Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Nguy cơ tử vong

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nguy cơ tử vong


Lời nói tựa như tiếng sấm giữa trời quang, ở trong đầu hắn bỗng nổ tung,

Vù vù ~

Trước đó, hắn sở dĩ như vậy ưu ái, để mắt xem trọng nàng, bởi vì nàng là hắn thân nhân, là hắn trực hệ chất nữ, là duy nhất người giống mẫu hậu, mỗi khi nhìn thấy nàng gợi cho hắn trong lòng ký ức cùng tưởng nhớ mẫu thân, vì đó rất là quan tâm tới nàng,

Lâm Hy là người thông minh, một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu, gã chợt hiểu ra, bỗng nhiên bật thốt, "ngươi, ngươi chính là kẻ bắt ta Thổ Lân Thú ở trong hang động,"

Một lát sau, khi Cổ Mẫu truyền đến ý niệm đã hoàn thành phong ấn ký ức, hắn lấy ra giải dược xông cho Triệu Tấn tỉnh lại, sau đó đi tới Dương Triết nhóm người căn dặn, "coi chừng Triệu Tấn cho ta, còn có, đừng nói gì chuyện xảy ra hôm nay,"

"Cổ Mẫu, cho ta phong ấn ký ức gã này, ta muốn lợi dụng gã dẫn ra địch nhân,"

"Dương Như Ý tiểu thư, nàng c·hết!"

Dương Triết bi thống một tiếng kêu lên, hai chân sụp xuống quỳ trước mặt Trần Quân, bàn tay bóp chặt nắm đấm nện vào trên đất, nghẹn ngào bi thương nói ra, "Dương Như Ý, nàng c·hết!"

Trần Quân c·hết lặng một giây sau, một tiếng quát lớn, "ngươi nói cái gì?"

Nhưng mà!

Lời hứa trợ giúp Thiên Nguyên Tông đánh chiếm An Nam Thành là do gã chính miệng nói ra, ngoài bản thân cũng chỉ có ba người khác biết, nếu như có kẻ thứ năm biết được, vậy đó chỉ có thể là kẻ giấu mặt ở trong hang động nghe lén cuộc nói chuyện,

Lâm Hy tức giận nghiến răng, muốn lên tiếng mắng chửi nhưng là hơi sức bị trọng lực đè ép, ngay đến hô hấp cũng khó khăn, cũng không nhiều dư lực quát mắng, chỉ có giương ánh mắt căm hận nhìn hắn chằm chằm, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống,

"Trần Quân, ngươi dám!"

Phải biết, tu sĩ không phải Võ Giả, ngoài Linh Thạch, hãy có rất ít tài nguyên khiến cho bọn họ tâm động, lãnh địa tước vị càng là rất khó,

Dương Triết nhóm người chắp tay vâng lệnh, phái người đi cùng Triệu Tấn qua một bên canh giữ,

Nghe được giọng nói quen thuộc của Lâm Hy phát ra, Trần Quân ánh mắt long lên như hổ dữ, một tiếng quát lớn,

Chương 97: Nguy cơ tử vong

Không dám chậm trễ, hắn cực tốc lui nhanh, đúng lúc nhìn thấy mấy mươi vệt sáng từ đám Trúc Cơ tu sĩ đột ngột bắn ra,

Két, ~

Không có bất kỳ ai lên tiếng.

Dương Tùng Lễ nói xong, dường như đã trút bỏ được gánh nặng, nhắm lại đôi mắt, rơi vào hôn mê,

Trần Quân xuất hiện,

Đối diện Lâm Hy ánh mắt, Trần Quân khuôn mặt bỗng chốc biến thành cực độ âm lãnh, hắn ở trong đầu câu thông A Lý Na Na mua sắm mấy thứ đồ vật, lát sau một tay vung lên, một nắm bột phấn tung xuống nhóm người, chính là Bách Nhật Mê Hương Tán,

Trần Quân ánh mắt phát ra lãnh quang, xoay người nhìn qua đám Trúc Cơ tu sĩ,

Im lặng,

"Dương Gia cũng không ít lần đối mặt nguy cơ diệt tộc, nhưng so sánh, lần này nguy cơ xảy ra hay là lớn nhất, bởi vì đã có Đại Hạ cao thủ và Trúc Cơ tu sĩ tham dự, gia chủ không dám xem thường nguy cơ, quyết tâm cùng tộc nhân ở lại thà c·hết không đi,"

Chưa qua một hơi thở, nhóm người Lâm Hy Tô Bắc Thần tất cả đều rơi vào hôn mê,

Cùng với tiếng quát, trọng lực đột ngột đề thăng, một dặm trong vòng, trọng lực gia tăng gấp trăm lần,

Trần Quân bỗng dưng một tiếng cười lớn, xong đột nhiên chìm xuống mặt đất, một hơi thở sau xuất hiện ra ngay trước mắt Lâm Hy nhóm người,

Cùng với đó, một khỏa Đại Hoàn Đan và Chỉ Huyết Đan cấp tốc nhét vào trong miệng, bảo trụ Dương Tùng Lễ sinh mệnh một hơi cuối cùng, trước khi lão nhân ngã xuống,

Nhìn không thấy Đinh Trọng Tác, Trần Quân vuột miệng hỏi, "Bạch Hổ và Đinh Trọng Tác đâu?"

"Gia chủ lo lắng bị nhóm người Lâm Gia đuổi tới tổ địa tận diệt gia tộc, đã phái Đinh Trọng Tác cưỡi Bạch Hổ độn thổ chạy về trong tộc báo tin cho ngũ tổ, cấp tốc phân tán tộc nhân, ẩn vào bóng tối,"

Vừa rồi một chớp mắt, đột nhiên chính tâm gia tốc rất mạnh, trong lòng dâng lên xao động cùng bất an,

. . .

Oanh ~

Ha ha ha ~

Nghe ra cái này một tiếng thét chất chứa phẫn nộ cùng tức giận, chúng nhân thật sự kinh hãi, nhất là đám người Lâm Hy và Tô Bắc Thần, còn có hoàng tử Lâm Thế Kiệt, bây giờ tất cả đều bị đinh trụ không thể hành động, không có một chút sức lực chạy trốn, cảm giác sợ hãi trỗi dậy tràn ngập.

Lâm Tiêu dùng cái gì đâu?

Phịch ~ Phịch ~

Hắn ánh mắt lăng lệ nhìn các Nguyên Tinh cảnh bay tới Dương Tùng Lễ, một tiếng quát lớn vang vọng hư không,

Tu sĩ!

Toàn trường chúng nhân đều gục ngã, duy nhất Dương Tùng Lễ là còn đứng vững,

Gần như ngay lập tức, tất cả người có mặt đều bị đinh trụ, rút xuống mặt đất, những Trúc Cơ tu sĩ đang ngự kiếm trên cao, không có bất kỳ báo trước bị rút ngã cắm đầu trên đất, sống c·hết không rõ,

Hắn bỗng dưng dừng lại,

Nghe được Dương Triết lời nói giải thích, Trần Quân đã hiểu ra dụng ý của Dương Tùng Lễ, đây là hy sinh ngàn người nhưng bảo đảm mạng sống vạn người,

Hắn há miệng mạnh hút, đất đá vù vù bị cuốn vào vòng xoáy đi vào trong miệng, làm cho trước mắt bỗng xuất hiện ra một hang động nhỏ,

Dương Như Ý bây giờ xác c·hết đang ở trước mắt, nàng trên thân kia một v·ết t·hương trí mạng hãy rất nhỏ, chỉ có thể là phi kiếm hoặc phi châm gây ra, muốn làm được việc này ở khoảng cách xa, chỉ có Phi Kiếm Thuật,

Trần Quân khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, lảo đảo lui lại một bước mới đứng vững,

"Trần gia gia!"

Những vệt sáng bắn thẳng vào người Trần Quân, ở khắp nơi trên thân, nhưng mà, tất cả những này nhỏ xíu phi châm giống như lông trâu bị hắn Hoàng Sam Pháp Y ngăn chặn, duy có mấy phi châm đâm vào trên mặt và hai tay, lập tức c·hất đ·ộc lan ra làm t·ê l·iệt hắn khuôn mặt và song thủ,

"Trần gia gia, chúng ta bắt được mấy mươi gã Trúc Cơ tu sĩ, bây giờ phải làm gì?"

Dương Tùng Lễ không muốn tộc nhân chạy ra khỏi thung lũng này, trở về gia, bởi vì không muốn bị người theo dõi đến tổ địa

Dương Như Ý c·hết rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Quân ngửa mặt thét vang,

"A a, các ngươi, đám người này, thật là đáng c·hết!"

Hắn tiếp đến quay sang Tô Bắc Thần, khóe miệng kéo lên, nở nụ cười hung ác nói ra, "Thiên Nguyên Tông thiếu tông chủ, Tô Bắc Thần, ta nói không sai chứ?"

Từ đó Lâm Hy và Tô Bắc Thần kết cuộc coi như xác định, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn nhẹ nhàng đỡ lão nhân nằm xuống, xoay người đi tới chỗ Dương Gia nhân, một cánh tay vung lên, mấy trăm Kháng Lực Phù liên tục bay ra dán vào từng người, lại thả xuống mấy mươi bình ngọc trước mặt, cùng nhóm người nói một câu tạ lỗi, "ta đến muộn, thật sự xin lỗi, các ngươi hãy nhanh trị thương,"

Đúng lúc này!

Trần Quân không có trực tiếp đáp lời, chỉ nghiêm giọng hỏi, "Ai là kẻ g·iết Dương Như Ý?"

Hắn chậm rãi bước tới, ý định trong đầu muốn dùng huyết cổ khống chế nhóm Trúc Cơ tu sĩ này, sau đó chậm rãi t·ra t·ấn moi ra tin tức,

Còn có, đám kia Nguyên Tinh cảnh cao thủ đao kiếm đồng loạt tung ra chém vào Dương Tùng Lễ, chiêu thức vừa đến sát thân nhưng hãy còn chưa kịp hạ xuống kết liễu, đã bị rút thẳng xuống đất, nằm phục dưới chân,

"Dương Triết, tất cả, cho ta g·iết!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Quân ánh mắt bị che khuất, không có nhìn thấy nguy cơ t·ử v·ong cận kề,

Trần Quân một tấm Kháng Lực Phù đã kịp thời dán lên lão thân thể,

. . . . .

Ở dưới lòng đất,

"Quân đệ, ngươi. . . rốt cuộc. . . tới!"

Làm xong, hắn thu lại Linh Bảo Bình vào không gian Tiên Bảo Lệnh,

Trần Quân lần nữa trở lại mặt đất, đi tới trước mặt gã thanh niên lực lưỡng danh gọi Triệu Tấn đang hôn mê, tích lấy huyết cổ thả vào miệng gã,

Vệt sáng quá nhanh, không kịp suy nghĩ, hắn hai tay đưa lên che ngang trước mắt,

Trước mắt mấy mươi người đều là đến từ không đồng nhất thế lực, tức là nói, có mấy mươi cỗ thế lực đang nhắm vào hắn,

Trần Quân không cần giấu diếm, thoải mái thừa nhận, còn vỗ vỗ bên hông thú trạc, nói, "Thổ Lân Thú ở đây!"

Triệu Tấn sở dĩ sống đi xuống, bởi vì gã là kẻ vì bằng hữu theo tới, không vì Lâm Gia treo thưởng mà đòi g·iết hắn, cũng không mơ tưởng An Nam quốc lãnh thổ như Tô Bắc Thần, Trần Quân cũng lưu cho gã một cơ hội sống,

Hắn sau đó đem cả hai nhét vào một Linh Bảo Bình, chính là mua sắm không lâu trước đó chứa đựng Huyền Âm Trọng Thủy ngâm dịch, bây giờ ngâm dịch đều lưu lại Tiên Bảo Lệnh không gian, hắn muốn dùng Linh Bảo Bình để nuôi trùng,

Hai gã thanh niên hôn mê giống như hai xác c·hết bị quẳng xuống trong động,

Vụt vụt ~ bảy thanh phi kiếm nhỏ xíu cùng lúc bắn tới, hướng vào trên đầu, chính tâm, linh hải, đan điền cùng với hạ bộ đánh tới,

Hắn cũng không lo lắng đối đầu bao nhiêu thế lực, chỉ là muốn biết Đại Ngu Lâm Gia lấy cái gì làm giải thưởng treo hắn, để cho Trúc Cơ tu sĩ cũng phải động tâm?

"Các ngươi Thiên Nguyên Tông rất là mơ ước ta Dị Giới An Nam Thành a?"

Dương Triết biết Trần Quân muốn cho Dương Như Ý báo thù, vì vậy giữ lại nhóm Trúc Cơ tu sĩ, chưa có vội g·iết,

Lời nói như tiếng sấm oanh động, cũng là lời tuyên bố, tử hình!

Trần Quân đưa tay nhẹ cắn, tích lấy hai giọt huyết cổ, thả vào trong miệng hai người, đợi qua một hơi lại truyền đạt ý niệm cho Cổ Mẫu, ra lệnh phong mạch hai gã, biến hai kẻ cao thủ thành phế nhân,

Ta mẫu thân huyết mạch trực hệ tộc nhân, c·hết hết không còn.

Nhìn thấy Trần Quân nhíu mày, Dương Triết vội vàng giải thích: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không sai, chính là ta,"

"Nhanh, ai đó cứu ta,"

Hắn ánh mắt lướt qua một lượt Trúc Cơ tu sĩ, cất giọng lạnh lùng hỏi, "Trong các ngươi, ai là kẻ g·iết nàng?"

Những người khác Dương Gia hạch tâm tộc nhân cũng cực kỳ bi thương, quỳ xuống trên đất trước mặt Trần Quân, ủ rũ nói ra, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Triết chắp tay thành kính bẩm báo:

Lần nữa hắn chìm xuống, hai cánh tay vươn ra kéo theo Lâm Hy và Tô Bắc Thần đi vào lòng đất,

Lâm Hy sợ hãi, vận chuyển chân nguyên hét lên, "ngươi dám g·iết chúng ta, ngươi có biết chúng ta là ai?"

Lâm Hy và Tô Bắc Thần nghe được Trần Quân gọi đúng chính danh, thậm chí còn biết được bọn họ ở giữa bí mật giao dịch, tức thì kinh hãi,

Bây giờ nàng c·hết, người duy nhất tưởng nhớ không còn, cũng là nói, sợi dây tình cảm liên kết với Dương Gia hoàn toàn chặt đứt,

"Trần gia gia!"

Trần Quân khuôn mặt thần sắc cực độ âm lãnh, cùng Dương Tùng Lễ nhẹ nói một tiếng, "Đại ca, thật xin lỗi, là ta đến muộn!"

"Đại Hạ đế quốc Lâm Gia, Lâm Hy thiếu tộc trưởng, ta nói đúng sao?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nguy cơ tử vong