Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Hương Thành đổi chủ
"Bách Lý Miêu Phong!"
Bách Lý Miêu Phong ánh mắt nhìn Tần Cương giống như nhìn thấy kẻ ngu, không khỏi xem thường.
"Kỳ Linh, mỗi ngày đến lúc đêm xuống giờ Tuất nhắc nhở ta."
"Ta còn có lựa chọn sao?" Không nói thê tử và nhi tử đang trong tay người, hắn mấy vạn quân nói không chừng vì một câu nói của hắn mà bị toàn diệt, kia một vạn sơn tặc xác c·hết hãy còn nằm đó chưa có khô đâu.
Này chẳng phải nói hắn thóp đã bị người nắm?
Tần Cương trong lòng bắt đầu sinh ra bối rối, cảm giác như chính mình mệnh mạch đã bị người nắm, làm sao muốn phản kháng cũng không có lực lượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tần Cương!"
Tần Cương cười thảm.
"Tần Cương tướng quân, mau phục huyết cổ đi, chúng ta còn chờ trở về phục mệnh." Trong bóng tối có người lên tiếng nhắc nhở.
Quá nhiều lần như vậy cảnh tiếp nối, hắn sinh ra chán ghét làm cái này một vị tướng vô nghĩa, nghĩ muốn đứng lên kháng lại, nhưng mà, nghĩ đến vị kia thành chủ chỗ dựa phía sau, bất giác nản lòng.
Cùng lúc, ở một số nơi cũng xảy ra rất nhiều chuyện tương tự.
Nói xong, Bách Lý Miêu Phong ánh mắt lăng lệ nhìn sang Tần Cương.
Đêm tối.
Tứ Hải Thương Hội chuyện xảy ra, chỉ trong một đêm liền giải quyết, không có bất kỳ thanh âm nào để lọt ra.
Huyết cổ a!
Thứ sáu mạch hoàn hảo, vậy chi còn lại ba mạch cần tục, thời gian sắp được tu luyện tu tiên công pháp càng gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy mình lời nói không có ý nghĩa, một chút hiệu quả tác động cũng không, Tần Cương chắp tay, thái độ thay đổi, khiêm cung lãnh giáo:
"Đây là cái gì?" Tần Cương cầm lấy bình ngọc trên tay có chút mờ mịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tứ Hải Thương Hội hội trưởng Trường Ly không ở, phó hội trưởng Trường Thanh đang lúc bế quan, bị Ám Tử xông mê hương cho ngủ mê, bắt g·iết.
. . .
Cuộc động binh lần này quá mức lãng phí, hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng thành chủ lệnh, hắn một vị tướng nhỏ làm sao dám cãi lại.
Cái này một tiếng "c·hết" cùng với vị này Nguyên Linh cảnh cường giả trong đêm ngang nhiên xông vào tướng phủ, Tần Cương liền biết có chuyện không hay xảy ra, hắn một cái hít sâu trấn định, sắc mặt biến thành nghiêm nghị chưa từng có, dù nghe nói Hương Thành đã bị khống chế, nhưng hắn không chút hoảng sợ, điềm tĩnh bước đến trước mặt Bách Lý Miêu Phong chắp tay một cái xã giao chào hỏi.
"Lời ta đã nói, còn lại ngươi hãy tự lo cho tốt," Bách Lý Miêu Phong chỉ để lại một câu, sau đó khinh công phiêu lên, biến mất trong màng đêm: "chỗ quen biết chỉ khuyên ngươi một câu, Binh Lâu không phải bình thường thế lực,"
Nói đến 'ngủ' hắn sực nhớ ra và thầm kêu không hay, "mê hương, này chẳng phải thủ đoạn của thần bí nhân đánh hạ ta thiết kỵ đại quân?"
"Nhị trưởng lão,"
Từ đó hắn quyết định dùng Linh Thạch tu luyện, cũng một lần ôn dưỡng lại cũ kinh mạch, để nó được linh lực tẩm bổ đứng lên.
Người ngoài không biết nhưng Tần Cương rõ ràng, vị này thành chủ còn đang nhăm nhe cái này đại tướng quân chức vụ đâu, chỉ là mỗi lần nhận lệnh, không thể không phục tùng, phục tùng lệnh thì tiếp tay cho thành chủ làm chuyện ác, trong lòng lại thấy đau nhứt khó an, nhưng không phục lệnh thành chủ thì dễ bị phế chức, toàn gia có thể gặp nguy hiểm.
Tần Cương tuyệt đối không có nghi ngờ Bách Lý Miêu Phong lời nói, hắn quen biết Bách Lý Miêu Phong không phải một ngày một buổi, mà là đã rất nhiều năm, biết rõ vị này cách làm người, nếu đã dám nói Hương Thành bị Binh Lâu khống chế, đó hẳn là sự thật, vừa mới lúc nãy lời nói oang oang vang dội chính là Bách Lý Miêu Phong đánh cảnh báo, cho biết xung quanh người đã không còn, hay nói đúng hơn, tất cả ngủ.
Nói xong, thanh âm từ đó biến mất.
Bách Lý Miêu Phong đi, cũng không để ý nhìn hắn có hay không phục dụng vật bên trong bình ngọc này.
Chính vì cái này tự tin khiến cho Tần Cương có nhiều suy nghĩ, đứng đó im lặng thật lâu.
"Một vạn ba ngàn lượng hoàng kim phí tổn, hai mươi hai nhân mạng, hai mươi bốn đầu thiết kỵ c·hết trận, mười ba đầu b·ị t·hương phải mất nửa năm an dưỡng, bảy ngàn ba trăm quân binh ngủ say không tỉnh, quân công một điểm không có, chiến lợi phẩm một cái không đoạt, ai (thở dài) ta cái này vị tướng quân thật khó làm."
Tần Cương thần sắc có chút oán giận, trong lòng cực độ không cam.
Căn dặn Kỳ Linh một tiếng, sau đó hắn lại vùi đầu nghiên cứu.
"Ngươi là người thông minh." Nói, Bách Lý Miêu Phong quẳng ra một chiếc bình ngọc vào tay hắn, cất giọng lãnh đạm nói ra: "uống đi, sau đó coi như cái gì cũng không biết, chỉ cần không có phản bội Binh Lâu ý nghĩ, ngươi cả đời không lo, còn có, chỉ cần cố gắng lập công, ngươi kia nhi tử có thể tiền đồ vô lượng, từ đó một bước cao thăng."
. . . . .
"Dù sao cũng đã đến ta chỗ này, xin mời ngồi xuống dùng trà, chúng ta đàm chuyện một lát."
Bách Lý Miêu Phong nhị trưởng lão nhiệm vụ phụ trách Tứ Hải Thương Hội hoạt động, Hồ Vĩnh Khắc tam trưởng lão nhiệm vụ phụ trách Tứ Hải Thương Hội tiền trang vận hành, Viêm Tòng Sơn nhiệm vụ phụ trách phủ thành chủ trong bóng tối điều khiển, đây chính là ba người nhiệm vụ được Trần Quân giao phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính như Bách Lý Miêu Phong nói, làm như cái gì cũng không biết, xem như không có liền tốt.
Tần Cương trong lòng cảm khái, một tiếng nhẹ than, sau đó mở ra nắp bình đưa lên uống cạn, cũng không để ý nhìn đến nó là thứ gì.
Tần Cương cũng không ở lâu thư phòng, bây giờ quân vụ cái gì đều không quan trọng bằng thê nhi, mặc dù người kia nói hắn thân nhân an toàn nhưng nỗi lòng lo lắng vẫn chưa thả xuống, vội vã hấp tấp đi vào phòng trong.
Trước đó, nhân lúc rảnh rỗi, hắn quyết tâm nghiên cứu hết tất cả thư tịch.
Vị này Tứ Hải Thương Hội nhị trưởng lão hắn là quá quen, nhiều lần còn cùng ngồi chung bàn cạn tửu với nhau đâu, lần này xuất chinh còn cùng nhau một lượt, hai người không tính bằng hữu thân thiết nhưng cũng được coi là quen biết.
"Ta lần này phụng mệnh Lâu Chủ đến cho ngươi thuyết pháp, Hương Thành đã bị Binh Lâu khống chế, ngươi đêm nay phải làm ra lựa chọn, hoặc gia nhập Binh Lâu, hoặc là . . . c·hết!"
Tứ Hải Thương Hội, cùng với Hương Thành tiền trang, một đêm này bên trong trụ sở máu chảy thành sông, hơn trăm người đã bị Bách Lý Miêu Phong và Hồ Vĩnh Khắc cùng với Ám Tử đội g·iết c·hết, n·gười c·hết đều là thân tín của đại trưởng lão và hai vị chi nhánh hội trưởng cùng phó hội trưởng.
Chờ cho một khắc đi qua, vị kia trong bóng tối lần nữa lên tiếng: "Tần tướng quân, ngài thân nhân an toàn, hiện đang chờ ngài bên trong."
Vừa mới, hắn hoàn thành tục thứ sáu mạch, ở không gian đại kỳ không có nguyên tố chi lực, hắn vừa rồi thử dùng Linh Thạch tu luyện Trùng Mạch Quyết, phát hiện ra dùng Linh Thạch tu luyện thời gian rút ngắn rất nhiều, thay vì mất một canh giờ để "toái mạch" rút ngắn xuống còn hơn ba khắc thời gian, lại nói hiệu quả trùng mạch còn không sai, nói đúng hơn, tân mạch sinh ra hãy là mạnh mẽ hơn không ít.
"Tần Cương, ngươi cũng không cần như vậy chán nản." Một giọng nói bỗng cất lên vang động màng đêm, thanh âm hữu lực không có bất kỳ kiêng cử,
Hương Thành, đại tướng quân phủ.
Chỉ thấy Bách Lý Miêu Phong dáng người thẳng tắp đứng ngay cửa lớn thư phòng, thần sắc hờ hững có phần lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng kèm theo không cho người kháng cự chi ý.
Tần Cương bật đứng người dậy, có chút sửng sốt nhìn người mới đến.
Nhưng mà,
Nghĩ đến những kia quân binh c·hết đi, vị này tướng quân trong lòng có chút tiếc nuối, "vốn huynh đệ không cần phải c·hết, nhưng kết cuộc vẫn là c·hết."
Binh tại doanh đều là huynh đệ, một người ngã xuống vạn người đau.
"Nói cho ngươi cũng không sao," Bách Lý Miêu Phong hắng giọng, thanh âm rất có nghiêm túc cùng ý vị cảnh cáo: "chúng ta lần này xuất chinh chính là một cái đại sai lầm, bởi vì kẻ phải đối đầu chính là Binh Lâu, trước đó tiền trang chưởng quỹ Vương Đại Tài mạo phạm Lâu Chủ, sai sơn tặc công đánh Lạc An thôn, ngươi chắc cũng rõ ràng kết quả, sơn tặc toàn diệt, tất cả bị phân thây phơi xác, bây giờ Vương Đại Tài cùng hắn thân nhân và lão bà cũng b·ị c·hém g·iết, trước đó chúng ta Tứ Hải Thương Hội cường giả đánh vào Lạc An thôn, đại trưởng lão c·hết, hội trưởng đột phá Vương Giả nhưng vẫn b·ị b·ắt giam, chúng ta ba người may mắn được Lâu Chủ tha mạng, còn thu nạp Binh Lâu và bây giờ thay ngài làm việc, trước khi đến đây, Hoàng Phi Hiên đã bị chúng ta giải quyết, từ đó Hương Thành đã bị Binh Lâu khống chế trong tay,"
Ngoài ý muốn là Bách Lý Miêu Phong vẫn giữ thái độ lãnh đạm, giọng nói càng biến lạnh lùng giống như không có xem hắn trong mắt.
Nhắc đến Trần Quân, hắn lúc này đang vùi đầu đọc thư tịch ở trong Binh Kỳ.
Ai, (thở dài).
Chỉ thấy, Bách Lý Miêu Phong đột nhiên từ trên cao không thả người hạ xuống.
"Lão huynh, ngươi ta cũng là chỗ quen biết, có thể cho ta nói rõ chuyện gì đã xảy ra, còn có Binh Lâu là cái gì thế lực, làm sao không một tiếng động khống chế Hương Thành rồi?"
Lựa chọn?
"Bây giờ đến lượt ngươi làm ra lựa chọn."
"Như vậy cũng đồng nghĩa ta thê tử đang trong tay địch?"
"Không cần!"
Này ý tứ cảnh cáo Tần Cương, ngươi nếu như đem chuyện này truyền ra, dù cho Hồ Ngạn Thành trăm vạn đại quân đến cũng không cứu được ngươi.
Chương 43: Hương Thành đổi chủ
Tất nhiên, Tần Cương còn chưa ngốc đến mức độ đem mình thê tử nhi tử cùng sinh mạng ra đùa.
Nói lên "c·hết" cái này từ ngữ, Bách Lý Miêu Phong giọng nói lực lượng nhấn mạnh nhiều lần, làm cho người nghe cảm giác chói tai.
Tần Cương ngồi trong thư phòng, trên người bộ giáp phục hãy còn chưa kịp tháo xuống, trước mặt trên bàn hãy chất đầy công vụ thư, trên tay còn đang cầm lấy quân vụ báo cáo, chính là thống kê đợt này xuất binh hành quân phí tổn, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ từng hạng mục con số, khuôn mặt có chút cau lại, khi thấy tổng số, kia đôi chân mày rậm càng là nhíu chặt, xem xong có chút chán nản thở dài.
Một đêm này, Hương Thành đổi chủ, bề ngoài Hoàng Phi Hiên vẫn là thành chủ, nhưng thực tế từ q·uân đ·ội cho đến dân sinh và thương nghiệp các ngành, tất cả đều bị ba vị Binh Lâu tay chân nắm trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.