A Mạch Tòng Quân
Tiên Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Dương mặc
sau. Nàng sợ run lên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy anh ta ở phía sau một khối đá cười đến sáng lạn, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, sau
lại hô hấp, sau đó cũng nhanh chóng quay trở lại đội ngũ, tập hợp binh
Dương Mặc cười nhạo một tiếng, quăng
sáng lạn như vậy, trước mắt A Mạch đột nhiên có chút sương mù, nàng dùng hết khí lực toàn thân gật đầu, sau đó quay người đi thật nhanh về phía
“Thêm!” A Mạch nói: “Hôm nay làm tăng thêm một doanh.”
được nữa” A Mạch đưa tầm mắt phóng đến dãy núi xa xa, cười khổ một chút
A Mạch mấy ngày này thật không tốt
phía không kìm được cũng lộ chút tươi cười, chạy suốt một ngày một đêm, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
một doanh, đến bây giờ đã nhanh chóng tăng lên thành ba doanh, khiến cho Lý Thiếu Hướng một chút vui vẻ cũng không có.
người đã không còn chịu nổi nữa rồi, hơn nữa… lương khô cũng sắp hết.”
Thường Ngọc Thanh như thế, lường trước rằng Thường Ngọc Thanh sẽ phái
giờ chỉ còn chưa đầy năm trăm nhân mạng, chưa tính đến Thường Ngọc Thanh đã nhổ trại đại quân, thực lực hai bên ngay từ ban đầu vốn đã không có
hành quân không khỏi có chút chậm lại, A Mạch bắt đầu cũng không quá lưu tâm, nhưng khi đội ngũ đi được khoảng chín dặm, một tin tức như sét
Thường Ngọc Thanh cúi đầu nhìn chữ mà Thôi Diễn viết trong lòng bàn tay mình, rồi dùng sức nắm chặt lại thành quyền. Đó là một chữ “Nữ”, bên cạnh chỉ vừa mới viết được một nửa nét
nàng lên khối đá, một bàn tay nắm lấy hai cổ tay của nàng kéo lên trên
nghỉ ngơi, thấy A Mạch lại gần, liền ngóc cổ muốn nâng người ngồi dậy, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
——————————
bụng!”
“Tóm lại là không còn có thể đi xa
vào trong dãy núi Ô Lan. Khi mới bắt đầu, đừng nói đến tăng bếp, Lý
A Mạch trong lòng giật mình, phát giác ra nàng vẫn là có chút xem nhẹ Thường Ngọc Thanh.
tạ ngươi, ta nợ ngươi ân tình này.”
như thế nào, Chu Chí Nhẫn cùng Thôi gia sẽ như thế nào, triều đình sẽ
nói: “Hiện tại có c·h·ế·t cũng không đáng tiếc!”
lượng một chút, có thể cùng ta quá bộ vài bước rồi vừa đi vừa nói chuyện được không?” Nói xong, không đợi A Mạch đáp ứng liền xoay người bước
ngươi mau chóng tổ chức cho đại đội đi về phía trước.”
thương, ngựa cũng bị bọn mọi rợ Nam Hạ chém đứt chân ngã xuống…”
3- Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, c·h·ế·t không toàn thây
lùng nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Chuyện đã tới nước này, chúng ta còn
tìm được đại doanh, liền cho mọi người tản ra, ẩn vào núi rừng!”
Dương Mặc lại nói: “Vậy thì cứ nhớ kỹ đi, nhưng ngươi cũng nhanh bình phục thật đấy, chỉ qua hai, ba ngày đã
ngày hôm trước vẫn là anh ta cõng nàng trên lưng mà đi, mang một người
giọng gọi: “Huynh đệ đội hai tập hợp cho ta! Chúng ta ở Sư Hổ Khẩu sẽ
Hổ Khẩu chặn thát tử, chính là đi chịu c·h·ế·t, cho dù Sư Hổ Khẩu cũng có
nhánh cây trong tay, nói:“Ngươi hiện tại là quan doanh, không có lý nào
không nói gì, xoay người rời đi. Mắt cá chân của nàng đã gần khỏi rồi,
nửa năm, sao có thể so với một chiến tướng như Thường Ngọc Thanh, ngay
nguy cấp đến thế nào, huynh đệ trong ngũ cũng chưa từng muốn bỏ anh ta
Thôi Diễn lại dùng sức rút tay ra
cách nào có thể so cho bằng rồi, A Mạch hiện tại ngoại trừ việc lo lắng
A Mạch chậm rãi xoay người nhìn Dương Mặc, Dương Mặc không tránh né, cùng nàng đối diện.
khỏi bàn tay của Thường Ngọc Thanh, ở trong lòng bàn tay anh ta bắt đầu
vướng bận nữa. Đối với Dương Mặc, nàng không cảm kích không được, mấy
tay sờ lên trán anh ta, phát hiện đã không còn quá nóng nữa, nhịn không
Thường Ngọc Thanh quay đầu lại lạnh
biết bọn họ sẽ mai phục ở nơi nào.”
Dương Mặc đi tới ngồi xuống, trầm mặc một lát đột nhiên hỏi: “Muốn dẫn
cười, hạ giọng nói: “Hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, ngươi về
“Bằng không chúng ta liều mạng với thát tử tại đây đi!” Một quan quân khí phách nói.
nghe tin xác thực này khiến cho người ta nhịn không được mà nhẹ nhàng
Chú thích:
Biết được thát tử đã cách một khoảng
lại càng khiến cho thân thể hai người ép tới càng nhanh. Anh ta quả thực không phải là đang hôn, mà là đang dùng sức quá mức hút lấy đôi môi của nàng, dùng lưỡi mạnh mẽ tách hàm răng của nàng ra. Đồng thời, một bàn
khiến cho A Mạch cảm thấy rất vui mừng, càng khiến cho nàng cảm thấy xúc động hơn nữa là trong suốt mấy ngày qua, bất kể là rơi vào tình thế
chống cự nữa, thầm nghĩ thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị sẽ lập tức cắn anh ta đứt lưỡi, ai ngờ nàng vừa mở miệng ra, còn chưa kịp cắn, thì Dương
Lời nàng vừa nói ra, binh lính bốn
bao nhiêu cái bẫy, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đem ai nuốt vào trong
trên dưới một trăm cân(1) trên lưng, mà lại là đường núi, vất vả thế nào có thể nghĩ được, tuy rằng Dương Mặc ngoài miệng chưa từng nói gì,
nhưng mỗi khi đội ngũ nghỉ ngơi, nàng đều nhận thấy chân anh ta không
tránh được tầm mắt của mọi người mới dừng lại, quay người chờ A Mạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đản, đi được hai bước lại quay lại nhìn Dương Mặc nói: “Mấy ngày nay đa
A Mạch cảm thấy vô cùng tủi thẹn,
Thương Dịch Chi, không biết khẩu vị của anh ta có thực sự đủ lớn để có
lại để cho ngươi ở lại ngăn thát tử, ta sẽ ở lại, không cần một trăm
thở ra. A Mạch cũng cho là như vậy, thần kinh vốn khẩn trương cũng có
A Mạch ngẩn ra, thở không ra hơi trừng mắt nhìn Dương Mặc.
cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, liền ngất đi.
sau đột nhiên lại phát hiện thấy có cờ xí của thát tử.
lên, Thường Ngọc Thanh nắm lấy tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng
được mà trêu ghẹo: “Ngươi so với ta còn giống con dán hơn đấy, ta phục
vọt lên phía trước, khi bọn thuộc hạ đuổi tới nơi thì tướng quân đã bị
đến trước mặt A Mạch nói: “Ta còn có việc muốn cùng đại nhân thương
có thể khỏi được như vậy, thật sự khiến ta phải ngạc nhiên.”
lên, vỗ vỗ cỏ dại bám trên quần áo, đứng dậy qua bên kia xem Trương Nhị
trước.
Dương Mặc không nói lời nào, đột
Thôi Diễn đưa mắt nhìn chằm chằm
“Việc này không thể dựa vào tự nguyện!” Dương Mặc đột nhiên ở phía sau nàng lạnh giọng nói.
thật, như thể đang dẫn một doanh gồm hai ngàn quân tiên phong tiến sâu
đã g·i·ế·t Thôi Diễn, nếu Thôi Diễn không c·h·ế·t, có lẽ Thường Ngọc Thanh
Mặc đột nhiên từ trên người nàng rời đi, lập tức giải phóng chân tay
A Mạch lập tức rút đao bên hông ra,
Lý Thiếu Hướng hỏi A Mạch: “Hôm nay có tiếp tục làm thêm bếp nữa không?”
mím chặt môi, tự nhắc mình không được quay đầu lại, đi được mấy chục
A Mạch nhếch miệng cười cười, không nói tiếp nữa.
được tới nơi này, chúng ta coi như đã tận lực rồi.” Nói xong nàng đứng
có sự lựa chọn nào khác sao?” Thôi Diễn bị thương, sinh tử khó liệu, nếu cứ như vậy mà nhìn quân Giang Bắc trốn sâu vào trong núi, Trần Khởi sẽ
viết, trên tay Thôi Diễn còn dính máu, nên trong lòng bàn tay Thường
lại bị A Mạch ấn xuống: “Như vậy là tốt rồi!”
lại. Trương Nhị Đản bị thương ở trên lưng, cho nên vẫn nằm úp sấp để
thủ gắt gao đè lên nàng. A Mạch trong lòng cả kinh, muốn giãy dụa, nhưng cánh tay lại bị anh ta khóa chặt mất rồi, anh ta dùng thân thể ép chặt
A Mạch trầm ngâm không nói gì, ngón
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều
A Mạch lẳng lặng nhìn Dương Mặc một lát, nói: “Được.”
thát tử ở Sư Hổ Khẩu, Dương đội trưởng đưa những người còn lại đi về (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Mạch không đợi mọi người đáp lại,
Khương Thành Dực thấy vẻ mặt của
Vương Thất lại gần nói: “Tiểu tử này
Nhìn Lý Thiếu Hướng cúi đầu bước đi,
dứt khoát đứng lên: “Ta đi triệu tập các huynh đệ tự nguyện ở lại, các
bước, đột nhiên nghe thấy Dương Mặc lớn tiếng gọi tên của nàng ở phía
Dương Mặc đột nhiên cúi đầu nở nụ
của ta!”
người, chỉ cần đội hai của ta, ta muốn để cho thát tử biết cái gọi là
lâu?
đỉnh đầu, rồi cúi đầu dùng sức áp lên miệng của nàng.
A Mạch thuận miệng ừ một tiếng, đưa
thật đúng mệnh tốt, lang trung mà gặp bệnh nhân như ngươi, e rằng đều bỏ chạy hết!” Rồi anh ta lại quay đầu hỏi A Mạch: “Đại nhân, có phải chúng ta đã bỏ thát tử cách xa một đoạn rồi phải không?”
bên thì thân binh khóc nức nở nói: “Thôi tướng quân đột nhiên cưỡi ngựa
xa, hơn nữa đoàn người thật sự đều đã quá mức mỏi mệt, kế tiếp, tốc độ
chúng ta chạy trốn ngay cả nồi còn chẳng có, thì cần gì đến bếp! A Mạch
khốc: “Thương Dịch Chi, ta thật sự muốn nhìn ngươi có thể làm ra được
Nàng chưa bao giờ thấy anh ta cười
Trương Nhị Đản còn sống, điều này
quả(3). Lưỡi anh ta tham lam lách vào trong miệng của nàng, nàng không
Mọi người không thể nói gì, loại tin tức này làm cho người ta hít thở không thông, một nỗi khủng hoảng tràn ngập khắp đội ngũ.
tay lại theo bản năng gõ gõ lên đầu gối, nói thật, nàng hiện tại cũng có chút kinh hoảng, tuy rằng nàng có năng khiếu quân sự trời cho, tuy rằng nàng từ khi còn bé đã được nghe qua những tri thức về hành quân đánh
xa xa đều đã mỏi mệt đến không thể chịu nổi, sắc mặt trầm xuống: “Mọi
cũng không biết, Thương tướng quân cùng quân sư thần cơ diệu toán, ai
Ngọc Thanh cũng lưu lại vết máu, chữ mới viết được một nửa, Thôi Diễn
đang bị giam cầm của nàng, lui về phía sau hai bước, thở hổn hển nhìn
A Mạch đi tới, hỏi: “Dương đội trưởng có chuyện gì thì nói đi.”
Dương Mặc đột nhiên nở nụ cười, đi
“Nếu cứ như vậy đi xuống, chúng ta
đừng quên cho một đứa mang họ Dương, cho Dương gia chúng ta một giọt máu truyền lại hương khói!”
ngang, liền đứt đoạn ở trong lòng bàn tay anh ta.
Thiếu Hướng vừa nghe nàng nói nhất định phải làm bếp đã phản đối, nói
cho thát tử biết thế nào là nam nhân Nam Hạ!”
chút lơi lỏng.
đao đuổi theo ngay sau mông thì đều không thể không chạy. Hai ngàn quân
“Không được,” Dương Mặc đột nhiên lạnh lùng mở miệng, “Tất cả chúng ta mà ở lại thì chẳng khác gì tự sát.”
nàng.
nhiên cầm hai cánh tay của nàng, mạnh mẽ khóa chặt trên tảng đá, thân
“Con dán?” Trương Nhị Đản khó hiểu.
A Mạch sửa sang lại quần áo, bình ổn
cũng không giải thích, chỉ lệnh cho anh ta đi làm bếp, ban đầu chưa đến
giặc, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử mới tòng quân chưa được
‘nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai’(2).”
Dương Mặc nói xong, lấy tay không đẩy lưỡi đao của A Mạch ra, xoay người bước đi. A Mạch đứng đó một lúc lâu, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, sau đó chợt nghe thấy Dương Mặc cao
đi, hướng ra sau một khối đá lớn. A Mạch do dự một chút, rồi cũng đi
“Dương đội trưởng có cao kiến gì?” A Mạch thản nhiên hỏi.
không những không dẫn dụ được thát tử, ngược lại sẽ bị thát tử truy đuổi đến c·h·ế·t.” Trong hội nghị lâm thời, đội trưởng đội sáu nói.
ngươi rồi.”
như vậy ở nơi này, căm hận muốn đem người trước mặt mà thiên đao vạn
Thôi Diễn được người nâng lên đưa đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, vết thương trên cổ anh ta bị băng vải quấn thật dày, muốn nói mà không ra lời. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh xanh mét, đôi môi trắng bệch mím chặt, cơ hồ sắp biến thành một đường thẳng. Một
đó cười lớn kêu lên: “A Mạch! Đừng quên, phải chiếu cố tốt cho nương tử
từ nhỏ đã ở tại quân doanh cùng lăn lộn trên chiến trường.
đánh giữa trời quang nổ ra ngay trên đỉnh đầu A Mạch, binh lính đi đến
Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng gọi: “Ngũ trưởng.”
như thế nào? Khóe miệng Thường Ngọc Thanh tràn ra một tia cười lãnh
A Mạch không khỏi có chút hối hận vì
sửng sốt, kinh ngạc nhìn A Mạch, một lúc lâu nói không ra lời. Ở lại Sư
sức đánh vào h* th*n anh ta, ai ngờ anh ta sớm đã có chuẩn bị, liền dùng chân chen vào g*** h** ch*n của nàng, nàng nhấc chân lên, ngược lại,
phía trước, tiếp tục theo hướng Tây khoảng hai trăm dặm, nếu vẫn không
A Mạch chỉ thản nhiên cười cười,
tức giận để trên cổ Dương Mặc. Lại không ngờ rằng Dương Mặc trầm giọng
tuy rằng đi đường vẫn còn có chút trở ngại, nhưng đã không còn thấy quá
không thể ngờ được anh ta gọi mình đến ch* k*n này để thực hiện loại
Thường Ngọc Thanh, trong cổ họng phát ra âm thanh ú ớ, cố gắng nâng tay
hành vi bỉ ổi này, không thể kêu cứu, nàng đành phải nâng chân lên dùng
cũng sẽ không nổi điên lên như vậy.
đại quân truy kích tàn quân Giang Bắc đang chạy trốn về phía Tây, anh ta do dự một chút rồi vẫn khuyên nhủ: “Tướng quân, thỉnh ngài bình tĩnh
Dương Mặc nhìn nhóm binh lính ở phía
thể một miếng nuốt hết toàn bộ đại quân của Thường Ngọc Thanh hay không.
A Mạch đột nhiên quét mắt nhìn mấy vị quan quân, trầm giọng nói: “Ta mang theo một trăm người lưu lại, chặn
lính tiếp tục đi về phía trước. Dương Mặc cùng đội hai của anh ta ở lại, chuẩn bị quay về phía sau, tại Sư Hổ Khẩu chặn đường thát tử. A Mạch
chỗ cao chạy xuống dưới, vẻ mặt kích động bẩm báo với A Mạch, rằng phía
cho binh lính trong đội ngũ của mình, còn lo lắng đến cái miệng của
rồi nói: “Nhưng cũng đừng đánh giá chúng ta cao quá, có thể dẫn thát tử
một chút, chúng ta không thể trúng bẫy của bọn mọi rợ Nam Hạ.”
Chương 56: Dương mặc
2- Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai: chỉ cần một người đứng trấn ở quan ải cũng khiến cho ngàn vạn người không thể đi qua.
A Mạch gật đầu: “Bỏ một quãng xa rồi.”
Vì muốn mê hoặc quân Bắc Mạc, A Mạch
vội, đại ca nhất định sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện.”
theo, ai ngờ Dương Mặc vẫn cứ đi lên đằng trước nàng, thẳng đến khi
tay khác luồn theo góc áo của nàng, hướng lên trên, dùng sức xoa bóp b** ng*c mềm mại của nàng……
địa thế hiểm trở, nhưng một trăm người thì có thể chặn thát tử được bao
sau chính là con dâu của Dương gia, nếu ngươi còn có cơ hội sinh con,
mệt của Dương Mặc, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, có chút đùa cợt nói: “Ta
thát tử tới đây sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
1- Theo đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc, 1 cân = 0,5kg, 100 cân = 50kg
A Mạch giương mắt nhìn thần thái mỏi
bắt đầu phân phó binh lính tăng cường việc đào hố làm bếp, hư hư thật
lắm, cũng không thể oán nàng, nếu đổi lại là bất kỳ ai bị kẻ khác cầm
kìm được mà run lên. A Mạch hiểu rõ, nàng đã nợ anh ta ân tình này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.