Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Huynh đệ gặp lại
Gã Thống Lĩnh thành vệ quân trong lòng thầm than một tiếng, nén v·ết t·hương đau nhứt, rút đao xông vào vòng chiến,
Một tiếng này 'ca' gọi lên, nhóm người mừng rơi nước mắt, vội vã chạy đến nắm lấy tay hắn hỏi han, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhắc đến cái này kỷ niệm, đám người sảng khoái cười lớn,
Ngay cả Dương Gia nhân ở trong đầu cũng thốt lên một câu như vậy,
Làm xong thứ nhất chuyện, sau đó hắn cùng với bảy vị Dương Gia huynh đệ bàn bạc đại kế, mất một đêm dài bàn bạc, mới xem như cơ bản bàn xong,
Bại? Vị này tiểu vương gia sắc mặt bỗng nhiên biến hung ác, trong lòng tự tôn trỗi dậy, thầm nhủ ta là một tiểu 'vương gia' này tòa thành trì tương lai là ta chưởng khống, làm sao có thể chấp nhận kẻ khác ngay trước mặt đánh g·iết ta thủ hạ, này một nỗi nhục làm sao nuốt trôi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ha ha, ~
Bang, ~ Bang, ~
Chỉ nghe tiểu vương gia một tiếng quát lớn, hai gã Nguyên Linh sơ kỳ cường giả xông ra, lướt thẳng tới chỗ Đường Sơn, nhưng mà năm gã Kim Đan Thi Khôi bất chợt một cái xoay đầu, trên tay Câu Liêm Đao bung ra sáng loáng, xông thẳng vào hai gã cường giả Nguyên Linh, đối chiến,
Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp dáng người thướt tha xuất hiện đi ra, nàng niên kỷ khoảng hai sáu hai bảy, vận một bộ hồng sắc váy áo tôn cao dáng người mỹ mạo, khuôn mặt thanh tú cùng làn da trắng mịn xinh đẹp có mấy phần giống Thục Linh hoàng hậu khi xưa, nhất là nàng đôi kia mắt phượng và chiếc mũi cao làm tăng lên khí chất bất phàm, thêm vào nàng tướng mạo thanh cao, người ngoài nhìn vào là không thể dời mắt,
Dương Gia hạ nhân vội vã tháo xuống bảo thạch, để xuống trên đường, cũng không có ý tứ mang lên xe ngựa cho Trần Đức Luân,
Tiểu vương gia khuôn mặt thâm trầm quay sang Dương Tùng Lâm, giọng nói có chút trách cứ nói ra, "Hầu Gia, ngươi để người lạ ngay chính mình cửa chém g·iết thành vệ quân, như vậy còn không ra ngăn?"
Lúc này, Dương Tùng Lâm một bộ đắc ý nhìn Trần Đức Luân Tiểu vương gia, trong lòng ha ha cười lớn, "ngươi không phải thích hối thúc người khác sao, bây giờ ta cho ngươi thử cảm nhận b·ị đ·ánh mặt, để xem ngươi làm sao xử lý,"
Nhưng mà,
Chiến trường ác liệt, hắn là kinh qua, cũng may là lần đó b·ị t·hương nặng sau thành công lui ra quân doanh, nếu không chắc là vẫn còn phải b·ị b·ắt hành quân đánh trận cho đến c·hết, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng tự mình xuất hiện đi ra?
Hai bên bắt đầu đánh lên,
Không phải ai khác, chính là Trần Quân,
Vị này tiểu vương gia danh gọi Trần Đức Luân, chính là Trần Đức Ân vương gia con trai độc nhất, lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, bởi gã làm sao không nhận ra của mình hai cái thủ hạ Nguyên Linh cường giả đang dần yếu thế, trong khi kẻ địch đánh trúng cũng không có chút v·ết t·hương, như vậy lâu dài chiến đấu đi xuống, của mình thủ hạ chắc chắn sẽ bại,
"Dương Gia Dương An Hầu bái kiến đại hoàng tử,"
Người phải lo, nên là vị công tử ngu ngốc không muốn sống kia, cùng gã hai cái thủ hạ Nguyên Linh cường giả, "bọn họ kinh qua trận chiến này nếu như không c·hết, đó là phải về đốt nhang khấn vái tổ tiên lạy tạ một vạn lần,"
Mấy gã quân binh sắc mặt tái nhợt, nhưng mà nhìn thấy tiểu vương gia sắc mặt hung ác đang nhìn chằm chằm thì cố lấy hết can đảm rút đao xông vào tham chiến,
Đường Sơn lẩm bẩm một câu xong cứ thế đi, chậm rãi đi mất không còn thấy bóng, để lại năm cái Thi Khôi ở đó đánh nhau không có chút nào quan tâm, việc này khiến cho chúng nhân có mặt rất là kinh nghi,
Một ngày trước khi không gian thông đạo mở ra, ngay trong đêm tối, khắp nơi An Nam Thành bắt đầu một cuộc đại thanh tẩy, cũng không ai biết một đêm này n·gười c·hết bao nhiêu, chỉ biết, ngay cả vương gia và toàn bộ hoàng thất ở An Nam Thành tất cả đều bị g·iết sạch,
Nâng chén xong, tất cả đều chia ra hành động,
Nhìn thấy thành vệ quân xác người không ngừng ngã xuống, tiểu vương gia vẻ mặt giận dữ, sắc diện biến đổi lúc xanh lúc tím, thật sự khó coi,
Cái này mười năm, nàng là chưa một lần rời phủ, ngay đến cửa lớn cũng không ra, làm sao hôm nay đi tới?
Đúng lúc này, một giọng nữ nhân lạnh lùng từ phía trong Hầu phủ cất lên nói với Trần Đức Luân, "không cần Tiểu vương gia bận tâm, ta Dương Như Ý ba ngày sau sẽ tự có mặt ở tại trận trở về An Nam Quốc,"
Năm đó hành quân đánh trận, hắn b·ị t·hương, lúc đó không có một chút nào thực lực, đụng phải Thổ Man Tộc cao to sức lớn, toàn phải nhờ vào bảy vị này Dương Gia huynh đệ một đường che chở, mới có thể sống sót rời đi chiến trường, nếu không phải vậy, hắn bây giờ ngay đến xương cốt một chút không còn,
"Quân ca!"
Năm cái Thi Khôi trước mắt đủ sức đánh ngang hai vị cường giả, mà ở trong mắt chúng nhân quan chiến, năm gã hắc bào nhân đánh nãy giờ cũng chưa có một v·ết t·hương, giống như đao thương bất nhập, ngược lại, hai vị Nguyên Linh cường giả lại trúng thương mấy chỗ, có máu chảy xuống,
Chỉ thấy hai người lúc này rung động tột cùng, ánh mắt nhìn Trần Quân khuôn mặt đăm đăm không chớp mắt,
Dương Tùng Lâm chắp tay cùng Trần Đức Luân khách sáo nói ra, "Tiểu vương gia, một khắc thời gian hay là đến rồi a, phiền Tiểu vương gia kiểm tra bảo thạch và thu cất, chúng ta muốn hồi phủ xử lý sự vụ,"
"Bẩm Tiểu vương gia, tất cả đều là loại cao cấp bảo thạch, số lượng không sai, có thể thu lại," Thành phủ tổng quản sự vụ lên tiếng báo cáo,
Chỉ thấy Trần Đức Luân ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Dương Tùng Lâm, cất giọng thanh lãnh nói ra, "Dương An Hầu, lần này chuyện ta sẽ kỹ càng bẩm báo phụ vương, còn có, các ngươi mau giao ra Dương Như Ý để chúng ta mang về phục mệnh,"
"Ài, còn sống không tốt sao?" Đường Sơn nhẹ lắc đầu, vững bước đi tiếp, miệng lẩm bẩm, "thế giới này, tại sao có nhiều như vậy người thích đi tìm c·hết đâu?"
Sau đó, hắn lấy ra một bầu linh tửu, cho pha loãng gấp trăm lần, sau đó tặng cho mỗi người một bầu, cùng nhau nâng chén chúc mừng,
Thiếu niên cũng không có xoay đầu lại nhìn xem chiến đấu, bởi vì hắn rõ ràng, mấy gã Thi Khôi này cho cái kia mấy vị cường giả đánh cả ngày cũng không c·hết được, đã như vậy cần gì phải lo,
Dương Tùng Lâm giả ra ho khan một tiếng, chắp tay nói với Trần Đức Luân, "Tiểu vương gia, đã chứng từ xác lập, bản hầu cũng phải hồi phủ xử lý tục vụ, không thể tiếp tục bồi tiếp ngươi, không tiễn,"
. . .
Tiểu vương gia bộ răng hàm nghiến chặt, nhưng biết không thể ép buộc Dương Gia nhân tham chiến, càng bắt không được Dương Gia cái đuôi, cái kia âm mưu dùng bảo thạch kích giận Dương Gia nhân cũng thất bại hoàn toàn, bây giờ thành vệ quân thì bị g·iết c·hết dần dần, nếu như còn ở đây dây dưa, một lát kẻ địch xông ra, chính mình bản thân không chắc chắn an toàn, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám hạ nhân vội vã vâng là, tất bật chạy tới kiểm đếm bảo thạch, thận trọng đánh giá ghi vào sổ sách, sau đó trình lên,
Chính là Trần Đức Luân bản thân nhìn thấy nàng mỗi lần cũng phải mê đắm, ánh mắt không thể dứt ra,
Mọi người ánh mắt nhìn lại,
"Tiểu vương gia, thành vệ quân làm việc, chuyện này liên quan gì đến chúng ta?" Nói xong câu nói, Dương An Hầu Dương Tùng Lâm quát tháo Dương Gia hạ nhân, "còn không mau tháo dỡ bảo thạch giao cho Tiểu vương gia mang về, đứng đó làm gì, muốn c·hết sao?"
Không cần lo lắng, là ta, Trần Quân!
Nghĩ đến bản thân an nguy, Trần Đức Luân ánh mắt lạnh lùng quét qua đám thành phủ hạ nhân, quát lên, "các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau kiểm đếm bảo thạch, sau đó hồi phủ,"
Khụ, ~
Chỉ thấy người kia xoay lại,
Vừa mới đi vào đại sảnh, tất cả nhân đều giật mình kinh hãi, bởi vì lúc này ngay trong đại sảnh hãy đứng đó một lão nhân tóc bạc xoay lưng về phía đại môn, người này trên thân vận một bộ Hoàng Sam Pháp Y tỏa ra khí chất bất phàm,
Nói xong quát hạ nhân đóng lại đại môn, sau đó trở lại sảnh đường,
Lúc này, bảy người Dương Gia huynh đệ hội tụ, cùng hắn ngồi xuống ôn chuyện, này một lần ngồi là hết một ngày đêm,
Nói xong, hắn mở ra ngực áo, để lộ vết sẹo năm đó lần đầu tiên bị bóng đêm dị thú cắn xé, lần đó cũng chính vị này Dương Tùng Lân đã cứu hắn, cho nên nhìn thấy cái này một vết sẹo, Dương Gia Tam Gia liền nhận ra ngay,
Bỗng nhiên,
Ôn chuyện một lát, hắn đem ra một loạt đan dược, bắt đầu giúp bảy huynh đệ chữa trị ám thương lưu lại từ chiến trường chiến đấu nhiều năm tích tụ, cũng cho mỗi người một viên Tẩy Tủy Đan để loại bỏ tạp chất tăng lên tư chất Võ Đạo một chút, còn có sao chép ra một bản Man Hoang Kinh đưa cho bảy người tu luyện, đồng thời đưa cho bảy bộ Thanh Đồng chiến giáp cho bảy người, này bảy bộ giáp dù sao cũng là Bảo Binh cấp bậc, bảo vệ thân thể hay là rất an toàn,
Hắn một bộ thân cận tươi cười nhìn về Dương Gia nhóm người, "Tiểu Tùng Lâm, Tùng Lân, hai ngươi đã già,"
"Quân ca, mấy mươi năm qua ngươi đi đâu, làm sao m·ất t·ích lâu như vậy?" Dương An Hầu cũng nhịn không được hỏi, "chúng ta mấy mươi năm không tìm thấy ngươi, còn tưởng ngươi bị dị thú ăn hết,"
Chuyện này có chút lạ, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Như Ý!
Khốn kiếp!
"Ngươi còn đứng đó làm gì?" Tiểu vương gia lại nhìn gã thống lĩnh thành vệ quân, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, "còn không nhanh cho ta xông lên hỗ trợ quân binh chém g·iết bọn chúng,"
Nhưng mà đám quân binh gia nhập cũng không cải thiện được cái gì, chỉ càng làm cho chiến đấu càng thêm ác liệt, thêm máu huyết xảy ra, bởi vì cái này một đám quân binh là xông vào loạn đấu mà không có lập binh trận đội hình chiến đấu, bởi vậy đã có xác người ngã xuống,
Ha hả, ~
"Các ngươi còn đứng đó làm gì?" Tiểu vương gia quay sang đám quân binh thành vệ quân một tiếng quát lớn, "còn không mau lên cho ta xông lên g·iết chúng,"
"Lục đệ, hãy mau cho hạ nhân tất cả lui xuống hậu viện, bất kỳ ai cũng không được tới gần đại sảnh một bước," Dương An Hầu một tiếng quát sai phái mình huynh đệ đi ngăn ngoại nhân ánh mắt dòm ngó, sau đó dẫn đầu tất cả nhân tiến vào đại sảnh,
Chương 63: Huynh đệ gặp lại
. . . . .
Đám người hầu phủ ai nấy vẻ mặt lo lắng, một bộ rất muốn đứng ra hỗ trợ mấy gã Kim Đan Thi Khôi, nhưng mà, quan chiến qua một lát bọn họ đều từ bỏ ý định,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.