơn trại,yêucầu này đương nhiên là rấtkhônghợp lý, nhưng xuất phát từ tình cảm vàsựkính ngưỡng của ta với Ngưu tiêu đầu, nên mới đưa nàng ấy lên núi du ngoạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xuống núi tìm cha ngươiđi.” Mộ Giai Nam vừanóivừa đứng lên, ThuanhĐào chẳng hiểu gì nhìnhắn, lão đầu kia vốn rất mẫn cảm về vấn đề nam nữ, mình vô duyên vô cớ ở cùngmộtchỗ với sơn tặc, như vậykhôngphải rất có vấn đề sao.

ThuanhĐào tức giận ném chuỷ thủ lên bàn,khôngphải chỉ là con dao gọt trái cây thôi sao, có cần phải khẩn trương thếkhông?

Sau nửa canh giờ.

Mộ Giai Kỳ thấy thế lại hítmộtngụm khí: “Ta đối với nàng tình cảm sâu nặng, nàng lại, tâm tư ác độc!”

Lúc này, Mộ Giai Nam bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc,hắnngây ngốc mở mắt ra, màmộtsợi tóc vướng vào lông mihắn,hắntheo bản năng đưa tay lên gạt ra, đồng thời cầm luôn tay ThuanhĐào đưa lên…hắnnhìn chăm chú bàn taynhỏbéđangnằm trong tay mình sửng sốt… Mộ Giai Namkhôngtài nào hiểu được, sao mình trong lúc vô ý thức lại khinh bạc Ngưu Tiểu Nữu thế này?

Mộ Giai Nam cảm thấy lòng bàn tay trốngkhông, lập tức thu hồi suy nghĩ,hắnlười biếng nằm thẳng: “Người vừa ra đờiđãkhôngnóiđược sao?”

ThuanhĐào khoanh tay trước ngực ngồi bên cạnh giường… Mặc dù làmộtmỹ nam tử, nhưng cứ bị buộc cùngmộtchỗ thế này cũng quá bất tiện, hơn nữa Mộ Giai Kỳ và Nguyễn Linh Nhi còn thay nhau oanh tạc, nàng cũngkhôngmuốn xác mình bị vứt trong khe núi nào đó đâu.

Việcđãđến nước này, Ngưu Đại Ngưu vội homộttiếng, lệnh cho tiêu sư lui hết. Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, mới dẫn Mộ Giai Nam vào phòng ngủ, ông tìm kiếm dưới gầm giườngmộtlúc lâu, cuối cùng từmộthốc sâu lấy ramộthộp gấm, ông cẩn thận từng li từng tí mở hộp gấm ra, pháthiệntrong hộp có thêmmộttờ giấy, nét mực vẫn còn mới — Nam cađãđến đây chơi.

Bà nó! Thấy nàngkhônggiải thíchrõràng đường nên bắt nạt hả,rõràng là tên c·h·ế·t tiệt Mộ Giai Nam nàykhôngcó việc gì làmđi“bắtyêu”thìcó!

ThuanhĐào vẫnkhôngthèm để ý tới, đưa tay về phía sau lắc lắc trước mặthắn.

ThuanhĐào bĩu môi xoay người nhìnhắn, rồi mím môi quay lại… Mộ Giai Nam thấy hếtsựcôđơn trong đáy mắt nàng, thở dàikhôngnghĩ ngợinói: “Chờ thương thế của ta tốt hơnsẽdẫn ngươiđi.”

Ngưu Đại Ngưumộtmực cung kính nâng chuỷ thủ lên, thấy khuê nữ với đạo tặc bị buộc cùngmộtchỗ tất nhiên trong lòng thấykhôngthoải mái, nhưng Mộ Giai Nam cũng coi như hiểu chuyện,khônglàm những hành động vô lễ với Ngưu Tiểu Nữu. Ngưu Đại Ngưu bỗng dưng nghiêng đầu trừng mắt với Mộ Giai Nam: ” Nữu Nữu tại sao lại tới hang ổ của sơn tặc? Ngươi giải thíchrõràng cho lão phu.”

“…” ThuanhĐào nhướng người nhìn tờ giấy, bật cười, Mộ Giai Nam đúng là loạikhôngbiết xấu hổ bình thường mà.

ThuanhĐào tayđãbị giữ chặt, chẳng lẽ cứ tay cầm tay xuống núi thế này sao? Dân chúng cổ xưa tư tưởng bảo thủ, nàng càng khó gả ra ngoài rồi.

Mộ Giai Nam cũngkhônggiải thích nhiều, kéo khoá sắt ra khỏi phòng, nhưng miệng vết thương bị tác động khi lôi kéo nên hơi đau,hắnkhẽ thở: “Ngươi lên núi cùng lắm mới cómộtngày màđãầm ĩ đến máu chảy thành sông, đúng là cao nhân.”

“…” Mặc dù lời này nghe rất oanh liệt, nhưng biểu lộ của Mộ Giai Kỳ chẳng ra đâu vào đâu, ThuanhĐào nhướngmộtbên lông mày lên, hừ,nóicứ như nàng chân đạp hai thuyền, là ainóinhìn thấy khuôn mặt của nàng ănkhôngnổi ấy nhỉ?

(Người Trung quốc gọi người Nhật Bản là Oa, giặc Oa là bọn hải tặc người Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung quốc.)

Bạn hữu này còn chẳng có tư chất làm diễn viên hạng ba, ThuanhĐào thuận tay từ trong túi quần móc ra tờ giấy “già trẻ đều dùng được”… Cút!

Mặc dù sức tung rakhôngnhỏ, nhưng ThuanhĐào rất mất mặtđãchém trượt, nàngkhônglàmthìthôi chứđãlàmthìphải làm cho xong, lại giơ cao chuỷ thủ trong taymộtlần nữa, Ngưu Đại Ngưu và Mộ Giai Nam đều vội vàng đưa tay ra ngăn lại, bọn họ đều là ngườiyêuquý thiên binh thần khí.

Mộ Giai Namđangngủ cảm thấy có gì đụng vào mình hơi ngứa, đảo tay cầm lấy bàn tay nàng. ThuanhĐào mắt mở to, vì ngăn ngừa bại lộ hành động lén lút của mình, vội vàng kéo tay ra, nhưngthậtkhôngmay, tay nàng bị bàn tay lớn kia giữ lại rất chặt. ThuanhĐào nuốt nước miếng,đanglúc tay chân luống cuốngkhôngbiết làm thế nào, cửa phòng bỗng dưng mở ra, chưa thấy ngườiđãnghe thấy tiếng: “Ca, ca bị thương?!”

Mộ Giai Nam ngoài miệngnóikhôngquan tâm, nhưng quảthậtbị “Bắtyêucô” buộc lại rất bất tiện, nghĩ vậy,hắnchịu đựngsựđau đớn ở bả vai mặc áo vào, nhưng mà bị vướng xích sắt, nênhắnphải xémộtống tay áo, hình tượng bị tổn hại rất nhiều.

ThuanhĐào nhếch miệng, đưa ramộttờ giấy: Ngươithậttham tiền.

Mộ Giai Kỳ trong mắt cómộttia ai oán,hắncúi đầu xuống mắtkhôngthấy tâmkhôngphiền,nói: “Nữu Nữu, nếu nàngthậttâm thích đại ca… Ta cam nguyện (cam chịu, nguyện ý) buông tay, chỉ còn lạimộtmình ta…côđộc sống hết quãng đời còn lại! Sau này, ta,sẽkhông, lấy vợ!”

Mộ Giai Nam tự tin nâng mắt lên, thần thần bí bí giải thích,nói: “Người giấu đồ đúng làkhôngtốt lắm.”

Trước cổng chính của Ngưu Thị tiêu cục, tiêu sư thấy Đại tiểu thư nhà mình cùngmộtnam nhân xa lạ tay trong tay về nhà, vội vàngđigọi Ngưu Đại Ngưu ra xem, mà Ngưu Đại Ngưu đối với khuê nữ cứ ba năm ngày rời nhà trốnđicó nhìn thấy nhưngkhôngthể trách, lần này mớimộtngàyđãvề nhà lại thấy quá bất ngờ, nghe xong tiêu sư thêm mắm dặm muốinóikhuê nữ cướpmộtnam nhân trở về lại càng cảm thấy chấn động.

ThuanhĐào lai hừ lần nữa, thôiđiông! Phòng ngủ cũng để người ta đem làm nhà trọđitớiđilui tới tám trăm lần, còn bảo vệ ai chứ.

Mộ Giai Nam nhìn xuống cổ tay mình, nâng cổ tay lên cười rất quỷ dị với nàng:khôngbiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngưu Đại Ngưu liếc nhìn ThuanhĐào, lập tức toàn bộ tức giận hóa thành dịu dàng: “Khuê nữ à, có cha làm chủ cho con, nếu tiểu tử này ức h**p con cứnóicho cha!”

“Yến Hoàn Sơn giống nhưmộtmê cung, ngươiđivào…” Mộ Giai Nam hừ mũi khinh thường, kỳthậthắncũng thấy ngạc nhiên với ý nghĩ của mình, tuỳ tiện cười lên trông như gian thương: “Như vậyđi, ngươi thuê ta dẫn đường.”

“Vẫn là Ngưu tiêu đầu biết phân biệt hàng tốt hàng xấu…” Mộ Giai Nam uể oải tháo mấy vòng xích sắctrêntay rồi ngồi xuống: “Tiểu nữ nhà các người ham chơikhôngmay đeo luôn “Bắtyêucô” vào cổ tay, takhôngtìm được chìa khóa, đành phải xin Ngưu tiêu đầu tương trợ.”

Mộ Giai Nam có chút hăng hái ngồi dậy: “Chờ lúc nào ta rảnhsẽmang ngươi tới “Yến Hoàn Sơn” tìm Yến Quy đại sư trị bệnh, nhưng mà lão nhân gia này rất cổ quái, chỉ đành tới thử thời vận thôi.”

Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi

Mộ Giai Nam chỉ muốn mau xuống núi, nắm tay ThuanhĐào bước nhanh hơn, chẳng nghĩ tới những việc khác, bởi vì có câu nhi nữ giang hồkhôngcâu nệ tiểu tiết mà.

Mộ Giai Nam cười màkhôngnóigì,hắnmạo hiểm vì nữ nhânkhôngquen biết, thậm chí còn hi vọng nàng có thể thuận lợi chữa khỏi, đây là lần đầu tiênhắncó suy nghĩ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Năm mươi…” Mộ Giai Namnóimộtnửa lập tức im bặt,hắnđiên rồi, lại còn vội vàng tới Yến Hoàn Sơn chịu c·h·ế·t.

“…” Ngưu Đại Ngưu cầm tờ giấy đập mạnh lên mặt bàn: “Đồkhôngcó vương pháp! Ngưu Thị tiêu cục là nơi ngươi muốn đếnthìđến hả? Còn dámnóilời cuồng ngôn tự xưng là Nam ca? Ngươi tên tiểu tử đần độn này—” Ông vừanóivừa đánhmộtquyền vào ngực Mộ Giai Nam.

ThuanhĐàođangrất phấn chấnthìnhớ tới khóa cùng xích ở cổ tay vẫn chưa mở được, nàng nâng cổ tay lên: Cái thứ quỷ quái này lúc nào mới nhả nàng ra?

ThuanhĐào nghe lời này coi như có thành ý, thái độ lập tức chuyển tốt lên, hưng phấn đứng dậy, để bày tỏsựcảm tạ, nàng giang rộng hai tay định ôm, nhưng nhớ tới nữ nhân cổ đại hình nhưkhôngnhiệt tình như vậy, hai tay chuyển hướng, nắm lấy hai tay của Mộ Giai Nam lắc lắcthậtmạnh.

Mộ Giai Nam gật đầu rất nho nhã lễ độ, cũng vô liêm sỉnóitiếp: “Ngưu tiêu đầuthậtcó mắt nhìn, ta chính là Mộ Giai Nam thường xuyên cướp bóc tiền bạctrênnúi.”

Nghĩ như thế, Mộ Giai Nam đầu lại đặt xuống gối,nói: “Thôi thôi, coi như ta chưanóigì hết, xem ra người cũng quen làm người câm rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

※※ ※

ThuanhĐào thấy hai người dùng mắt trao đổi với nhau, nàng chẳng hiểu gì cả.

Mộ Giai Kỳ thừa kế truyền thống tốt đẹp của ca ca, nhìn thấy chữ ” cút”khôngcó chút phản ứng,hắnkhinh thường khẽ hừ: “Nàngđãtuyệt tình như thế,thìđừng trách takhônggiữ lời! Thiên hạ nào thiếu hoa thơm cỏ lạ, tađiđây—-” Dứt lời, Mộ Giai Kỳ tràn trề sinh lựcđitángái, ThuanhĐào khoé miệng giật giật,khôngđúng, bạn hữu nàyđangdiễn tiểu phẩm!côđộc còn chưa đếnmộtphút đồng hồ.

Mộ Giai Nam thấy Ngưu Đại Ngưu chậm chạp chưa động tay,hắnchọc chọc ThuanhĐào dưới bàn, ý bảo nhanh lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi