A Mạch Tòng Quân
Tiên Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Tín nhiệm
lính.
vào chỗ không người. Đường Thiệu Nghĩa cảm thấy khô miệng, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi mới nói: “A Mạch, ngươi có biết nếu
người của Thường gia cũng bị hắn điều đến trấn áp dân đoàn(1) ở Kinh Châu.”
Mạc chiếm lĩnh, lại không thể nhập ngựa từ thảo nguyên Tây Hồ về. Cho
Thần sắc Lâm Mẫn Thận có hồi phục rất nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào A mạch: “Hắn hành động rồi!”
không bằng phái Thường Ngọc Thanh ở lại Võ An trấn thủ Thanh Châu, cho
phần trực giác. Lúc ở trên đường, từ xa nhìn thấy khuôn mặt của A Mạch
người trong trại gọi hắn là Triệu Tứ. Trong sơn trại, Triệu Tứ nổi tiếng là người thành thật, võ công cũng không tồi, cho nên từ nhỏ đã trở
phối hợp với hai ngựa, thậm chí là ba ngựa.
A Mạch tiễn Đường Thiệu Nghĩa ra đến cửa viện, gọi Trương Sĩ
lại thấy ánh mắt kiên định của nàng đang nhìn thẳng vào mình không chút
giao kỵ binh vào tay ta có nghĩa là gì không?”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong cũng không tán thành lắm, nói:
sớm chuẩn bị xong nguyên liệu sắt, chế tạo xong cũng không vận chuyển
có cánh tay khỏe mạnh nữa. Không có cung thủ sẽ không thể khắc chế kỵ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nên căn bản không thể so sánh với kỵ binh Bắc Mạc, thường là một người
người cùng đi.
chiến mã. Hiện tại đường giao thông trọng yếu tại Giang Bắc đã bị Bắc
Thiệu Nghĩa, trầm giọng nói: “Đại ca, dưới trướng Trương Sinh hiện tại
A Mạch nghe vậy thì rùng mình, lập tức hỏi: “Từ khi nào?”
A Mạch đang cùng đám người Tiêu Dực thương thảo việc chiêu mộ tân binh, nghe nói Đường Thiệu Nghĩa đến cũng không lấy làm kinh ngạc.
thư phòng thì bất giác sửng sốt, lời đã dâng đến bên miệng cũng lập tức
A Mạch thấy trực giác của Đường Thiệu Nghĩa nhạy bén như thế, thầm khen trong lòng, nói: “Nhiều lắm là đến mùa thu sang năm, Trần
Nhưng quân lệnh vừa phát ra thì lại nhận được quân lệnh từ thượng kinh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng tử của Đường Thiệu Nghĩa co lại, kinh ngạc nhìn A Mạch,
thám, chẳng phải sẽ khiến Đường Thiệu Nghĩa càng thêm phiền toái hay
thẳng qua đón, kêu lên: “Đường nhị đương gia! Cuối cùng thì ngài cũng
truyền đến, đành phải chia ba vạn binh cho Thường Ngọc Thanh, phái
sau này một khi không còn thế lực nào phía sau phiền nhiễu, lúc đó mới
Triệu Tứ không có cách nào khác, đành phải âm thầm phái người trở về sơn trại báo tin cho Đường Thiệu Nghĩa, còn bản thân thì ngày
đến trước cửa lớn của phủ nguyên soái cầu kiến Mạch nguyên soái rồi!
Ngày ấy, Tức Vinh Nương đi theo A Mạch đến tận phủ Nguyên
tuổi, nhất định là thích chưng diện nên chắc hẳn muốn đến Ký Châu mua
có chế tạo một số binh khí kiểu mới, không muốn để người ngoài biết
mười thành trì lớn nhỏ, ngược lại, chiến công còn tăng thêm không ít.”
trốn tránh, nói: “Huynh cứ đưa kỵ binh về Điện Tử Lương, lương thảo và
A Mạch nói: “Ta muốn nhờ đại ca tìm giúp một chỗ bí mật trong núi Thái Hành để làm nơi chế tạo quân giới.”
A Mạch gật đầu: “Không sai, Trần Khởi e là cũng đang vô cùng
Đường Thiệu Nghĩa trước tiên sai người đưa Triệu Tứ về nhà
một chút, đã gây cho ngươi không ít phiền toái rồi.”
Đường Thiệu Nghĩa lẳng lặng đánh giá A Mạch. Một thân thanh
cười nói: “Hai ngày trước ta vừa phái người đi mời đại ca, không ngờ đại ca lại đến nhanh như vậy.”
1- Dân đoàn: Tổ chức vũ trang ở địa phương của cường hào địa chủ Trung Quốc thời xưa
nghiến gãy cả răng thì cũng gắng nuốt máu vào bụng, trên mặt sẽ vẫn mỉm
đưa anh ta vào thư phòng, vừa cười vừa nói: “Đại ca hiểu lầm rồi, ta mời đại ca đến không phải vì chuyện của Tức đại đương gia.”
hợp được lực lượng lớn mạnh hơn lực lượng trong tay A Mạch không phải là không có khả năng.
hôn quân, lấy tên nước là Tĩnh Nan, tuyên thệ trước khi xuất quân chinh
trọ nghỉ ngơi, còn mình đích thân đến phủ nguyên soái cầu kiến nguyên
soái. Nàng thân là cô gái trên giang hồ, tất nhiên tầm mắt so với tiểu
theo, sau đó liền chạy vội đến Ký Châu. Không quá vài ngày, Triệu Tứ kia đã cho người chạy về báo tin với Đường Thiệu Nghĩa, nói Tức đại đương
Giang Bắc nên cũng không để ý lắm. Chỉ kêu Tức Vinh Nương mang thêm vài
đêm canh giữ ở bên ngoài phủ nguyên soái, sợ Tức Vinh Nương không may
tình cảm về phía A Mạch, lại đi dây dưa với A Mạch!
Khởi bỏ phế không dùng, lại không ngờ Trần Khởi vẫn còn dùng đến người
rồi. Nhưng lần này hình như là ý chỉ của tiểu hoàng đế ở kinh thành Bắc
lợi.”
kiêng dè Đường Thiệu Nghĩa như vậy liền nghĩ là có việc cơ mật gì, nghe
Triệu Tứ lắc đầu: “Không biết.”
Không lâu sau, bóng dáng Đường Thiệu Nghĩa cùng tiểu giáo đã
chưa chờ bẩm báo đã vội tiến vào. Nhìn thấy có Đường Thiệu Nghĩa trong
vậy cũng liền đứng dậy nói: “Cũng tốt, ta cho người đưa đại ca đi.”
vốn tưởng rằng đám người Thường gia sau khi trở lại Dự Châu sẽ bị Trần
giãn, trong mắt dâng đầy ý cười, nói thêm: “Còn có một chuyện cần đại ca giúp đỡ.”
Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu, hỏi Triệu Tứ: “Có biết đại đương gia đến tìm Mạch nguyên soái vì chuyện gì không?”
phạt!”
“Hai châu Thanh, Ký sau này e rằng sẽ càng thêm gian nan.”
Ai ngờ A Mạch vừa phái người đi chưa được hai ngày thì Đường
Đường Thiệu Nghĩa thấy thế liền đứng dậy, nói với A Mạch: “Ta đi trước, qua thăm đại đương gia một chút.”
A Mạch kiên định nói: “Đúng vậy, là cánh quân mới. Ta muốn ở
có gần bốn ngàn. Lúc chiến đấu tại Thanh Châu đoạt được của thát tử
không phải là Thường Ngọc Thanh. Nếu Đường Thiệu Nghĩa đem số kỵ binh
thư khuê các thoáng rộng hơn rất nhiều, so với nam nhân lại trội hơn về
trang bị sẽ được đưa từ Ký Châu đến. Sang năm, ta chỉ cần một vạn tinh
mã, cũng không có đủ tài lực, vật lực, cho nên mới đành phải chú trọng
2- Công tượng: chế độ trưng tập thợ thuyền vào làm việc trong các quan xưởng của nhà nước phong kiến. Cũng
A Mạch ngồi xuống bên cạnh, đáp: “Dự Châu đưa tin đến, hiện
huynh có thể thay ta luyện ra một đội kỵ binh tinh nhuệ được không?”
luyện được một đội cung thủ thuần thục cũng phải mất từ hai đến ba năm,
vào chất lượng mà thôi. A Mạch thầm nghĩ, chần chừ một lát rồi hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, hiện tại trong tay huynh có bao nhiêu kỵ binh?”
Thường gia và Trần Khởi không hợp nhau đã không còn là bí mật. Anh ta
dốc toàn lực tấn công hai châu Thanh, Ký. Đường Thiệu Nghĩa có thể nói
đến Ký Châu mà đưa thẳng đến Điện Tử Lương. Đầu xuân sang năm ta sẽ đưa
Còn lại cũng khoảng mấy ngàn tinh kỵ. Mà vào thời điểm hưng
binh Bắc Mạc. Chỉ dựa vào trận địa trường thương thì khó có thể đối phó
A Mạch hiểu ý của Đường Thiệu Nghĩa bèn giải thích: “Quân ta
như thế?”
để chỉ bản thân những người thợ đó. Các Công Tượng được trưng tập từ các địa phương, bị c**ng b*c lao động, phiên chế thành đội ngũ như quân
Lâm Mẫn Thận đáp: “Đầu tháng chín, hắn cùng Trưởng công chúa
soái quân Giang bắc Mạch Tuệ. Tiểu giáo canh cửa vừa nhận ra Đường Thiệu Nghĩa, lập tức liền cho người chạy đi truyền tin cho A Mạch, một mặt tự mình dẫn Đường Thiệu Nghĩa vào phủ.
gặp rủi ro gì.
Ký Châu huấn luyện ra một đội quân thiện chiến. Đến lúc đó sẽ dẫn đến
Nghĩa đều có chút kỳ quái, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Đường Thiệu
thịnh nhất của quân Giang Bắc ở trên núi Ô Lan, Đường Thiệu Nghĩa ban
ra lời này, có lẽ cũng đã nhận ra ý đồ của Trần Khởi rồi.
Thiệu Nghĩa, thấy Đường Thiệu Nghĩa ngưng thần không nói bèn hỏi: “Đại
rất thích hợp để luyện kỵ binh. Ta chọn người trong sơn trại huấn luyện
triệu tập được mấy vạn tân binh thì có thể thay đổi điều gì? Chỉ riêng
A Mạch gật đầu: “Công tượng(2) đã có sẵn, ta sẽ
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người đi theo Đường Thiệu
đó.
sao. Tức Vinh Nương nghe vậy mới chịu từ bỏ ý nghĩ muốn xâm nhập phủ
thấy Đường Thiệu Nghĩa đến thì kích động suýt nữa rơi cả nước mắt, chạy
Điện Tử Lương hội quân với kỵ binh của đại ca!”
cánh quân mới đến Điện Tử Lương.”
thêm liền lui xuống, chỉ còn lại A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa đứng lại
trong thư phòng, trầm giọng hỏi Lâm Mẫn Thận: “Có chuyện gì mà nôn nóng
chỉ phái đám người tâm phúc là Khương Thành Dực, Phó Duyệt đến Túc, Ung (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải không muốn số lượng, mà là không có nhiều chiến
lại không thấy nàng ta đâu nữa. Thì ra Tức Vinh Nương đã công khai chạy
Đường Thiệu Nghĩa không khỏi kinh ngạc, sửng sốt một lúc sau
xuất hiện, càng lúc càng gần. Tiểu giáo dẫn đường từ xa đã nhìn thấy A
A Mạch mím môi trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt lên nhìn Đường
nuốt xuống.
nhiều. Lại nghĩ hiện giờ Ký Châu đã ở trong vòng khống chế của quân
được với kỵ binh phi ngựa đột phá tấn công từ nhiều hướng.
“Một người một ngựa?” A Mạch lại hỏi.
nhu mì xinh đẹp như con gái, trong lòng liền có chút nghi ngờ giới tính
Khi Tức Vinh Nương đến Ký Châu có báo qua với Đường Thiệu
món hời từ quân Giang Bắc. Đến lúc đó, dùng danh nghĩa triệu tập nghĩa
Khi Đường Thiệu Nghĩa dẫn người tìm đến nơi, Triệu Tứ vẫn còn ngồi chờ ở một góc đường bên ngoài phủ, chờ đến nỗi mắt đỏ quạch. Nhìn
A Mạch dẫn Đường Thiệu Nghĩa đi vào trong viện, vừa đi vừa
mượn cớ đi săn liền trốn khỏi Thịnh Đô. Mười lăm ngày trước đã đến Vân
quân chống lại thát tử, với sức ảnh hưởng của bản thân anh ta, việc tập
Thanh Phong trại không giống Võ An, Đường Thiệu Nghĩa cũng
Cường đến dẫn Đường Thiệu Nghĩa đi gặp Tức Vinh Nương, còn mình trở lại
Thiệu Nghĩa đã đích thân đến. Thì ra, đi theo Tức Vinh Nương đến Ký Châu còn có một huynh ta nữa trong trại, chính là hán tử ngày trước đi bên
của Thường gia.
gia đã một mình xông vào phủ nguyên soái rồi.
không ít chiến mã. Tất cả ta đều giao hết cho đại ca. Mùa thu sang năm,
Đường Thiệu Nghĩa biết A Mạch đã có quyết định rồi nên cũng không khuyên nữa, gật đầu nói: “Được.”
công toi, Trần Khởi cũng chẳng tranh giành được cái gì.”
Thường Ngọc Thanh sau khi bại trận ở Thanh Châu liền phụng
được. Nhưng Ký Châu nhiều tai mắt phức tạp, khó tránh khỏi có mật thám
đó là còn chưa tính đến điều kiện phải chọn được những người trời sinh
“Một nửa con đường trên Thái Hành Sơn rất khó đi, giao thông không thuận tiện. Nếu muốn vận chuyển quân giới tự tạo từ đó thì hại nhiều hơn
sam giống như thân trúc thẳng tắp mảnh mai, khuôn mặt tuấn tú, đường nét trong sáng… Tầm mắt của Đường Thiệu Nghĩa lướt qua cằm A Mạch thì hơi
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, đôi lông mày rậm hơi nhíu, lại hỏi: “Đại đương gia cũng không nói qua điều gì sao?”
trước đó vài ngày còn la hét ẩm ĩ ép mình phải cưới nàng, khiến toàn sơn trại đều biết nàng chung tình với mình. Bây giờ lại đảo ngược, chuyển
cười mà không để lộ mảy may.”
nhiên sẽ không trả lời. Nhưng người hỏi lại là A Mạch, Đường Thiệu Nghĩa không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Thật ra chọn từ trong sơn trại, cộng
Phó Duyệt đi còn hơn. Như vậy hóa ra cả Phó gia và Trần Khởi đều mất
———————–
Đường Thiệu Nghĩa hơi bất ngờ, tùy ý ngồi xuống ghế, hỏi: “Trong quân có chuyện sao?”
đầu cũng chỉ dựa vào gần một vạn kỵ binh đã có thể tiến vào Tây Hồ như
Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói đùa cũng bật cười, nhưng
thành người bảo vệ cho Tức Vinh Nương.
mình đứng dậy ra cửa viện nghênh đón Đường Thiệu Nghĩa.
để bình định, mà ngay cả Thường Ngọc Thanh trở về từ thành Võ An chờ
Khởi sẽ dốc toàn lực tấn công Thanh Châu.”
dừng lại, sau đó mới giả như không có việc gì dời mắt đi, kêu lên: “Mạch nguyên soái.”
A Mạch tất nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Đường
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa càng trở nên ngưng trọng. Từ giờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Tứ mím chặt khóe miệng, ra sức nhớ lại, đáp: “Tức đại
cho đến mùa thu sang năm cùng lắm chỉ còn một năm, cho dù có xúc tiến
Thường Ngọc Thanh dọc đường công chiếm các thành trấn chưa quy phục. Kết quả, Thường Ngọc Thanh trên đường từ Võ An trở về Dự Châu, đánh hạ hơn
của thát tử trà trộn vào, cho nên muốn tìm một nơi bí mật.”
A Mạch nghe vậy, thản nhiên mỉm cười, nói: “Cứ nghĩ là Trần
trăm quân.”
hối tiếc. Chỉ có điều hắn là người luôn coi trọng thể diện, cho dù có
A Mạch liếc xéo Đường Thiệu Nghĩa một cái, vén rèm cửa lên
Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa lại thấy dở khóc dở cười. Tức Vinh Nương này
nghĩ lại liền hiểu được mấu chốt trong đó, trầm mặc một lát rồi nói:
Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch lưu luyến không dời, hỏi: “Chuyện gì?”
Chú thích:
này thu nạp thành quân của mình, như vậy khác nào anh ta lấy được một
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói: “Trên Điện Tử Lương đúng là
của A Mạch, dự tính đợi đến đêm sẽ đến thăm dò phủ nguyên soái điều tra
Đường Thiệu Nghĩa ngượng ngùng gật đầu. Nam Hạ vốn thiếu
Mạch, liền đi nhanh đến hành quân lễ. Thấy A Mạch cũng không sai bảo gì
Khởi không muốn dùng, Thường gia trăm năm như vậy đã dễ dàng bị hạ gục
Mạc, Trần Khởi cũng không còn cách nào. Hắn khó khăn lắm mới nắm được cơ hội Thường Ngọc Thanh bại trận, vốn định triệu hồi hắn trở về Dự Châu.
Chương 127: Tín nhiệm
cạnh bảo vệ Tức Vinh Nương. Hắn họ Triệu, ở nhà là con thứ tư nên mọi
A Mạch không trả lời, chỉ đứng đó cười, thản nhiên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, vẫn gọi: “Đại ca.”
ca, nghe nói huynh ở Điện Tử Lương huấn luyện kỵ binh?”
Trần Khởi không để ý đến hai châu Thanh, Ký mà tập trung phát động tấn công vào nghĩa quân ở các nơi, củng cố thế lực của mình. Đợi
thêm thu thập những thứ tốt nhất từ Thường Ngọc Thanh, được năm, sáu
nguyên soái. Triệu Tứ vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chớp mắt một cái
Tức Vinh Nương lại chỉ chọn đưa mỗi Triệu Tứ thật thà đi
Đường Thiệu Nghĩa cuối cùng không thể khác được, khóe môi cười cười, sửa lời gọi: “A Mạch.”
A Mạch lại cùng Đường Thiệu Nghĩa nói đến chuyện chiêu mộ tân binh ở Ký Châu mấy ngày gần đây. Hai người đang nói thì Lâm Mẫn Thận
A Mạch mỉm cười, nhìn Đường Thiệu Nghĩa gọi: “Đại ca.”
kỵ, còn lại đều thuộc về đại ca!”
Đường Thiệu Nghĩa cân nhắc một chút rồi nói: “Thật ra có thể tìm được, còn thợ và nguyên liệu ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
A Mạch không biết Lâm Mẫn Thận có chuyện gì gấp, thấy hắn
chút quần áo, trang sức linh tinh. Anh ta là nam nhân, không tiện hỏi
A Mạch vẫn thong dong nói: “Ta tin đại ca.”
đương gia chỉ nói trông tướng mạo của Mạch nguyên soái thật tuấn tú!”
Trần Khởi đang dốc sức tiêu diệt nghĩa quân Giang Bắc ở khắp nơi. Không
đến rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩa, nhưng lúc ấy chỉ nói là đến Ký Châu mua chút đồ chứ không hề nhắc đến sẽ đi tìm A Mạch. Đường Thiệu Nghĩa chỉ nghĩ nàng là cô gái trẻ
ra một đội kỵ binh tinh nhuệ. Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.”
Tây. Sau đó đổi tên thành Tề Hoán, lấy danh nghĩa tổ tông mà tiêu diệt
sự thật đến cùng. Lại bị hộ vệ Triệu Tứ ngăn cản, khuyên nàng rằng trong phủ nguyên soái bảo vệ rất chặt chẽ, thâm nghiêm, hẳn không dễ dàng vào được, đến lúc đó lại khiến cho người ta tưởng là thích khách hay mật
Đường Thiệu Nghĩa không khỏi thắc mắc: “Trần Khởi vẫn còn muốn dùng Thường Ngọc Thanh sao?”
Nương, hơi trầm mặc nói: “Tức đại đương gia từ nhỏ sống trong núi, lại
Đường Thiệu Nghĩa chỉ nghĩ A Mạch muốn nói về việc Tức Vinh
bị Tức Phong nuôi dạy như con trai, tính tình khó tránh khỏi tùy hứng
mệnh trở về Dự Châu, chuyện này Đường Thiệu Nghĩa đã biết. Từ lâu,
Nếu là người khác hỏi đến vấn đề này, Đường Thiệu Nghĩa tất
“Cánh quân mới?” Đường Thiệu Nghĩa thoáng kinh ngạc.
A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa, gương mặt thanh tú từ từ thư
Chỉ nói vài câu đơn giản với Tiêu Dực rồi bảo mọi người giải tán, còn
Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch chăm chú một hồi, gật đầu nói: “Được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.