Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Bá Đạo Diệp Thiên
"Phong nhã hào hoa, thiếu niên tài tuấn, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải.
Ông cụ này tên Trương Phong Niên, theo cốt truyện thì do phạm sai lầm mà bị phế tu vi, đẩy xuống tông môn cho nên mới sống ở chân núi Linh Sơn gần Hằng Nhạc Tông.
Trong lúc Diệp Thiên trầm tư, Trương Phong Niên đã đem phong thư cùng một cuốn tông môn nhét vào trong tay Diệp Thiên.
Rầm!
"Mấy năm nay, những đồ tốt của gia gia đều bị hắn c·ướp sạch, mỗi ngày đều đến ức h·iếp bọn ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta không có thứ ngươi muốn"
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Trương Đào, trong đầu chợt nổi lên đoạn cốt truyện của nhân vật này, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên đúng như cốt truyện, chỉ có tu vi Ngưng Khí nhị trọng."
Đột nhiên quát to một tiếng, Trương Đào một cước đá ngã cái bàn, hung ác tựa như một mũi đao dính máu của bọn thổ phỉ vậy.
Con chim khổng lồ kia vỗ cánh vọt tới, tuy chỉ là linh thú cấp thấp nhưng lại có linh trí khá cao, trong mắt to có biểu cảm của con người, đó là phẫn nộ.
Trương Đào b·ị đ·ánh cho không kịp phản ứng, thì đã bị Diệp Thiên một chưởng đánh cho bay ra ngoài, liền xương ngực cũng không biết đoạn bao nhiêu khối.
Chương 3: Bá Đạo Diệp Thiên
Diệp Thiên nhận lấy thư giới thiệu cùng quyển tông môn, liền lễ phép tạ ơn một tiếng.
Hắn nhưng là luôn chờ câu hỏi này của Trương Phong Niên, giờ khắc này tự nhiên là không do dự liền đáp ứng.
"Đương nhiên là có hứng thú". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một màn này làm Trương Phong Niên trợn tròn mắt, Hổ Oa đứng ở một bên thấy Diệp Thiên hung hãn như vậy cũng không khỏi nuốt nước bọt.
"Người đang làm trời đang nhìn, vì mình tích chút âm đức"
Là một xuyên thư giả, Diệp Thiên đương nhiên hiểu rõ làm tán tu tự do không nói đến chuyện an toàn, chỉ tài nguyên tu luyện đã là một vấn đề.
Mà sắc mặt Trương Phong Niên cũng nhất thời âm trầm xuống ngay cả con chim khổng lồ một bên cũng oác oác kêu liên tục, kéo ra cánh lớn đem Hổ Oa che chắn phía sau mình.
"Tự tìm c·ái c·hết"
Trương Phong Niên ngồi ở trên thềm đá, nhìn dáng vẻ già đi rất nhiều, bị đồ đệ của mình xuống tay độc ác đối với lão nhân gia này mà nói thực sự vô cùng đau đớn.
"Tiểu hữu, hôm nay thực sự cám ơn ngươi"
Diệp Thiên đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, trong nguyên tác Hằng Nhạc Tông có một loại phù lục gọi là Thiên Linh Chú.
Diệp Thiên một bên an ủi.
Thiên phú của ngươi rất cao, không nên để mai một."
Rầm!!!
Phốc!
Lúc này Hổ Oa ngay lập tức đứng lên, tức giận nhìn đệ tử áo bào trắng kia.
"Trương Đào, ngươi định làm gì?"
Một khi bị dán trên thân người, trong thời gian ngắn người đó sẽ bị phong tỏa chân khí, loại bùa chú này sớm đã có tiếng tăm ở cả tam tông.
Trong vườn ngoài Hổ Oa còn có một ông cụ, ba người ngồi vây quanh một cái bàn đá không lớn lắm.
Diệp Thiên vội vàng cười nói.
Nên biết, hắn nhưng là có Đan Hải, chỉ xét về tổng thể chân khí trong đan điền thì đã gấp hơn mười lần không chỉ một tu sĩ cùng cấp !
"Sư phụ dẫn vào cửa, tu luyện là tự chính mình, tiền bối không nên tự trách, là do bản tính của hắn như vậy mà thôi."
"Hừ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Người trẻ tuổi, có hứng thú làm đồ đệ của Hằng Nhạc Tông không?"
"Người trẻ tuổi, ngươi cũng là tu sĩ sao?"
"Tiểu bằng hữu, thư giới thiệu ta đã viết xong, ngày mai lên núi tu hành đi!
Tuy một phần Diệp Thiên là đánh lén, nhưng thực lực này của hắn cũng không tránh khỏi có phần dọa người.
Mặc dù biết trước cốt truyện cùng mạch nhân vật phụ, Diệp Thiên vẫn là trang không biết gì, ngồi xuống nói chuyện làm quen với Trương Phong Niên.
Tiếng xương cốt gãy đoạn phát ra thanh thúy, đặc biệt vang dội.
Diệp Thiên lần nữa cười một tiếng vẫn là che dấu mình lại.
Nhưng lúc này, cửa tiểu linh viện bị một cước chân đạp đổ, theo đó một người thanh niên mặc bạch y tiến vào.
Dù sao trong tông môn có tài nguyên tu luyện mà ngươi cần, cũng sẽ không lãng phí ngươi một thân tư chất tốt."
Bên này, Trương Phong Niên điềm đạm cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Thiên.
Hít sâu một cái, Trương Phong Niên mặt mũi già nua trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Diệp Thiên nhìn ông cụ trước mặt, trong đầu liền vô thức hiện lên tên cùng cốt truyện của lão.
Răng! Rắc!
Hổ Oa ở bên cạnh thở hắt, quả đấm nhỏ siết thật chặt.
"Oạc oạc"
Bởi vì hắn nhận được là Cửu Vũ Tiên Viêm đã trải qua hệ thống nâng cấp, bù đắp được phần nào khuyết thiếu, nên hiệu quả mà nó mang lại cũng cường đại hơn rất nhiều so với nguyên tác.
Haizzzz
Nếu chỉ xét đơn thuần về mặt chiến lực, tuy tu vi của Diệp Thiên chỉ là Ngưng Khí đại viên mãn, nhưng lại có thể bạo phát ra Nhân Nguyên đại viên mãn chiến lực.
Hổ Oa cầm chén đựng một khối thịt khô đổ cho con chim khổng lồ kia, nói xong không quên dùng bàn tay nhỏ sờ sờ đầu của con chim, nhìn bộ dạng chính là đem con chim kia như người thân mà đối đãi.
"Ồ, ăn cơm sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng qua là bọn họ không biết rằng đây là Diệp Thiên đã nương tay, chỉ xuất ra có hai thành tả hữu thực lực, hắn như toàn lực xuất thủ, chỉ cần một chiêu đã có thể nhẹ nhàng miểu sát tu sĩ đồng cấp.
Nhưng làm đệ tử môn phái thì không như vậy, ít nhất tông môn có thể nương nhờ, tài nguyên tu luyện cũng nhất định đảm bảo.
Trương Phong Niên than nhẹ một tiếng.
"Không sao, ta sẽ viết một phong thư giới thiệu, tin rằng với tư chất cùng tu vi của ngươi thì làm một đệ tử ngoại môn vẫn dư sức."
Bên cạnh còn có một con chim Điểu to lớn ngồi lù khù lúc này đang trơ mắt nhìn đồ ăn trên bàn, trong giới tu sĩ, loài chim Điểu này được gọi là linh thú, tu sĩ thường dùng cho việc đi lại.
"Ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông vì phạm vào sai lầm lớn mới bị cách chức đến tiểu linh viện này, mà Trương Đào kia đã từng là đệ tử của ta, tất thảy đều là lỗi của ta, là ta dạy dỗ sai cách "
Theo tiếng rầm, một khắc trước Trương Đào còn diễu võ giương oai, khắc sau liền bị Diệp Thiên hung hăng đánh bay ra ngoài, mặt đất cứng ngắc bị một người to lớn đập trúng liền lõm xuống.
"Lão già kia, nhanh giao ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí"
"Ngươi là ai? ta khuyên ngươi không nên quản quá rộng, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.."
Diệp Thiên vẩy tay cười.
"Hắn chính là muốn Thiên Linh Chú của gia gia."
Diệp Thiên mắng to một tiếng, Trương Đào b·ị đ·ánh gần như hấp hối bị Diệp Thần ném ra ngoài tiểu linh viện.
Chỉ là lời lẽ cay nghiệt còn chưa nói xong, Diệp Thiên một bên đã hướng một chưởng về phía hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão nhân gia, ta không môn không phái, chẳng qua là một tán tu tự do mà thôi"
"Tiền bối, ngưỡng cửa của Hằng Nhạc Tông chắc là không thấp?"
Thậm chí nếu có thể kết hợp với công pháp cùng thần thông thích hợp, thì còn có thể bạo phát ra chiến lực đủ để giao thủ với tu sĩ Chân Dương cảnh!
Bạch y thanh niên kia cười tàn bạo nói.
"Vậy thì thật đáng tiếc"
Thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt đều kinh ngạc định thân tại chỗ, liên Trương Đào cũng phải dè chừng cất tiếng.
Chỉ nghe Trương Phong Niên than một tiếng, trong mắt vẩn đυ.c lộ vẻ hoài niệm, dường như đang nhớ lại chuyện xưa.
Giải quyết xong Trương Đào về sau, buổi tối hôm đó Trương Phong Niên liền tìm đến Diệp Thiên.
Đi ra khỏi phòng, Diệp Thiên nhìn xung quanh, đúng như cốt truyện miêu tả, đây đích thị là một cái vườn nhỏ, khuôn viên chỉ có hai mươi trượng, ở trung tâm vườn nhỏ còn có một gốc cây trồng gọi là linh quả thụ.
Nhưng trong suy nghĩ cảnh tượng đẫm máu không có diễn ra, vào thời khắc mấu chốt Diệp Thiên vẫn là cấp tốc xuất thủ chặn lại một kích này.
"Đúng là không biết tốt xấu."
Con ngươi Trương Đào lạnh lẽo, ngón tay chỉ vào không gian có chân khí quanh quẩn trong nháy mắt ngưng lại thành một lưỡi đao bằng khí đánh tới người con chim.
Thấy Diệp Thiên suy tư, Trương Phong Niên hiền hậu cười nói.
"Tiền bối nói chính là."
Thiên Linh Chú.
"Đến đây tiểu Ưng, cho ngươi cái này."
Làm Diệp Thiên nghe được thư giới thiệu ba chữ về sau, nội tâm ám đạo: "Gia nhập Hằng Nhạc Tông chuyện này, thoả a~"
"Còn có quyển tông môn này là giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, không có việc gì thì xem qua một chút."
"Tiền bối không cần như vậy, tiện tay mà thôi"
Trương Đào hừ lạnh một tiếng, hung ác nhìn về phía Trương Phong Niên nói.
Trương Đào là Ngưng Khí nhị trọng vậy mà bị Diệp Thiên dễ dàng như vậy đánh gục, thậm chí hấp hối.
Diệp Thiên đang bỏ thức ăn vào miệng nhai ngấu nghiến, nghe được Trương Phong Niên hỏi, liền để chén đũa xuống gật đầu cười.
"Vậy ngươi là người của môn phái nào?"
Chỉ thấy hắn thoắt nhảy người một cái liền đứng người con chim lớn kia, bàn tay đưa ra, khẽ vẩy một cái liên nhẹ nhõm đánh tan đao khí đang đánh tới.
"Đa tạ tiền bối."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.