Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 05: Thiết lệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 05: Thiết lệnh


Trần Quân bây giờ chỉ có duy nhất tâm nguyện là chữa trị thiết lệnh, nhìn xem nó là cái gì bảo vật, có hay không lợi hại, sau đó. . .

Nhìn kỹ lại, thiết lệnh chỉ còn ba vết nứt lớn là chưa được chữa trị, theo hắn nhẩm tính, chỉ cần nhặt hết ve chai chỗ chiến trường này, ba vết nứt lớn thế nào cũng sẽ liền lại, một khi hoàn thành chữa tri, thiết lệnh hình dáng thật sẽ hiện ra, khi đó nó bí mật sẽ được khai mở.

Không chỉ riêng cái này vị Đại Hạ Hoàng Giả, những nơi khác cũng có rất nhiều người vận khí không sai, tìm được đại cơ duyên trực tiếp bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh tiêm.

Vù ~

Mênh mông trống không cánh đồng bây giờ ngoài cát, cũng chỉ có xương khô, coi như vậy xương cốt cũng dần bị vùi lắp, sa hóa, tạp vật cũng theo đó c·hôn v·ùi.

"Ta phụ hoàng, ta đệ đệ, các ngươi ngoài hưởng lạc ra, làm được cái gì?"

Bãi tha ma chiến trường.

Nơi này hãy còn nhiều tạp vật, một số chiến xa tàn phá bị tháo bung chỉ còn rơi lại một số sắt vụn, nhưng đó lại là mục tiêu lượm lặt rất không tồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn có một điều mà Trần Quân cho đến những năm gần đây mới biết, đó là Tây Cung Thục Phi vốn dĩ là người Đại Hạ, như vậy vị kia đệ đệ Trần Hưng có hay không là gian tế cài vào để chiếm lĩnh An Nam Quốc đâu, nếu như thật sự là vậy thì cái này âm mưu quá đáng sợ rồi.

"Tốt!" Nhìn thấy thêm một vết nứt được chữa trị, chính đang u oán Trần Quân cũng mừng rỡ tột cùng.

Lần này chữa trị, vết nứt cũng không có cái nào liền lại, "hẳn là còn thiếu rất nhiều" Trần Quân lẩm bẩm.

Vừa giẫm lên bộ xương nằm dưới lớp cát, nghe có vẻ khác lạ, hắn rút chân, ngồi xuống đào móc bộ xương đi ra.

Đời người trăm năm, hắn đã trằn trọc suốt 70 năm cùng với nó, bây giờ mắt thấy thành công sắp đến, hắn cũng sinh ra nhiều động lực, nghĩ muốn dùng bộ xương già và chút sức nhỏ nhoi còn lại, liều mạng nhặt.

Cứ vậy Trần Quân chậm rãi hướng khu di tích trung tâm đi tới.

Nghe nói, ba trăm năm trước, Đại Hạ từng đi ra một vị Hoàng Giả, vị này từng lăn lộn chiến trường Dị Giới trăm năm, chiếm được một bảo vật từ đại di tích cổ mộ, sau ngộ ra kinh thiên kiếm ý, từ đó thực lực đại trướng bước vào hàng ngũ cường giả cấp cao, danh chấn Nam Vực Dị Giới.

Mệt c·hết ta!

Tình huống giống như bây giờ, hắn gom được một đống cao ngang thắt lưng tạp vật, từ trong người cẩn thận lấy ra thiết lệnh, thành kính thành kính nâng cao thiết lệnh khấn vái:

. . .

Trở lại việc chính.

"Quá muộn, ta đệ đệ cũng làm quốc vương mấy chục năm, có lẽ An Nam Quốc đã mục nát thành cái sàng."

Không có! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ai, ta thiết lệnh lão tổ tông, ngươi ăn sắt vụn cũng liền ăn, làm sao không tự đi ra nhặt ăn, toàn bộ phải gom lại thành đống mới ăn?" Trần Quân vừa nhặt nhạnh ve chai vừa lẩm bẩm, nhìn qua giống như một lão già lẩm cẩm.

Cái này thỉnh thần khẩu quyết hắn đã mất rất nhiều thời gian công sức nghĩ ra, đừng tưởng nó chỉ là lời nói suông, ấy vậy mà thật hiệu quả.

"Ta đã đợi quá lâu để nhìn thấy ngươi chân diện."

Từng có lần Trần Quân bị một cái sinh vật bóng tối với đôi mắt đỏ ngầu và bộ móng vuốt sắc bén kinh khủng t·ấn c·ông gần c·hết, đó là khi còn trẻ mới đến Dị Giới, theo một vị tướng lĩnh An Nam Quốc đánh trận hành quân trong đêm, đi ngang qua vùng núi vắng Khốc Âm Sơn, bị sinh vật bóng tối tập kích đánh cho sợ hãi, kia loại sinh vật gớm ghiếc da dày cộp trơn nhẵn, tứ chi đi đứng như người nhưng hoàn toàn không phải người, có thể ví như quái vật thành tinh, khí lực mạnh mẽ kinh khủng, hắn suýt chút bị nó xé nát.

Thật sự hắn có chút oán cái này thiết lệnh, nó giống như mỹ nhân như vậy treo cao giá, muốn nó nhận lấy tạp vật chữa trị, nhất định phải đem cống phẩm gom lại, sau đó phải hai tay cung kính mời thỉnh, mới nhất định ra ăn.

Ăn uống xong, hắn lại cất kỹ trở lại vào túi da, làm tạm nghỉ ngơi một chút, lần nữa lấy ra thiết lệnh, lặp lại quá trình như trước đó, thỉnh thần khẩu quyết niệm niệm, để thiết lệnh tự hành thu lấy mảnh vỡ chữa trị.

Trần Quân đã đi sâu, ở cách ngoại vi chiến trường năm dặm.

Ở Dị Giới, một khu di tích rất đáng giá, nếu là cự đại di tích đó khỏi phải nói, giá trị vô song, bên trong chắc chắn tồn tại những bảo vật mà thế giới bên ngoài không tìm thấy, có thể là cao cấp công pháp chiến kỹ, có thể là v·ũ k·hí hoặc bảo thạch phụ trợ tu luyện cái gì.

Nhưng mà, . . .

Một chút tiền nhỏ cũng không có khơi dậy hưng phấn quá lâu, Trần Quân không có vì nó mà dừng lại, hắn lần nữa xốc lại tinh thần, tăng hết bú sữa lực, đẩy nhanh tốc độ thu nhặt.

Đã giữa ngày, hắn dừng lại ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó từ trong túi da lấy ra một cái túi nước uống một ngụm, lại lấy ra một chiếc bình nhỏ, mở ra húp một chút cháo loãng chống đói.

Hắn muốn đi gặp tổ tiên, gặp phụ hoàng mẫu hậu, nói với họ một câu:

Ba đời quốc vương, mỗi người mất một phần lãnh địa, bây giờ Dị Giới An Nam Thành nguy cơ tứ phía, tình hình đã sắp bị Đại Hạ, Đại Nguyên cùng Đại Lao ba cái đế quốc xâu xé chia cắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Này bãi tha ma chiến trường nghe người nói là do Đại Hạ đế quốc cùng Thổ Man Tộc vì tranh giành một khu di tích mà xảy ra đại chiến, n·gười c·hết như rạ.

Cống phẩm thu xong, những kia quang mang cũng đi theo biến mất, thiết lệnh trở lại ảm đạm vô quang, không tự chủ rơi xuống.

Năm đó, khi mới bước vào tu luyện Trần Quân từng lập thệ trở thành cường giả, sống qua 500 năm, kết quả bây giờ 90 tuổi đã muốn c·hết già.

An Nam Quốc chỉ là tiểu quốc, quá khứ bao nhiêu năm chưa từng đi ra Nguyên Linh cảnh cường giả, đó cũng không phải bọn họ tư chất thấp kém, mà chính ở công pháp và tài nguyên tu luyện vấn đề, năm đó thái tổ Trần Khương thấy rõ việc này nên bằng mọi giá mở ra Dị Giới chiến trường thông đạo, đánh xuống một phương lãnh địa để người An Nam đặt chân Dị Giới, đó chính là tranh thủ cho tử tôn cơ hội vươn lên, đi xa hơn trên Võ Đạo, nhưng tiếc là từ sau khi thái tổ băng hà, An Nam Quốc chưa từng khai phá thêm ra tấc đất nào, ngược lại không ngừng b·ị đ·ánh hạ, lãnh địa thu hẹp ba phần.

Nghĩ đến cái kia di tích chắc hẳn là bất phàm, Trần Quân trong đầu nảy ra ý nghĩ đi đến nhìn xem một lần, dù sau đại chiến cũng đi qua nhiều năm, có nguy hiểm nhiều nữa cũng không còn, đồ tốt cái gì hắn cũng không mơ tưởng, chỉ hy vọng nhặt được chút cặn là đủ.

"Đã ngươi tài vật ta thu, cũng nên vì ngươi chôn cất." Nói, Trần Quân dùng đôi tay già nua và một vài thứ linh tinh đào móc một cái huyệt cạn, chôn lại bộ xương xuống đất.

Khai Mạch Võ Đồ thọ nguyên tối đa 110 năm, không khác thường nhân, nhưng Nguyên Hải cảnh Võ Giả thọ nguyên 125 năm, tu luyện viên mãn và bảo dưỡng tốt, có thể sống 130 - 140 năm, Nguyên Tinh cảnh có thể đạt thọ nguyên 200 năm, nếu như đột phá đến Nguyên Linh, thọ nguyên 300 năm, bước vào Nguyên Thần cảnh, thọ 500 năm, dài như vậy thọ nguyên so với thường nhân hoàng đế mấy năm, không nói cũng biết Võ Giả lựa chọn thế nào.

Mấy canh giờ đi đi lại lại, hắn bộ xương già lỏng lẻo, cảm giác dường như sắp rơi ra, mệt không chịu nổi.

Này bộ hài cốt khá nguyên vẹn, v·ũ k·hí không có nhưng chiến giáp hãy còn, dường như chưa ai động đến. Hắn đôi tay run rẩy thành thục lột bỏ chiến giáp gỉ sét, để rơi xuống một số tư vật n·gười c·hết.

Chỉ khi sắp c·hết, hắn mới thấy rõ hồng trần, thấy được tuổi trẻ là như thế nào ấu trĩ.

Hắn lúc này chỉ có thể tự cười chính mình: "đúng là năm đó tuổi trẻ khinh cuồng mạnh miệng, nghĩ rằng tu luyện quá đơn giản, nhưng không nghĩ khó khăn dường nào."

Nhặt lại thiết lệnh, hắn vun vẩy vài cái, rủ bỏ bụi bặm đeo bám, sau đó bàn tay nhăn nhúm khô gầy nhẹ nhàng chà xát.

Năm đó được người cứu thoát, nhưng đến bây giờ mỗi khi nhìn lại v·ết t·hương trong lòng hãy còn sợ hãi.

"Đi đi, nhìn một chút cũng được, coi như biết chỗ kia như thế nào."

Thiết lệnh rơi xuống mặt đất, thượng diện một vết nứt nhỏ bỗng dưng tự hành liền lại, quá khứ nứt vỡ như chưa từng có, đồng thời bên ngoài gỉ sét cũng rơi xuống một mảng, để lộ bên trong hình dáng bất phàm.

Từ đó thấy được một di tích có bao nhiêu tầm quan trọng, cũng hiểu được vì sao Đại Hạ đế quốc sẵn sàng hy sinh trăm vạn hùng binh chỉ để tranh giành di tích này.

Đối với Võ Giả mà nói, quyền lực trần thế không sánh bằng cảnh giới thọ nguyên, nếu như có cơ hội, bọn họ nguyện ý hy sinh lãnh địa và quyền lực, trăm vạn hay ngàn vạn hùng binh thì có sá gì, chỉ cần đổi lấy cơ hội tăng cao cảnh giới kéo dài thọ nguyên là đủ.

"Nha, lại còn có Kim Ngân, nhiều như vậy, kẻ này cũng quá giàu có đi." Trần Quân mừng rỡ, đôi tay run rẩy thu lấy số Kim Ngân cất vào trong túi, đếm đếm, 32 cái Bạch Ngân, 4 cái Hoàng Kim, này cũng quá nhiều, nếu như để người biết hắn vừa phát tài, còn không phải bị người đánh c·ướp, nghĩ vậy, hắn một bộ thấp thỏm nhìn quanh, y như sợ người dòm ngó.

Lạch cạch ~!

Theo Trần Quân biết, năm đó Trần Thanh Vệ cũng từng theo tổ phụ Trần Khương đi Dị Giới chiến trường, cũng chiếm được cơ duyên mới đột phá Nguyên Tinh cảnh, nếu không, bằng An Nam Quốc khả năng khó thể tích lũy đủ tài liệu cần thiết để tụ Tinh, không nói cái khác nhân, ngay chính hắn phụ hoàng năm đó là vua một nước cũng không có bước vào Nguyên Tinh cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính như lúc này, thiết lệnh vậy mà tự hành bay lên, thoát khỏi hắn bàn tay bay ra lơ lửng trước mặt, lại còn tỏa ra quang mang sáng chói, những nơi nào tia sáng quét qua, tạp vật bị hút cho bay lên, kéo thành dòng đi vào thiết lệnh, biến mất vô tung.

Này một nhặt chính là gần một canh giờ không ngừng nghỉ.

"Nơi này xung quanh đã nhặt xong, cũng nên tiến về trung tâm."

"Ta, chọn không sai!"

"Thiết lệnh a thiết lệnh, ngươi đã sinh ra linh trí, hãy ra nhận lấy cống phẩm tự hành chữa trị, loại bỏ v·ết t·hương."

Cất kỹ thiết lệnh, Trần Quân lại tiếp tục nhặt, có bao nhiêu nhặt bao nhiêu, một mảnh vụn nhỏ cũng không bỏ lại.

Ở Dị Giới này, xác c·hết binh sĩ cũng không ai thu nhặt, c·hết liền c·hết, cứ như vậy để đó, không có bao lâu liền bị sa hóa, hoặc là bị sinh vật bóng tối ăn hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên Tinh đòi hỏi Chân Nguyên từ 'khí' hóa 'dịch' từ 'dịch' kết 'Tinh' nhiều người công pháp tu luyện cấp bậc quá thấp, làm không được Chân Nguyên hóa dịch đã hao hết thọ nguyên, hoặc hao tốn quá nhiều thời gian để làm bước này, bỏ lỡ thời cơ kết Tinh, có người thì sớm làm được bước Chân Nguyên hóa dịch nhưng không có tài liệu để tụ Tinh, cả đời cảnh giới cũng không tiến thêm một bước.

Răn rắc ~!

Chương 05: Thiết lệnh

Đây chính là An Nam Quốc nỗi nhục, nhưng các đời quốc vương không có quyết tâm, không có thực lực, cũng chỉ đành chịu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 05: Thiết lệnh