Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Nương Tử Từ Trên Trời Rơi Xuống, Động Phòng Hoa Chúc
Nhưng lúc hắn vừa bước đi thì Sở Linh Nhi đã rơi xuống từ khoảng không, trên không trung vẽ một đường vòng cung duyên dáng, không nghiêng không lệch dừng ngay trước mặt hắn.
Ban ngày hắn rời khỏi sơn động tìm kiếm yêu thú mạnh mẽ chiến đấu rèn luyện, ở trong thực chiến có thể lột xác tiến bộ, cải tiến cùng hoàn thiện các loại võ học chiêu thức.
"Thật xinh đẹp, miêu tả quả nhiên không có lừa ta a."
"Nữ nhân! Đây là nàng tự dẫn lửa thiêu thân a!"
"Hệ thống, ta chọn lựa chọn 1!"
____________________
"Nóng, nóng quá."
Diệp Thiên ngữ khí băng lãnh một tiếng, trong mắt hắn sát cơ tràn đầy.
"Này!"
Hộ Viên Trận: có tác dụng bảo hộ gia viên khỏi tà vật, tà khí các loại, còn có thể kết hợp với Hộ Linh Phù, tạo ra từ trường làm t·ê l·iệt các giác quan, giúp huyễn cảnh trở nên chân thực hơn.
"Keng! túc chủ đứng trước nhân sinh biến động, mời đưa ra lựa chọn..."
Mấy ngày kế tiếp Diệp Thiên dần lĩnh ngộ được tinh túy của Võ chi Đại Đạo, ở trong chiến đấu không ngừng đúc kết rút ra kinh nghiệm, cũng thành công luyện Chân Võ Bách Chiến Quyết đến tiểu thành.
"Đuổi theo."
Giống như nhìn thấy một vị thượng thiên tiên tử hạ phàm không nhiễm khói bụi nhân gian vậy.
"Ba tên các ngươi đã có đường đến chỗ c·hết!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, thấy Diệp Thiên mãi ấp úng không trả lời, trung niên áo bào tím hét lớn.
Trong sơn động đen nhánh, một đống lửa yếu ớt được đốt lên.
Vạt áo của nàng tung bay, áo trắng hơn tuyết, tóc bồng bềnh như thác nước chảy, nhẹ nhàng chớp động ánh sáng lộ ra dung nhan mĩ lệ làm người ta hít thở không thông.
"Ta hỏi sao ngươi không nói?"
Thấy vậy đôi mắt Diệp Thần híp lại thành hình vòng cung, chú ý thấy sau lưng Sở Linh Nhi còn có ba người, bọn họ cũng là ngự không mà đuổi tới.
"Ta đã nói, chỗ ta không có Thiên Linh Chú." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vị cô nương này, ngươi hãy bình tỉnh lại..."
(lưu ý: hệ thống hoàn thành nâng cấp sẽ ban thưởng túc chủ một gói quà lớn.)
Hộ Linh Phù: sử dụng về sau, vào lúc nguy cấp sẽ tạo ra huyễn thuật giúp người được bảo hộ tránh được những tổn thương về thể xác.
"Nàng ta bị trọng thương, lại trúng phải hợp hoan tán không thể chạy xa được, nếu bắt được vị đại nhân đứng đầu kia nhất định sẽ rất vui mừng."
Diệp Thiên nghe vậy, nội tâm một thoáng do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn là cố nén sát tâm, quyết định tạm giữ lại mạng của ba tên đáng c·hết kia.
Trong lòng Diệp Thiên run lên, hắn thì thào một tiếng.
Diệp Thiên trong lòng cảm khái một tiếng, lại nghĩ đến chuyện tiếp theo mà hai người sẽ làm, hắn không khỏi một trận đỏ mặt.
Xoẹt xẹt!
Chương 9: Nương Tử Từ Trên Trời Rơi Xuống, Động Phòng Hoa Chúc
"Còn thằng nhãi ranh kia với con chim c·hết tiệt đó nữa, treo hết lên cho lão tử!"
Đồng thời thân thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn, làm cho hắn có một loại tự tin khi trực diện đối kháng cùng cao thủ Chân Dương cảnh đỉnh phong.
Ở một góc nhìn khác...
Trong Tiểu Linh Viên rất ồn ào, toàn là tiếng gầm gừ biến thái của Trương Đào.
Ngày đêm thay đổi, chu kỳ mặt trời và mặt trăng thay nhau đi qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban thưởng: hệ thống nâng cấp.
Bên cạnh, Diệp Thiên đang chuyên tâm vận chuyển chân khí cho nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn trộm nàng.
"Nữ nhân! Ngươi đây là đang chơi với lửa!"
"Hửm?"
Đêm đến, hắn lại đi tới nơi có linh khí nồng đậm trong sâm lâm hấp thu nguyên khí thiên địa để tẩm bổ thân thể, tiện thể tu luyện tâm pháp ngộ đạo, bí pháp luyên thể các loại.
"Nhóc con, ngươi có nhìn thấy ai đi qua đây không?"
Nhưng mà tất cả những việc này chỉ diễn ra dưới góc nhìn của Trương Đào cùng đồng bọn của hắn mà thôi.
Một luồng hương thơm từ đối diện đánh tới, vị thơm ngọt trong miệng khiến Diệp Thiên mê say, một luồng tà hỏa dâng lên dưới bụng.
Ba người toả ra khí thế ép xuống, làm hắn cảm thấy toàn thân không hề dễ chịu.
Lúc này, Tiểu Linh Viên xa xôi bên cạnh Hằng Nhạc Tông đang nghênh đón một đám khách không mời mà đến.
Đang lúc Diệp Thiên sắp dùng đạo cụ nâng cấp tu vi, chuẩn b·ị đ·ánh g·iết ba tên đáng c·hết trước mặt, thì trong đầu hắn lại vang tiếng máy móc quen thuộc.
Hổ Oa nghe xong lời Trương Đào nói, liền phát ra tiếng giận dữ nhưng lại bất lực gầm thét.
Người dẫn đầu vẫn là Trương Đào, trong bóng đêm, gương mặt của hắn dữ tợn như ác ma, tổn thương còn chưa khỏi thì đã dẫn một đám đệ tử tới trả thù.
"Keng! túc chủ hoàn thành liên tiếp hai lần lựa chọn, cố định ban thưởng đã phát, ngoại ra còn ngoài định mức ban thưởng thêm: trước giờ cơ duyên×1."
Mà hết thảy những việc này, đều là nhờ vào công lao của Tiểu Phù Trận mà Diệp Thiên đã bố trí tốt trước đó.
Trương Phong Niên trên mình đầy thương tích, nói chuyện cũng không ra hơi.
Độc tính của Hợp Hoan Tán kích phát d·ụ·c vọng nguyên thuỷ nhất của nàng, bây giờ nàng chỉ muốn Diệp Thiên trước mặt.
Ban thưởng: ngẫu nhiên cơ duyên ×1, ngẫu nhiên thẻ×1, ngẫu nhiên thần thông×1."
Bỗng nhiên có một vệt sáng cầu vồng xẹt qua, khoảng cách gần hắn mới phát hiện đó là một một nữ tử mặc quần áo trắng.
Sở Linh Nhi nằm nghiêng trên vách động, vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn có vẻ thống khổ.
Nàng chính là tu sĩ Không Minh cảnh hàng thật giá thật, nhưng bây giờ nàng giống một nữ tử nhu nhược hơn, khiến cho người ta nhìn thấy mà yêu thương.
Giờ phút này, cho dù định lực của Diệp Thiên có mạnh đi nữa.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái rồi xoay người trốn vào trong rừng rậm tươi tốt, khí tức cả người đều giảm bớt.
Sau khi ba người bọn hắn rời đi, trong đầu Diệp Thiên thanh âm máy móc lại vang lên.
Đột nhiên một tiếng nỉ non từ trong miệng Sở Linh Nhi thốt ra, khiến cho Diệp Thiên tỉnh lại từ trong trạng thái mê say.
Bốn phía đen nhánh, đống lửa chập chờn, chí định lại là một đêm khó ngủ, trong sơn động u ám là một trận mưa to gió lớn.…
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, treo lên cho ta."
Lại một đêm đầy sao, Diệp Thiên vặn mình một cái, rồi đi đến cửa sơn động, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn cảm thấy không sai biệt lắm hẳn là tối nay.
Phụt!
Phía sau, ba người đuổi theo nàng đã tới, một lão giả tóc hoa râm, một người trung niên mặc mãng bào (Áo da rắn) và một thanh niên áo trắng.
Bỗng nhiên, nàng lông mi rung động, chậm rãi mở ra hai mắt, đôi mắt đẹp như nước, mông lung mê ly, thân thể mềm mại của nàng vặn vẹo một cái, đôi tay ngọc trắng như tuyết trượt dài trên người mình, xé rách áo ngoài.
Diệp Thiên trong lòng cố nén lửa giận, tùy tiện chỉ một phương hướng, dù sao hắn cũng muốn bọn chúng càng nhanh càng tốt biến khỏi tầm mắt của hắn là được.
Mấy ngày sau, Diệp Thiên vẫn chưa quay về Hằng Nhạc Tông mà tiếp tục tu luyện võ đạo cùng cận thân chiến đấu kỹ xảo.
"Ta g·iết ngươi!"
Lão giả có mái tóc hoa râm phát lệnh một tiếng, ba người lại bước lên hư không phi hành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lập tức, Diệp Thiên ngây ngẩn cả người, môi của nàng mềm nhẵn non mịn, mang theo hương thơm thấm người, khiến cho hắn tê dại như bị đ·iện g·iật.
"Đi...Đi về hướng kia" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão già, mau giao Thiên Linh Chú ra đây."
"Chính là nàng! Sở Linh Nhi."
Diệp Thiên cõng nàng đi vào chỗ sâu trong Yêu Thú Sâm Lâm, tìm một sơn động cực kỳ bí ẩn.
Trên tay hắn còn cầm lấy một tấm "Không Minh cảnh" trải nghiệm thẻ, chuẩn bị xông lên giáo huấn ba tên không biết sống c·hết kia.
Một cơn gió thoảng qua, cô gái mặc áo trắng kia cuối cùng cũng ngã xuống.
Thanh âm vừa dứt, Sở Linh Nhi đang trốn kia nghiêng ngả lảo đảo đi ra bộ dạng đặc biệt xấu hổ, đôi mắt mê ly.
Diệp Thiên đứng ở chỗ này, lại không thể cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Lựa chọn 1: tạm thời đè nén sát tâm, hoàn thành "ban đầu" nhân sinh nên kinh lịch.
"Thật đẹp."
Trước khi nàng ngã xuống đất, Diệp Thiên nhanh chóng giữ chặt lấy nàng.
"Nóng, nóng quá."
Trong nháy mắt này, Diệp Thiên khẽ thất thần.
"Cho ta~ cho ta~"
"Đừng để cho ta phát hiện được ngươi lừa gạt ta, bằng không ngươi sẽ c·hết rất thảm."
Trương Phong Niên cùng Hổ Oa vẫn bình an vô sự ngồi dưới hiên nhà, cả hai đều đang hướng ánh mắt về phía trong sân, nhìn xem bọn Trương Đào đang điên điên dại dại đánh vào không khí.
"A nha!"
Nàng lại nỉ non một tiếng, thân thể mềm mại bò qua, cánh tay ngọc vòng qua ôm lấy cổ của hắn, đôi môi thơm lại dán lên miệng Diệp Thiên, khi thì nhẹ nhàng cắn, khi thì dùng chiếc lưỡi thơm tho liếm lấy.
Sắc mặt của nàng tái nhợt như một tờ giấy, khí tức uể oải, thậm chí bước đi còn loạng choạng.
Sở Linh Nhi đột nhiên xé rách quần áo của mình, để lộ ra thân thể trắng noãn mềm mại, mỗi một tấc da thịt đều lóe lên ánh sáng mê người, hình như thần trí của nàng đã mơ hồ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hơi nước.
Giờ phút này, sợ là không có bất cứ nam nhân bình thường nào có thể chống cự được sự cám dỗ này, huống hồ là Diệp Thiên kẻ có ý đồ từ trước.
Lựa chọn 2: mệnh ta tại ta bất tại thiên, lập tức g·iết c·hết ba tên trước mắt.
Diệp Thiên theo phản xạ tự nhiên đẩy Sở Linh Nhi ra.
Ánh mắt của tên thanh niên áo trắng kia sáng như đuốc nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Còn chưa nói xong thì miệng Diệp Thiên đã bị một đôi môi thơm chặn lại.
Diệp Thiên cười gằn một tiếng, sau đó trực tiếp kéo lấy Sở Linh Nhi bắt đầu gia nhập bể tình triền miên.
Sở Linh Nhi nỉ non, toàn thân nóng lên, dường như không thể áp chế được độc tính của Hợp Hoan Tán nữa, gương mặt ửng hồng, thân thể mềm mại tùy tiện cọ sát lên người Diệp Thiên, chiếc lưỡi thơm tho xâm nhập, khuấy động trong miệng Diệp Thiên.
Thì đứng trước tiên tử có dung nhan tuyệt thế, tư thái yêu mị như thế, cũng khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, máu nóng dâng trào.
Đôi tay ngọc mát mẻ trơn mềm gỡ quần áo của Diệp Thiên ra, ngón tay ngọc khẽ vuốt lên ngực hắn.
Nhưng lúc này, trạng thái của nàng lại không được tốt lắm, khi đi qua khoảng không này, tốc độ của nàng đột ngột giảm xuống, ánh sáng rực rỡ quanh người nàng trở nên mờ nhạt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.