Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93 câu cá
"Hữm?"
Chương 93
Những nỗi buồn, những hạnh phúc trong em vẫn còn.
Giang đi qua giúp cô gỡ con cá, hắn cười haha nói:" nó me tự nãy giờ hay sao á."
Giang nhẹ gật đầu rồi ngắt một miếng mồi nhỏ hơn ngón út, vo lại rồi vắt vô lưỡi câu,
Thảo rửa tay xong thì bắt lấy cánh tay hắn ngửi ngửi rồi nhăn cái mũi lại:" oẹ, tanh rình hà, lấy xà bông rửa đi."
PS: nước nè,
Quả nhiên con cá đã bị thu hút, nó bắt đầu chuyển động, Thảo lúc này mới nhìn thấy con cá, nó to bằng ngón cái, màu nâu đỏ rất chói mắt vào ban ngày nhưng bạn đêm lại như tàn hình, nếu không gọi đèn trực tiếp hoặc không chú ý kĩ sẽ không thấy,
Nó đang lấy đà, một cái chớp mắt sau cơn cá ngay lập tức đớp lấy cục mồi rồi hướng về chổ sâu vọt đi,
Vai em gầy đêm khuya lạnh lòng càng nhớ anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là phiên bản mini của cá lóc, cá bống dừa là loại săn đêm và săn mồi khá là hung,
Dù quá khứ của ta đã mãi xa mù khơi
"Gần một tý"
Một người mang nỗi đau suốt bao đêm dài
Bởi vì em yêu anh người ơi
Lần này cô đã có kinh nghiệm, không nhìn theo trung tâm ánh đèn, cô men theo mé thì nhìn thấy con cá to hơn con cá lúc nãy, cô gật đầu:" em thấy rồi," vừa nói vừa không kịp chờ đợi cầm lấy cần câu,
Chỉ còn có em yêu anh thôi
". . ."
Ôm chặt em và tay nắm tay
Nước ngập xem xép mé, cá bống dừa thường theo nước lên để đi săn,
Thảo đi sâu lưng không ngừng gật đầu:" ừm, ừm,"
Thảo thả cục mồi chạm nhẹ xuống nước, cô chưa kịp làm gì thì con cá đã phóng tới đớp rồi định chuồn đi,
Ngày bình yên có anh ở bên êm đềm
"Khi nào gặp cá em đừng có đèn rọi ngày nó mà rọi chếch một bên như anh hồi nãy vậy á."
"Em yêu anh."
Hai người rửa tay xong thì lập tức giăng mùng rồi chui vô trùm chăn ôm thành một đoàn.
Giang bật cười chuyển cái xô từ tay phải qua tay trái cầm chừng với cây cần câu rồi kéo tay cô cười nói:"anh cũng yêu em."
"Suỵt, đừng có nói chuyện, nó chạy bây giờ," nói rồi hắn đưa cần câu ra, thả mồi xuống nước cách con cá không tới một gang tay,
Giang cầm xô, lấy điện thoại soi đường đi ở phía sau, giúp cô móc mồi với gỡ cá.
Phải làm sao có thể quên bao kỷ niệm
. . .
"Anh không lạnh à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thảo cười hì hì rồi lại ngêu ngao bài hát khác,
Thảo thấy hắn dừng lại thì ngưng hát, cô tò mò nhìn theo ánh đèn của hắn nhỏ giọng hỏi:" cá hả anh?"
Dẫu là thêm bao nhiêu thời gian
Gọng cá xong hai người mới rọi đèn đi xuống bến rửa chân rửa tay,
Trăng hôm nay không mấy sáng, Giang đội đèn tay phải cầm xô, tay trái cầm cái cần câu, Thảo thì mở cái đèn pin điện thoại đi ở phía sau vừa đi vừa hát,
Dù là anh hôm nay xa xôi
Hát xong bài này cái tự nhiên cô kêu hắn:" anh."
Giang chờ đợi giây phút này đã lâu, hắn giật cần câu về hướng ngược lại, con cá bị móc vô miệng bị hắn giật lên bờ,
Thảo theo bản năng giật mạnh một cái, con cá bị móc mỏ quăng lên bờ, cô buồn bực nói:" em chưa kịp làm gì luôn á."
Xứ này dừa nước khá là nhiều, cá bống dừa bạn ngày trốn trong bẹ dừa nước, ban đêm mới ra ngoài hoạt động,
Cô gật đầu lia lịa, hai người tiếp tục đi dọc theo con kênh tìm cá, vừa đi Giang vừa truyền thụ cho cô kinh nghiệm:" em rọi đèn ở cặp mé này nè, đi nhẹ nhẹ thôi để động cá nó chạy hết,"
Cô ngay lập tức đưa điện thoại cho hắn rồi cầm lấy cái đèn đội lên chồng lên mái tóc cột đuôi ngựa, hưng phấn đi trước:"theo em đi cứu mấy con cá lên bờ thôi."
Thảo nhảy nhót chạy lại đưa cái xô ra trước mặt hắn, hứng thú bừng bừng nói:" cho em câu với, cho em câu với."
Cục mồi vừa chạm xuống nước thì như có cái gì đó toả ra, lớp phèn mỏng trên mặt nước như chạy trốn, bắt đầu từ cục mồi tạo ra một cái vòng tròn, Giang nhấp nhấp cục mồi mấy cái thu hút sự chú ý của con cá,
Con cá đã chú ý không cần thiết phải nhấp nữa, Giang để cho cụt mồi chạm vào đáy nước, thông qua mặt nước sâu chưa tới một tất có thể nhìn thấy con cá đang cách cục mồi một khoảng thì dừng lại, hai cái váy hai bên của nó diêu diêu trong nước thổi một ít bợn đất ngược ra sau,
Chương 93 câu cá
Hắn múc một miếng nước vô thau rồi đổ hết mấy con cá vô, lấy cái rổ úp lại dằn lên một cục đá rồi đặt ở cạnh mấy cái thùng mướp dùng để ương ốc bươu,
"Đây được chưa?"
Giang gỡ xong con cá cho vào xô rồi lấy cái đèn trên đầu đưa cho cô:" đổi đi, đưa cái điện thoại cho anh"
Giang một bên chỉ đạo:" đừng có đưa trước mặt nó,"
Bà Mai đã ngủ nhưng vẫn để đèn cho hai người, Giang nhẹ nhẹ bước chân bước vô nhà lấy cái nhôm với cái rỗ ra gọng cá,
Hai người theo gần mé nước qua vừa tới bờ ông chín thì đã phát hiện mục tiêu đầu tiên, Giang dừng lại bước chân rọi đèn chệch con cá một tý rồi dỡ cái nắp xô ra,
Hai bên bờ con kênh thủy lợi nước ngập xém xép, Giang dẫn Thảo đi dọc theo con kênh tìm cá bông dừa, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọt nước mắt của em vẫn cứ âm thầm rơi
"Rồi, thả xuống đi,"
Đêm càng sâu sương xuống càng lạnh, Thảo mất đi hưng phấn lúc đầu, cô trả lại cái cần câu cho hắn rồi xoa xoa tay:" hết vui rồi, trả anh đó."
Nghe vậy cô mới cười hì hì thúc giục:" nhanh đi, nhanh đi, anh gỡ gì lâu quá!"
Thảo chồm tới một chút ngó ngó rồi nói:" em có thấy con cá nào đâu."
Em chờ mãi, em yêu anh."
Giang đưa cái xô trong tay cho cô rồi "suỵt" một tiếng ra hiệu cô im lặng, Thảo ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng vẫn chừng chừng mắt theo chuyển động của con cá,
Thảo đang treo cực mồi trong không khí trước mặt con cá nhưng định thả xuống nước nghe vậy thì thì chếch cục mồi sáng một bên nhỏ giọng hỏi:" đây hả?"
Thảo lòn tay qua hai tay áo, Giang giúp cô khoá lại khoá kéo rồi nhặt lên cần câu lên rồi nói:" thôi khuya rồi, đi dài dài về."
Em làm sao, làm sao để quên
Giang bỏ con cá vô xô rồi nói:" ừm, đưa câu một con."
"Ừm,"
Giang đặt cần câu với cái xô xuống đất rồi cởi cái áo khoác mặc bên ngoài khoác lên cho cô:" mặc thêm đi."
Dòng đời nay riêng em chơi vơi
Hai người thành công cứu được gần một ký cá trở về nhà thì đã gần mười một giờ,
"Ừm"
Bởi còn đây bao nhiêu buồn vui (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Một người đi, chắc sẽ không quay trở lại
Con cá bị quăng lên bờ không to như khi nhìn thấy dưới nước nhưng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nó giãy dụa một thân bụi đất, Giang bước vài bước qua cầm con cá trong tay rồi gỡ lưỡi câu đang móc ở môi trên của nó,
Thảo nhìn thấy con cá đang thận trọng bơi từng chút lại cục mồi thì hưng phấn nói:" nó sắp ăn rồi kìa anh."
"Ừm, muốn câu mấy con thì câu."
Không còn anh cùng em ở đây (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không lạnh."
"Hừ, không tính, một con nữa em mới chịu."
Chỉ bên anh, em mới có thể tươi cười.
Cách chổ câu con cá đầu tiên vài bước chân thì Giang lại dừng lại, hắn giúp cô móc mồi rồi đưa cần câu cho cô:" em thấy con cá chưa?"
Đêm đầy sao mình trao chiếc hôn
Phải vượt qua bao đêm đơn côi
Giang đưa tay lên hít hít một cái rồi cũng theo nhăn mũi, hắn lấy chai xà bông rửa chén để trong cái rỗ xe đạp cũ treo dưới bến ra nhỏ vài giọt lên tay rồi rửa lại một lần nữa,
"Em biết rồi."
Vẫn chờ anh yêu anh người ơi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.