Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn
Phù Diêu Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
Hung hăng duỗi người, Khương Tri Ngôn thấy mới 8 giờ, ngẫm lại vẫn là quyết định rời giường đi ăn bữa sáng trước, sau đó lại tham quan căn phòng này cho kỹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phòng này cô sẽ ở hơn 2 năm.
Trước kia “Khương Tri Ngôn” chính là giấu bệnh sợ thầy, chẳng sợ biết tình huống của mình không quá thích hợp cũng không dám tới xem bác sĩ, một kéo hai kéo, thân thể và tinh thần đều càng ngày càng kém.
“Ha ha ha, cậu có ấu trĩ hay không!” Khương Tri Ngôn cười ra tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là lẩu, cũng không tệ lắm, nếu có cơ hội anh có thể thử xem.”
“Vậy y theo ý anh, dưới tình huống nếu trị liệu bảo thủ không uống thuốc, tôi có khả năng tự lành chứ?”
Luận tướng mạo, từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi hắn cũng không ít.
Không phải nói người như vậy sẽ không trầm cảm, mà là bác sĩ Tạ cảm thấy tình huống của Khương Tri Ngôn rất nhỏ, rất ít thấy.
Khi lại tỉnh giấc trên giường, Khương Tri Ngôn có thể nói là một đêm mộng đẹp.
Sau đó chính là hàn huyên với vị bác sĩ Tạ thật lâu, cuối cùng vẫn là quan sát trước đã, chỉ là khai một ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ, cũng không có trực tiếp dùng tới những loại thuốc trị liệu bệnh trầm cảm kia.
Dù sao mỗi ngày đều là kỳ nghỉ ~
“Ha ha, cái áo này tôi tốn mất 15.000, chính là mới mua! Đám cô ta cần phải bồi! Hơn nữa trên mặt tôi bị tạt nước chấm, giờ còn đau mắt đây! Đều phải bồi!”
Hôm nay ra cửa hẳn là không xem hoàng lịch, lần sau đừng để cô đụng phải thằng này nữa!
“Cái áo lông này, 38.000, anh bồi không?”
“Bên chỗ bọn tôi còn có một phòng, tôi bảo phục vụ dẫn hai vị qua nhé.”
Có điều, hình như còn khá xinh đẹp…….
“Gọi 2 đĩa thịt bò nhé?”
Theo một tiếng này, phòng rốt cuộc vèo cái sáng lên, làm tâm tình người ta phảng phất cũng theo ánh sáng mà càng thêm sáng ngời.
So với người có tà tâm lại không có thực lực với món cay như Khương Tri Ngôn, Kiều Hạ chính là một tay ăn cay lão làng, hai người trực tiếp gọi lẩu uyên ương.
Hiện tại hắn cũng đã tới đây, chắc chắn……
Sau đó nhắn kèm qua đường link tiệm lẩu này.
Quản gia Lâm vui tươi hớn hở mà nhìn Khương Tri Ngôn, khi nói chuyện bữa sáng đã được bưng lên.
Hình như Úc gia cũng không có nồi nấu lẩu?
Sau đó cũng gửi cho Kiều Hạ một thùng, chỉ là lúc đó Kiều Hạ đang bận, các cô cũng không trò chuyện kỹ hơn, chỉ nhận được mấy cái gif “yêu cậu”.
Tội lỗi tội lỗi, thế quái nào trong đầu lại đột nhiên xuất hiện ảnh Úc Nam Diễn mặc nữ trang?
Mấy kẻ có tiền đáng giận này!
Mà tiền, trùng hợp chính là một loại thủ đoạn chứng minh trực quan nhất.
*: Nhờ baidu và gg, mình tra được hoàng hầu là một món nhúng lẩu hay gọi bên trung, nói chung nó là động mạch động vật.
Ngày hôm qua chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, “phòng nhỏ bí mật” kia cũng đã đủ kinh hỉ, đồ trong đó phỏng chừng chỉ 1 năm thôi cũng không xem hết được, càng nhiều chi tiết còn chờ cô đi khai quật đây.
“Chị Vương trực tiếp đòi tiền, mấy hôm trước đã đi rồi.”
Nhìn ra được, Kiều Hạ là thật sự xem cô là bạn mới có thể nói ra những lời này, Khương Tri Ngôn nghiêm túc lên: “Cậu yên tâm, mình sẽ không.”
Không nghĩ tới, hai người mới vừa nhúng lẩu, còn chưa ăn được miếng nào, hai đạo thân ảnh liền xuất hiện bên cạnh Khương Tri Ngôn.
Có điều việc nhỏ thế này hoàn toàn không cần phiền toái đến chú Lâm bọn họ, chỉ cần để tên này rõ ràng mà hiểu biết được chênh lệch giữa bọn họ, hắn ta tất sẽ tự biết khó mà lui.
Hai người không phải cùng một trình độ ăn cay, có điều gọi món lại không khác mấy, ví dụ như đều không thích ăn óc heo hay là huyết vịt vân vân.
“Thôi bỏ đi, không nói chị ta nữa, nói chút chuyện vui vẻ đi.”
Kiều Hạ thả túi xách xuống, ngồi vào đối diện Khương Tri Ngôn, “Sao đột nhiên lại hẹn mình? Có phải nhớ mình không?”
Tiệm lẩu hàng top như này, xếp hàng chắc chắn rất hung tàn, chỉ hy vọng vì chỉ mới 3 giờ rưỡi mà người đừng quá đông vậy.
Ôi xem kích động chưa này, nhìn ra được Kiều Hạ ở nhà hẳn là cũng rất nhàm chán.
Hiện tại trên mặt tên đàn ông kia đã sạch sẽ, chỉ là cả người tản ra một cỗ vị nước chấm, hắn ta cắn chặt chuyện này không bỏ, nhìn dáng vẻ là biết ngay muốn ra công phu sư tử ngoạm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chú Lâm dẫn đầu chào đón, “Thật khéo, thiếu gia cũng vừa về, hai cô cậu cũng thật có duyên.”
“Mượn cát ngôn của bác sĩ Tạ.”
[Kiều Nhĩ Trách: Tới!!! Mình có rảnh!!! Tới đó nửa tiếng thôi!]
Kiều Hạ còn nhắc tới sự kiện chị Vương trước kia, nghe nói Chu Chí Vĩ đã bị điều tra ra ăn hoa hồng, kim ngạch cao tới cả triệu, trực tiếp khai trừ, đồng thời còn phải truy cứu trách nhiệm.
Nếu Khương Tri Ngôn có thể nghe được tiếng lòng của hắn ta, nhất định sẽ rep hắn một câu: Tao thích, liên quan cái rắm gì đến mày!
Hẳn là vì biểu tình Khương Tri Ngôn quá trấn định, tên kia đột nhiên nói không nên lời, mà lúc này một trong hai cảnh sát phụ trách việc này, cũng là phái nữ.
Trong thang máy khép kín chỉ có 3 người, đối mặt với vấn đề của Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn biết là mùi trên người mình hơi nồng chút.
Thật ra thì đối với trạng thái của chính mình thì bản thân là có quyền lên tiếng nhất, chẳng qua Khương Tri Ngôn vẫn là lựa chọn tới đây một chuyến để bác sĩ chuyên nghiệp xác định tình huống.
Bảo anh đi ăn lẩu, quấy tới quấy đi với người khác trong một nồi, thế không phải……
“Tiểu thư, tương phùng chính là có duyên, kết bạn nhé?”
Trước nay đều là người khác tới gần hắn!
Ánh mắt tên đàn ông này, nhìn mà cô ấy muốn trực tiếp cho một quyền dộng qua, chính là cố kỵ chỗ này là tiệm lẩu, lỡ mà đánh lên lan ra quá lớn thì không tốt.
Khương Tri Ngôn không có hứng thú gì với vụ khoe giàu, nhưng cô liếc mắt một cái đã nhìn ra cái tên đem kiểu lời như “Cha tao là xx” kia treo bên miệng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, nếu không biểu hiện cứng rắn chút, hai cô gái các cô nhất định chịu thiệt.
Mắt thấy nồi lẩu sôi trào, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ phân công nhau chọn món, người phục vụ đột nhiên bưng một đĩa tôm lướt qua.
“Chúng ta đổi một tiệm đi, mình cũng không tin, hôm nay cần phải ăn được bữa lẩu này!”
Nhưng không thể không nói, khí thế của Kiều Hạ vẫn là rất đủ, bị cô trừng một cái, đồng bọn phía sau tên đàn ông kia thật lại lui về sau một bước.
Quản lý: …… Thế quái nào hôm nay lại là tôi trực ban hả?!
Khương Tri Ngôn trực tiếp gọi người phục vụ ở một bên tới, không muốn nói nhảm nhiều với hai tên này.
Có thể thế nào đây, chú cũng đã nói thế rồi, Úc Nam Diễn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Khương Tri Ngôn mỉm cười: “Tìm được một phần công việc nhiều tiền ít việc gần nhà.”
“Em đi ăn gì vậy?”
“Thiếu phu nhân, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Hắn cũng có thể mua nổi đó, nhưng cái này cũng chứng minh lời Khương Tri Ngôn nói có thể là thật.
Kiều Hạ cười chọc chọc mặt Khương Tri Ngôn, rất mau hai người lại nói tới những việc khác.
Bằng không thì một trận sốt cao kia sẽ không phát triển đến nông nỗi nghiêm trọng thế, đây là thân thể đang đưa ra lời cảnh cáo mãnh liệt.
Tùy tùy tiện tiện một bộ quần áo đã giá trị mấy trăm ngàn, vậy cô ăn lẩu cái gì chứ hả?!
[Khương Bính Ngư: OK, vậy mình đi xếp hàng lấy số trước.]
Đồng thời, bác sĩ Tạ còn dặn cô đi ra ngoài nhiều một chút, vận động hợp lý vân vân, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là để tâm tình của mình vui sướng.
Khương Tri Ngôn gật gật đầu: “Không sao hết, vừa lúc chiều nay con cũng muốn ra ngoài một chuyến, cơm chiều có lẽ cũng không về ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Tri Ngôn biết bệnh trầm cảm không chỉ là trên tâm lý xuất hiện vấn đề, mà cả thân thể cũng xuất hiện vấn đề, sau khi cô xuất viện liền lựa chọn bệnh viện với danh tiếng và kỹ thuật đều rất không tệ này khám.
Mất ngủ, rụng tóc, không nổi hứng nổi với rất nhiều chuyện, phải biết rằng thật ra trước kia “Khương Tri Ngôn” rất thích đọc sách, chẳng sợ công việc có bận bịu, một tháng cũng có thể rút thời gian xem hết một cuốn sách, nhưng gần hai ba tháng nay cô ấy không có lật một trang giấy nào.
Hoàng hầu này được chia làm hoàng hầu đã qua chế biến và hoàng hầu tươi, mình không hay ăn mấy cái lòng này lắm nên không rõ trong tiếng việt mình có từ chuyên dụng cho cái này không, nên để đó nhé, mà vì nó động mạch ăn lẩu, nên không cần hình đâu đúng không? ^-^
Đi bộ được mười mấy phút, Khương Tri Ngôn liền thành công tìm được tiệm lẩu kia, ở cửa đã có không ít người ngồi, cô lấy số xong thì phát hiện đằng trước còn có 21 bàn.
Khương Tri Ngôn: … Thế mà lại đã đoán sai?
“Tránh ra!”
Không phải là mấy hôm ở hải đảo Khương Tri Ngôn đã thu hoạch không ít hải sản sao, Kiều Hạ đang nhắc tới chúng đó, mấy người họ đều ăn không hết, Khương Tri Ngôn căn cứ theo ý tưởng không lãng phí, cô gửi cho bên đại trạch Úc gia một thùng, ba mẹ Khương một thùng, lấy cớ chính là công ty phát, cô ăn không hết nên gửi về, nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là nói dối đi, thật đúng là “công ty” phát!
Nói cô lạnh nhạt cũng được, vô tình cũng thế, vốn chỉ là một người đồng nghiệp có quan hệ không tốt, nhọc lòng nhiều thế làm chi.
Kiều Hạ tựa hồ cũng không có muốn nuôi tóc dài lần nữa, vẫn cứ giữ bộ tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, nghe được câu trêu chọc này của Khương Tri Ngôn còn vứt một nụ hôn gió thẳng về phía cô.
Người trẻ tuổi xã hội hiện tại áp lực lớn, đặc biệt là con gái, tâm tư càng mẫn cảm hơn chút, các tình huống như công việc, việc học, tình yêu vân vân, rất dễ đi vào ngõ cụt.
“Ăn!”
“Không có bất kỳ thứ gì đáng giá để mình đột phá điểm mấu chốt đạo đức.”
Rất có một loại ý vị hận sắt không thành thép.
Theo dần đối thoại sâu vào, bác sĩ Tạ lại lần nữa cảm thấy không khỏe, khi anh ta hỏi một vài phản ứng sinh lý của Khương Tri Ngôn thì cô phù hợp với một ít dấu hiệu của bệnh trầm cảm.
“Bác sĩ Tạ, tôi cảm thấy có lẽ mình có dấu hiệu ban đầu của bệnh trầm cảm.” Đây là câu đầu tiên Khương Tri Ngôn nói sau khi ngồi xuống, bình tĩnh, thậm chí có thể nói là quá bình tĩnh, tựa hồ chỉ là tới bệnh viện nói với bác sĩ rằng tôi rụng mấy cọng tóc vậy đó.
Chỉ là nghĩ đến bữa lẩu mình và Kiều Hạ đợi nửa ngày mà kết quả lại một miếng cũng chưa ăn được, trong lòng Khương Tri Ngôn vẫn là rất khó chịu.
Rất mau, nồi lẩu được bưng lên.
Người phục vụ thấy thế đành phải lấy đồ về, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ cho rằng việc này cũng cứ vậy là qua đi, các cô là tới hưởng thụ mỹ thực, không có muốn bị kẻ không quen biết phá hư tâm tình tốt đâu.
Khương Tri Ngôn: …… Hả?
“Đĩa đồ ăn này là hai vị tiên sinh bàn bên kia tặng cho nhị vị tiểu thư.”
Khương Tri Ngôn lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ, thứ gì có thích đi nữa, ăn mãi mười ngày cũng được rồi, dù sao cô đã nói với chú Lâm, mấy ngày nay cô không muốn ăn bất kỳ loại hải sản nào nữa.
Theo đạo lý thì cảnh cáo 2 bên vài câu, nói xin lỗi cho nhau là xong, chính là!
“Đ·m! Pê đe c·h·ế·t tiệt!” Tên đàn ông kia lập tức vừa chửi ầm lên vừa lau mặt, đồng thời còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đánh Kiều Hạ, “Cha lão tử chính là xx, mày một con đàn bà, tao nhất định làm c·h·ế·t mày!”
“Uừ! Lại thêm một đĩa hoàng hầu* đi, ăn tần ô không?”
“Lẩu à, lại nói tiếp năm đó lão gia tử cũng thích ăn cái này, chỉ là hiện tại lớn tuổi phải ăn kiêng.”
Nếu không phải tướng mạo Khương Tri Ngôn vừa vặn là style thanh tuần hắn ta thích nhất kia, còn là cực phẩm trong cực phẩm, hắn mới sẽ không hu tôn hàng quý tới đây chủ động đến gần đâu.
“Khương tiểu thư, xem ra cô đã thành công từ chức.”
Trên mặt và ánh mắt có thể nhìn ra được trạng thái của Khương Tri Ngôn không tệ, có điều bác sĩ Tạ còn phải tiếp tục tâm sự sâu hơn.
Hai chữ: Kẹt điên!
“Thiếu phu nhân, cô về rồi.”
Người phục vụ chỉ chỉ một bàn đối diện Khương Tri Ngôn bọn họ.
Về phần hành vi cự tuyệt mới nãy của Khương Tri Ngôn, cũng bị tên này cho rằng là thẹn thùng hoặc là xa quá nên không thấy rõ bộ dáng hắn.
Những lời này vừa ra, đừng nói bên Khương Tri Ngôn, bên cạnh còn có những người tới cục cảnh sát xử lý công việc và cảnh sát đều sôi nổi đưa mắt nhắm ngay Khương Tri Ngôn… áo khoác trong tay cô.
“Được.”
Chỉ là Khương Tri Ngôn vừa nghĩ đến hình ảnh Úc Nam Diễn ngày thường áo sơ mi đều không chút nếp nhăn xắn tay áo lên ăn lẩu ấy, ha ha ha, thật là có chút chờ mong.
Quản gia Lâm cười tủm tỉm nói: “Nếu thiếu phu nhân thích món này, trong nhà có thể tự làm, tôi còn có một sốt chấm bí chế, người từng ăn đều nói ngon đó.”
Thật là không nhớ tới còn đỡ, vừa nhớ tới Khương Tri Ngôn liền cảm thấy nước miếng mình đang phân bố, đồng thời, Khương Tri Ngôn lại nghĩ tới trước đó Kiều Hạ từng nói chỗ ở của cô ấy, cẩn thận nghĩ lại, hình như cách tiệm lẩu này cũng không xa, vấn đề duy nhất là cũng không biết Kiều Hạ có tới được không.
Thấy các cô nhìn qua đó, hai người đàn ông bàn kia lộ ra một nụ cười tươi sáng lạn với Khương Tri Ngôn.
Rốt cuộc, gọi tới số của hai người họ rồi.
“Còn ăn lẩu chứ?”
Mùi lẩu quá nặng, Khương Tri Ngôn và Kiều Hạ đều cởi áo khoác ra bảo người phục vụ lấy túi đựng, bằng không chờ tí nữa chính là hai lẩu tinh xuất thế.
Nếu nói Khương Tri Ngôn còn xem như lễ phép, vậy thì Kiều Hạ là thật muốn trợn trắng mắt, “Cho rằng mình đang ở quán bar à?”
Hiển nhiên, Kiều Hạ có cái nhìn không giống với lựa chọn của chị Vương, “Tuổi và kinh nghiệm làm việc của chị ta ra bên ngoài nào còn có thể tìm được công việc như này, N2 mà lấy tiền lương của chị ta mà nói thì một lần rút đi cũng chỉ mấy chục ngàn, thật không rõ là đang nghĩ gì.”
Cái tính của Kiều Hạ ấy, lại nói tiếp đúng thật là bạo, cô ấy đang nói muốn bồi liền bồi.
Như vậy sao được?
Cỡ 1 giờ chiều, Khương Tri Ngôn ngồi trên xe rời khỏi Úc gia, bảo tài xế thả cô xuống trạm tàu điện ngầm gần nhất như trước đó, chờ lúc cô sắp về thì xem tình hình mà gọi điện thoại cho tài xế.
Thật ra thì vụ này rất đơn giản, chính là muốn đến gần bất thành gây ra tranh cãi thôi, hai bên cũng không có chân chính động tay chân, không ai bị thương hết.
Quản gia Lâm am hiểu sâu nghệ thuật nói chuyện, “Thiếu gia cậu thấy thế nào?”
Thấy đằng trước còn có 18 bàn, hai người cũng lười đi chỗ khác dạo, bèn trực tiếp vừa tán gẫu vừa chờ chỗ.
“Đúng rồi, mấy hôm trước cậu đi đâu chơi vậy, gửi nhiều hải sản cho mình đến vậy, một mình mình cũng ăn không hết á!”
Má ơi, chỗ này có người mặc tiền lương 1 năm của tui trên người!
“Ha ha ha, xem cậu kìa.”
“Vâng, chủ nhân.”
Mà khi Khương Tri Ngôn xuất hiện lần đầu tiên ấy, bác sĩ Tạ cũng chỉ xem cô là một người bệnh bình thường, sắc mặt có chút tái nhợt, mắt thâm quầng nặng, hẳn là nghỉ ngơi không tốt, đây là rất thường thấy.
Chỉ là, khi dò hỏi tình trạng tâm lý ấy, nó lại hoàn toàn không giống nhau.
“Tiểu Ngôn Ngôn ~”
Nhắc Tào Tháo liền thấy được Tào Tháo, Úc Nam Diễn đang định lên lầu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền biết là Khương Tri Ngôn đã về, anh cũng dứt khoát đợi chút nữa cùng lên thang máy luôn.
Bị trào phúng như vậy, Khương Tri Ngôn cũng không thay đổi sắc mặt, “Đồng chí cảnh sát có thể tra giúp tôi một chút, cái này tôi cũng là lần đầu mặc, tôi có thể bồi cho anh, vậy phiền anh cũng bồi cho tôi một chút.”
“Ngại quá, ngại quá.”
Khương Tri Ngôn cũng vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt rồi cô liền đeo khẩu trang lên rời đi.
“Thiếu gia tới công ty rồi, tối nay phỏng chừng cũng không về ăn cơm.”
Người đàn ông kia bị chọc giận, đẩy quản lý một phen, duỗi tay liền nhằm về phía Khương Tri Ngôn, tựa hồ muốn kéo người, không nghĩ tới Kiều Hạ tay mắt lanh lẹ, trực tiếp tạt một bát nước chấm qua đó.
Khương Tri Ngôn: “Chị ta hẳn là cảm thấy trong công ty không còn chồng chị ta, sẽ bị bắt nạt đi.
Kiều Hạ cười hắc hắc, ngồi vào chỗ đối diện Khương Tri Ngôn, “Cái này sao có thể gọi là ấu trĩ chứ, mình đây gọi là còn trẻ con ~”
“Tri Ngôn, mình vẫn chưa từng nói với cậu nhỉ, mẹ mình là tiểu tam.”
“Nghĩ tôi sợ cô à, nói cho cô, việc hôm nay không để yên đâu!”
Trước kia chị Vương ỷ vào chồng, bắt nạt người mới không ít đâu, đặc biệt là vì tìm đối tượng cho cháu trai mà đắc tội không ít nữ đồng nghiệp cùng tầng.
Quản lý và một người phục vụ khác gắt gao ôm lấy tên kia, trường hợp lập tức hỗn loạn lên.
Khương Tri Ngôn cản lại động tác của Kiều Hạ, quơ quơ di động, “Tôi đã báo cảnh sát, chỗ này cũng có camera, nếu tôi và bạn tôi chịu chút thương tổn nào, tôi sẽ không bỏ qua.”
Chương 18: Chương 18
Chọc cho một bàn bên cạnh kia tò mò mà liếc mắt sang bên này đánh giá một cái, hiển nhiên là bị tiếng cười ma tính này hấp dẫn.
Sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo, không có gì khác với một cô gái bình thường, chỉ là hơi xinh đẹp hơn chút.
Đang cúi đầu chơi di động, Khương Tri Ngôn cảm giác được bả vai trái của mình bị vỗ một chút, cô theo quán tính nhìn sang trái, kết quả bên phải ló ra cái đầu.
“Không quen.”
Ngồi xuống, Khương Tri Ngôn tháo khẩu trang xuống hơi hơi mỉm cười với vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi này.
Tuy đắt thì đúng là đắt chút, nhưng trên phương diện này cũng không thể tiết kiệm tiền.
Kệ đi, nhắn tin qua hỏi một câu cái đã.
Hơn nữa, càng trò chuyện, bác sĩ Tạ cũng càng hiểu biết hơn về tình huống của Khương Tri Ngôn, sau cỡ nửa tiếng, anh ta liền đứng dậy vươn tay về phía Khương Tri Ngôn, “Nếu cô có thể tiếp tục bảo trì trạng thái này, tôi tin tưởng cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Dù sao thì cuối cùng dưới sự “phối hợp” của hai bên, vụ này cũng coi như thuận lợi giải quyết, người đàn ông kia bồi cho Khương Tri Ngôn 1000 phí giặt ủi, mà Kiều Hạ lại bồi hắn 100, tổng thể mà nói cũng không chịu thiệt.
“Quen à?”
Rõ ràng cô đã phun không ít sương phun tẩy mùi ở tiệm lẩu, chỉ là tác dụng thật không lớn, ở trong thang máy hơi bị rõ.
Hẳn là phát hiện tình huống không đúng, một người hẳn là quản lý chen vào giữa tên đàn ông kia và Khương Tri Ngôn, trước hết xin lỗi hai tiếng.
20 phút sau, 2 nam 2 nữ động tác nhất trí ngồi ở cục cảnh sát.
“Vị tiên sinh này, bên chỗ chúng ta tặng anh hai đĩa thịt bò chiêu bài.
“Ha ha ha.” Tên kia lại cười ra tiếng, “Cô xem ông đây ngu hả, 38.000? Cô nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu à? Vậy cái của ông đây còn là 80.000 đó!”
“Đúng vậy.”
Nội tâm quản lý thiệt là có khổ nói không nên lời, ở thủ đô chính là như vậy, thả một cái rắm cũng đều có thể hun đến mấy tên phú nhị đại hay quan nhị đại, vụ việc hôm nay chỉ sợ khó giải quyết!
Nhưng mà làm “Người được hưởng lợi” trên trình độ nào đó, Khương Tri Ngôn là người không có tư cách đi đánh giá “Khương Tri Ngôn” nhất, cô chỉ hy vọng cô bé kia cũng có thể có được một lần kỳ ngộ, khỏe mạnh lại vui sướng mà sống ở chỗ nào đó, không có công việc cường độ cao, không có đồng nghiệp bắt nạt mình, có thể chân chính tận tình hưởng thụ mỗi một ngày vui sướng và hạnh phúc.
Khương Tri Ngôn: ……
Luận gia thế, nhìn một thân này của hắn đi, không có mấy chục ngàn cũng không có được đâu.
Chờ khi Khương Tri Ngôn về lại Úc gia đã là hơn 10 giờ, cô và Kiều Hạ ăn lẩu thật ra không có ăn đến muộn thế.
Khương Tri Ngôn: “Phiền anh lấy về đi, bọn tôi không cần, cảm ơn.”
Ra khỏi bệnh viện cũng mới 3 giờ rưỡi, Khương Tri Ngôn nghĩ khó được chạy ra như vậy, cứ vầy mà trực tiếp về nhà hình như hơi bị không đáng, bèn dứt khoát search xem gần đây có gì ăn ngon và thú vị không.
Duyên phận này có thể không cần chứ ạ?
“Bọn tôi không gọi món này.”
Đổi ba chuyến tàu điện ngầm rồi lại đi bộ mười mấy phút, đeo khẩu trang vào, Khương Tri Ngôn rốt cuộc đi vào một bệnh viện tư nhân trong ồn ã lại có yên tĩnh, có thể tìm được một ví trí như vầy ở thủ đô, có thể thấy được tài lực sau lưng bệnh viện này xa xỉ cỡ nào.
“Hạ Hạ, mình thề, mình không bị bao dưỡng cũng không làm chuyện trái pháp luật, quần áo trên người cũng là công việc yêu cầu.”
Thủ đô ôi thật nhiều kẻ có tiền, nhưng có tiền cũng chia ra vài cấp bậc, hiển nhiên tên kia không phải thật khờ đến nước đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đắt, cũng chỉ 500.000 mà thôi!
Chỉ là thủ đô tối thứ 7 ấy à, một chữ: Kẹt.
Trên con đường bác sĩ này bác sĩ Tạ không biết đã gặp qua bao nhiêu người như thế, có vài người được anh cứu về rồi, có vài người lại……
Hôm nay tàu điện ngầm phá lệ chen chúc, đừng có nói chỗ ngồi, chỉ kém bị người kẹp thành bánh hạt mè mất, Khương Tri Ngôn nhìn di động mới phát hiện hôm nay thế mà là thứ 7, lâu lắm rồi không đi làm đã làm cô đã rất lâu rồi không nhớ thứ ngày tháng.
“Phải không?” Khương Tri Ngôn rất nể tình, “Vậy con cần phải nếm cho đã một phen.”
Kiều Hạ nghĩ không ra, chỉ là nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc lại trong trẻo của Khương Tri Ngôn, cô ấy vẫn là lựa chọn tin tưởng cô.
Cô ấy chỉ chỉ cái áo khoác Khương Tri Ngôn cầm trên tay, “Nếu tôi không nhìn lầm, cái này là khoản mới nhất của BRC? Hình như là bán 95.000?”
Khương Tri Ngôn sửng sốt, cô có chuyện gì, chỉ là quần áo dơ…… Từ từ! Mạch não của cô đột nhiên tiếp sóng được ý nghĩ của Kiều Hạ.
Không biết sao cô đột nhiên có loại ảo giác, cảm thấy chính mình tựa như những gã giang hồ lãng tử lôi thôi lếch thếch trong truyện võ hiệp xưa, đang cố gắng kéo một vị tiểu thư khuê các ở trong chốn khuê tú, được tinh dưỡng lớn lên xuống nước, ý đồ thông đồng làm bậy.
Khương Tri Ngôn cười cười, cô biết vị cảnh sát này nói những lời ấy trừ bỏ thật sự là tò mò ra, chỉ sợ càng nhiều vẫn là muốn uy h**p tên đàn ông kia, để hắn đừng gây chuyện nữa.
Nói xong, hai người liếc nhau, lại đồng thời cười ra tiếng.
“Đi mẹ mày đi, lão tử hiếm lạ đĩa thịt bò kia của mày à!”
Người đàn ông cầm đầu ánh mắt sáng quắc mà nhìn Khương Tri Ngôn, khóe môi còn treo nụ cười tự tin, hắn ta không cảm thấy Khương Tri Ngôn sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình.
Kiều Hạ mím môi, “Mặt mũi quan trọng bằng ăn cơm à?”
[Khương Bính Ngư: Đang làm việc chứ? Mình ở đường XX, tới ăn lẩu chỗ này không?]
Hắn ta cẩn thận nhìn kỹ lại cái đồng hồ Khương Tri Ngôn lộ ra vì chỉ mặc áo len, ghê chưa! Vừa khéo hắn biết.
Cái áo lông này vừa khéo có logo, là cái loại có thể biết giá cả kia.
Khương Tri Ngôn vừa định gọi xe, lại bị Kiều Hạ giữ chặt một phen, biểu cảm của cô ấy nghiêm túc mười phần, “Tri Ngôn, cậu, cậu không sao đó chứ?”
Anh xem……”
Ngày thường chị Vương xác thật không quá biết làm người, nhưng tới loại thời điểm như này mọi người cũng không có xấu đến nỗi còn muốn bỏ đá xuống giếng một phen, nghe nói cũng có người khuyên chị ta lưu lại thì hơn, rốt cuộc ở Nam Hằng chị ta cũng chỉ là nhân viên văn phòng đơn giản, cũng không khó.
Nếu ra ngoài rồi, còn muốn được việc đã nhẹ nhàng mà phúc lợi đãi ngộ không tệ là thật sự hy vọng xa vời, chồng chị ta lại dính phải việc thế này nữa, trong nhà còn hai đứa con nữa kìa, gánh nặng rất rất nặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Tri Ngôn nhìn Kiều Hạ đã có một đoạn thời gian không gặp, cười gật gật đầu, “Đúng vậy, nhớ Kiều đại mỹ nhân của chúng ta, mấy ngày không gặp, lại soái không ít.”
Khương Tri Ngôn mỉm cười, rất mau liền tán gẫu những việc khác với Kiều Hạ.
“Như vầy đi, ngay tối mai, thiếu gia cậu về nhà ăn cơm chiều, cho lão Lâm tôi một chút mặt mũi, nếm thử tay nghề của tôi.”
Ấn tượng của bác sĩ Tạ với cô gái trẻ tuổi trước mắt này vẫn là rất sâu sắc, tuy chỉ mới gặp mặt một lần mấy tháng trước, nhưng người mâu thuẫn như vậy vẫn là làm anh ta nhớ kỹ.
—— Là việc gì mà yêu cầu mặc quần áo đắt đỏ như vậy?
Có quy hoạch chính xác rõ ràng với tương lai, cũng nhanh chóng quyết định với khốn cảnh trước mắt và quyết tâm thay đổi, trong cách nói năng lúc trò chuyện rất tự nhiên, có thể nhìn ra là một cô gái tâm trí mạnh mẽ lại thành thục.
Thấy người phục vụ cầm đĩa muốn thả xuống, Kiều Hạ mở miệng trước.
Tiệm này đông người, nhưng mà tốc độ lên món thật ra lại rất mau.
“Ha ha ha, vậy phải chúc mừng cô, nói mà đến tôi phải tâm động.” Bác sĩ Tạ thoạt nhìn mới cỡ 30, cũng không già, thậm chí có thể nói được là khá soái.
“Phục vụ, làm phiền đổi một phòng giúp bọn tôi.”
Cô càng quan tâm chính là một ván này xem chừng Úc Nam Diễn đại hoạch toàn thắng rồi, trên mạng không có phơi ra tin tức trái chiều về Nam Hằng, cũng thanh lý được người của Úc nhị gia, tuy chỉ là một tiểu lâu la, nhưng cũng tốt hơn để đó vướng chân.
Mà bên chị Vương thì nhân sự cũng hỏi rồi, chị ta muốn bồi thường N2 chạy lấy người hay vẫn tiếp tục lưu lại, quậy ra chuyện như này, Nam Hằng cũng coi như là xử lý nhân đạo.
Đồng thời còn vấn tóc lên, đeo tạp dề kỹ, vừa thấy chính là cách ăn mặc khi ăn lẩu tiêu chuẩn.
“Khương tiểu thư, trông cô rất không tồi.”
Lấy tiền lương của cô ấy, bồi hai ba chục ngàn đổ lại cũng được, chỉ là khó chịu mà thôi.
Ngẫm lại liền biết không có khả năng, theo quan sát của cô, Úc Nam Diễn tuy không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như trong tiểu thuyết tổng tài, nhưng cũng là một người rất ưa sạch sẽ.
Không nghĩ tới Khương Tri Ngôn đã mở miệng trước, thần sắc cô bình tĩnh mà chỉ về phía áo lông trên người mình, trên đó cũng có vài chấm tương, hẳn là bị bắn phải lúc tên kia lau mặt.
Ví dụ như người khi trước chị ta đắc tội?”
Thật là kẹt đến độ làm người ta muốn trực tiếp xuống xe đi bộ về cho xong!
Cô ấy cho rằng chỉ là người phục vụ lấy sai rồi, không nghĩ tới……
Nói thật, Khương Tri Ngôn không hiểu lắm về bệnh trầm cảm, nếu có cũng là từ vài tri thức nhỏ vụn trên mạng mà có, nhưng cô truyền nước muối trong bệnh viện 3 ngày, sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ ký ức của “Khương Tri Ngôn” thì liền nhạy bén phát hiện một vài chỗ không ổn.
Những lời này vừa ra, Kiều Hạ trừng to mắt vèo cái nhìn về phía Khương Tri Ngôn.
Anh ta vừa cười, không khí giữa hai người lại nhẹ nhàng rất nhiều, tựa như hai người bạn đang trò chuyện hằng ngày.
Không hề bởi vì thay đổi chỗ mà liền ngủ không yên, ngay cả mỏi mệt lữ đồ cũng vì giấc ngủ thoải mái này mà toàn bộ tan thành mây khói.
Rất mau cô liền nhận được rep của Kiều Hạ.
Còn hên còn hên, hẳn là có thể ăn được trước 5 giờ.
Lại nói tiếp, đến đây lâu như vậy, hơn nữa còn là mùa đông, cô thế mà lại một bữa lẩu cũng chưa từng ăn?!
Đại bộ phận áo quần trong tủ cô đều là chú Lâm chuẩn bị, Khương Tri Ngôn cũng từng tò mò tra giá cả một chút, trừ bỏ vài món không có mác nhãn không biết, dù sao thì những món khác…… Ờm, vẫn là đừng nói ra, quá đả kích người.
Kiều Hạ lại trực tiếp đứng dậy, “Thật đen đủi, ăn bữa cơm đàng hoàng cũng không được.”
Rất mau đã bị cô phát hiện ra một tiệm lẩu được đánh giá rất cao!
“Vậy thì chia đi, mình cũng ăn không hết á, hơn nữa mấy ngày nay ấy, mỗi ngày đều hải sản, trong khoảng thời gian này mình đã không muốn ăn hải sản.”
Quản gia Lâm tỏ vẻ hiểu rồi, không hỏi Khương Tri Ngôn đi làm gì, chỉ là tri kỷ mà an bài tài xế, đến lúc đó nghe Khương Tri Ngôn phân phó là được.
“Tri Ngôn, vĩnh viễn đừng vì một vài thứ không đáng giá mà làm cuộc đời của mình lung tung rối loạn.”
Tuy hôm nay là thứ 7, nhưng công việc của Kiều Hạ mang chút tính chất của tiêu thụ, có đôi khi phải nhân dịp thứ bảy và chủ nhật đi gặp khách hàng.
Kiều Hạ vỗ vỗ bả vai Khương Tri Ngôn, lộ ra một nét cười khổ: “Ông già kia muốn một đứa con trai, tiếc thay thân thể ổng không được, làm nửa ngày cũng chỉ có một mình mình đứa con gái này.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.