Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Thảo kinh ngạc hỏi hắn:" anh chưa đi xe khách bao giờ à?"
Rất nhanh xe chạy tới nơi, anh Tiến chị Quyên đứng ở cạnh xe chờ sẵn, hai người xách đồ xuống xe, Giang đưa chìa khoá xe cho ông Tính rồi móc từ trong túi ra năm trăm nhét vô tay anh Luân:" anh cầm ít tiền đổ xăng."
. . .
Giang lắc đầu:" thôi anh, nhà em đường nhỏ lắm, anh đưa em tới bến xe là được rồi, em với Thảo bắt xe về Ngã Sáu rồi có bạn ra rước."
Ăn uống xong xuôi thì Giang đi tìm một cái nhà thuốc tây mua viên thuốc chống say xe, để đề phòng trường hợp bất ngờ hăn lại mua thêm hai ngàn bọc nilon,
"Anh đổ xăng bảo nhiêu, còn bao nhiêu em lì xì cho thằng nhỏ đi học."
Gần bến xe khách bán rất nhiều đồ ăn, nhưng cũng cần phải thận trọng lựa chọn không thì bị chặt đẹp như chơi, hắn tìm một quán có nhiều khách, phía trước bảng hiệu để giá cả rõ ràng rồi dắt Thảo vào,
. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Tiến cho xe dừng lại ở trước cổng bến xe khách, hai người tạm biệt anh Tiến chị Quyên rồi xách đồ xuống xe, thấy có người xuống xe thì mấy chú xem ôm bu lại, hỏi không ngừng: "Ô Môn, Bình Thủy gì hông hai cháu?"
Hai xe chạy song song nhau, Giang vừa chạy xe vừa dặn dò ông Tính:" cha nhớ đi hỏi thăm ở đâu bán đất thì đi hỏi thử nghe cha."
Thảo gật đầu:" có, hồi trước mẹ chỉ em thoa dầu gió rồi lên xe đi ngủ, em cũng thoa dầu rồi nhưng lên xe lắc lắc em không ngủ được, kết quả ói vẫn ói, vẫn là bịch nilon hiệu quả."
Một ông anh ngồi bàn bên cạnh tằng hắng một tiếng nói:" hai đứa có thể đổi nhẹ cái chủ đề được hông? Con gái anh nó đang ăn luôn á."
Hai người nhìn qua đứa bé gái mười một mười hai tuổi bên cạnh anh, lúc này mắt đang nhìn hai người lom lom, Giang áy náy cười:" xin lỗi bé nha, em tiếp tục ăn, coi như nãy giờ không có nghe anh chị nói cái gì đi ha." Rồi cả hai không tiếp tục nói,
Anh Luân cũng không lại từ chối nữa:" anh cám ơn!"
"Anh hỏi em có say xe giống mà, em nói tới ói ói làm gì?"
Hai người dằn co một lát thì ông Tính lên tiếng:" cầm lấy đi, qua năm thằng con mày cũng vô lớp một rồi, tiền học phí tiền sách vở cần phải lo nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn hai mươi phút nữa là một giờ, hai người đi mua vé rồi lên xe, tưởng tranh thủ vậy là sớm ai ngờ lên xe đã ngồi đầy người, tìm mãi mới thấy được hai chỗ ngồi trống nhưng hai người cách nhau hai hàng ghế,
Giang quay qua nhìn thoáng qua anh Tiến cũng đang nhìn qua hướng này, hắn hướng anh Tiến cười cười phất tay rồi nói với ông Tính:" thôi, con về trước nghe cha, cha coi xong việc ở đây thì sắp xếp về hỏi vợ cho con nghe." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 86 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang móc từ trong túi ra mấy cái bọc của mình rồi đưa cho thanh niên một cái nói:" nè anh."
Thanh niên nhận lấy rồi không kịp chờ đợi cúi đầu là lại "ụa, ụa" liên tục,
Lơ xe lên xe đếm số lượng khách thấy đã đủ thì lớn tiếng kêu:" cho xe chạy đi bác tài ơi."
Ông Tính nhìn thoáng qua Thảo đang núp sau lưng hắn híp mắt cười, ông gật đầu:"ừm, trước mày vô học mày vài ngày tao về, thôi, đi về sớm sớm đi, để người ta đợi lâu không hay."
Giang phải khó khăn lắm mới kéo tay Thảo ra khỏi vòng vây của mấy chú xe ôm, hai người vô quầy vé hỏi thăm xe về Sóc Trăng thì nhà xe cho hay phải một giờ mới có xe chạy,
"Eo, đang ăn nói gì kinh vậy!!!"
Luân gật đầu "ừm" một tiếng, ông Tính bên cạnh bắt đầu hối thúc:" đi lẹ đi, người ta đợi kìa."
Trên đường đi, Giang chở Thảo trên xe của ông Tính, anh Luân chở ông Tính trên con wave của mình,
Không còn cách nào khác đành phải chia ra ngồi, Thảo ngồi bên cạnh một bác gái chừng bốn mươi mấy, lên Cần Thơ trông cháu mấy ngày hè,
Anh Tiến nhẹ gật đầu rồi cho xe chạy.
"Thì anh hỏi mà."
Anh Tiến cười nói:" không sao, anh chị cũng mới lấy đồ ra, mới đứng một chút thì hai đứa ra tới đó, lên xe đi, bên ngoài nóng."
Giang vỗ vỗ vai hắn cười nói:" em cho thằng nhỏ mà anh cám ơn cái gì? Bây giờ anh kiếm tạm cái gì làm đi, khi nào cái nền nó khô rồi em lại lên sắp xếp cho anh làm."
Giang nhờ anh Luân chở ra Thới Lai giúp, anh Luân cũng vui vẻ đồng ý, hai xe chở hai chuyến, anh Tiến và chị Quyên đã được đưa đi trước,
Thảo lắc đầu:" không có, lúc trước em toàn đi học bằng xe buýt không hà, anh có bị hông?"
Lộ xá hiện tại không mấy bằng phẳng, xe lắc lắc lư lư, Giang cảm thấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của mình hiện tại đã gom lại một đống, nhưng mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát cho tơi khi,... Cho tới khi xe chạy ra một cái ổ gà lớn, trên xe xốc một cái thật mạnh, cái bịch trong tay thanh niên bên cũng theo quáng tính xốc một cái,
Giang cười hì hì:" cha nói kì hông, đất đứng tên cha mà."
Hậu quả là hàm râu rìa của thanh niên bên cạnh bị mớ hỗn độn vừa đưa ra ngoài dính đầy cả lên, thanh niên ngơ ngác ngẩng đầu lên, Giang vô tình nhìn thấy, rồi hai người bên cạnh nhau thi nhau mà ói...
Quán này bán bún chả cá, hai người gọi ra hai tô ngồi ăn, đang ăn thì hắn ngẩng đầu hỏi Thảo:" em có bị say xe hông?"
Ông Tính gật đầu:" ừm, tiền của mày thì mày muốn mua bảo nhiêu thì mua."
Giang suy nghĩ một chút rồi mới không chắc chắn lắc đầu:" chắc là hông?" Hắn hiện tại cũng không biết mình có say xe hay không đây, nếu như là trước khi trùng sinh thì không, vì hắn đi lại xe khách rất nhiều lần, nhưng năm mười bảy tuổi hắn hiện tại thì đây là lần thứ hai đi xe khách,
Cái bọc trong tay dùng hết, thanh niên kia yếu ớt nhờ Giang:" em ơi, em xin lơ xe cho anh thêm một cái nữa được không em."
Giang thì ngồi bên cạnh một thanh niên to con, mặt mày bặm trợn, lại để râu rìa,
Anh Luân khoát khoát tay:" thôi đi, chạy tới chạy lui có bao nhiêu tiền xăng mà cho nhiều vậy?"
Chương 86
Giang xem điện thoại thì mới mười hai giờ kém năm, sáng đi vội cũng chưa có ăn gì nên hiện tại đã đói, hắn kéo tay Thảo, đeo lên một trước một sau hai cái balo đồ đi tìm gì đó lót dạ,
"Ừm, lần đầu em đi cũng ói dữ lắm, anh mua sẵn mớ bịch nilon đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
". . ."
"Lần thứ hai, lần đầu là lúc cậu ba ám ảnh từ trên núi Chóc về, lúc đó anh mới năm sáu tuổi gì đó."
Giang gật đầu, Thảo lúc này mới lên tiếng chào ông Tính và anh Luân rồi hai người đi qua xe, hắn áy náy nói với anh Tiến:" xin lỗi anh nha, bé Vy nó dính quá, dụ mãi mới được nên em ra hơi trễ."
"Hai cháu đi đâu? Chú lấy rẻ cho."
Bến xe Cần Thơ bây giờ nằm trên đường 91B, phải đến năm sáu năm sau mới hoàn toàn dời về bến xe mới nằm trên quốc lộ 1A,
Anh Tiến và chị Quyên ở chơi bà ngày thì chuẩn bị về, Giang với Thảo đi nhờ xe hai người một đoạn về nhà vì bây giờ đã sắp tới tháng tám,
Hắn liếc mắt cô:" em không có cách nào hay à?"
Ông Tuấn liếc xéo hắn không lên tiếng, càng lúc ông cảm thấy mình giống như làm công cho con trai mình, mà lại làm không lương, mang tiếng đất đứng tên ông nhưng ông chỉ có một thằng con thì sau này đất đai còn có thể đi nơi nào?
Xe chạy được mười lăm phút thì mặt Giang chỉ hơi tái, còn thanh niên to con ngồi bên cạnh hắn thì đã sài hai cái bọc rồi,
Hai người gật đầu mở cửa định ngồi ở ghế sau thì Giang bị chị Quyên giành chỗ, hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh anh Tiến ở ghế tài xế,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.